Dương Ninh cảm thấy Vi Đồng đang cố tình ra vẻ thân bí, hắn cười nhạt, nói:

- Ông nói bậy bạ cái gì vậy hả? Nếu như ngôi nhà thật sự có quỷ, vậy các ông còn dám ở đây?

Vi Đồng giải thích:

- Lệ Quỷ chỉ thường xuất hiện ở trong đình viện này thôi, chỉ cần không tới gần nơi này thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

- Ông nói xem đã có chuyện gì xảy ra với hai người chết kia?

Dương Ninh có chút hiếu kì hỏi:

- Ông nói trong viện này có quỷ, vậy đã có người từng nhìn thấy sao?

Vi Đồng xem xét xung quanh đình viện rồi nói khẽ:

- Thật ra những người từng ở nhà cũ đều biết chuyện này, chẳng những biết là có quỷ mà còn thường xuyên nghe thấy âm thanh nữa.

( * nhà cũ: nhà của tổ tiên để lại)

- Âm thanh?

Dương Ninh cau mày hỏi:

- Âm thanh gì?

- Tiếng tiêu!

Vi Đồng nói tiếp:

- Hàng năm đều có một hai lần có tiếng tiêu truyền ra từ trong đình viện này, đều là thổi vào lúc nửa đêm hơn nữa mỗi lần phải kéo dài hai ba đêm mới biến mất, tiếng tiêu đó âm u tĩnh mịch đầy quỷ khí, khiến cho người nghe toàn thân dựng tóc gáy.

- Quỷ biết thổi tiêu?

Dương Ninh ngạc nhiên hỏi.

- Vậy có người nào nhìn thấy không?

Vi Đồng trả lời:

- Vừa rồi lão nô đã nói rồi, có hai người vì đình viện này mà đã bỏ mạng. Người đầu tiên mất vào mười mấy năm trước, người đó và lão nô đều là người hầu ở nhà này. Lúc đó Lão Hầu gia không ở đây thế nên không thể nghiêm khắc như lúc Lão Hầu gia ở nhà. Đêm hôm đó, mấy người chúng tôi đều uống chút rượu, rượu vào gan lớn, đúng lúc nghe thấy tiếng tiêu vang lên ở Quỷ viện. Nhắc đến đình viện Quỷ, mọi người đều biết những chuyện ma quái. Đêm đó, có một tên uống hơi nhiều nên lớn mật đánh cược với chúng tôi, nói rằng nếu hắn dám đi vào Quỷ viện ở một đêm thì mỗi người chúng tôi sẽ đều phải trả hắn một lượng bạc.

- Sau đó hắn đi à?

- Lúc ấy mọi người đều uống rượu nên đầu óc hồ đồ.

Vi Đồng thở dài, cười khổ nói:

- Mọi người đều cho là hắn khoác lác, ai biết là hắn lại mượn rượu làm liều, nửa đêm đi vào đình viện đó…!

- Sau đó thì sao?

Dương Ninh vô cùng hiếu kỳ.

- Chết.

Vi Đồng nói:

- Sáng sớm hôm sau, chúng tôi phát hiện ra hắn nằm ở bên ngoài bức tường của đình viện đó, toàn thân không có bất kì vết thương nào, mắt trợn to, không còn hơi thở, đôi mắt hắn lúc đó vô cùng đáng sợ!

Dương Ninh cau mày đoán:

- Chẳng lẽ là bị dọa chết!

- Nhà cũ có người chết. Đại tổng quản không cho chúng tôi nói ra bên ngoài, nhưng lại âm thầm đi tìm lang trung tới. Sau khi kiểm tra lang trung nói trên người hắn không có vết thương, cũng không phải là uống quá nhiều rượu mà chết. Nhìn mắt của hắn, rất có thể đúng là bị dọa chết tươi.

Vi Đồng nhỏ giọng nói:

- Nhưng sau đó Đại tổng quản lại không cho tiếp tục điều tra về chuyện này, cũng dặn dò chúng tôi phải giữ kín không được nói ra ngoài, cho nên ngoại trừ những người sống trong nhà cũ ra thì không một ai biết đến chuyện này.

- Vậy người thứ hai chết là thế nào? Cũng là bị dọa chết hay sao?

- Người thứ hai chết vào năm ngoái, cách đây không lâu lắm.

Vi Đồng nói tiếp:

- Lúc đó Đại tổng quản đã vào thành rồi, Tề tổng quản ở lại đây quản lý công việc. Lúc đấy cũng là thời điểm bận rộn nhất, nhà cũ mới thuê thêm mấy người làm nữa, có một thanh niên to gan lớn mật, không biết là đã nghe được chuyện xảy ra ở đình viện Quỷ từ ai mà đã lén lút đi đến đó lúc nửa đêm.

- Ngày hôm sau lại chết ở ngoài tường?

Vi Đồng lắc đầu:

- Lần này hắn chết lại càng kì quái hơn, là bị mắc ở trên một cái cây đại thụ…

Nói đến đây, lão ta liền chỉ về phía đình viện Quỷ nói:

- Thế tử có nhìn thấy cây hòe kia không?

Dương Ninh nhìn sang, thấy cách đó khoảng bảy tám bước có một cây hòe cao lớn, vô cùng tươi tốt, mặc dù lá cây có chút điêu tàn nhưng cành cây chi chít, vừa nhìn liền biết nó là cây cổ thụ đã trải qua sự gột rửa của năm tháng cùng với khu nhà cũ này.

- Chính là mắc trên cây đại thụ đó.

Vi Đồng nói đến đây không nhịn được rùng mình:

- Sau khi Tề tổng quản biết liền cảnh cáo người trong nhà rằng không ai được phép đến gần khu nhà cũ nữa.

Dương Ninh nghĩ thầm, nếu như những lời Vi Đồng nói là thật, thì hai người kia chết đúng là rất kỳ quặc.

Đường đường là nhà cũ của Tề gia, sao lại có một nơi như vậy?

- Ông nói năm nào cũng có tiếng tiêu phát ra từ nơi này sao?

Dương Ninh trầm ngâm, hỏi:

- Đã duy trì bao lâu rồi?

- Lão nô đã sống trong khu nhà cũ mười bảy năm, thì cả mười bảy năm đều nghe thấy tiếng tiêu, mỗi năm hai lần.

Vi Đồng nói tiếp:

- Mỗi lần đều liên tục trong hai ba đêm, nhưng sau này thì không còn nghe thấy tiếng gì nữa

- Không phải là có người cố ý giở trò lừa bịp đấy chứ?

Vi Đồng đáp lại:

- Thế tử, theo lão nô biết, trước khi lão nô đến làm việc ở nhà cũ thì tiếng tiêu đó đã xuất hiện rồi, nếu như là có người cố ý lừa bịp, vậy thì ai lại đi bỏ ra mấy chục năm liền để ở đây giở trò ma quỷ này chứ?

Dương Ninh cũng thấy khó hiểu, nếu như là có người cố ý dựng chuyện thì không thể kéo dài mấy chục năm như vậy được, cũng không thể chủ động giết người, chẳng lẽ khu nhà cũ này thật sự có quỷ?

- Thế tử, nơi này không thể ở lại lâu.

Vi Đồng khuyên hắn.

- Năm đó lão Hầu gia không cho người trong nhà đến gần đình viện đó đương nhiên có lý của người, con quỷ kia nhất định là vẫn đợi ở đây rất nhiều năm rồi chưa đi.

- Vậy ông có biết ai là người ở đây đầu tiên không?

Dương Ninh nhỏ giọng hỏi.

- Đình viện này không hề nhỏ, hơn nữa lại cách các đình viện khác khá xa, trơ trọi ở chỗ này, chắc chắc cũng có nguyên nhân của nó.

Vi Đồng lắc đầu, đáp:

- Lão nô không biết, mọi người đều rất ít khi nhắc tới nơi này, dù sao thì đây cũng là nơi chẳng lành, nên chẳng ai muốn dính dáng đến. Đến nay dây leo phát triển tươi tốt như vậy nhưng cũng chẳng ai dám tới đây dọn dẹp.

Dường như là lão ta cũng không muốn nói tiếp cái đề tài này nữa nên bảo hắn:

- Thế tử, đồ ăn đã chuẩn bị xong, người nên đi dùng cơm thôi ạ.

Dương Ninh đi theo Vi Đồng đến nhà ăn. Cố Thanh Hạm vẫn đang ở trong phòng thu chi, Vi Đồng nói đã phái người mang đồ ăn tới phòng thu chi. Sau khi ăn xong, Dương Ninh liền đi tới phòng thu chi thấy Cố Thanh Hạm vẫn đang tính toán các khoản thu chi, tay gẩy bàn phím, tập trung tinh thần, đồ ăn để một bên chưa hề động đũa, Triệu Uyên cùng tên sai vặt đứng ở bên cạnh.

- Các ngươi đi ăn cơm đi.

Dương Ninh phất tay, ý bảo Triệu Uyên cùng người kia rời khỏi đây.

Triệu Uyên cùng tên sai vặt chắp tay, nhẹ bước lui ra ngoài, Dương Ninh cũng không đến quấy rầy Cố Thanh Hạm, chắp hai tay sau lưng rồi đi đến chỗ giá gỗ, tiện tay lấy hai ba quyển sách, mở ra xem, chỉ thấy toàn là các khoản mục, nhìn giống y như một bài văn vậy. Đọc những cái này vô cùng tốn sức, hắn lại lấy vài quyền khác mở ra, đều như nhau, phức tạp rườm rà, hắn nhíu mày, nhìn một lượt sau đó lắc đầu.

Chẳng trách mà sổ sách chiếm hết cả nửa căn phòng, hắn phát hiện, các khoản trong đống sổ sách này đều được ghi rất rõ ràng, nhưng mà cũng quá tỉ mỉ rồi, đã vậy lại còn dùng chữ để biểu đạt số khiến cho nhìn chúng vô cùng rườm rà, đọc cũng rất bất tiện.

Dù sao thì kiếp trước hắn cũng có xuất thân từ kinh doanh, tuy chuyên ngành không phải là tài vụ nhưng cũng vẫn quen thuộc với các khoản mục báo cáo cơ bản. Theo như hắn tính toán, nếu như đơn giản hóa đi, dùng con số bảng biểu để ghi chép thì hơn mười trang sổ sách này nhiều nhất cũng chỉ còn hai trang.

- Ôi…!

Dương Ninh đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng của Cố Thanh Hạm, ngay lập tức quăng mấy cuốn sổ kia đi, quay đầu lại thì thấy Cố Thanh Hạm đang ngồi trên ghế, đầu hơi nghiêng, hắn liền vội đi tới hỏi:

- Tam nương làm sao vậy?

- Đừng động…!

Cố Thanh Hạm nghiêng đầu, cả người cứng ngắc.

- Ta… cổ của ta không động đậy được, Ninh nhi, con…con đừng qua đây….

Lúc đầu Dương Ninh còn ngây ra sau đó liền biết, bệnh đốt sống cổ của Cố Thanh Hạm lại tái phát, bởi vì ngồi dựa vào bàn quá lâu, đột nhiên ngẩng đầu khiến bệnh tái phát.

- Tam nương, người đừng cử động.

Dương Ninh đứng sau lưng Cố Thanh Hạm, Dương Ninh mặc dù không biết phương pháp chữa trị bệnh về đốt sống cổ nhưng giải pháp tạm thời nhằm làm giảm áp lực cho đốt sống cổ thì hắn vẫn biết, hắn khoác tay lên vai Cố Thanh Hạm, nàng lập tức kêu lên:

- Con làm cái gì vậy hả? Đừng động vào, đau lắm đó…!!!

- Con biết là đau.

Dương Ninh đáp lại.

- Để con xoa bóp giúp người một chút sẽ khỏi ngay, người đừng động đậy.

Hắn vươn tay phải ra đặt lên gáy Cố Thanh Hạm, ngón cái ấn lên vùng xương đốt sống cổ. Cơ thể Cố Thanh Hạm khẽ run lên, hình như là không quen với động tác này, cơ thể vừa động đậy cổ liền đau vì vậy khẽ rên lên một tiếng.

- Bảo người đừng động mà, Tam nương nghe lời đi.

Lời của Dương Ninh giống như là đang dạy dỗ một đứa trẻ không nghe lời, tay trái đè lên vai Cố Thanh Hạm để nàng không thể nhúc nhích. Cố Thanh Hạm cũng không biết Dương Ninh muốn giở trò quỷ gì nữa, mặc dù thấy không ổn nhưng ngón tay cái của hắn đang đặt sau gáy nàng nhẹ nhàng xoa bóp, lúc đầu lực tay hắn vô cùng nhẹ nhàng nhưng sau đó lại mạnh hơn một chút. Cố Thanh Hạm cảm thấy cái cổ căng cứng của mình sau khi được Dương Ninh xoa bóp thấy thư giãn hơn nhiều.

Một lát sau, Dương Ninh đặt hai tay lên chiếc cổ trắng ngần của Cố Thanh Hạm xoa bóp, hắn có thể cảm nhận được da thịt trắng nõn nà mềm mại của nàng. Mặc dù đau đớn ở cổ đã đỡ đau hơn rất nhiều nhưng bị Dương Ninh xoa bóp qua lại như vậy, bất kể là tâm lý hay thân thể nàng đều nảy sinh ra một loại cảm giác khác thường.

Tề tam gia hy sinh vì tổ quốc, nhiều năm qua nàng vẫn luôn thủ tiết, mà tuổi của nàng lúc này lại đang trong thời “hoa nở rộ” nhất. Thân là Tam phu nhân của phủ Cẩm Y Hầu, chuyện thủ tiết vì lễ nghĩa là chuyện đương nhiên, nhưng dù sao thì nàng cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt. Nếu như nói bình thường cơ thể không có cảm giác cũng là bởi nàng không gần gũi với “người tình”, chính vì vậy mà nàng có thói quen thường xuyên tắm nước lạnh, cũng chính bởi lý do đó nên nàng mới sở hữu làn da mềm mịm, có tính đàn hồi tốt như vậy.

Lần này đột nhiên cổ được Dương Ninh xoa bóp, mặc dù không phải là chỗ mẫm cảm nhưng cũng vẫn khiến Cố Thanh Hạm có cảm giác khác thường.

Nếu như là trước đây có lẽ nàng sẽ không có bất cứ cảm giác đặc biệt nào nhưng hôm nay Thế tử đã trưởng thành, vì vậy mà về mặt tâm lý đã không còn giống như trước nữa.

- Được…... Được rồi…..!

Cố Thanh Hạm cảm thấy mặt mình nóng ran, nàng khẽ nói:

- Đã đỡ hơn rồi, không cần…. không cần xoa bóp nữa.

Lúc này Dương Ninh mới thu tay lại, thấy Cố Thanh Hạm đã có thể cử động cổ được rồi, mới cười nói:

- Xem ra tay nghề của con cũng không tệ lắm. Tam nương, người mắc phải chứng bệnh về đốt sống cố, nếu như có thể xoa bóp thường xuyên sẽ giúp người khỏi bệnh đấy.

Cố Thanh Hạm nghĩ thầm, lần này là bất đắc dĩ mới để ngươi đụng vào ta, lần sau không có cửa nữa đâu, nhưng lại sợ Dương Ninh nhìn thấy vẻ mặt khác thường của mình nên nàng cố ý hắng giọng, nói:

- Trong này toàn là sổ sách, nếu con không thích ở đây thì có thể ra ngoài đi dạo xung quanh, đây là nhà cũ của nhà chúng ta, lần tới không biết là lúc nào mới có thể quay lại đây.

- Lúc nãy còn vừa mới đi dạo một vòng xung quanh nhà rồi.

Dương Ninh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hắn xác định xung quanh không có người mới nhỏ giọng hỏi:

- Tam nương, người có biết chuyện “đình viện Quỷ” ở khu nhà này không?

 

0.10640 sec| 2440.313 kb