Cố Thanh Hạm nhìn thấy Dương Ninh ra tay lạnh lùng, lại cau đôi mày thanh tú.
Hàn nhận chính là cực phẩm binh khí, chẳng những vô cùng sắc bén, hơn nữa thân nhận không dính máu, rút ra từ bả vai, vẫn sạch sẽ sáng loáng. La Quản sự đã khàn giọng:
- Ta, tổ… tổ tông, thực sự… thực sự là Hầu gia phân phó, chúng… chúng ta chỉ làm việc… !
Dương Ninh hơi kinh ngạc, đã đến nước này, hắn tin tưởng với bản tính không có cốt khí như La Quản sự, tuyệt đối không có khả năng chịu đựng được. Nếu thực sự là những người khác sai sử, La Quản sự này cũng không thể liều chết cắn răng.
- Dù là ai sai sử, trở về nói cho người phái ngươi tới, nói cho hắn biết, những ngày an nhàn của hắn đã chấm dứt.
Dương Ninh thu hồi hàn nhận, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía mấy tên đại hán kia, ánh mắt như đao. Tuy rằng đầu của hắn thấp hơn những người kia không ít, nhưng giờ phút này lại có một cỗ khí phách rét lạnh không thể phạm:
- Mấy người các ngươi còn muốn đánh tiếp hay không?
Kỳ thực mấy tên đại hán này cũng nhìn ra, hôm nay là đi ra ngoài gặp quỷ, gặp được kẻ khó chơi. Thân thủ của Dương Ninh vừa rồi mấy người cũng nhìn thấy, biết rõ người trẻ tuổi kia nhìn qua văn nhược, nhưng ra tay lại là kẻ tâm ngoan thủ lạt. Ngay cả La Quản sự cũng bị đâm mắt cá chân, đâu còn dám tiến lên nữa. Lại nói đều là kiếm miếng cơm ăn, họ thực sự không muốn mất mạng ở nơi này.
- Đi… !
La Quản sự thấy mấy đại hán kia còn đang ngẩn người, chịu đựng mắt cá chân đau đớn, hét lớn:
- Còn không đỡ ta đi.
Dù sao gã cũng là kẻ va chạm xã hội, biết rõ thiên hạ to lớn, không ít kỳ nhân dị sĩ, hiện giờ gặp phải nhân vật lợi hại, vẫn nên rời đi trước.
- Không vội.
Dương Ninh lắc đầu nói:
- Các ngươi đả thương người, chẳng lẽ lại muốn rời đi như vậy?
La Quản sự đương nhiên hiểu được ý của Dương Ninh, hét lớn:
- Lấy hết bạc trong người đưa ra.
Đám đại hán vội vàng lấy túi tiền của mình ra, La Quản sự cũng đem túi tiền của mình cùng những chiếc túi kia gom lại thành một đống, nói với Dương Ninh:
- Ta, chúng ta chỉ mang theo như vậy, ngài xem… nếu như không đủ, sau này ta lại phái người đưa tới.
Dương Ninh thản nhiên nói:
- La Quản sự, ta biết ngươi là người có thù tất báo, hiện giờ ta nói trước, nếu như sau này ngươi muốn tìm thôn Lỗ Vương trả thù, dù là bị thương một ngọn cỏ cành cây ở nơi này, ta đều sẽ lấy mạng ngươi, ngươi nghe rõ chưa?
La Quản sự lập tức nói:
- Không dám, tuyệt đối không dám… !
Gã nói với mấy tên thủ hạ:
- Còn không mau đi!
Mấy tên đại hán có người nâng đồng bạn bị Dương Ninh đánh bất tính một bên, có người tiến lên muốn đỡ La Quản sự, Dương Ninh cười lạnh nói:
- Các ngươi cứ đi như vậy sao?
La Quản sự nghĩ thầm ngươi đánh cũng đánh rồi, bạc cũng lấy rồi, vậy còn muốn sao? Mắt cá chân gã vô cùng đau đớn, máu tươi chảy xuôi, trong lòng biết một đao kia chắc chắn tổn thương gân chân của mình, về sau còn có thể đi đường hay không cũng thành vấn đề, nếu lúc này chọc giận người trẻ tuổi kia, chỉ sợ ngay cả chân còn lại của mình cũng không giữ được, gã nức nở nói:
- Tiểu gia còn có… còn có phân phó gì?
- Ta nhớ được người nào đó từng nói, để cho ta bò trên mặt đất như chó, ta không có phúc khí kia, nhưng cũng muốn biết một chút con chó rốt cuộc bò thế nào.
Sắc mặt Dương Ninh lạnh lùng, chỉ một người:
- Ngươi cùng người bị ngất kia, những người khác, tất cả đều bò ra khỏi thôn này cho ta.
Đám người La Quản sự biến sắc, sắc mặt Dương Ninh trầm xuống, cười lạnh nói:
- Thế nào, không phục à?
La Quản sự cực kỳ phẫn hận trong lòng, cũng không thể tránh được, phẫn nộ quát:
- Còn không gục xuống cho ta, bò ra khỏi thôn.
Gã không muốn lưu lại lâu hơn nữa, quay người nằm rạp trên mặt đất, chịu đựng mắt cá chân đau đớn, dẫn những người kia quả thực bò như chó ra ngoài thôn, mấy con tuấn mã kia lại không có người nào dám mang đi.
Các thôn dân nhìn thấy La Quản sự trước đó không ai bì nổi lại rơi vào tình cảnh như thế, đều thoải mái trong lòng. Những đứa trẻ không hiểu việc đời kia đều vỗ tay cười rộ lên. Ngay cả những người trẻ tuổi cũng đều hoan hô. Chỉ có những thôn dân thành thục thấy tình cảnh này, ngoài việc cảm thấy thống khoái, phần lớn là lo lắng.
Cẩm Y Hầu chính là Hầu tước thế tập đế quốc. Trong mắt một vài bách tính bình thường này, đó là vị trí cao không thể chạm. Mà Tề gia ở Giang Lăng lại có thực lực hùng hậu thâm căn cố đế, hiện giờ đắc tội người của Tề gia, tuy rằng thống khoái nhất thời, nhưng chỉ sợ tai nạn sẽ nhanh chóng rơi xuống.
Tuy rằng Dương Ninh đe dọa La Quản sự không được trả thù trước mặt mọi người, nhưng những thôn dân thành thục kia lại không cho là đúng, nghĩ thầm Dương Ninh chỉ là nghĩa sĩ đi ngang qua thôn, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, sau này rời đi, La Quản sự tuyệt đối không có khả năng vì một lời nói của hắn mà từ bỏ ý đồ, chắc chắn ngóc đầu trở lại.
Giờ phút này Cố Thanh Hạm vừa mừng vừa sợ, giật mình Dương Ninh thâm tàng bất lộ, có một thân thủ tốt như vậy, cũng có một trái tim trượng nghĩa như vậy. Nàng vui mừng khi Dương Ninh bình yên vô sự, bước nhanh tới, đánh giá từ trên xuống dưới, xác định Dương Ninh không có vấn đề, nàng thở dài một hơi nói:
- Ninh nhi, con làm ta sợ muốn chết.
Dương Ninh cười ha ha, cũng không quan tâm những kẻ đang bò ra khỏi thôn, cầm túi tiền trên mặt đất, đi tới trước mặt Hàn Nghị, nhét túi tiền vào tay Hàn Nghị, nói:
- Số bạc này dùng để trị thương cho những thôn dân bị thương, thuận tiện bồi bổ sức khỏe cho họ.
Hắn giơ tay chỉ mấy con tuấn mã kia:
- Mấy thớt ngựa kia, trước tiên giữ lại trong thôn.
Hàn Nghị suy nghĩ một chút, cầm túi tiền trong tay quay người giao cho một người phía sau, lúc này mới chắp tay nói:
- Tiểu anh hùng, hôm nay đa tạ ngài ra tay giúp đỡ, ân tình lần này, trên dưới thôn Lỗ Vương sẽ không quên. Chẳng qua nơi này không nên ở lâu, ta thấy hai vị vẫn nên nhanh chóng rời đi, ân tình này, họ Hàn ghi nhớ trong lòng, sau này nếu có cơ hội, chắc chắn báo đáp.
- Ngươi lo lắng La Quản sự đi rồi sẽ quay lại gây phiền toái sao?
Dương Ninh đương nhiên hiểu được tâm tư của Hàn Nghị.
Hàn Nhị cũng không che giấu, gật đầu nói:
- Thế lực của Tề gia không phải thôn Lỗ Vương nho nhỏ của chúng ta có thể so đấu. Họ La này chính là người có thù tất báo, lần này tổn thất nặng nề, tuyệt đối không từ bỏ ý đồ, chỉ sợ sau đó sẽ mang đến nhiều người hơn. Hơn nữa Tề gia cũng có quan hệ với quan phủ, nếu như điều nha sai quan phủ đến, khi đó các vị muốn đi cũng không được.
Cố Thanh Hạm rốt cuộc mở miệng nói:
- Hàn Nghị, Cẩm Y Hầu tuyệt đối sẽ không dung túng gia bộc của mình làm xằng làm bậy. Tề gia cũng tuyệt đối không phải một gia tộc ỷ mạnh hiếp yếu. La Quản sự tìm kế thu thuế má, rốt cuộc là ai sai sử sau lưng, không bao lâu sẽ phơi bày, Cẩm Y Hầu cũng sẽ cho các dân chúng phong ấp một cái giá thỏa mãn.
Hàn Nghị không nhịn được liếc nhìn Cố Thanh Hạm, thấy Cố Thanh Hạm vô cùng tuấn tú, hơi kinh ngạc. Lúc trước gã không đặt sự chú ý lên người Cố Thanh Hạm, lúc này mới phát hiện hóa ra bên cạnh Dương Ninh còn có một đồng bạn tuấn mỹ như vậy.
- Trời sắp tối rồi, chúng ta cũng không tiện đi đường ban đêm.
Dương Ninh bỗng nhiên cười nói:
- Không biết có thể quấy rầy thôn một đêm hay không?
Tuy rằng Hàn Nghị cảm thấy hai người Dương Ninh lưu lại hơi nguy hiểm, nhưng dù sao người ta gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, lúc này sắc trời quả thực đã tối, nếu lúc này mạnh mẽ muốn hai người Dương Ninh rời thôn, cũng không tránh khỏi quá mất nhân tình. Gã còn hơi do dự, những thôn dân khác đã rối rít nói:
- Trong nhà chúng ta có phòng trống, nếu như không chê, có thể tới nhà chúng ta ở một đêm.
Cuối cùng Hàn Nghị nói:
- Hai vị muốn lưu lại, đương nhiên hết sức hoan nghênh.
Gã lập tức để thôn dân kéo vài thớt ngựa kia đi buộc lại, lại sắp xếp hai người Dương Ninh tới nhà của mình. Đám người La Quản sự bò tới cửa thôn, đầu cũng không dám quay lại, đứng dậy chật vật mà đi.
Cuộc sống trong thôn đơn giản, đương nhiên không có cá lớn thịt heo gì. Hàn Nghị lại là người tốt bụng, sai người giết gà trong nhà, có thôn dân để tỏ lòng cảm kích đối với Dương Ninh, cũng đưa đồ từ trong nhà tới, có người đưa thịt muối không nỡ ăn, cũng có người đưa trứng gà.
Sau khi bận rộn ở nhà Hàn Nghị, Dương Ninh tìm một cơ hội nhỏ giọng hỏi Cố Thanh Hạm:
- Tam nương, phía khu nhà cũ có họ La này sao?
Cố Thanh Hạm cau mày nói:
- Lúc ta tới Tề gia nhà các ngươi, từng tế tổ ở khu nhà cũ, từ đó về sau vẫn ở trong kinh, chưa từng trở lại Giang Lăng. Khi còn sống Tướng quân cũng bốn tới năm năm chưa trở về, hết thảy bên này đều do Đại Tổng quản phụ trách. Hằng năm, Đại Tổng quản đều tới kinh thành thăm, bẩm báo công việc bên này, ta đã gặp hai lần, chẳng qua phần lớn là Khâu Tổng quản hỏi những chuyện này.
Nàng hơi trầm ngâm, mới nói:
- Ta chỉ biết khu nhà cũ chỉ có mười mấy người, cũng không nghe nói có Quản sự gì, càng chưa từng nghe nói nuôi một đám người như vậy.
- Trước đó họ La kia nói có người tới kinh thành tìm Hầu phủ cáo trạng, Tam nương không hề biết việc này sao?
Dương Ninh cau mày nói:
- Có người ở Giang Lăng tới Hầu phủ, sao có thể giấu diếm được?
- Ta đang suy nghĩ việc này.
Trong mắt đẹp của Cố Thanh Hạm lộ vẻ giận dỗi:
- Nếu như thực sự có việc này, ta không có khả năng hoàn toàn không hay biết, trừ khi… trừ khi có người cố ý giấu diếm.
- Tam nương nói là Khâu Tổng quản sao?
Dương Ninh thần sắc lạnh lùng:
- Khâu Tổng quản đang giấu trên lừa dưới?
Cố Thanh Hạm lắc đầu nói:
- Ninh nhi, không có chứng cớ, không thể nói linh tinh. Tuy rằng bình thường Khâu Tổng quản hơi khéo đưa đẩy, nhưng ở Hầu phủ nhiều năm, coi như cẩn trọng. Hơn nữa vì sao lão phải giấu diếm việc này? Kể cả Đại Tổng quản khu nhà cũ, tuy rằng ta chỉ gặp qua hai lần, không hiểu nhiều, nhưng người này xử sự giỏi giang, tâm địa đôn hậu, không giống một người gian xảo. Lão xử lý khu nhà cũ này vài chục năm, là người được lựa chọn từ khi Lão Hầu gia còn sống, Lão Hầu gia ánh mắt sáng như đuốc, chắc chắn sẽ không nhìn lầm người.
Dương Ninh kỳ thực hoài nghi Đại Tổng quản giở trò sau lưng, nhưng nghe Cố Thanh Hạm nói như vậy, mơ hồ cảm thấy phán đoán của mình chưa hẳn chính xác.
Cố Thanh Hạm là người phụ nữ thông minh, là Lão Hầu gia đương nhiên càng là nhân vật khó lường. Đại Tổng quản kia là Lão Hầu gia lựa chọn ra, Cố Thanh Hạm đánh giá Đại Tổng quản cũng không tệ, nói như vậy, Đại Tổng quản quả thực không giống một kẻ lừa trên gạt dưới, nếu thực sự như vậy, chuyện này hơi cổ quái.
- Ninh nhi, may mắn nghe lời con nói, không trực tiếp tới khu nhà cũ.
Cố Thanh Hạm than nhẹ một tiếng, buồn bã nói:
- Nếu không chúng ta làm sao biết tất cả những điều đang xảy ra? Ta vẫn luôn cho rằng tại phong ấp Hầu phủ, trăm họ an cư lạc nghiệp, cơm áo không lo, hiện giờ mới biết được, sự thực không phải như thế.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn Dương Ninh:
- Con làm sao biết được phong ấp có vấn đề, cứ muốn cải trang xuống thôn tìm hiểu?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo