Dương Ninh cũng không vội vàng đưa ra ý kiến. Đậu Liên Trung cười nói:
- Mạc đại nhân đúng là có tuệ nhãn như đuốc, liếc một cái liền nhận ra thật giả.
Gã nhìn thẳng vào Dương Ninh, cười lạnh nói:
- Ngươi có gì muốn nói không?
- Muốn ta nói gì?
Dương Ninh bình tĩnh nói:
- Chẳng lẽ Mạc đại nhân đã có quyết định cuối cùng sao?
- Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy, Mạc đại nhân nói thứ này chế từ lưu ly phế phẩm sao.
Đậu Liên Trung ưỡn ngực:
- Nói tới mức này, thật sự ta không biết ngươi còn muốn có phán định gì nữa.
- Mạc đại nhân chỉ nói là nhìn chất liệu thì đây không phải là bảo bối gì đáng giá.
Dương Ninh không nóng không vội nói:
- Nhưng cũng chưa nói con ngựa lưu ly này không phải bảo bối. Nếu ngươi hiểu đồ cổ tranh chữ thì nên biết như vậy. Có những tranh chữ dù dùng giấy mực rất bình thường nhưng bức tranh lại đánh giá ngàn vàng. Bảo bối chính thức cũng chưa chắc do chất liệu.
Đậu Liên Trung còn đang muốn cãi cọ, trong mắt Mạc Phủ doãn đã hiện lên một tia vui vẻ, nói:
- Tề Ninh nói không sai. Chỉ nói về chất liệu, quả thật thứ này không coi là bảo bối gì. Nhưng bổn quan lại chưa từng phủ nhận bản thân con ngựa lưu ly này không phải bảo bối.
Đậu Liên Trung ngẩn ra một chút, đã hơi mơ hồ.
- Tề Ninh, ngươi nói đây là bảo vật gia truyền của ngươi sao?
Mạc Phủ doãn hỏi:
- Nói như vậy là sao?
- Bẩm đại nhân, ngựa lưu ly này là do tiên đế tặng cho tổ phụ ta, bên trên có tinh tượng Nam Đẩu lục tinh và Bắc Đẩu thất tinh, có thể tính sinh tử.
- Nếu ngựa lưu ly này còn hoàn hảo như lúc ban đầu, ban đêm còn có thể phát sáng.
Mạc Phủ doãn ngẩn ra:
- Đây là vật tiên đế ban tặng sao?
- Đúng vậy.
Dương Ninh đáp:
- Phủ Cẩm Y hầu chúng ta đã cất giữ mấy chục năm rồi, hôm nay mới lấy ra, không ngờ lại bị...
Hắn trừng mắt nhìn Đậu Liên Trung, vẻ mặt giận dữ nói:
- Đậu Liên Trung này phá hủy báu vật gia truyền, còn tìm cớ bôi nhọ. Xin đại nhân làm chủ.
Mạc Phủ doãn hơi xoa trán. Đậu Liên Trung thấy thế vội la lên:
- Mạc đại nhân, hắn nói do tiên đế ban tặng thì thành tiên đế ban tặng thật sao? Ai biết có phải hắn lấy tiên đế làm ngụy trạng hay không? Tiên đế đã băng hà rồi, người chết không thể...
- Câm mồm!
Mạc Phủ doãn lạnh lùng nói:
- Đậu Liên Trung, ngươi thật to gan, dám khinh nhờn tiên đế, đáng tội gì đây?
Đậu Liên Trung nhất thời nóng nảy, bị Mạc Phủ doãn trách cứ một tiếng, lập tức bình tỉnh, hoảng hốt nói:
- Mạc đại nhân, ta... không phải ta có ý kia.
- Ngươi có biết chỉ dựa vào những lời này của ngươi, ta có thể trị tội ngươi thật nặng không?
Ánh mắt Mạc Phủ doãn lạnh lùng.
- Nơi này là Kinh đô phủ. Ngươi khinh nhờn tiên đế trước mặt bổn quan, tâm địa thế nào?
Mặt Đậu Liên Trung lập tức đỏ bừng:
- Mạc đại nhân, tuyệt đối ta không hề có chút ý định khinh nhờn tiên đế đây. Ta chỉ muốn nói là... Chỉ muốn nói là nếu đây là tặng phẩm của tiên đế thì đều có ghi chép lại trong sử sách. Mà lưu ly mã này có phải tặng phẩm của tiên đế hay không, chỉ cần tra duyệt tài liệu là biết.
Lúc này văn thư cũng ngẩng đầu lên hỏi Mạc Phủ doãn:
- Đại nhân, có ghi lại những lời vừa rồi hay không?
Đậu Liên Trung nghe vậy, sắc mặt tái mét, vội la lên:
- Mạc đại nhân, Mạc đại nhân, ta...
Trong lòng gã biết nếu những câu nói vừa rồi bị ghi lại thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Ngày thường gã ỷ thế hiếp người thành quen rồi, hôm nay tới Kinh đô phủ, vốn cũng hơi cẩn thận nhưng vừa rồi thấy Mạc Phủ doãn bởi bốn chữ " tiên đế ban tặng" mà tâm tình thay đổi, sợ bởi vậy mà Mạc Phủ doãn thiên vị Dương Ninh, tình thế cấp bách, miệng không biết giữ lời, phạm vào điều tối kỵ.
Trong lòng gã ảo não không thôi. Dương Ninh lại cung kính nói với Mạc Phủ doãn:
- Đại nhân, hiện tại đang thẩm án, có phải đều phải ghi lại từng chữ không?
- Không cần ngươi nhắc nhở.
Mạc Phủ doãn thản nhiên nói, lại bảo văn thư:
- Ngươi làm văn thư nhiều năm như vậy còn không biết quy định sao? Những lời này còn cần phải hỏi nhiều?
Văn thư vội nói:
- Là tiểu nhân lỗ mãng rồi.
Y không nói thêm lời nào, đặt bút viết xuống.
Mặt Đậu Liên Trung xám như tro tàn, trán toát mồ hôi lạnh, trong lòng biết hôm nay đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ rồi. Việc này nói nhỏ là nhỏ, muốn nói lớn thì lại là chuyện lớn khó lường.
Nếu là người khác thì chỉ cần phụ thân tới nói chuyện một chút, sửa lại bút tích là chuyện dễ dàng. Nhưng giờ mình lại đối mặt với Mạc Phủ doãn mà đen đủi hơn là lại có cả Dương Ninh ở nơi này.
- Đậu Liên Trung nói cũng có lý.
Mạc Phủ doãn nói:
- Tặng phẩm của thiên tử đều được triều đình ghi chép lại, trong bảo khố của hoàng gia cũng đều có ghi. Nếu là tặng phẩm lấy từ bộ Hộ thì bộ Hộ cũng sẽ có ghi chép. Lão lại vuốt râu nói:
- Phụ thân của Đậu Liên Trung là Thượng thư bộ Hộ, nếu lưu ly mã này thông qua bộ Hộ thì hiển nhiên có thể tra tìm tại bộ Hộ. Nếu không thì cũng có thể điều tra từ Bảo khố giám trong cung.
Đậu Liên Trung vội la lên:
- Không sai. Chính là như thế. Mạc đại nhân, ta đã phái người đi bộ Hộ rồi, tra tìm những ghi chép có liên quan tới lưu ly mã này.
Dương Ninh giờ mới biết lúc trước một mình Triệu Tín rời đi hẳn là do Đậu Liên Trung phái đi tới bộ Hộ trước.
Mạc Phủ doãn cau mày nói:
- Đậu Liên Trung, hình như ngươi cũng không có quan tước thì phải.
Đậu Liên Trung ngẩn ra, không rõ ý của lão.
- Ngươi không phải là quan viên, làm sao có thể phái ngươi đi tới bộ Hồ điều tra sổ sách?
Mạc Phủ doãn thản nhiên nói:
- Mặc dù lệnh tôn là thượng thư bộ Hộ, dù là lệnh tôn muốn duyệt quyển tông cũng phải có thủ tục liên quan. Không hiểu làm sao ngươi lại dễ dàng phái người đi điều tra như vậy? Bản án này nếu cần điều tra quyển tông thì vốn phải do Kinh đô phủ ta ra mặt, xin bộ Hộ, thậm chí là bảo khố giám tra duyệt quyển tông. Hình như ngươi cũng sốt ruột quá thì phải?
Lập tức Đậu Liên Trung tỉnh ngộ, mình tự phái người đi điều tra là sai lầm trí mạng thứ hai.
Tất nhiên Đậu Quỳ là Thượng thư bộ Hộ nhưng Đậu Liên Trung lại không có quan tước, căn bản không có quyền nhúng tay vào sự vụ của bộ Hộ. Gã lại phái người đi bộ Hộ tra duyệt sổ sách trước, coi bộ Hộ như hậu viện nhà mình. Nếu chuyện này mà bị truyền ra, một khi có đối thủ biết được sẽ lợi dụng việc này đả kích Đậu Quỳ ra trò.
Cơ mặt Đậu Liên Trung co quắp lại, đầu ngẩn ra.
Văn thư kia lúc này đến rắm cũng không dám phóng, trực tiếp ghi lại đoạn nói chuyện vừa rồi.
Dương Ninh thầm nghĩ, Mạc Phủ doãn này đúng là thiết diện vô tư. Chuyện tới nước này, Đậu Liên Trung còn chưa tra rõ được việc bảo vật gia truyền đã cuống quít nói sai, bị Mạc Phủ doãn bắt được hai nhược điểm. Hơn nữa hai nhược điểm này nếu không xé to ra thì thôi, nếu thực sự truy cứu nghiêm khắc thì cũng có thể biến thành đại án ngay.
Vốn Đậu Liên Trung định giải thích vài câu nhưng Triệu Vô Thương vốn vẫn yên lặng lúc này đột nhiên lên tiếng:
- Tại hạ Triệu Vô Thương có việc muốn bẩm báo đại nhân!
Mạc Phủ doãn nói:
- Ngươi muốn nói gì?
- Bảo vật gia truyền bị đập vỡ đúng là tiên đế ban cho lão Hầu gia.
Triệu Vô Thương chậm rãi nói:
- Mạc Phủ doãn, dám hỏi một câu, khởi nguồn của cái tên Cẩm Y hầu chắc ngài cũng biết chứ?
Mạc Phủ doãn nói:
- Năm đó tiên đế chinh chiến bình khấu, Cẩm Y lão Hầu gia là mãnh tướng dưới trướng tiên đế, khi bình định tặc khấu Kinh Nam, chiến sự giằng co, hậu cần không đủ cung ứng, tiền tuyến thiếu y ít thực. Lúc mùa đông kéo dài, năm ấy khí hậu cực kỳ lạnh lẽo, không ít binh sĩ chết cóng. Tiên đế vẫn cùng binh sĩ đồng cam cộng khổ, nghe nói quần áo tiên đế lúc đó cũng đơn bạc, còn bị bệnh tại tiền tuyến.
Dừng lại một chút, lão mới nói tiếp:
- Cẩm Y lão Hầu gia cởi tất cả quần áo trên người mặc cho tiên đế, lại mình trần tìm dược liệu trong núi. Lúc này tiên đế mới chuyển nguy thành an. Mà Cẩm Y lão Hầu gia lại suýt chết cóng.
- Đúng là như thế.
Triệu Vô Thương nói:
- Hoàng ân mênh mông. Sau đó tiên đế liền ban thưởng phong cho lão Hầu gia là Cẩm Y Hầu, chính là hoài niệm tình nghĩa quân thần ban đầu.
Mạc Phủ doãn chắp tay nói:
- Lão Hầu gia trung thành hiếm có, vẫn là tấm gương cho thần tử chúng ta.
- Vậy Mạc đại nhân cũng biết, năm đó tiên đế nam chinh bắc chiến, công thành lược địa, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Tiếng nói của Triệu Vô Thương vẫn bình thản:
- Trong đó thu được không ít kỳ trân dị bảo. Mà tiên đế cũng ban thưởng kỳ trân dị bảo đó cho công thần dưới trướng. Chẳng những là Cẩm Y lão Hầu gia mà trong tứ đại hầu tước phủ ngày nay hẳn cũng cất kỹ bảo vật tiên đế ngự ban.
Mạc Phủ doãn hơi vuốt cằm, không nói lời nào.
- Bảo vật ban thưởng khi đó lại không ghi chép trong sách vở.
Triệu Vô Thương chậm rãi nói:
- Ta có thể cho rằng, nếu tại bộ Hộ và Bảo giám không tra được ghi chép về bảo vật này, vậy thì lưu ly mã được tiên đế ngự tứ này cho Cẩm Y lão Hầu gia sẽ biến thành lai lịch bất chính không?
Mạc Phủ doãn nhíu mày nói:
- Ngươi nói lưu ly mã là do tiên đế ban cho lão Hầu gia khi chinh chiến năm xưa sao?
- Đúng là như thế.
Triệu Vô Thương nói:
- Hơn nữa năm xưa khi tặng bảo vật này, Vũ Hương lão Hầu cũng có mặt.
Đậu Liên Trung suýt phun một ngụm máu.
Cẩm Y lão Hầu gia, Vũ Hương lão Hầu gia, kể cả tiên hoàng Đại Sở, ba người này đều đã chết nhiều năm, chẳng lẽ lại lôi bọn họ từ trong mộ lên làm chứng à?
Nhưng giờ phút này gã cũng không dám nói chuyện. Vừa rồi mình đã liên tục nói sai, chỉ sợ mở miệng một lần nữa lại rước lấy họa.
Mạc Phủ doãn nói:
- Nếu là bảo vật do tiên đế tặng thì đương nhiên là quý trọng vô cùng.
Lão chuyển ánh mắt sang nhìn Đậu Liên Trung, nghiêm nghị nói:
- Đậu Liên Trung, bảo vật tiên đế ngự ban lại bị ngươi hủy hoại, ngươi còn lời nào để nói không?
Đậu Liên Trung há miệng, cuối cùng nói:
- Bọn họ... làm sao bọn họ chứng minh được đó là của tiên đế ban thưởng chứ?
- Tên tuổi tiên đế sao có thể tự tiện dùng?
Mạc Phủ doãn cười lạnh nói:
- Người nào mượn tên tuổi tiên đế lừa gạt, khinh nhờn tiên đế thì tội đáng tru diệt.
Đậu Liên Trung rùng mình một cái, cúi đầu nói:
- Vậy... vậy thì nên làm thế nào?
Hiện tại đúng là gã chỉ sợ Mạc thiết diện này mặc kệ chuyện lưu ly mã, lại truy cứu mình chuyện vừa rồi lỡ lời thì còn phiền toái hơn chuyện lưu ly mã nhiều lắm.
- Tề Ninh, lưu ly mã đã bị đập vỡ, không có khả năng phục hồi như cũ.
Mạc Phủ doãn trầm giọng nói:
- Ngươi muốn Đậu Liên Trung bồi thường ra sao?
- Hồi bẩm đại nhân, lưu ly mã là bảo vật gia truyền của phủ Cẩm Y Hầu ta không phải điều quan trọng nhất. Mà quan trong nhất là nó lại là vật tiên đế ban cho. Vật tiên đế ban cho, đương nhiên là báu vật vô giá.
Dương Ninh cung kính nói:
- Ta cũng không dám đòi bồi thường vàng bạc vì như thế là phạm tội khinh nhờn bảo vật tiên đế ban tặng. Hơn nữa việc này tổ mẫu còn chưa biết, trước tiên phải bẩm báo tổ mẫu mới có thể quyết định xử lý bồi thường ra sao. Ta hy vọng Mạc đại nhân giúp cho, trước tiên bắt Đậu Liên Trung lập giấy nợ ngay tại đây!
- Giấy nợ?
- Đúng vậy.
Dương Ninh nói:
-Ta muốn Đậu Liên Trung thừa nhận đập vỡ bảo vật gia truyền của ta, chỉ cần dưới sự giám sát của Mạc đại nhân chứng minh việc này, về sau chuyện này có thể xử lý tốt rồi.
Mạc Phủ doãn suy nghĩ một chút mới nói:
- Đậu Liên Trung, Tề Ninh muốn ngươi lập giấy nợ, ngươi có ý gì không?
Ánh mắt lão lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Đậu Liên Trung.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo