Cả một đêm Dương Ninh đều đắm chìm trong những bức tranh chiêu thức kiếm, thỉnh thoảng còn tự mình làm thử nghiệm, thoáng cái trời đã sáng.
Hắn biết nếu như có người phát hiện ra hắn lẻn vào đình viện này sẽ bất lợi cho thân phận Cẩm Y Thế tử hiện giờ của hắn. Dù sao thì lệnh cấm được vào trong đình viện này cũng là do chính lão Hầu gia đặt ra, hắn là Thế tử không nhưng không làm gương mà ngược lại còn lẻn vào trong viện phá hỏng quy củ, như vậy khó tránh khỏi bị mọi người chỉ trích.
Hắn sắp xếp lại những bức tranh kia rồi nhét vào ngực, thầm nghĩ đống giấy này để ở đó nhiều năm như vậy không ai biết, giờ hắn lấy đi chắc cũng chẳng ai để ý.
Leo lên tường rời khỏi đình viện, sau đó quay về phòng mình chuẩn bị một chút, hắn tìm một tấm vải lụa bọc xấp tranh kia lại, tạm thời nhét xuống dưới giường, vừa thu xếp ổn thỏa xong thì nghe thấy có tiếng người gọi, là người đưa nước tới rửa mặt. Sau khi Dương Ninh rửa mặt xong xuôi thì lại có người tới mời đi ăn sáng, đám người Tề Phong đã chờ sẵn ở đó, nhưng lại không thấy Cố Thanh Hạm đâu.
Hắn biết những ngày qua Cố Thanh Hạm vô cùng mệt mỏi, chắc còn đang nghỉ ngơi, hắn nhìn sang Vi Đồng đứng bên cạnh, hỏi:
- Tam phu nhân vẫn chưa dậy à?
- Bẩm Thế tử, đã phái người tới gọi, Tam phu nhân vẫn còn nghỉ ngơi nên không trả lời, chúng tôi không tiện quấy rầy. Thế tử yên tâm, phòng bếp đã chuẩn bị đồ ăn, chỉ đợi Tam phu nhân dậy sẽ mang tới ngay.
Vi Đồng cung kính đáp lại.
Nhà cũ có quy củ của nhà cũ, một ngày ba bữa đúng giờ bưng lên bàn, hơn nữa còn có tôn ti trật tự, đám người Tề Phong cho dù có là hộ vệ của Hầu phủ thì vẫn chỉ là hạ nhân, vốn không thể ăn cơm cùng với Dương Ninh được, nhưng hắn lại không cách sinh hoạt phân biệt tầng cấp như vậy nên đã bảo hạ nhân đem bữa sáng của đám Tề Phong tới nhà ăn.
Nhà ăn của nhà cũ có hai chiếc bàn lớn, trên một bàn, dưới một bàn, chỉ là bàn trên tinh xảo và quý giá hơn bàn dưới rất nhiều.
Dương Ninh để Tề Phong ngồi cùng mình ở bàn trên còn những người còn lại thì ngồi ở bàn dưới, sau khi đồ ăn sáng được đưa lên, Dương Ninh liền đuổi đám hạ nhân ra ngoài, sau đó nhỏ giọng nói với Tề Phong:
- Ngươi nhanh chóng ăn đi, sau khi ăn xong thì mang hai người đến thành Kinh Châu một chuyến.
Tề Phong khẽ giật mình, hỏi lại:
- Thành Kinh Châu?
Trong lòng thầm nghĩ sao tối qua mới chạy tới đây, giờ sáng sớm lại phải quay trở về?
- Người hãy đi tìm Thái thú Giang Lăng.
Dương Ninh nói tiếp:
- Gặp được Thái thú Giang Lăng thì hãy hỏi ông ta đã phái bao nhiêu người hộ tống bạc đến Kinh thành, nếu như đúng là có phái người thì ngươi hãy mang hai binh sĩ đã hộ tống bạc lúc đó về đây, ta muốn đích thân thẩm vấn.
- Hả?
Tề Phong kinh ngạc hỏi:
- Thế tử, thuế bạc… đã đưa tới rồi sao?
Lần này y hộ tống Cố Thanh Hạm trở về Giang Lăng nên đương nhiên cũng biết chuyện thuế bạc bị trễ.
- Ngươi không cần hỏi nhiều.
Dương Ninh nói khẽ:
- Ngươi có biết Thái thú Giang Lăng không?
Tề Phong lập tức gật đầu, đáp:
- Thái thú Giang Lăng được coi là một vị quan thanh liêm, năm đó chính Tướng quân đã tiến cử ông ấy. Tướng quân rất ít khi tiến cử người khác, nhưng vì muốn tạo phúc cho quê hương Giang Lăng nên mới cố ý tiến cử một người khôn khéo tới Giang Lăng đảm nhiệm vị trí Thái thú.
Y nhỏ giọng nói:
- Nô tài đã từng nhìn thấy Thái thú hai lần nhưng không biết ông ấy có còn nhớ nô tài không, tuy nhiên chỉ cần đề cập đến Cẩm Y Hầu, chắc chắn ông ấy không thể không nể mặt, có khi còn hết sức phối hợp nữa.
- Vậy thì tốt.
Dương Ninh nói khẽ:
- Còn một chuyện nữa, nghe nói Đại tổng quản của nhà cũ bị trúng gió nên bị liệt, hiện tại đang ở Kinh Châu, nếu như việc này là thật thì Thái thú Giang Lăng không thể không biết. Ngươi hãy thuận tiện nhờ ông ấy giúp người tìm Đại tổng quản, dù nói thế nào thì ông ấy cũng đã tận tâm tận lực bao nhiêu năm vì Tề gia, chúng ta không thể bỏ mặc không quan tâm được, tìm được Đại tổng quản ngươi phải dẫn ta đi thăm ông ấy ngay.
Tề Phong đáp:
- Thế tử yên tâm.
Sau đó lại hạ giọng hỏi:
- Thế tử còn phân phó chuyện gì khác nữa không?
Dương Ninh hơi trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Ngươi có nắm được bối cảnh của Đại tổng quản không?
- Nô tài chỉ biết Đại tổng quản quê ở Giang Hạ, có họ hàng với Tề gia, hình như trước đó có qua lại với lão Hầu gia, còn qua lại vì chuyện gì thì nô tài không rõ lắm.
Tề Phong nhỏ giọng nói:
- Chỉ có điều năm đó khi Đại tổng quản đến nương tựa, lão Hầu gia liền lập tức giữ ông ấy ở lại, hơn thế nữa còn cho ông ấy làm Đại tổng quản của nhà cũ. Lão Hầu gia vô cùng tín nhiệm Đại tổng quản, mà qua nhiều năm như vậy Đại tổng quản vẫn luôn quản lý rất tốt mọi chuyện ở nhà cũ.
- Vậy ngươi có biết tình hình về người nhà của ông ấy không?
Dương Ninh hỏi.
- Nếu như ông ấy đã là Đại tổng quản của nhà cũ thì chúng ta không thể không biết gì về chuyện trong nhà ông ấy được?
Lần này Tề Phong lại lắc đầu, nói:
- Cái này thì nô tài không rõ lắm, trong phủ dường như không có ai đề cập đến chuyện này.
Y nhỏ giọng nói:
- Thế tử, có phải người cảm thấy có chỗ nào không đúng không? Nếu không thì để nô tài phái người tới Giang Hạ tìm hiểu tình hình xem sao. Giang Hạ cách Giang Lăng cũng không xa lắm, nếu cưỡi ngựa cả ngày lẫn đêm thì chỉ ba bốn ngày là tới.
Dương Ninh suy nghĩ một lát, rồi nói:
- Vậy cũng được, chỉ có điều chuyện này không cần quá khoa trương, phái một người cưỡi ngựa tới Giang Hạ tìm hiểu tình hình trong gia đình Đại tổng quản…!
Tề Phong gật đầu đáp:
- Nô tài lập tức đi sắp xếp.
Y đứng dậy chuẩn bị đi thì lại bị Dương Ninh gọi lại:
- Không ăn no làm sao có sức mà làm việc, ăn cơm trước đi đã.
Tề Phong vuốt trán sau đó quay sang nói với những hộ vệ còn lại:
- Mau ăn nhanh lên, còn có chuyện cần phải làm đấy.
Dương Ninh ăn hết hai phần cơm, hắn cũng không cảm thấy đói, sau khi ra cửa liền thấy Vi Đồng cũng một gã người hầu đứng cách đó không xa đang xì xào bàn tán, hắn nhíu mày đi tới hỏi:
- Lén lén lút lút làm gì vậy?
Vi Đồng vội cười đáp:
- Thế tử đã ăn xong rồi sao? Bọn lão nô đang nói về cái tên điên ở ngoài kia.
- Tên điên?
Dương Ninh bất ngờ hỏi:
- Tên điên nào?
- Chuyện là thế này, hôm qua Trừng gia nói buổi tối sẽ trở về nên lão nô vẫn luôn đứng gác ở ngoài cổng, đến nửa đêm cũng không thấy có động tĩnh gì.
Vi Đồng vội giải thích:
- Lão nô cho rằng Trừng gia có chuyện nên không về, đang định đi nghỉ ngơi, trước khi đi nghỉ thì đi ra ngoài cổng nhìn một lát, phát hiện ra một một đống lông lá nằm một cục ở đó, lúc làm lão nô giật cả mình, còn tưởng là một con chó hoang.
- Đống lông lá?
Dương Ninh nhíu mày.
Vi Đồng vội đáp:
- Vâng, chỉ là lúc lão nô giơ đèn lên nhìn thì lại phát hiện ra đó là người, người đó nằm ngủ ở chân tường, chắc là một tên ăn mày lưu lạc đầu đường, chỉ là trên người kẻ đó mặc một cái áo khoác lông cừu màu đen…!
- Là ông ta!
Dương Ninh kinh ngạc, ngay lập tức nghĩ tới người đàn ông xấu xí đó, chẳng lẽ người đàn ông xấu xí khoác áo lông cừu đen đó lại theo tới tận đây hay sao? Nhưng hôm qua hắn cùng Cố Thanh Hạm cưỡi ngựa đã bỏ xa người đàn ông đó lại trên đường rồi mà, làm sao mà ông ta lại biết đường mà theo tới đây? Chắc chắc không phải là như mũi chó đánh hơi tới đây được.
- Mau dẫn ta tới xem, hiện giờ ông ta đang ở đâu?
Dương Ninh vừa đi vừa hỏi.
Vi Đồng khập khiễng đi theo dẫn đường, đáp:
- Thế tử, cái tên điên đó, vốn lão nô còn tưởng ông ta chỉ ở đây đến sáng rồi sẽ đi nhưng không ngờ sáng nay mở cổng vẫn thấy ông ta ở đó, lão nô tới cho ông ta hai cái bánh ngô nhưng ông ta lại lấy bánh ngô ném người. Lão nô chỉ còn cách sai người lấy gậy đuổi ông ta đi, nhưng lúc này ông ta lại quay trở lại, hiện tại vẫn còn ở ngoài cổng.
Dương Ninh lạnh lùng nói:
- Ông ta không ăn bánh ngô, sao ông không lấy cái khác cho ông ta ăn? Ta thấy sáng nay trên bàn cơm còn thừa không ít điểm tâm, ông mang chút ít tới cho ông ta là được rồi, sao lại còn phải lấy gậy gộc ra đuổi người ta chứ?
Vi Đồng lúng túng đáp:
- Thế tử, những điểm tâm đó không phải ai cũng được ăn, bởi vì Thế tử cùng Tâm phu nhân ở đây nên nhà bếp mới phải thức suốt đêm qua để làm, nơi này hôm nay có chút vắng vẻ, không thể so được với Kinh thành, cũng chỉ có ít điểm tâm này là còn có thể tạm chấp nhận được…
- Đừng có ở đó mà nói nhảm nữa, mau sai người mang một ít điểm tâm tới đây.
Dương Ninh tức giận nói:
- Lần này bản Thể tử nói cho ngươi biết, mà ngươi cũng hãy đi thông báo với tất cả người trong nhà, về sau nếu mà có ăn mày hoặc người gặp nạn tới đây, nếu kẻ nào dám lấy gậy gộc ra đuổi người ta đi, bản Thế tử sẽ lột da kẻ đó. Ai cũng có lúc gặp phải khó khăn, có thể giúp được tí nào thì giúp, ngươi năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ chút đạo lý này còn không hiểu sao?
Vi Đồng không ngờ Dương Ninh sẽ lại vì một kẻ điên mà nổi giận trách mắng lão không nể nang gì như vậy, nên có chút sợ hãi. Bởi lão ta không biết Dương Ninh cũng từng có một thời kỳ lưu lạc đầu đường như vậy, mặc dù thời gian không dài nhưng vẫn đủ khiến cho Dương Ninh cảm nhận được nỗi khổ đau sầu thảm của những người đó.
Ra khỏi cổng nhà cũ, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông xấu xí khoác áo lông cừu đen đó đang dựa ở chân tường, nghe thấy tiếng bước chân liền nghiêng đầu lại, lúc đầu trên mặt là vẻ khiếp sợ nhưng đến khi nhìn thấy Dương Ninh thì khuôn mặt xấu xí đó lại nở nụ cười ngây nô. Y bò dây, chạy tới trước mặt Dương Ninh, đưa tay ra nói:
- Đói… đồ ăn… đói…..!
Dương Ninh thấy đầu tóc ông ta rối bù, trong lòng cảm thấy có chút thương sót, hắn là loại người gặp cứng thì cứng mà gặp mềm thì mềm, hắn cười nói với người đó:
- Làm sao mà ngươi lại theo tới được tận đây?
Sau đó quay người nhận lấy chiếc đĩa, trên đĩa là các loại điểm tâm vô cùng tinh tế, hắn cười hỏi:
- Có muốn ăn đồ ăn không?
Điểm tâm thơm phức khiến người ta chỉ muốn ăn ngay, người đàn ông xấu xí kia muốn đưa tay ra lấy nhưng cánh tay Dương Ninh lại rụt lại khiến người đó bị hụt, có chút nóng nảy, Dương Ninh cười nói:
- Ngươi xem tay của ngươi kìa, toàn là bụi bẩn, cứ vậy mà ăn đồ ăn sẽ bị bệnh đó. Nếu như ngươi muốn ăn số điểm tâm này thì phải nghe lời ta, trước tiên hay theo ông ấy đi vào trong, để ông ấy giúp ngươi tắm rửa sạch sẽ, sau đó thay một bộ quần áo, sau khi sạch sẽ rồi, toàn bộ chỗ điểm tâm này sẽ thuộc về người, người nói xem có được không?
Người đàn ông này đã đuổi tới tận đây, Dương Ninh đương nhiên không cho rằng đây chỉ là trùng hợp. Có lẽ ngoại trừ có tốc độ báo săn ra thì còn có bản lĩnh khác mà không muốn cho ai biết, như vậy mới có thể theo đuôi bọn họ đuổi tới tận đây, nếu như người ta đã đuổi theo mình thì tốt xấu gì mình cũng phải giúp ông ta sửa soạn một chút.
Người đàn ông xấu xí đó có chút nóng nảy, trong miệng cứ lặp đi lặp lại hai câu, sau đó cứ đi vòng xung quanh Dương Ninh muốn lấy điểm tâm.
Sắc mặt Dương Ninh trầm xuống, không vui nói:
- Ngươi không nghe lời? Nếu như ngươi không nghe lời ta thì một miếng điểm tâm cũng không có mà ăn đâu, mà từ đây về sau ta cũng sẽ không mang đồ ăn cho ngươi ăn nữa.
Người đàn ông xấu xí đương nhiên nghe hiểu lời Dương Ninh nói, khuôn mặt tỏ vẻ sợ hãi, Dương Ninh đưa trả cho Vi Đồng cái đĩa, rồi chỉ vào Vi Đồng và nói với người đàn ông kia:
- Bây giờ ngươi hãy đi theo ông ấy, ông ấy sẽ giúp ngươi tắm rửa sạch sẽ, sau khi tắm xong thì thạy một bộ quần áo, sau đó ông ấy sẽ cho ngươi ăn.
Người đàn ông xấu xí kia liếc nhìn Vi Đồng, sau đó đột nhiên gật đầu như gà mổ thóc, miệng không ngừng nói “ Ừ, ừ, ừ”.
Vi Đồng mặc dù chỉ là người gác cổng của nhà cũ, nhưng bản thân lão luôn tự nhận mình cao quý hơn nhiều những người gác cổng bình thường khác. Lão nhìn dáng vẻ bẩn thỉu của người đàn ông xấu xí kia cảm thấy có chút ghét bỏ, nhưng Thế tử gia đã lên tiếng, lão ta nào dám cãi lời, đã vậy vừa rồi còn bị Thế tử gia khiển trách một trận, nên lúc này lão đành phải cố gắng nở một nụ cười nói với người đàn ông kia:
- Ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi tắm rửa.
Dương Ninh lại phân phó:
- Người này nhìn có vẻ như lâu rồi không tắm rửa gì cả, ông hãy giúp ông ta tắm rửa nhiều lần vào, sau đó tìm một bộ quần áo thích hợp thay cho ông ta, không cần phải quá tốt, chỉ cần sạch sẽ thoải mái là được.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Tạm thời hãy để ông ta ở lại trong nhà, chuyện ăn mặc ông hãy để người trong nhà thu xếp hợp lý, chờ trước khi ta hồi kinh sẽ sắp xếp sau.
- Lão nô tuân lệnh.
Vi Đồng thấy nghi ngờ, cẩn thận hỏi hắn:
- Thế tử, hai người đã từng gặp nhau rồi sao? Người này hình như là biết người?
Thấy Dương Ninh lạnh nhạt liếc mình một cái, lão ta không dám hỏi thêm gì nữa, dẫn người đàn ông kia vào nhà.
Có sự phân phó của Dương Ninh, người trong nhà không ai dám thất lễ, phí hết sức lực, thay đổi sáu bảy thùng nước mới có thể tắm rửa sạch sẽ được cho người đàn ông xấu xí đó, sau đó giúp ông ta thay một bộ quần áo sạch sẽ. Trong đầu người đàn ông kia chỉ nghĩ đến điểm tâm nên mặc kệ những người làm giúp ông ta tắm rửa, thay quần áo, chỉ có điều sau khi mặc bộ quần áo sạch sẽ lên người, ông ta lại sống chết không cho người làm mang chiếc áo lông cừu đen đi, mọi người thấy vậy cũng mặc kệ ông ta.
Đám người Tề Phong sau khi ăn sáng xong liền chia nhau ra xuất phát, để ba người ở lại, y dẫn theo hai người rời khỏi nhà cũ, những người khác trong nhà không ai dám hỏi nhiều.
Mặt trời đã lên cao, nhưng vẫn không thấy Cố Thanh Hạm đâu. Dương Ninh thầm nghĩ sao hôm nay nàng lại ngủ nướng lâu như vậy, cả đêm không ăn gì, không biết có đói bụng không, hắn phái nha hoàn qua đó gọi hai lần nhưng không lần nào có tiếng trả lời.
Cố Thanh Hạm thì vẫn chưa ngủ dậy còn Tề Trừng thì cũng mãi không thấy trở về nhà cũ, Dương Ninh chỉ đành về phòng mình lôi những bức tranh kia ra xem, thoắt cái đã đến trưa, hắn thu dọn xong xuôi liền đi ra cửa, được biết Cố Thanh Hạm vẫn không có động tĩnh gì, hắn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn. Sau khi tìm được nha hoàn hầu hạ Cố Thanh Hạm tối hôm qua, hắn sai nàng ta dẫn hắn tới đình viện của Cố Thanh Hạm, trong viện đã có sẵn một nha hoàn đứng đợi, Dương Ninh tới trước cửa phòng rồi gõ cửa nhưng bên trong phòng lại không hề có tiếng người trả lời.
Dương Ninh gọi vài câu cũng không hề có động tĩnh gì, hắn biết Cố Thanh Hạm đã ngủ một đêm, sức khỏe chắc chắn cũng đã hồi phục, cho dù còn có chút mệt mỏi thì cũng không thể ngủ như chết thế được, trong lòng cảm thấy không ổn, quay sang hỏi nha hoàn:
- Từ tối qua đến giờ, Tam phu nhân chưa hề ra khỏi cửa lần nào sao?
- Bẩm Thế tử, tối qua nô tì hầu hạ Tam phu nhân tắm rửa thay quần áo, sau đó người lên giường đi ngủ, nô tì vốn muốn ở bên trong hầu hạ người nhưng Tam phu nhân lại nói không cần, sau đó người tự mình ra chốt cửa ở bên trong.
Một nha hoàn trả lời.
- Đêm qua hai người nô tì đều thay nhau gác trong đình viện để tránh Tam phu nhân có chuyện cần mà không có người, nhưng hôm nay gọi hai, ba lần rồi mà Tam phu nhân vẫn không trả lời.
Dương Ninh suy tư một lát sau đó sắc mặt có chút thay đổi, hắn rút con dao trong tay ra, dưới ánh mắt ngạc nhiên của hai nha hoàn nhanh nhẹn cạy chốt cửa, sau đó quay đầu hỏi:
- Tam phu nhân ở phòng nào?
Một nha hoàn chỉ chỉ về bên trái, Dương Ninh không đợi nàng ta nói gì đã bước nhanh qua đó, giơ chân đạp tung cửa phòng, sau khi bước vào phòng, liếc mắt nhìn một lượt, sắc mặt thay đổi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo