Hai người Dương Ninh dẫn ngựa đến cổng thôn, liền nhìn thấy phía trước vây quanh một đám người, nam nữ già trẻ đều ở trong đó, ít nhất cũng hơn tram người, nhất thời trong thôn gà bay chó chạy, loạn hết cả lên.
Dương Ninh cùng Cố Thanh Hạm cột ngựa vào một bên, bấy giờ mới tiến gần lại, chỉ thấy người dân trong thôn lúc này tức giận bất bình, nhìn vào mấy người ở trước mặt.
Mấy người kia và người dân trong thôn khác nhau, chỉ liếc một cái là có thể nhận ra, đều mặc trang phục gọn gàng, dáng người cường tráng. Năm sáu tên đại hán đứng đằng sau một tên trung niên mặc bộ y phục màu tro. Tên trung niên kia trên đầu quấn một dây bằng màu tro, ước khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, mặt mũi hung tợn. Chỉ nhìn tướng mạo hung thần ác sát là biết không phải người lương thiện.
Sau lưng đám người này có vài con tuấn mã, hiển nhiên đều cưỡi ngựa đến.
Dương Ninh biết tại nước Đại Sở, tuấn mã là hàng hiếm, gia đình bình thường vốn không có khả năng có ngựa, đám người này lai lịch xem ra cũng không vừa.
- Sao? Đây là muốn đánh hay muốn giết người?
Tên áo xám giơ tay cầm lấy nông cụ của một người, đùa giỡn cười nói:
- Nếu thực muốn giết người, bằng cái cuốc trong tay các người cũng không giết được.
Lúc này người đứng đầu của đám người dân trong thôn là một người đàn ông vóc dáng cao lớn, làn da ngăm đen, cũng gần bốn mươi tuổi, Dương Ninh chỉ nhìn thấy bóng lưng của y, cũng không rõ tướng mạo thế nào. Bên cạnh y là mười mấy người dân cường tráng tay cầm nông cụ, với đám người kia đứng thành kiểu sóng đôi.
Dương Ninh và Cố Thanh Hạm lách vào trong đám người. Tuy cũng có người dân nhìn hai bọn họ với ánh mắt kỳ quái, nhưng lúc này sự chú ý chủ yếu vẫn dồn vào đám người kia, nên không ai hỏi đến hai người.
- La Quản sự, bọn họ cũng đều vừa từ đồng ruộng trở về, không có ý gì khác.
Người đứng đầu đám người dân trong thôn cất cao giọng nói:
- Nhưng yêu cầu mà ngươi nói, mọi người đã thương lượng rồi, chỉ sợ không thể làm theo ý của La Quản sự được, ai cũng muốn đường sống, cũng không thể bức vào chỗ chết được.
- Chậm đã.
Tên áo xám La Quản sự đưa tay ngừng nói:
- Hàn Nghị, ngươi đứng đầu thôn Lỗ Vương, cũng nên hiểu rõ, cái gọi là yêu cầu không phải là ý của La Xương Quý ta, mà là ý của phủ Cẩm Y Hầu.
Nói xong, y chắp tay hướng về phía bên phải khom một cái:
- Cẩm Y Hầu mất, cả nước cùng đau, ông ấy là trụ cột của quốc gia, chuẩn bị tang sự cũng không thể giống như người bình thường được, số chi phí đó coi như biển vậy đi. Cẩm Y Hầu là thể diện của Giang Lăng chúng ta, những người chúng ta đây cũng đều dựa vào Hầu gia mà sống. Bây giờ Hầu gia mất rồi, có lương tâm cũng nên biết hiếu kính một chút. Nhưng các ngươi cứ một mực chối từ, chẳng lẽ các người không thấy thất lễ với sự che chở của Hầu gia sao?
Dương Ninh không ngờ La Quản sự vừa tới đã nhắc đến Cẩm Y Hầu, nghĩ thầm vốn dĩ tin tức Cẩm Y Hầu qua đời đã sớm truyền đến Giang Lăng.
Nhưng vẻ mặt Cố Thanh Hạm lại lãnh đạm, không nói gì.
Hán tử da ngăm đen kiên quyết nói:
- La Quản sự, ân huệ của Hầu gia đối với chúng ta, chúng ta đương nhiên sẽ không quên. Chỉ là lần này nói ra mỗi hộ là một thạch lương thực, chúng tôi thật sự chịu không nổi.
Gã hơi xoay nửa người lại, chỉ vào đám dân ở sau lưng nói:
- La Quản sự nhìn đi, người dân thôn Lỗ Vương mặc dù không nói là xanh xao vàng vọt, nhưng lại vô cùng gầy gò. Tuy là vừa mới thu hoạch lương thực xong, nhưng khẩu phần này còn dùng để chống đỡ năm sau, rất nhiều hộ căn bản là không đủ ăn. Nếu như bây giờ mỗi hộ lại xuất ra thêm một thạch lương thực nữa, dám hỏi La Quản sự, còn muốn bọn họ sống tiếp hay không?
- Ngươi nói như vậy, thể diện của Cẩm Y Hầu không quan trọng ư?
La Quản sự cười lạnh nói:
- Cẩm Y Hầu thanh liêm ngay thẳng, tiền thu của Hầu phủ đều dựa vào những người chúng ta, đến lúc này, chúng ta không làm thì ai làm, ai chống đỡ cho thể diện của Hầu phủ? Vì một chút lương thực này của các ngươi, chẳng lẽ để cho Hầu phủ mất hết thể diện trước bá quan sao?
Dương Ninh nhíu mày, nhịn không được nhìn về phía Cố Thanh Hạm, Cố Thanh Hạm tất nhiên hiểu Dương Ninh, khẽ lắc đầu.
Bên cạnh đột nhiên có một người dân lớn tiếng nói:
- La Quản sự, thôn Lỗ Vương này bao năm qua đã từng giao thiếu một thạch lương thực nào không? Các người nói Hầu gia ở tiền phương chinh chiến, quốc gia gặp nạn, chúng tôi phải đóng bốn phần thuế, chúng tôi không tranh cãi. Các người còn tính theo đầu người, mỗi người đóng thuế thân một đấu lương thực, chúng ta cũng không nói gì. Ngày thường lao dịch, chúng ta bỏ công chuyện ra đi làm, tới cơm cũng không quản, chúng ta còn chưa nói gì. Nói cho cùng đều là vì thể diện của Hầu gia. Mọi người biết rõ, trước kia cơm ăn áo mặc không lo đều là nhờ phúc của Hầu gia. Thời điểm khó khăn, chúng tôi cùng với Hầu gia chịu khổ cũng là việc nên làm.
Giọng của gã kích động lên:
- Mấy năm nay khẩu phần lương thực của mọi người giảm mạnh, cơm ăn cũng là vấn đề. Nhưng các người cứ nhiều lần nghĩ kế, thu thuế má mỗi năm một nặng hơn, cứ như vậy, chúng tôi làm sao sống được?
Người dân xung quanh đều lòng đầy căm phẫn, có người lớn tiếng nói:
- Lão Hầu gia trước kia mất, cũng không nghe phải đóng nhiều lương thực hơn, hiện nay Hầu gia bây giờ mất, quy củ vì sao lại thay đổi?
Vẻ mặt Dương Ninh lạnh lùng, Cố Thanh Hạm thì càng mờ như sương, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt lại.
La Quản sự ánh mắt lãnh đạm, cười lạnh nói:
- Xem ra trước đây Hầu gia đối với các người quá tốt rồi, đem nuôi bọn xảo quyệt rồi. Đồng ruộng của các ngươi là thực ấp mà Thánh thượng sắc phong của Hầu gia, chớ nói đến bấy nhiêu lương thực đem đi hiếu kính, nếu muốn đem ruộng đồng thu lại hết, các ngươi cũng phải thành thật mà giao lên thôi.
- La Quản sự, lời này nói thì không có đạo lý rồi.
Hàn Nghị trầm giọng nói:
- Ta nghe người đọc sách từng nói, trong thiên hạ không có vương thổ, đất ruộng kia đều là của Thánh thượng. Nhưng không nghe nói là triều đình tùy ý đoạt lại ruộng đất. Đất của thôn này, chúng tôi đều là do tổ tông thừa kế lại, là đất mà mấy đời của nhà mình trồng trọt, thuế má nên nộp chúng tôi giao không thiếu, cho dù là Hầu gia bây giờ tới, cũng không có tư cách lấy đi đồng ruộng của chúng tôi.
La Quản sự cười hắc hắc, nhìn chằm chằm vào Hàn Nghị nói:
- Hàn Nghị, xem ra ngươi là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ta hỏi một câu nữa, lương thực xử lý tang sự của Hầu phủ, các ngươi có giao nộp hay không?
Hàn Nghị lớn tiếng nói:
- Ta đã nói rồi, mọi người còn mạng sống, muốn sống thì cần lương thực, lương thực nên đóng chúng tôi đã nộp rồi, nếu ai tìm kế để thu nhiều lương thực thì chúng tôi một viên cũng không có.
- Được, là hán tử đó.
La Quản sự giơ ngón cái lên.
- Hàn Nghị, ngươi đừng nghĩ ta không biết, có người chạy đến Kinh thành, đưa cáo trạng cho Hầu phủ, nói cái gì mà thực ấp thu thuế lung tung, chuyện này có phải ngươi cũng có tham dự trong đó không?
- Ta không rõ ngươi nói cái gì.
Hàn Nghị cười lạnh một tiếng:
- Nhưng các người thật sự ép người quá đáng, họ Hàn quả thật phải đi Kinh thành một chuyến, trước mặt hỏi Hầu phủ vì sao thuế mấy năm nay nặng như vậy?
- Chỉ dựa vào ngươi có thể vào được Hầu phủ sao?
La Quản sự thản nhiên nói:
- Lần trước cái tên tới Kinh thành với cáo trạng kia, vừa trở về đã bị chúng ta đánh gãy tay chân, cả đời phải nằm, hẳn là các ngươi chưa từng nghe nói?
Hàn Nghị cười to nói:
- Ta đương nhiên có nghe qua, chẳng lẽ La Quản sự hôm nay định đánh gãy chân ta?
Thôn dân đứng cạnh y lập tức giơ tay cầm cuốc lên đòi đánh.
Dương Ninh nhịn không được kề sát bên tai Cố Thanh Hạm, thấp giọng hỏi:
- Có người lên Kinh thành cáo trạng ư?
Mặt Cố Thanh Hạm lạnh như băng, khẽ lắc đầu như cũ.
- Hàn Nghị không định giao nộp lương thực, ý của các người đây sao?
La Quản sự liếc mắt qua:
- Cái chức đứng đầu này xem ra hắn không muốn làm nữa, các người có thể phải là cũng không muốn sống nữa không?
- Không nộp.
Bên cạnh có người nói:
- Lần này một hột lương thực chúng ta cũng không đóng.
Những người khác đều nhao nhao lên.
La Quản sự cười lạnh một tiếng, đưa tay chỉ vào một người, trầm giọng nói:
- Ngươi ra đây, ngươi nói cái gì?
Người nọ bị La Quản sự chỉ đúng, ngược lại có hơi sợ hãi, nhưng vẫn lấy dũng khí tiến lên trước hai bước nói:
- Ta…ta nói ta không giao lương thực, phần nên giao…
Gã còn chưa nói hết, sau lưng La Quản sự đã có người lao tới, đưa tay tóm lên cổ của người dân nọ.
Người kia lắp bắp kinh hãi, cơ thể gã gầy yếu, so với tướng mạo cường tráng của tên tráng hán đang nhào qua thì kém xa, phản xạ có điều kiện giơ đòn gánh trong tay lên, tên kia đương nhiên là có tập võ qua, lấy một tay nắm lấy đòn gánh trong tay, dùng sức kéo đi, liền lôi được cái đòn gánh kia đi, không nói lời thứ hai, giơ đòn gánh lên, nện xuống đỉnh đầu của người dân nọ.
Chỉ nghe hét thảm một tiếng, đòn gánh đánh vào giữa trán của người kia, thân hình gã nhẹ lay một cái, liền ngã xuống đất, đầu rơi máu chảy, người dân trong thôn đều kinh hãi, có người hiện ra vẻ phẫn nộ, nhưng nhiều người thì có vẻ hoảng sợ.
- Dừng tay.
Hàn Nghị lạnh lùng quát:
- Các người muốn làm gì?
Gã bước lên trước, định xem thương thế của người kia, vài người phía sau lại cho là Hàn Nghị định lên dốc sức liều mạng, nhiệt huyết dâng trào, đều hét lên theo Hàn Nghị xông lên, vài tên tráng hán ở sau lưng La Quản sự cũng xông qua.
Dương Ninh cau mày, hắn liếc mắt đã nhìn ra, La Quản sự mang những tên này tới, nhiều ít cũng từng luyện võ qua, tuy không có võ công gì cao minh, nhưng tất nhiên tinh thông loại chuyện ẩu đả đánh nhau này, những người dân trong thôn này căn bản không thể là đối thủ.
Quả nhiên vài tên tráng hán kia tuy số lượng ít, nhưng như sói lạc bầy cừu, chân tay linh hoạt, chỉ nghe một hồi tiếng kêu thảm thiết vang lên. Trong phút chốc, năm sáu người dân đã bị đánh ngã trên đất, có người bị bẻ gãy tay chân, nằm trên mặt đất kêu đau.
Những người khác tuy đầy phẫn nộ, nhưng nhìn đến mấy tên tráng hán hung ác kia, trong lúc nhất thời không có ai dám tiến lên nữa.
Thân hình Hàn Nghị cao lớn, sức lực không nhỏ. Ngay từ đầu gã cũng không nghĩ tới chuyện sẽ cùng đám người kia ra tay, nhưng là hai bên động thủ, cũng không thể tránh được. Thấy một gã tráng hán nhào đầu về hướng mình, chỉ có thể nghênh đón, đồng thời bắt lấy tay đối phương, quấn lấy hắn, bên cạnh một tên tráng hán đã đánh ngã hai người dân, thấy Hàn Nghị còn đang vướng tay, nắm lấy đòn gánh trong tay, định từ phía sau lưng Hàn Nghị đánh xuống đầu gã.
Gã giơ cao đòn gánh, còn chưa đập xuống liền cảm giác đòn gánh bị giữ chặt, chưa kịp phản ứng liền bị một lực đạo kéo đòn gánh trong tay đi.
Người này kinh hãi, còn tưởng có thêm người dân khác tới, xoay người lại nhìn, chỉ thấy phía sau là một gã thanh niên mười sáu, mười bảy tuổi, quần áo khác hẳn so với người dân trong thôn bình thường. Cái đòn gánh kia đúng là bị hắn cướp đi, tráng hán cực kỳ kinh ngạc, thấy thanh niên này nhìn thì yếu ớt, không thể ngờ được hắn lại có lực như vậy, có thể cướp đi đòn gánh trong tay mình.
----------oOo----------
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo