Lúc Dương Ninh tiến vào sân liền có một dự cảm bất thường. Thời điểm hắn đạp mở cửa phòng chỉ hy vọng bản thân đoán sai. Đi vào trong phòng, quét mắt qua một cái liền phát hiện Cố Thanh Hạm hoàn toàn không có ở trong phòng.

Căn phòng này cũng không lớn, vừa nhìn cái là nhận ra ngay. Trên giường, áo ngủ bằng gấm xốc qua một bên, liếc nhìn qua là biết trên giường có người hay không.

Tuy Cố Thanh Hạm không ở đó nhưng quần áo của nàng lại để ở một bên. Dương Ninh vẻ mặt nghiêm trọng, bước nhanh qua, lấy tay sờ soạng áo ngủ bằng gấm kia, bên trong lạnh buốt, không có hơi người, cũng là nói Cố Thanh Hạm đã sớm không ở trong phòng này.

Quay đầu lại, thì thấy hai nha hoàn kia đứng ở cửa phòng. Nhìn thấy trong phòng không có bóng dáng của Cố Thanh Hạm, hai người đều lộ ra vẻ kinh sợ.

-Ta hỏi các ngươi, đây có phải quần áo tối hôm qua Tam phu nhân thay không?

Dương Ninh chỉ vào vài món quần áo kia.

Một nha hoàn vội nói:

-Tối hôm qua chúng tôi phụ Tam phu nhân tắm rửa thay quần áo, mấy món này đều là xiêm y Tam phu nhân thay tối hôm qua.

Lòng Dương Ninh càng trầm xuống.

Tuy hắn đã tính đến tình huống xấu nhất nhưng vẫn hy vọng tất cả không phải như mình suy nghĩ. Hắn hy vọng Cố Thanh Hạm tự đi ra ngoài có chút việc gì đó nhưng nhìn thấy mấy bộ đồ thay vẫn còn ở đây thì hiểu khả năng này gần như không tồn tại.

Cố Thanh Hạm tuyệt đối không có khả năng đi ra khỏi gian phòng này mà không vận thêm xiêm y.

-Tối hôm qua, các ngươi vẫn ở sân, có nghe thấy trong phòng có tiếng động gì không?

Dương Ninh nhìn thẳng vào hai nha hoàn đó, trầm giọng nói:

-Trừ các ngươi ra, tối hôm qua còn ai tới đây không?

Hai nha hoàn quỳ rạp xuống đất, hoảng sợ nói:

-Bẩm Thế tử gia, tối hôm qua Tam phu nhân đi ngủ từ rất sớm, tự mình tắt đèn, chúng tôi thay phiên nhau bảo vệ bên ngoài, tuyệt đối không có người khác tới.

Một người nói tiếp:

-Trong phòng vẫn luôn yên tĩnh, buổi sáng lúc chúng tôi mời Tam phu nhân dùng cơm, Tam phu nhân cũng không lên tiếng trả lời.

Dương Ninh biết hôm nay là giao thời giữa mùa thu và mùa đông, về đêm trời sẽ lạnh. Cố Thanh Hạm đi ngủ không thể không đắp chăn, mền. Nếu như thời điểm nàng rời đi không lâu thì trong chăn đệm tất nhiên vẫn còn ấm nhưng bây giờ bên trong chăn lạnh buốt một mảnh. Điều đó cho thấy Cố Thanh Hạm đã rời đi từ đêm qua rồi.

Vừa rồi khi hắn đạp mở cửa phòng, cũng đã thấy cửa phòng được cài chốt từ bên trong. Như vậy, Cố Thanh Hạm không thể đi ra từ cửa phòng.

Hắn nhìn quanh một vòng, cửa sổ đóng chặt, cũng được cài từ bên trong, đương nhiên cũng không thể đi ra từ cửa sổ. Hắn đi đến cửa sau, đây là cửa sổ đẩy cao, bình thường muốn mở phải dùng côn gỗ, côn gỗ lúc này rơi trên mặt đất, chốt cửa sổ cũng không được cài. Dương Ninh hơi đẩy cửa sổ lên, cẩn thận nhìn bệ cưa sổ lại phát hiện bệ cửa sổ có dính bột phấn li ti, màu sắc hơi vàng. Hắn sờ thử, lại đưa lên mũi hít thử thì thấy có hương thơm nhàn nhạt, hương vị rất là nhạt nhưng đưa khi đưa gần lại, Dương Ninh lại thấy đầu mình hơi váng vất.

Trong mắt hắn xẹt qua hàn ý.

Trong nháy mắt, hắn đã hiểu ra loại bột phấn này rất có thể là mê hương làm cho người ta mất đi tri giác. Phấn mê hương còn sót lại trên bệ cửa sổ, mê hương đó đêm qua tất nhiên là dùng để đối phó với Cố Thanh Hạm.

Cố Thanh Hạm chắc chắn đã bị mê hương xâm nhập vào cơ thể, đã mất đi tri giác, sau đó bị người mang đi từ cửa sau.

Hắn nhảy cửa sổ ra ngoài, ngồi xổm người kiểm tra mặt đất, trong bùn đất phía sau quả nhiên có dấu chân. Tuy nhiên rất nông nhưng cẩn thận quan sát vẫn có thể nhìn ra.

Dương Ninh lần theo dấu chân tiến lên phía trước tìm kiếm một lát, dấu chân càng lúc càng mờ nhạt, đến cuối cùng đã không nhìn thấy nữa, manh mối bị đứt đoạn.

Dương Ninh trầm tư một lát, đứng dậy trở lại trong phòng, gặp hai nha hoàn vẫn ở đó, thì phân công:

-Các ngươi đi gọi tất cả mọi người trong khu nhà cũ vào đại đường.

Nha hoàn vội vàng lui ra, đi triệu tập mọi người ở nhà cũ lại.

Dương Ninh tìm kiếm lại một lần cũng không phát hiện manh mối nào khác. Hắn biết rõ thời điểm này phải giữ tuyệt đối tỉnh táo.

Cố Thanh Hạm bị người bắt cóc, mục đích là gì, khả năng nào cũng đều có xảy ra. Nhưng có một điểm hắn có thể khẳng định, chuyện kỳ quặc này tất nhiên có liên quan đến khu nhà cũ.

Mặc dù hắn cũng hiểu đại khái về Tề gia nhưng là một gia tộc khổng lồ, ân oán tình thù lúc trước của Tề gia, hắn lại không biết nhiều.

Tề gia trong quân đội có giao thiệp rất rộng, cái này đương nhiên là ưu thế của Tề gia. Nhưng hai đời Cẩm Y Hầu đều là lão tướng sa trường, sát phạt không đếm xuể, kết hận thù cũng vô số kể. Cho dù là mảnh đất Giang Lăng này là căn cơ của Tề gia nhưng chưa hẳn không có kẻ thù.

Hắn chỉ hy vọng kẻ đã cướp Cố Thanh Hạm với lý do tiền tài hoặc lợi ích nào khác mà không phải vì ham sắc đẹp của Cố Thanh Hạm. Dựa vào tính tình của Cố Thanh Hạm, một khi phải chịu nhục thì người khác không giết nàng, nàng cũng không sống tiếp.

Đối phương chỉ cướp đi Cố Thanh Hạm, hắn đoán, tạm thời Cố Thanh Hạm không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nếu đối phương muốn giết người thì cũng không phải cố gắng mang Cố Thanh Hạm đi, mà ra tay giết chết nàng ở đây chẳng có gì là khó.

Lúc Dương Ninh đến đại đường, mười mấy người từ trên xuống dưới của khu nhà cũ đều đang đợi. Ba gã hộ vệ đi theo Dương Ninh đến Giang Lăng đều đeo bội đao, gác ở ngoài cửa.

Thấy Dương Ninh đi vào, mọi người đều quỳ xuống. Dương Ninh quét nhìn mọi người, đều là nha hoàn gia phó, chỉ có Triệu Uyên của phòng thu chi đặc biệt một chút. Hắn nói ngay vào điểm chính:

-Tam phu nhân không thấy đâu, hôm nay có ai trong các ngươi đã gặp phu nhân?

Tất cả mọi người sững sờ, Dương Ninh nâng nâng tay, ý bảo mọi người đứng dậy. Sau khi đứng lên, ai nấy đều cúi đầu không dám nói lời nào. Dương Ninh nhíu mày, giọng lạnh lùng nói:

-Hỏi các ngươi đó, hôm nay có ai nhìn thấy Tam phu nhân không?

Thấy Thế tử tức giận, mọi người vội vàng lắc đầu, đồng thanh nói:

-Thế tử, buổi sáng đã không thấy phu nhân ra ăn điểm tâm, phòng bếp luôn chờ ở bên đó. Cửa trước cửa sau cũng có người trông coi, đều không thấy Tam phu nhân đi ra ngoài.

Dương Ninh hơi trầm ngâm, ánh mắt dừng lại trên người Triệu Uyên phòng thu chi. Thấy Triệu Uyên lúc này vẫn rất thư thái, cũng không có vẻ bối rối, hắn lạnh giọng hỏi:

-Triệu tiên sinh, ông tới khu nhà cũ bao lâu rồi?

-Bẩm Thế tử, Triệu mỗ đã quản lý khoản mục ở khu nhà cũ ba năm.

Triệu Uyên chắp tay nói:

-Khi đó đúng tiết cuối thu, tiền nhiệm phòng thu chi tuổi đã cao. Tề Tổng quản tìm Triệu mỗ qua giúp đỡ, vốn chỉ là giúp đỡ bên cạnh. Nhưng lão trướng phòng tuổi tác đã cao, sức khỏe có hạn, Tề Tổng quản liền cho lão một số bạc rồi để cho Triệu mỗ tiếp quán sự vụ của phòng thu chi.

Hai hàng lông mày của Dương Ninh xiết chặt, nói:

-Ngươi là do Tề Trừng thuê sao?

-Đúng vậy!

Triệu Uyên cung kính nói.

Dương Ninh chậm rãi đi đến trước Triệu Uyên, dò xét cao thấp một phen, đột nhiên trong lúc đó, mọi ngời thấy ánh đao lóe lên. Một lưỡi dao sắc bén sáng lấp lóa đã chĩa vào cổ họng của Triệu Uyên. Triệu Uyên kinh hãi, thất thanh nói:

-Thế tử, ngài…!

Những người khác của không thể nghĩ Thế tử đột nhiên lại ra tay, cũng đều giật mình khiếp sợ.

-Bản Thế tử không thích nói nhảm.

Dương Ninh thản nhiên nói:

-Triệu tiên sinh, mời nói cho bản Thế tử, Tam phu nhân bây giờ đang ở đâu?

-Tam phu nhân?

Triệu Uyên vẻ mặt hoảng sợ, cười khổ nói:

-Thế tử, Triệu Mỗ chỉ là một nhân viên thu chi, luôn ở bên kia phòng thu chi, có khi dăm ba ngày cũng không ra khỏi cửa một bước. Từ tối hôm qua đến vừa rồi, Triệu mỗ chưa bước chân ra khỏi nhà. Nếu không phải Thế tử gọi đến, chưa chắc hôm nay Triệu mỗ đã ra ngoài. Triệu mỗ cũng không phải kẻ xem bói làm sao có thể biết được Tam phu nhân ở nơi nào?

Vi Đồng ở bên nói:

-Thế tử, Triệu tiên sinh ngày bình thường đúng là không bước chân ra khỏi nhà.

-Khả năng tâm lý của Triệu tiên sinh quả thật không tệ.

Dương Ninh cũng không để tâm, chỉ thản nhiên nói:

-Người bình thường bị đao kề bỗng nhiên kề cổ, phản ứng tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như ngươi.

Triệu Uyên thở dài:

-Thế tử quá khen. Nếu Triệu mỗ có làm cái gì không đúng, cho dù bắt đầu, nhưng cách này thì…

Con mắt y liếc xuống, cười khổ nói:

-Ta thật sự không biết rốt cuộc Thế tử có ý gì. Chẳng lẽ Thế tử cảm thấy Tam phu nhân mất tích có liên quan đến một nhân viên thu chi như ta?

-Ta bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề rất kỳ quái…

Dương Ninh nhìn chằm chằm vào con mắt Triệu Uyên.

-Tam phu nhân ngày hôm qua ở phòng thu chi suốt một ngày, đang tra xem khoản mục mấy năm nay. Theo Tam phu nhân nói, trong mấy khoản mục này không phát hiện một sai sót nào.

Triệu Uyên nói:

-Chẳng lẽ Triệu mỗ làm tốt công việc của mình là sai sao?

-Ngươi cũng đã biết, chẳng ai hoàn mỹ, sổ sách càng khó.

Dương Ninh chậm rãi nói:

-Sổ sách ngươi làm quá sạch sẽ, người tinh tường như Tam phu nhân cũng không tìm ra chút sai sót nào. Bản Thế tử rất hoài nghi, ba nghìn phong ấp của Tề gia có mấy trăm thửa ruộng đất điền sản, hàng năm tiền thu chi vô cùng rườm rà. Mặc dù phòng thu có hai người nhưng xử lý các khoản mục chỉ có một mình ngươi. Ta rất khó tin tưởng, chỉ dựa vào một người, có thể xử lý trơn tru tất cả các khoản?

Kỳ thật hôm qua Dương Ninh nghe Cố Thanh Hạm nói là không hề có chút sơ suất nào, ngay từ đầu không để ý, về sau ngẫm lại, cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng.

Đây không phải hai quyển sổ của một cửa tiệm mà liên quan đến các khoản thi chi ruộng đất rất lớn. Trước kia hắn từng tham gia buôn bán, cho dù là thời đại kế toán chuyên nghiệp cũng ít nhiều xuất hiện một ít sai số, khoản lớn như Tề gia, nếu như ở giữa xuất hiện một ít chỗ sơ suất mới là bình thường, ngược lại không một tỳ vết cũng có vẻ kỳ quái.

Trong lòng hắn đã cảm thấy nhà cũ bên này rất quỷ dị mà hôm qua Tề Trừng không quay về càng làm cho Dương Ninh sinh nghi. Hôm nay Cố Thanh Hạm mất tích ly kì bí ẩn, hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan tới mấy người khu nhà cũ.

Triệu tiên sinh lại là một trong những đối tượng hoài nghi của hắn.

Nghe Triệu tiên sinh tự xưng ở khu nhà cũ này chưa quá ba năm, còn là người Tề Trừng thuê đến, Dương Ninh cảm thấy Triệu tiên sinh này lai lịch bất minh, sau lưng tất có che giấu.

Mặc dù chỉ là hoài nghi, không có cách nào khẳng định Cố Thanh Hạm mất tích ly kỳ có liên quan đến Triệu tiên sinh nhưng hắn vẫn đột nhiên làm khó dễ, hy vọng có thể hù dọa Triệu tiên sinh, từ đó kiếm được chút manh mối từ miệng y. Dù sao đối phương chỉ là một gã văn nhân trói gà không chặt, dùng đao bức bách, nếu người này có gì khuất tất, chưa hẳn sẽ không bị mình ép nói ra.

-Thế tử nhầm rồi!

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một giọng nói ồ ồ, lại nghe hộ vệ quát:

-Người nào, đứng lại!

Dương Ninh nhíu mày, chỉ thấy ở ngoài cửa có một người trung niên khôi ngô, thân hình cao lớn, đang mặc áo vải, bị hộ vệ giữ cửa ngăn lại.

-Là, là Trừng gia!

Vi Đồng nhìn một cái, kêu lên:

-Thế tử, Trừng… Tề Tổng quản đã trở về!

Dương Ninh không nghĩ Tề Trừng lúc này đột nhiên trở về, thần sắc lạnh lùng, trầm giọng nói:

-Tề Trừng, ngươi vào đi!

Lúc này, người trung niên kia mới vào trong phòng, hành lễ với Dương Ninh nói:

-Tiểu nhân Tề Trừng bái kiến Thế tử gia!

 

0.29143 sec| 2433.563 kb