Triệu Uyên vẻ mặt nghiêm nghị, lời vừa nói ra khỏi miệng, Cố Thanh Hạm và Dương Ninh đều biến sắc mặt. Cố Thanh Hạm bỗng nhiên đứng dậy nói:
- Ngươi nói gì? Thuế bạc đã đưa qua rồi?
Triệu Uyên nghiêm nghị đáp:
- Cuối tháng chín đã đưa qua rồi, hơn nữa là Trừng gia… Là Tề Tổng quản tự mình an bài, vì đảm bảo sự an toàn của thuế bạc, đặc biệt tới thành Kinh Châu tìm Thái thú đại nhân, điều hơn mười binh sĩ đi theo hộ tống.
Dương Ninh nghĩ thầm vấn đề này ngày càng phức tạp, hắn đứng dậy hỏi:
- Hầu phủ bên kia cũng không thấy thuế bạc, chính vì như vậy, ta và Tam Nương mới đích thân tới Giang Lăng này, tìm hiểu rốt cuộc tình hình thế nào.
- Điều này làm sao có thể.
Triệu Uyên sợ hãi nói:
- Tề Tổng quản vốn muốn đích thân áp giải, nhưng bởi vì có việc không thể thoát thân, phái Tiểu Thôi áp giải. Tiểu Thôi từng tới kinh thành, con đường quen thuộc, hơn nữa sau khi họ trở về, cũng nói thuế bạc đã đưa tới kinh an toàn, hết thảy thuận lợi.
Y hoài nghi:
- Lần này Tam phu nhân và Thế tử gia trở về, cũng bởi vì nhóm thuế bạc này sao?
Cố Thanh Hạm nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Uyên, thấy vẻ mặt nghiêm túc của y, nàng chậm rãi ngồi xuống, hơi nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát, mới hỏi:
- Ta hỏi ngươi, hiện giờ thu thuế ở phong ấp, là thu theo mấy thành?
- Tam phu nhân biết rõ, khi Lão Hầu gia còn tại thế, đặt ra quy củ, thực ấp của Cẩm Y Hầu, đều là đánh giá sản lượng lương thực của ruộng đồng trước, sau đó thu hai thành dựa theo thu hoạch.
Triệu Uyên nói:
- Hơn nữa nếu như gặp gỡ năm mất mùa, thí dụ như hạn hán hoặc lũ lụt, hoặc là nạn châu chấu, còn có thể giảm thuế má. Hầu gia nhân từ phúc hậu, muốn để cho trăm họ phong ấp an cư lạc nghiệp cơm áo không lo. Phía chúng tôi đương nhiên xử lý theo quy củ Hầu phủ quyết định.
Dương Ninh nói:
- Thế nhưng theo chúng ta biết, nhiều năm trước phong ấp Cẩm Y Hầu đã bắt đầu tăng thuế má, hơn nữa tăng cũng không phải chút ít.
Hắn duỗi bốn ngón tay:
- Phong ấp hiện giờ, hàng năm đã gia tăng đến bốn thành thuế má, Triệu tiên sinh, đây sẽ không phải là giả dối chứ?
Triệu Uyên khẽ giật mình, lập tức cười nói:
- Thứ cho tiểu nhân nói thẳng, Thế tử nói đùa rồi.
- Bản Thế tử không có thời gian nói đùa với ngươi.
Dương Ninh thản nhiên nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi, có việc này không?
- Thế tử, hai thành thuế má, là do Lão Hầu Gia định xuống năm đó, chớ nói bốn thành, cho dù phía Hầu phủ muốn thu ba thành thuế má, phía chúng tôi cũng muốn can ngăn.
Triệu Uyên nói:
- Hơn mười năm qua, dân chúng phong ấp đã quen ân huệ Lão Hầu gia ban thưởng, cũng bởi vì như vậy, thuế má phong ấp rất ít xảy ra vấn đề, đều có thể kịp thời giao lên. Nhưng nếu như tùy tiện gia tăng thuế má, chắc chắn sẽ khiến lòng dân dao động, giảm bớt thuế má mỗi người mừng, nhưng gia tăng dù chỉ một chút thuế má, cũng sẽ khiến dân chúng sinh lòng oán khí, không thể tùy tiện tăng thuế.
Cố Thanh Hạm nói:
- Triệu trướng phòng, chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu, không phải Hầu phủ muốn tăng thuế má, mà là phía các ngươi tự mình tăng thuế.
Triệu Uyên cau mày nói:
- Ý của Tam phu nhân là, Hầu phủ không có mệnh lệnh, chúng tôi tự tiện gia tăng thuế má?
Y lộ vẻ khó có thể tưởng tượng:
- Chuyện này… chuyện này làm sao có thể. Tam phu nhân, thuộc hạ chỉ hỏi một câu, nếu như chúng tôi thực sự làm như vậy, có phải sẽ rơi đầu hay không?
- Biết rõ là tốt rồi.
Cố Thanh Hạm cười lạnh nói:
- Tự ý tăng thuế, Hầu phủ đương nhiên không tha cho các ngươi.
- Đạo lý này chúng tôi hiểu, cho nên Tam phu nhân cảm thấy chúng tôi sẽ phạm vào sai lầm tối thiểu như vậy sao?
Triệu Uyên thở dài:
- Cũng may tại trướng phòng đều có khoản mục qua lại mấy năm này, Tam phu nhân chỉ cần tới trướng phòng tìm hiểu một chút, lập tức có thể hiểu được.
Y cười khổ:
- Tam phu nhân không cần lo lắng tiểu nhân sẽ làm trò gì, ngài và Thế tử đột nhiên trở về, cho dù tiểu nhân có muốn giở thủ đoạn cũng không có thời gian.
Mặc dù y là trướng phòng, nhưng ngạo khí của người đọc sách vẫn còn ở đó.
Cố Thanh Hạm nghĩ thầm khoản mục này không thể không kiểm tra, mình nắm giữ công việc Hầu phủ, khoản mục là một khâu quan trọng nhất, lần này trở về, đương nhiên cũng muốn tra rõ ràng khoản mục.
- Nếu ngươi phụ trách thu chi, địa đầu (người đứng đầu thôn/xóm như Hàn Nghị - DG) tới nộp thuế hằng năm, ngươi đều sẽ biết.
Dương Ninh mỉm cười:
- Triệu tiên sinh, ngươi biết Hàn Nghị chứ?
- Hàn Nghị?
Triệu Uyên suy nghĩ, lập tức nói:
- Hồi bẩm Thế tử, Hàn Nghị là địa đầu thôn Lỗ Vương, chẳng qua người này tính tình nóng nảy, các nơi khác nộp thuế rất nhanh, chỉ có thôn Lỗ Vương hằng năm nộp thuế vô cùng chậm chạp.
- Hả?
Dương Ninh cười nhạt nói:
- Theo như ngươi nói, thôn Lỗ Vương là một chỗ đau đầu?
- Cũng chưa đến mức, thuế má nên giao cuối cùng họ cũng không giao thiếu.
Triệu Uyên nói:
- Ta nghe nói người này thích kết giao bằng hữu, mặc dù chỉ là hộ nông dân bình thường, nhưng bên ngoài không ít bằng hữu, quan hệ rộng rãi, lá gan cũng lớn hơn nhiều lắm. Năm trước lúc hắn tới nộp thuế, sinh sự cãi nhau với địa đầu khác, hai người liền đánh nhau. Hàn Nghị này thiếu chút nữa đánh chết người kia.
Y lại nói với Cố Thanh Hạm:
- Tam phu nhân, phải chăng chúng ta sẽ tới phòng thu chi xem sổ sách ngay bây giờ? Sắc trời còn sớm, nhất thời Tề Tổng quản còn chưa về được.
Cố Thanh Hạm khẽ gật đầu nói:
- Dẫn đường!
Triệu Uyên dẫn đường phía trước, Dương Ninh và Cố Thanh Hạm theo phía sau, đến một căn viện, vào trong liền thấy chung quanh đều là giá gỗ, trên giá gỗ bày các loại sổ sách, trong phòng còn có một tên tiểu tư, là trợ thủ phòng thu chi này.
Dương Ninh đối mặt với sổ sách như núi thế này, quả thực mất kiên nhẫn. Thấy Cố Thanh Hạm ngồi xuống, Triệu Uyên đã chuyển một đống sổ sách lên bàn, thầm nghĩ hiện giờ muốn kiểm toán sổ sách, cũng không phải hoàn thành ngay được. Hắn lập tức rời khỏi viện, đi dạo mọi nơi. Cố Thanh Hạm cũng biết hắn không am hiểu sổ sách, mặc hắn ra ngoài đi dạo.
Đình viện trùng điệp, Dương Ninh đi vòng vo nửa ngày, mới phát hiện khu nhà cũ còn lớn hơn mình nghĩ, tuy rằng quy không quy mô hùng ví khí phái bằng phủ Cẩm Y Hầu ở kinh thành, nhưng ở nơi nhỏ bé này, tòa nhà này cũng không thấy nhiều.
Dù sao khu nhà cũ cũng là khu nhà tổ tiên để lại, tuy rằng phát hiện không ít nơi trải qua sửa chữa, nhưng chỉnh thể mà nói vẫn có phong cách cổ xưa, rất nhiều mặt tường vừa nhìn cũng biết đã khá lâu năm. Lúc trước hắn cũng nghe Cố Thanh Hạm đề cập qua, lịch sử của khu nhà cũ này cũng không ngắn. Khi Lão Hầu gia còn nhỏ vẫn ở tại khu nhà cũ này, nếu như vậy, khu nhà cũ này cũng có lịch sử trăm năm.
Một khu nhà cũ trăm năm, dù sửa chữa thế nào, vẫn còn chút dáng vẻ cổ xưa, huống hồ sau khi thân quyến Tề gia vào kinh, khu nhà cũ rộng lớn này cũng không có bao nhiêu người, hiện giờ càng thêm quạnh quẽ tới cực điểm.
Dương Ninh men theo đường mòn trong nhà đi vòng vo nửa ngày, bỗng nhìn thấy một bờ tường cách đó không xa, không giống với những chỗ đã thấy trước đó, bức tường này lại bò đầy dây leo, dây leo hết sức tươi tốt, gần như cuốn cả bờ tường bên trong.
Dương Ninh cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ tuy rằng khu nhà cũ ít người, nhưng vẫn có người chăm sóc, bình thường chỗ nên quản lý cũng sẽ quản lý. Ít nhất nhưng chỗ hắn thấy lúc trước, rõ ràng cho thấy có người thường xuyên quản lý, hoa cỏ cây cối trong nhà đều có người thường xuyên tu bổ, nhưng nơi này lại cực kỳ khác thường, dây leo đã che chắn tường viện, lại không có người tu bổ.
Hắn nhịn không được đi tới gần, thấy được đường mòn thông tới tường viện cũng xuất hiện rêu xanh dày đặc, dường như trước đó không có người đi qua nơi này, hơn nữa hai bên đường mòn, cỏ dại rậm rạp, lúc này đang mùa cuối thu, cỏ cây tàn lụi, có vẻ khô úa mà tịch liêu.
Lại đi về phía trước một đoạn ngắn, phía trước cỏ hoang dây khô chặn đường, nhưng xuyên qua khe hở dây leo, liền thấy một cổng vòm phía trước, cửa lớn đóng chặt, hai vòng gõ cửa đã bị khóa sắt dính chặt với nhau, khóa sắt kia cũng sớm loang lổ, mà cổng vòm đã mất đi màu sắc từ lâu, cũ nát tới cực điểm.
Dương Ninh đang kỳ quái, không biết tại sao viện này lại hoang vu như thế, chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng ho khan, quay người trở lại, mới phát hiện Vi Đồng đứng cách đó không xa, đang nhìn mình.
Dương Ninh nghĩ thầm chẳng lẽ lão này đi đường không phát ra âm thanh, xuất hiện như quỷ, cũng không sợ khiến người khác sợ hãi. Tuy vậy vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, chỉ vào cổng vòng bị khóa sau dây leo, hỏi:
- Trước kia chỗ này là viện ai ở? Tại sao không sai người quản lý, dây leo này đã duỗi ra ngoài viện rồi, người cũng không vào được.
Vi Đồng cũng không tới gần, chỉ vẫy tay với Dương Ninh nói:
- Thế tử, chỗ đó không phải chỗ tốt, ngài… ngài vẫn… không nên tới đây.
Dương Ninh thấy Vi Đồng kỳ quái, cau mày nói:
- Không phải chỗ tốt? Đây là ý gì?
Thấy Vi Đồng không có ý đi tới, hơn nữa phía trước cũng không có đường, hắn quay đầu lại, lúc này mới phát hiện, viện nhỏ này biệt lập, cách khá xa các viện nhỏ khác.
Chờ Dương Ninh tới gần Vi Đồng mới thấp giọng nói:
- Thế tử, đã chuẩn bị đồ ăn, có muốn đi ăn một chút hay không?
- Đừng đổi chủ đề.
Dương Ninh quay đầu chỉ viện nhỏ:
- Ngươi nói nơi này không phải chỗ tốt, là có ý gì?
Trong mắt Vi Đồng xuất hiện vẻ sợ hãi, thấp giọng nói:
- Thế tử, chuyện này… nơi này chẳng lành, chẳng những hiện giờ, dù là lúc Lão Hầu gia còn sống, ở đây cũng luôn khóa lại. Lão Hầu gia đã phân phó, ai cũng không được phép tới viện nhỏ này, càng không cho phép vào viện nhỏ.
- Hả?
Dương Ninh sững sờ, ngạc nhiên nói:
- Vì cái gì? Nơi này tại sao lại chẳng lành?
- Thế tử vẫn không nên hỏi nhiều.
Vi Đồng lui về sau hai bước:
- Mời Thế tử đi dùng cơm.
Lão tránh ánh mắt, không dám nhìn về phía viện kia.
Dương Ninh quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không biết có phải tác dụng bởi lời Vi Đồng nói hay không, mặc dù giữa ban ngày, nhưng lúc này nhìn viện kia, quả thực có một khí tức lạnh lẽo dày đặc. Khu nhà cũ này vốn đã quạnh quẽ, hiện giờ xuất hiện một viện nhỏ quỷ dị như thế, Dương Ninh cảm thấy hơi lạnh người, nhưng vẫn giận tái mặt nói:
- Ngươi tại sao nói chuyện mập mờ như thế, bản Thế tử hỏi ngươi, ngươi che giấu cái gì? Còn không mau nói.
Vi Đồng đương nhiên không dám chống lại Dương Ninh, chỉ có thể nói:
- Thế tử, trong này… trong này có ma quỷ!
Một cơn gió nhẹ thổi qua, xung quanh yên tĩnh, Dương Ninh cảm thấy trận gió này hơi lạnh, cau mày nói:
- Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, chuyện ma quái gì, một tòa nhà thực tốt, tại sao lại có quỷ? Ngươi đừng nói bậy bạ.
- Thế tử, thực sự là ma quái.
Vi Đồng vốn không muốn nhiều lời, nhưng Dương Ninh vừa nói như vậy, Vi Đồng lại hơi nóng nảy:
- Bởi vì trong quỷ viện này, đã có hai người chết rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo