- Con đã đi đâu vậy?
Cố Thanh Hạm cau mày nói:
- Nơi đó không phải là nơi tốt lành gì, sau này đừng có tới đó nữa.
Xem ra Cố Thanh Hạm cũng biết Quỷ viện đó, Dương Ninh càng không thể cứ thế mà bỏ qua chủ đề này được, hắn hỏi lại:
- Tại sao? Bởi vì những chuyện ma quái xảy ra ở đó sao?
- Đừng có nói lung tung.
Cố Thanh Hạm không vui nói:
- Con đừng nghe những người đó nói xằng bậy, đó chỉ là một ngôi nhà bị bỏ hoang mà thôi, làm gì có chuyện ma quái nào, lần sau đừng tới gần chỗ đó là được.
Dương Ninh kéo ghế dịch sát lại chỗ nàng, cười hì hì nói:
- Tam nương, nếu như chỉ là một đình viện bỏ hoang, vậy tại sao lại không cho con qua đó? Con thấy chỗ đó cỏ dại um tùm, dây leo bao phủ xung quanh, cũng nên phái người tới đó dọn dẹp cho sạch sẽ, dù cho chúng ta không sống ở đây nhưng dẫu sao thì đây cũng là nhà cũ của nhà chúng ta, không thể không quan tâm.
Dường như Cố Thanh Hạm muốn nói gì đó nhưng lại bị Dương Ninh nói trước:
- Người không nói cho con biết, trong lòng con sẽ bứt rứt khó chịu, Tam nương, người hãy rủ lòng thương, nói cho con biết đi.
Cố Thanh Hạm thấy dáng vẻ của hắn như vậy, dở khóc dở cười, nói:
- Con đừng có mà giả vờ đáng thương nữa đi.
Nàng do dự một chút rồi mới nói:
- Lúc ta bước vào cửa Hầu phủ, đã thành hôn ở nơi này, lúc đó ta cũng ngẫu nhiên phát hiện ra đình viện đó và cũng có người đã kể cho ta nghe về những chuyện ma quái xảy ra ở nơi này. Chỉ có điều lão Hầu gia quang minh lẫm liệt, Tề gia cũng là gia đình thế gia danh môn, người trong gia đình như vậy không thể nào có kẻ giở mấy trò quỷ quái đó ra được. Khi đó quy định ở nhà cũ là do lão Hầu gia đặt ra, không cho phép bất kỳ người nào được tới gần đình viện đó, cũng không cho phép bước vào đó, nếu không sẽ bị xử phạt rất nặng.
- Vậy thì là vì nguyên nhân gì? Nếu như không phải là vì có chuyện ma quái thì cũng phải có một nguyên nhân nào đó chứ?
Dương Ninh không hiểu.
- Vậy Tam nương có biết chuyện thường xuyên có tiếng tiêu từ trong đó truyền ra không?
- Thổi tiêu?
Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ động:
- Là nghe nhầm đồn bậy thôi, con đừng tin. Lão Hầu gia không cho tới gần chỗ đó chính là quy củ của Tề gia, không cần hỏi nguyên nhân chỉ cần tuân thủ là được.
Thấy Dương Ninh thất vọng, nàng do dự một chút rồi nói:
- Trước đây Tam thúc của con đã từng nói cho ta biết, đình viện đó trước đây hình như… hình như là có một người phụ nữ đã chết ở đó, hình như lúc chết có chút oán khí, sau đó đình viện bị khóa lại, từ đó về sau thì có mấy tin đồn như vậy.
- Phụ nữ?
Dương Ninh hiếu kỳ lập tức hỏi:
- Phụ nữ gì?
Cố Thanh Hạm lắc đầu nói:
- Tam thúc của con không nói nhiều, ông ấy cũng không muốn nhắc tới đình viện đó mà cũng không có mấy người biết rôt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở đình viện đó.
Nàng giơ tay lên nói với hắn:
- Con mau ra ngoài đi, đừng làm phiền ta kiểm tra sổ sách.
Dương Ninh biết dù hắn có hỏi tiếp nàng cũng sẽ không nói thêm về chuyện này, hơn nữa hình như Cố Thanh Hạm cũng không biết nhiều về cái đình viện đó, hắn đang muốn đứng dậy thì lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, quay sang hỏi nàng:
- Tam nương, người đọc mấy cuốn sổ sách này không cảm thấy nó quá rườm ra sao? Con thấy mấy thứ này lộn xộn chết đi được.
Cố Thanh Hạm trợn mắt liếc Dương Ninh, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, nàng nhẹ nhàng nói hắn:
- Trước đây con không đụng vào sổ sách bao giờ, đương nhiên là thấy lộn xộn, nhưng sổ sách đều là như vậy cả, phải kỹ càng mới tốt, sao lại có thể coi là rườm rà được?
- Ý của con không phải là các khoản mục rườm rà mà ý con là cách thức ghi chép cơ.
Dương Ninh nghĩ nghĩ một lát, sau đó tiện tay lấy một quyển sổ, lật vài trang ra xem, sau đó lật tới một trang, cầm bút lông lên chấm mực, sau tự nhiên thành thạo viết cái gì đó. Cố Thanh Hạm cũng không biết rốt cuộc Dương Ninh muốn làm gì, đang cảm thấy kỳ quái thì thấy Dương Ninh vẽ ra một tấm bản đồ, tấm bản đồ này nhìn như một tấm lưới đánh cá, vì vậy nàng lại càng cảm thấy kỳ lạ.
Sau đó lại thấy Dương Ninh viết chữ lên bảng biểu nhìn như tấm lưới đánh cá đó, lúc sau một tay cầm sổ, lật nhìn một chút rồi lại tiếp tục viết số lên bảng biểu. Cố Thanh Hạm đương nhiên không biết những chữ số Ả rập mà Dương Ninh viết, nàng vô cùng kinh ngạc, đứng dậy đi ra sau lưng hắn cúi người quan sát.
Dương Ninh tập trung tinh thần, một lát sau, hắn buông bút, liếc nhìn Cố Thanh Hạm đứng bên cạnh, liếc xuống bộ ngực của nàng thì phát hiện trước ngực nàng không phải là cảnh “núi non đồ sộ” mà là bị mấy thứ trói buộc, khiến hắn lo lắng như vậy sẽ làm ngực nàng bị tổn thương, hắn rất muốn hỏi một câu là nàng như vậy có phải là rất khó chịu đúng không?
Cố Thanh Hạm làm sao có thể ngờ tới những suy nghĩ trong đầu Dương Ninh lúc này, nàng chỉ chăm chú nhìn vào bản vẽ kỳ quái mà Dương Ninh chế luyện ra rồi nghi ngờ hỏi:
- Đây là cái gì vậy?
Nàng vốn xuất thân trong gia đình giàu có, đương nhiên cũng có chút hiểu biết với thi họa, vốn tưởng Dương Ninh đang vẽ tranh, nhưng mà bức tranh này nhìn sao cũng thấy chẳng có chút mỹ cảm nào cả.
- Đây là “số mục” (* con số, số lượng), nghĩa trên mặt chữ của nó là các hạng mục được khái quái bằng số.
Dương Ninh giải thích:
- Bên phải ngoài cùng là hàng đơn vị, bên trái nó là hàng chục, đây là hàng trăm….!
Dương Ninh bắt đầu kiên nhẫn giảng giải, chữ số Ả rập đơn giản dễ học, huống chi Cố Thanh Hạm lại cực kỳ thông minh, chỉ chốc lát, chẳng những biết các số Ả rập từ không đến chín mà còn nắm được cả hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn. Dương Ninh càng giải thích, Cố Thanh Hạm lại càng thấy kinh ngạc, đây đều là những học vấn mà nàng chưa từng nghe qua bao giờ, cho đến khi Dương Ninh giải thích xong rồi mà Cố Thanh Hạm vẫn chưa thể khôi phục tinh thần, một lát sau mới kinh ngạc nói:
- Ninh nhi, cái này…. Cái này là do con nghĩ ra sao?
- Con thấy người kiểm tra sổ sách vất vả nên mới nghĩ ngợi lung tung rồi nghĩ ra cái này.
Dương Ninh nghĩ thầm nếu lúc này ta nói với nàng đây là chữ số Ả rập, chỉ sợ nàng sẽ cho rằng ta bị quỷ nhập vào người mất!
- Tam nương, người xem, một bảng biểu như vậy không đến nửa trang giấy, lại có thể bao quát hết năm sáu trang giấy bình thường, hơn thế nữa liếc mắt liền hiểu ngay.
- Cái này gọi là bảng biểu sao?
Cố Thanh Hạm về cơ bản cũng đã hiểu được ý nghĩ của bảng biểu và các chữ số Ả rập, nàng cầm trang bảng biểu đối chiếu với sổ sách, trong mắt hiện rõ sự ngạc nhiên, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi lại một lần nữa:
- Cái này…thật sự là do chính con nghĩ ra sao?
Dương Ninh gãi mã, biết lúc này trong lòng Cố Thanh Hạm đang vô cùng khiếp sợ, nghĩ thầm chữ số Ả rập trong nhất thời không thể truyền tới đây được, mà ngược lại hắn cũng không sợ bị Tây Dương vạch trần, nên bình tĩnh tự nhiên đáp:
- Con chỉ nghĩ lung tung rồi ra thôi, Tam nương, người cảm thấy cách này thế nào?
Vẻ mặt Cố Thanh Hạm vô cùng vui mừng, khen hắn:
- Ninh nhi, con thông minh thật đây, ngay cả cách này mà cũng có thể nghĩ ra được.
Nàng nhìn lại bản bảng biểu kia rồi vui vẻ nói:
- Cách này của con quả thực đơn giản rõ ràng, vừa nhìn là hiểu ngay, nếu như áp dụng cách này từ trước thì đã không phải mất nửa ngày để xem rồi.
Dương Ninh nhận được sự khẳng định của Cố Thanh Hạm cảm thấy vô cùng vui vẻ, hắn xích lại gần nàng nói:
- Tam nương, cái này chẳng những có thể làm sổ sách, mà còn có thể làm mật mã nữa.
- Mật mã?
Cố Thanh Hạm cảm thấy kỳ lạ hỏi:
- Cái đó là có nghĩa là gì?
Nàng cảm thấy kể từ sau khi Dương Ninh ‘thông suốt’, đầu óc càng ngày càng thông minh, thiên mã hành không, lại có thể nghĩ ra mấy từ mới cổ quái nữa.
Dương Ninh cười cười nói:
- Ví dụ như sau này con đi ra ngoài, rồi viết thư về cho người, để tránh có người giả mạo, chỉ cần trong thư có mật mã mà chúng ta giao ước trước với nhau như vậy lúc đó người sẽ biết được thật giả. Nếu như phức tạp một chút thì những chữ số này còn có thể nói chuyện, người khác thấy những số này thì sẽ không hiểu nó có nghĩa là gì nhưng con với người thì lại hiểu.
Đôi mắt xinh đẹp của Cố Thanh Hạm trợn to, hiếu kỳ hỏi:
- Cái đó làm thế nào?
Dương Ninh cầm bút lông lên, viết một hàng chữ số lên giấy, đưa cho Cố Thanh Hạm rồi nói:
- Đây là mật mã đơn giản, Tam nương xem xem có thể nhận ra hay không?
Cố Thanh Hạm nhìn thoáng qua, mười số mà Dương Ninh đã dạy cho nàng đều nhớ rõ, nàng thì thầm đọc từng số một:
- 5,2,0,1,3,14.
Nàng ngẩng đầu lên nghi ngờ hỏi hắn:
- Ninh nhi, mấy số này có nghĩa là gì?
Dương Ninh cười trêu trọc nàng:
- Tam nương, người thông minh như vậy mà lại không nhìn ra được mật mã đơn giản như thế này sao? Đọc liền lại nó sẽ thành “Ta yêu nàng một đời một kiếp”!
• Trong tiếng trung âm đọc của các số 5201314 gần giống với “Anh yêu em một đời một kiếp”!
Cố Thanh Hạm giật mình sau đó khuôn mặt nàng đỏ bừng, nàng ném tờ giấy trong tay đi.
Dương Ninh thấy thế liền nói:
- Tam nương, cái này là đơn giản nhất, còn có…!
- Ninh nhi, lá gan con càng ngày càng lớn, không còn quy củ gì nữa rồi.
Cố Thanh Hạm giận tái mặt quát hắn.
- Những lời nói điên khùng như vậy sau này con không được nói lung tung nữa.
- Tam nương, người hiểu lầm rồi, con…!
- Cái ta nói không chỉ là những mật mã này.
Khuôn mặt Cố Thanh Hạm nghiêm nghị dạy bảo hắn:
- Sau khi con về kinh, triều đình chắc chắn sẽ để con kế thừa tước vị Cẩm Y Hầu, khi đã trở thành Cẩm Y Hầu, mỗi một lời nói một hành động đều phải hết sức cẩn thận, chẳng những phải cẩn thận từng li từng tí với văn võ bá quan bên ngoài, mà trong Hầu phủ, cũng không thể không có quy củ như trước đây.
Nàng dừng lại một chút sau đó ngữ khí đột nhiên nghiêm trọng hơn nói:
- Ta là Tam nương của con, ở trước mặt ta, con cũng không thể ăn nói bừa bãi được lại càng không thể không biết lớn nhỏ, ở trước mặt ta còn không tuân thủ quy củ thì ở bên ngoài làm sao có thể chú ý cẩn thận được?
Dương Ninh thật sự không ngờ Cố Thanh Hạm sẽ có phản ứng mạnh như vậy. Hắn là người thông minh, thật lòng mà nói, một thiếu phụ xinh đẹp như Cố Thanh Hạm vẫn có lực sát thương đối với hắn. Hắn đối với Cố Thanh Hạm có thưởng thức cũng có kính trọng, mặc dù ngoại hình của hắn chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi nhưng linh hồn bên trong lại là một người trưởng thành. Nếu như nói trong lòng hắn chưa một lần nào có ý nghĩ tà niệm với Cố Thanh Hạm thì đó đúng là lừa mình dối người, nhưng hắn vẫn vô cùng tôn trọng nàng, bình thường hắn cũng rất chú ý tới lời nói và hành động của mình.
Hắn đương nhiên có thể nhìn ra, từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, Cố Thanh Hạm vô cùng mẫn cảm với quan hệ hai người, có một loại cảm giác như xa như gần, trong lòng hắn hiểu Cố Thanh Hạm lo lắng nếu như hai người vẫn cứ thân mật như trước đây, nói không chừng sẽ sinh ra chuyện phiền phức.
Lần này chỉ là tùy tiện đùa vui một chút, vốn tưởng sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng ai biết Cố Thanh Hạm lại có phản ứng kịch liệt như thế, chuyện này nằm ngoài dự kiến của Dương Ninh.
Cố Thanh Hạm thấy Dương Ninh cau mày thì tưởng thái độ của nàng đã làm hắn bị tổn thương, trong lòng nàng vẫn rất quan tâm, che chở cho hắn, vì vậy mà ngữ khí của nàng cũng hòa hoãn hơn, nói:
- Tam nương cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi, con là Trưởng tử của Tề gia, là người sẽ kế thừa Cẩm Y Hầu, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào con, chỉ cần con có chút sơ sẩy, không chỉ rước họa vào thân con mà toàn bộ Tề gia cũng sẽ phải gánh tai họa. Ninh nhi, con có hiểu không?
Trong lòng Dương Ninh nói thầm, ta đâu phải Cẩm Y Thế tử thật, nếu như ngày nào đó làm không tốt thì sẽ bặt vô âm tín biến mất, nếu như nói bảo vệ một mình nàng thì còn có thể thương lượng, còn nếu là Tề gia thì… ta làm quái gì có liên quan, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể gật đầu nói:
- Con biết rồi.
Cố Thanh Hạm dường như cũng cảm thấy không khí lúc này có lúc đông cứng, liền mỉm cười nói:
- Tuy nhiên biện pháp mà Ninh nhi hôm nay dạy cho Tam nương thật sự rất tuyệt diệu, sau này sẽ không cần phải vất vả nữa, con thật sự đã giúp Tam nương một chuyện lớn rồi đó.
- Những khoản mục này thế nào?
Dương Ninh hỏi:
- Có chỗ nào sơ suất không?
Cố Thanh Hạm lắc đầu nói:
- Các khoản thu chi bên nhà cũ đều hết sức rõ ràng, không có chỗ nào sai sót cả. Bên trong sổ sách đã ghi rất rõ ràng về thuế má đất phong cùng với thu hoạch từ ruộng đồng của gia đình, các khoản mục trong này cũng đúng với thuế má thu được của hai thành.
Nàng cau mày nói tiếp:
- Thuế được đưa tới Kinh thành vào cuối tháng chín cũng được ghi rất rõ trong sổ sách.
Cơ thể Dương Ninh hơi nghiêng về phía trước, nhỏ giọng hỏi nàng:
- Những cái này có khi nào là sổ sách giả không? Bọn họ vì đề phòng Hầu phủ đột nhiên phái người tới kiểm tra nên đã đặc biệt chuẩn bị một vài khoản mục giả ở trong này?
- Cái này cũng không phải là không có khả năng.
Cố Thanh Hạm nói khẽ:
- Ta cũng nghi ngờ những khoản mục này là giả, cho nên muốn điều tra thêm xem có sơ hở gì không, nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện ra cái gì.
Dương Ninh nhỏ giọng tiếp lời nàng:
- Bọn họ nói thời điểm hộ tống bạc tới Kinh thành, Thái thú Giang Lăng đã phải binh sĩ đi hộ vệ. Chúng ta hãy đợi tối nay Tề Phong tới đây, sau đó phái y đi dò la xem là thật hay giả. Ngoài ra con có thể dùng danh nghĩa của Cẩm Y Thế tử cho gọi tất cả những người quản lý đất phong tới trước mặt nói rõ ràng. Nếu thật sự là nhà cũ bên này lừa dối chúng ta, vậy những người quản lý kia đến sẽ có thể dễ dàng vạch trần được bọn họ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo