Dương Ninh trầm tư một lát sau đó cẩn thận lấy tấm vải lụa bọc lại cây tiêu rồi đặt vào ngăn kéo trong hộp trang điểm, sau đó liền đi tới gian phòng đối diện.

Hắn vốn tưởng trong phòng này cũng sẽ bày biện một vài đồ vật nào đó, nhưng sau khi đi vào phòng mới phát hiện ra bên trong rỗng tuếch, trong góc đặt một tấm ván gỗ, bên trên trải một lớp cỏ khô.

Hắn đi tới mới phát hiện ra, ở trong góc tường có hai cây bút lông và một nghiên mực, mực trong nghiên đã đông lại, hắn duỗi tay cầm lên thấy đây chỉ là một nghiên mực còn bình thường hơn cả nghiên mực bình thường khác, mực trong nghiên đã khô lại cứng như đá.

Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ năm đó có người phụ nữ từng ở đây, chẳng lẽ bút cùng nghiên mực này là do người phụ nữ đó để lại?

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện dưới đất có một tờ giấy đã ố vàng, cầm lên nhìn thấy tờ giấy đã bị hư hỏng, bên trên hình như là vẽ một bức tranh, tờ giấy khuyết thiếu không trọn vẹn nên không thể nhìn ra được là vẽ cái gì. Trong lúc hắn đang nghi hoặc thì lại thấy bên trong đám cỏ khô hình như có một nửa tờ giấy, hắn đẩy đống cỏ ra, phát hiện bên trong có rất nhiều tờ giấy ngổn ngang tán loạn.

Dương Ninh cầm một tờ giấy tương đối hoàn chỉnh lên đứng dậy đến bên cửa sổ, nhờ ánh trăng nhìn vào tờ giấy, phát hiện đây là một bức tranh vẽ người.

Kỹ thuật vẽ tranh đúng là không ra làm sao, nhưng co thế thấy được người trong tranh hình như là đang cầm một thanh trường kiếm, nghiêng người hướng lên trên, hai chân hơi cong, động tác có chút cổ quái.

Dương Ninh ngây người, thầm nghĩ chẳng lẽ người phụ nữ trong đình viện này lại am hiểu về kiếm thuật?

Bức tranh này rõ ràng là vẽ một chiêu thức kiếm thuật kỳ lạ.

Hắn vội vàng xoay người, đi qua đẩy tất cả đống cỏ khô kia ra, sau đó nhặt tất cả những tờ giấy tán loạn dưới đất lên, tổng cộng có khoảng bốn mươi, năm mươi tờ giấy, gộp lại được một tệp dày.

Trong số đó có hơn mười tờ bị hư hại, hơn phân nửa còn lại vẫn còn nguyên vẹn chỉ là có chút ố vàng thôi. Dương Ninh cầm xấp giấy đi ra cửa, đứng trước ngưỡng cửa, hắn không hề lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy bởi toàn bộ người sống trong nhà cũ ai cũng coi nơi là nhà ma nên chẳng có ai dám tới gần nơi này, nên đương nhiên chuyện có người leo tường trèo vào lại càng khỏi phải nói.

Hắn lật từng tờ ra xem, quả nhiên tất cả hình trên giấy đều là chiêu thức kiếm thuật.

Hình người trên giấy đều vẽ rất tùy ý, chỉ vẽ đại khái tay chân cùng thân người, thậm chí ngay cả thanh trường kiếm trong tay cũng chỉ là một nét vẽ mảnh nhỏ, tuy nhiên chiêu thức của trường kiếm lại được vẽ vô cùng sinh động.

Động tác của người trong bức họa ngoại trừ một vài tờ trông khá là bình thường ra thì đại bộ phận những tờ khác đều vô cùng cổ quái, có cái thì là nằm trên mặt đất, cái thì nằm rạp xuống đất, có cái thì là ngồi xổm, hoặc là bật hoặc là nhảy, chiêu thức của kiếm của thay đổi vô cùng kỳ lạ cổ quái.

Trước khi Dương Ninh xuyên không, ngoài tập tay không ra thì cũng từng luyện tập với một số vũ khí cầm tay, mặc dù chưa từng dùng loại trường kiếm này bao giờ nhưng côn, gậy thì cũng đã dùng qua rồi, cả hai thứ này đều là binh khí dài, mặc dù động tác có nhiều khác biệt nhưng vẫn có một vài chỗ giống nhau.

Có rất nhiều chiêu thức trong tranh vượt ngoài tầm hiểu biết của hắn.

Thậm chí hắn còn có cảm giác mấy chiêu thức này không thể làm được, nó hoàn toàn đi ngược lại với quy luật chuyển động của cơ thể, ví dụ như có một chiêu tay phải cầm kiếm nhưng tay phải lại giơ lên trên đầu còn trường kiếm thì lại ở sau lưng mà đầu kiếm lại chếch về phía hông trái, động tác nhìn qua vô cùng kỳ lạ, không được tự nhiên. Theo như kiếm thuật bình thường thì không thể xuất hiện một chiêu thức vô lý như thế này được, hơn nữa theo hắn thì chiêu thức này dường như chẳng tạo ta bất kỳ tính sát thương nào đối với kẻ địch cả.

Hắn đột nhiên nghĩ tới có một loại kiếm thuật không được dùng để đả thương kẻ địch mà là dùng để biểu diễn, rất nhiều dòng dõi quý tộc đều nuôi không ít vũ cơ trong phủ. Mặc dù phần lớn các điệu múa đều thể hiện được nét dịu dàng của người phụ nữ nhưng vẫn có một vài điệu múa vô cùng đặc biệt mà Kiếm Vũ chính là một trong số đó.

Loại vũ đạo này, trong dịu dàng của phụ nữ lại có sự mạnh mẽ, khỏe khoắn, lấy kiếm phối hợp với múa, cương nhu hòa hợp, tạo ra một loại mỹ cảm vô cùng đặc biệt.

Mặc dù vậy thì Kiếm Vũ chẳng qua cũng là từ múa mà ra, coi trọng động tác kỳ lạ cùng với mỹ cảm của điệu múa, không hề có giá trị thực dụng.

Dương Ninh nhìn thấy những chiêu thức kiếm thuật kỳ lại này mà đây lại từng là nơi ở của một người phụ nữ, ngay lập tức hắn kết luận những bức tranh này rất có thể là một bộ Kiếm Vũ. Có lẽ là nàng ấy ở đây tịch mịch, nhàm chán nên đã vẽ ra bộ Kiếm Vũ này trong lúc rảnh rỗi.

Hắn nghĩ một lát rồi đi tới sân nhặt lấy một cây gậy gỗ, bắt chước động tác vừa nãy, giơ tay phải lên đỉnh đầu, đặt gậy sau lưng, đầu gậy chếch về phía hông trái. Vừa mới giơ tay hắn đã thấy vô cùng không tự nhiên, rất rất mất tự nhiên, chớ nói động tác này đơn giản dễ làm, để thể hiện được nó cũng phải mất một chút thời gian.

Sau khi làm động tác này, Dương Ninh cảm giác như một tên thiểu năng vậy, hắn lắc đầu cười, thầm nghĩ mình đường đường là một tên đàn ông, nếu như đúng thật là Kiếm Vũ thì cũng là điệu múa của phụ nữ, cơ thể phụ nữ mềm dẻo biểu diễn động tác này mới đẹp, còn hắn là một thằng đàn ông, dù có uốn éo thế nào cũng chỉ làm mất mỹ quan thêm thôi!

Hắn vứt cây gậy trong tay xuống, trở về chỗ lúc nãy, nhìn lại những tờ giấy kia, sau đó đột nhiên nhíu mày, hắn như ý thức được vấn đề nào đó.

Nhìn nét vẽ trên tranh có thể thấy được, lực đạo rất mạnh mẽ, mặc dù là tùy ý phác họa nhưng nét bút lại vô cùng tiêu sái không hề bị trói buộc.

Dương Ninh nhíu mày.

Hắn biết nét bút giữa nam và nữ không giống nhau, đầu bút lông của nữ bao giờ cũng là tinh tế, tỉ mỉ, dù có lực cũng sẽ rất nhẹ nhàng. Nhưng những bức họa này, chiêu thức kiếm thuật vô cùng thoải mái, có cảm giác rất mạnh mẽ, hơn thế nữa bút lực lại rất nặng, bút lông không giống với những loại bút máy sau này, lông tơ của bút rất mềm, nếu như không phải là người có khả năng có thể vận dụng lực tự nhiên thì chỉ cần hơi dùng lực một chút, nét bút sẽ biến dạng ngay.

Những bức vẽ này tiêu sái thoải mái mà nét bút lại không hề bị biến dạng, Dương Ninh càng nhìn lại càng cảm thấy đây là nét bút của đàn ông, hắn cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ trong đình viện này từng có đàn ông ở sao?

Cố Thanh Hạm đã nói từng có một người phụ nữ ở đây, cái này có thể khẳng định là đúng, chủ nhân của đình viện này chắc chắn là một người phụ nữ. Cho dù là có người hầu hạ ở đây thì cũng chỉ có thể là nha hoàn hoặc bà vú, chắc chắn không thể để một người đàn ông ở đây hầu hạ được, vậy thì người đàn ông kia có quan hệ gì với người phụ nữa từng ở đình viện này?

Hắn vừa trầm tư suy nghĩ, vừa lật qua lật lại trang giấy, không bao lâu sau, có một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, chắc hẳn trong những bức vẽ này phải có một quy luật nào đó.

Trong mấy chục bức tranh thì có bảy, tám bức là nằm trên mặt đất, cũng có năm, sáu bức là ngồi xổm… Đầu tiên hắn xem xét thanh trường kiếm sau đó là tới độ nghiêng kiếm ở phía sau, lúc này hắn mới phát hiện ra không chỉ có một tờ mà trong số đó có rất nhiều tờ tương tự nhau, đều là tay phải giơ lên đỉnh đầu, nhưng trường kiếm không phải là hướng về phía sau đầu mà đều là hướng xuống chếch về bên trái và hơi hướng về phía trước, còn tay trái thì tạo thành đơn chưởng đưa lên đặt ở trước trán.

Hắn cân nhắc một chút rồi phân loại mấy chục bức tranh đó ra, đặt những bức nằm xuống vào thành một nhóm, kiếm chiêu tương tự thành một nhóm, sắp xếp các bức lại với nhau, cuối cùng phân ra thành sáu tệp.

Trực giác nói cho hắn biết những chiêu thức kiếm thuật này vô cùng kỳ quái, và nó không chỉ đơn giản là Kiếm Vũ mà bên trong có lẽ còn ẩn chứa cái gì đó.

Tuy nhiên trong số đó có một vài tờ đã không còn nguyên vẹn, dù Dương Ninh đã cố gắng hết sức để khôi phục nhưng thật sự là không thể khôi phục lại được, chỉ có thể dựa vào một vài hình ảnh còn sót lại để phán đoán.

Sau khi phân ra thành sáu tệp, Dương Ninh nhìn vào những bức vẽ động tác nằm trên đất là đầy đủ nhất, không có bức nào bị hỏng, hắn cẩn thận nhìn một lượt tám bức tranh.

Lúc hắn sắp xếp những bức tranh này đã nhìn ra được, tám bức tranh vẽ chiêu thức kiếm thuật này vốn có thứ tự trước sau của nó nhưng trên giấy lại không đánh số thứ tự, không thể hiện rõ bức nào là bức bắt đầu.

Hắn vừa suy nghĩ vừa sắp xếp lại thứ tự của tám tờ giấy đó, trong tám tờ này rất dễ để đoán ra tờ thứ nhất, đó là tờ vẽ người nằm trên mặt đất, tay phải cầm kiếm, mũi kiếm hướng lên trên, không có bất kì động tác nào quá khó, nên có thể đoán ra đây chính là chiêu thức mở đầu.

Dương Ninh đã từng tập võ nên hắn biết một bộ võ công có đôi khi chiêu thức quan trọng nhất chính là chiêu thức thứ nhất, nếu như bắt đầu không xuất hiện sai sót thì những chiêu sau mới có thể phát huy được, còn ngược lại nếu như ngay từ đầu đã sai thì chiêu tiếp theo cũng sẽ không đúng, cứ như vậy các chiêu sau cũng sai hết.

Sau khi xác định được chiêu thứ nhất, Dương Ninh lại sắp xếp lại các chiêu thức tiếp theo, nhưng lần này hắn lại cảm thấy có chút khó khăn. Bởi vì những chiêu sau vô cùng kỳ quặc, kiếm chiêu đều không phải là chiêu thức mà người thường có thể nghĩ ra, trong số đó có một chiêu là chân trái nâng lên còn trường kiếm lại từ dưới chân hướng lên trên, tư thế này vô cùng quái dị.

Hắn hy vọng có thể tìm ra sự liên kết giữa các bức tranh này ví dụ nhưng từ chiêu này sang chiêu khác có sự tự nhiên nào đó nhưng tám bức tranh này lại chỉ có một điểm giống nhau duy nhất chính là đều nằm trên đất, nếu như nói muốn tìm ra sự liên kết trong các chiêu thức thì thật sự là vô cùng khó khăn.

Dương Ninh lại chạy tới nhặt cây gỗ kia lên, rồi nằm ở trước bậc cửa, đầu tiên là làm theo chiêu thức đầu tiên, chống gỗ lên, trong đầu nghĩ tới bảy động tác còn lại, nghĩ tới nghĩ lui nhưng lại không thể nghĩ ra được bất cứ cái nào có thể làm được tự nhiên. Hắn nhắm mắt lại, nằm im bất động, một lúc sau đột nhiên nhấc cánh tay lên, cổ tay quẹo trái, không để cây gỗ đánh vào thân thể sau đó lại đột nhiên đánh xuống bên dưới, toàn bộ động tác như vẽ ra một đường kiếm cong.

Hắn mở to mắt, hơi ngẩng đầu nhìn động tác của mình, thấy cây gậy trong tay dường như là ngang bằng với đùi phải của mình, một tia sáng lóe lên trong đầu hắn, vội vàng ngồi dậy, nhìn vào bức tranh, thấy bức tranh thể hiện động tác vừa rồi của hắn, chỉ có điều trong tranh vẽ trường kiếm song song với đùi phải.

Mặc dù có chút không giống nhưng Dương Ninh vẫn cảm thấy vô cùng hưng phấn, suy nghĩ cả buối, cuối cùng thì hắn cũng đã tìm ra được cách chuyển đổi giữa hai chiêu thức, mặc dù không biết như vậy đúng hay sai, nhưng ít nhất thì hắn cũng đã thử, động tác chuyển đổi này nhìn có vẻ như đơn giản nhưng nếu như không có nó thì dù tay và kiếm có kết hợp kiểu nào cùng không thể làm được động tác như trong tranh.

Thật ra lúc này Dương Ninh cũng không biết những chiêu thức trông mấy bức tranh này rốt cuộc thì có giá trị gì hay không, cũng có thể đây chỉ là những động tác kỳ quái mà người ta cố ý vẽ trong lúc nhàm chán, có khi ngay cả người vẽ cũng chưa chắc làm được những động tác này. Chỉ là hắn lại nghĩ đình viện này quỷ dị, thần bí mà bản thân hắn hiện giờ cũng là một sự thần bí, đống tranh vẽ này đã ố vàng, thâm niên chắc chắn đã lâu lắm rồi, nếu như đã được cất giấu ở trong nhà này, có lẽ đây là của một môn phái nào đó.

Trước đây hắn đã vô tình lấy được Lục hợp thần công từ trong tay Mộc Thần Quân, sau đó lại lấy được Tiêu dao hành từ một bộ xương khô, tất cả những thứ đó đều là vô tình lấy được. Lục hợp thần công thì không phải nói nhưng còn Tiêu dao hành lại vô cùng thần kỳ, huyền diệu, trước đó đã nhiều lần may mắn như vậy, nếu như đây thật sự là một môn kiếm đạo, hắn vứt bỏ như vậy không phải là sẽ đáng tiếc lắm sao?

 

0.14306 sec| 2429.117 kb