Đậu Liên Trung ngượng ngùng nói:
- Mạc đại nhân đã muốn ta lập tức viết giấy nợ, hiển nhiên ta không còn cách nào khác.
- Chậm đã!
Mạc Phủ doãn giơ tay nói:
- Không phải bổn quan muốn ngươi lập giấy nợ này. Thiếu nợ phải trả tiền, nếu ngươi đã đập hỏng bảo vật gia truyền của phủ Cẩm Y Hầu, theo đạo lý là phải đền bù cho người ta. Giấy này lập hay không thì không phải bản quan quyết mà ở bản thân ngươi. Nếu ngươi lập giấy nợ thì vụ án này chỉ tới đây thôi, sau đó ngươi chỉ cần thương lượng thủ tục bồi thường với phủ Cẩm Y Hầu. Nếu ngươi không lập được, vậy cũng không vội. Bổn quan có thể giao giấy tờ hôm nay cho Hình bộ, để Hình bộ xử lý vụ án này.
- Ngàn vạn lần không thể.
Đậu Liên Trung vội vàng nói:
- Ta sẽ lập giấy nợ ngay.
Trong lòng gã biết sáu bộ của Đại Sở đều độc lập. Hình bộ và Hộ bộ đều riêng biệt, mặc dù với thủ tục cụ thể có thể phối hợp với nhau nhưng đều không nhúng tay vào chuyện nội bộ.
Nếu bản án hôm nay giao cho Hình bộ, một khi mở rộng ra, gửi hai chỗ ghi chép trí mạng vừa rồi lên, không chừng có người muốn mượn đó để nhấc lên sóng gió.
Gã lập tức viết giấy nợ đàng hoàng theo ý của Mạc Phủ doãn, để bản án không bị mở rộng ra, chờ quay lại sẽ tìm người nhà thương lượng biện pháp ứng phó.
Giấy bút đã có sẵn, Đậu Liên Trung lập giấy nợ trước mặt Mạc Phủ doãn, giao cho Mạc Phủ doãn. Mạc Phủ doãn liếc qua, nhíu mày rồi gọi Dương Ninh lên hỏi:
- Giấy này ngươi xem thế nào? Nếu được thì hiện giờ có thể ký tên làm bằng đi.
- Không được.
Dương Ninh nhìn lướt qua, lập tức nói:
- Bên trên viết là đập hỏng lưu ly mã. Đậu Liên Trung, ngươi muốn gian lận văn tự sao? Ngươi đập hỏng bảo vật truyền thừa phủ Cẩm Y Hầu nhà ta, không phải đơn thuần là lưu ly mã.
- Bổn công tử đập lưu ly mã, có phải bảo vật gia truyền hay không bổn công tử mặc kệ.
Đậu Liên Trung tức giận nói:
- Ta chỉ viết theo sự thật thôi.
Mạc Phủ doãn cau mày nói:
- Xem ra nhị vị còn muốn tiếp tục dây dưa. Bổn quan bất lực, chỉ có thể chuyển giao Hình bộ...
Lập tức Đậu Liên Trung im bặt. Một lát sau, gã bất đắc dĩ nói:
- Được, Mạc đại nhân, ta... Ta viết theo ý hắn là được.
Gã oán hận nhìn Dương Ninh rồi lại lập một tờ giấy nợ khác. Dương Ninh nhận lấy, lúc này mới hài lòng. Mạc Phủ doãn bắt lăn tay điểm chỉ rồi mới giao giấy nợ cho Dương Ninh. Dương Ninh cất kỹ, cười nói:
- Đậu công tử, rốt cục bồi thường thế nào, chờ Hầu phủ chúng ta thương lượng đã. Ngươi yên tâm, ta sẽ không tham lam quá đâu.
Trong lòng Đậu Liên Trung tức giận, gã chắp tay với Mạc Phủ doãn, nói:
- Mạc đại nhân, Đậu mỗ cáo từ trước.
Gã xoay người rời đi, Dương Ninh lại kêu lên:
- Đậu công tử, ngươi báo cho họ Triệu lúc nào cũng có thể đến phủ ta lấy bồi thường. Phủ Cẩm Y Hầu chúng ta nếu nợ nhất định sẽ trả, tuyệt đối không ăn quỵt.
Đậu Liên Trung hừ lạnh một tiếng, thở hổn hển đi ra.
Lúc này Dương Ninh mới chắp tay nói với Mạc Phủ doãn:
- Mạc đại nhân, đa tạ ngài chủ trì công đạo. Tề Ninh cảm kích vô cùng!
Hắn là người thông minh, hiển nhiên nhận ra mặc dù hôm nay Mạc Phủ doãn nhìn như công chánh nhưng thực ra là thiên vị cho mình.
Thật ra từ trước khi hắn tiến vào Kinh đô phủ đã chuẩn bị tốt tinh thần, đấu trí đấu lưc cũng phải bắt Đậu Liên Trung lập giấy nợ này.
Chỉ là chuyện này tiến triển tốt hơn hắn dự tính nhiều. Mạc Phủ doãn bắt được hai sai lầm của Đậu Liên Trung, ghi chép lại, cũng dựa vào giấy tờ này khiến Đậu Liên Trung không thể không viết giấy nợ.
Trong lòng hắn cũng thầm kỳ quái, chẳng lẽ Mạc Phủ doãn và phủ Cẩm Y Hầu có liên hệ sâu xa gì? Nếu không sao lại bảo hộ mình như vậy?
Nhưng nếu Đậu Liên Trung đã dám để Kinh đô phủ xét xử vụ án này thì chứng tỏ rằng Mạc Phủ doãn và phủ Cẩm Y Hầu tuyệt đối không có giao tình. Nếu không tuyệt đối Đậu Liên Trung sẽ không kiện tới nha môn Kinh đô phủ.
Mạc Phủ doãn được người ta gọi là Mạc thiết diện, thiết diện vô tư, xử án như thần. Hôm nay thẩm án, mặc dù không thể nói là xử sự bất công nhưng nhiều ít cũng có thiên vị. Đối với một người thiết diện vô tư mà nói, điểm này hơi khác thường.
Ánh mắt Mạc Phủ doãn bình tĩnh, không chút tươi cười, đứng dậy nâng bước. Văn thư vẫn ôm giấy bút đi theo. Hai người không nói lời nào.
Dương Ninh và Triệu Vô Thương liếc nhau, trong lòng thầm kỳ quái.
Mạc Phủ doãn đi tới trước cửa, đột nhiên dừng bước, ra hiệu một cái. Văn thư kia cúi người, dẫn đầu ra ngoài. Bốn nha sai cũng nhanh chóng rời đi.
- Ngày hôm qua ngươi cứu một đứa nhỏ trên phố hoa phải không?
Mạc Phủ doãn cũng không quay đầu, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Vì sao ngươi lại cứu nó?
Vạn lần Dương Ninh cũng không ngờ được đột nhiên Mạc Phủ doãn lại hỏi chuyện ngày. Ngẩn ra một chút, trong đầu nhớ lại đứa nhỏ mình cứu được dưới vó ngựa của Thế tử Thục vương, thân thể hơi chấn động, trong giây lát liền nghĩ tới Lôi Vĩnh Hổ.
Hắn nhớ rõ lúc đó Viên Vinh đã nói, Lôi Vĩnh Hổ không phải người của Kinh đô phủ, hình như có liên quan tới Hình bộ. Lúc đó hắn không suy nghĩ nhiều, lúc này lập tức ý thức được điều gì đó.
- Vó ngựa đả thương người, lúc đó ta ở bên cạnh, cho dù là người nào bị thương ta cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Dương Ninh suy nghĩ một chút mới nói:
- Mạc đại nhân, cứu người cần có lý do sao?
Mạc Phủ doãn thản nhiên nói:
- Có rất nhiều người khoanh tay đứng nhìn.
Ngừng lại một chút, lão mới nói tiếp:
- Nghe nói lúc đó vì cứu đứa trẻ kia, ngươi còn bị thương. Ngươi không lo tới tính mạng mình sao?
- Chỉ là thổi phồng thôi.
Dương Ninh cười nói.
- Cho dù ta có bị vó ngựa dẫm lên thì nhiều lắm cũng bán thân bất toại là cùng, hẳn cũng không lo tới tính mạng.
Mạc Phủ doãn hơi vuốt cằm, chậm rãi quay người lại, chắp hai tay sau lưng, đánh giá Dương Ninh từ trên xuống dưới một hồi, vẫn lạnh lùng nói:
- Ngươi có dũng khí và can đảm, quả thật rất giống phụ thân ngươi.
Lập tức sắc mặt lão trầm xuống nói:
- Nhưng lá gan của phụ thân ngươi dùng để bảo vệ quốc gia. Lá gan của ngươi lại dùng để lừa gạt dối trá.
- Hả?
Dương Ninh lập tức nói:
- Mạc đại nhân, ngài...
Mạc Phủ doãn cười lạnh nói:
- Chút thủ đoạn này của ngươi lại dấu được đôi mắt của bổn quan sao? Cái gì mà bảo vật gia truyền? Cái gì mà tiên đế ngự ban? Chỉ là lưu ly mã bình thường mà thôi. Đi ra phố mua loại lưu ly mã này chẳng tới ba, năm lượng bạc. Cái gì mà Bắc Đẩu Nam Đẩu. Ngươi cho rằng có thể lừa gạt hai mắt bổn quan sao?
Trong lòng Dương Ninh biết Mạc thiết diện này đã hiểu rõ mưu đồ của mình rồi. Nhưng biết rõ là thế mà đối phương lại vẫn thiên vị mình, trong lòng càng khẳng định hơn, đứa trẻ mình cứu nhất định có liên quan tới Mạc Phủ doãn.
- Chỉ được một lần này, không có lần sau.
Ánh mắt Mạc Phủ doãn lạnh lùng, không đợi Dương Ninh nói chuyện đã nói tiếp:
- Hiệu cầm đồ của các ngươi xảy ra cháy lớn, ta sẽ tăng cường việc điều tra.
Không nói thêm lời nào, lão xoay người rời đi.
Chờ Mạc Phủ doãn rời đi rồi, Dương Ninh mới thở phào một hơi, nói nhỏ với Triệu Vô Thương:
- Rốt cục Mạc Phủ doãn tên là gì thế?
- Thiết cốt tranh tranh, Mạc Tranh!
Triệu Vô Thương nói rất đơn giản.
Hai người rời Kinh đô phủ, trở lại Hầu phủ, vừa vào đại sảnh, Cố Thanh Hạm đã ngồi trong phòng chờ, thấy Dương Ninh trở về lập đứng dậy đón, khuôn mặt xinh xắn tràn đầy vẻ lo lắng, hỏi:
- Ninh nhi, các ngươi đi Kinh đô phủ làm gì? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi?
Dương Ninh cười cười, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối một lần. Đôi mắt xinh đẹp của Cố Thanh Hạm trợn tròn, cả kinh nói:
- Ngươi nói là Đậu Liên Trung đã lập giấy nợ sao?
Dương Ninh lấy giấy nợ từ trong lòng ra, đưa cho Cố Thanh Hạm. Cố Thanh Hạm nhìn lướt qua, thấy chữ ghi trong đó lại càng kinh ngạc nói:
- Bảo vật truyền gia sao?
- Chỉ là một con lưu ly mã bình thường mà thôi.
Bốn bề vắng lặng, tất nhiên Dương Ninh sẽ không giấu diếm Cố Thanh Hạm:
- Đối với người như Đậu Liên Trung chỉ có thể dùng biện pháp thế này. Có giấy nợ này trong tay, Triệu Tín kia cũng không dám tới đòi bồi thường nữa. Chờ ta có hứng sẽ cầm giấy này tới nhà đòi nợ.
Cố Thanh Hạm vốn đang phiền não không biết phải đối phương với chuyện bồi thường một khoản lớn thế nào, cũng không ngờ Dương Ninh có thể hóa giải đơn giản như vậy, bật cười nói:
- Đứa nhỏ này, sau này không được dùng những chiêu trò này nữa. Nếu người ta biết chân tướng thì còn ra thể thống gì.
- Nếu dùng tới thì hiển nhiên phải không để lộ cho người ta biết.
Dương Ninh cười nói:
- Tam nương yên tâm. Thủ đoạn như vậy cũng phải tùy người. Đối phó với loại người như Đậu Liên Trung thì không thể quang minh chính đại được.
Hắn hạ giọng nói:
- Chẳng qua chúng ta vẫn phải phòng bị Đậu gia. Lúc này chúng ta đã làm rối kế hoạch của bọn chúng, có thể chúng sẽ sử dụng trò khác.
Chợt nghe có tiếng bước chân vang lên phía sau. Người cửa truyền tới tiếng nói của Khâu Tổng quản:
- Tam phu nhân có đó không?
- Vào đi.
Cố Thanh Hạm đi tới. Khâu Tổng quản vào tới cửa, Cố Thanh Hạm đã hỏi:
- Chuyện bên kia xử lý thế nào rồi?
- Ta đã nói chuyện với đương gia mấy nhà đó rồi. Mấy ngày nay sẽ tính toán rõ tổn thất, sau đó cho chúng ta thời gian nửa tháng.
Khâu Tổng quản nói:
- Đều là hàng xóm đã lâu, cũng không có phản đối gì. Ta đánh giá qua một chút, tổng cộng mấy nhà cũng phải tới chừng một vạn lượng bạc. Ngoài ra trong hiệu cầm đồ trừ khoản bạc của Triệu Tín còn có hơn hai vạn lượng bạc, tổng tất cả lên tới năm sáu vạn lượng bạc.
Lão thở dài nói:
- Hiện tại bạc trong phủ không tới hai ngàn lượng... Tam phu nhân, đây thật sự là một cửa ải khó.
Đôi mi Cố Thanh Hạm nhíu chặt. Tuy nói Dương Ninh đã giải quyết phía Đậu Liên Trung, một vạn lượng bạc của Triệu Tín tạm thời không cần quản đến nhưng việc bồi thường người khác cũng không ít. Cho dù là trừ khoản bạc của Triệu Tín đi thì ít nhất cũng phải cần bốn vạn lượng nữa mới đủ bù vào lỗ hổng trước mắt.
Từ đời lão Hầu gia, phủ Cẩm Y Hầu đã sống thanh liêm, trừ thu nhập bình thường thì cũng không có khoản nào khác. Ba ngàn thực ấp, cộng với mấy trăm khoảng thổ địa, hai cửa hàng, hàng năm lợi nhuận thực ra cũng chỉ tới năm sáu vạn lượng bạc. Nhìn bề ngoài thì thu nhập như thế đã rất cao ở Đại Sở.
Trên thực tế hàng năm Hầu phủ chi tiêu còn thấp hơn số lượng này nhiều.
- Phía Giang Lăng hiện giờ cũng không có tin tức, nhất định có biến cố rồi.
Khâu Tổng quản đột nhiên nói:
- Tam phu nhân, lúc này trông cậy vào bạc Giang Lăng có thể ứng phó được tình thế cấp bách hiện thời. Nếu ngay cả bạc Giang Lăng cũng không đưa đến được thì căn bản không qua được cửa ải này. Phu nhân xem có nên phái tiếp người đi bên kia một chuyến không?
- Đã mấy lần phái người đi mà đều không có tin tức rồi.
Cố Thanh Hạm nhíu mày nói:
- Khâu Tổng quản, ngươi chuẩn bị một chút, hôm nay ta sẽ lên đường, đi tới Giang Lăng.
- Hả?
Khâu Tổng quản vội la lên:
- Tam phu nhân, người muốn đích thân tới Giang Lăng sao?
Cố Thanh Hạm nói:
- Việc này đã trì hoãn hơn một tháng rồi, chưa từng xảy ra trước đây, nhất định đã xảy ra đại sự.
Nàng nhìn Dương Ninh, trong lòng những tới những lời hắn nói trước đây, cảm thấy rất có thể không chỉ mỗi bạc thuế Giang Lăng xảy ra chuyện. Dương Ninh đoán chuyện bạc thuế Giang Lăng có liên quan tới vụ ám sát tại biệt viện và hỏa hoạn, do một bàn tay điều khiển phía sau màn, Cố Thanh Hạm cũng cảm thấy lời này có lý.
- Ta phải tự mình đi Giang Lăng một chuyến.
- Nhưng bên đó... Tam phu nhân, hay là để ta đi một chuyến, người ở lại trong phủ đi.
Khâu Tổng quản suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chắc chắn ta sẽ mang được bạc thuế trở về.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo