Tề Phong tuân theo ước định lúc trước, hoàng hôn xuống liền dẫn theo năm hộ vệ chạy tới nhà cũ Tề gia. Nhà cũ nhiều phòng xá, mấy người tới ở đương nhiên là không thành vấn đề.
Dương Ninh vốn định phái Tề Phong tới thành Kinh Châu, trực tiếp đi tìm Thái thú Giang Lăng, dùng danh nghĩ Cẩm Y Thế tử để hỏi thăm về chuyện hộ tống thuế bạc, xem có thật là thành Kinh Châu đã phái binh sĩ đi hộ tống bạc hay không? Chỉ là thấy sắc trời cũng đã tối, nên hắn đã lệnh cho Tề Phong sáng sớm hôm sau hãy làm.
Tề Phong đến đúng hạn nhưng Tề Trừng lại không về đúng hạn.
Cố Thanh Hạm ngồi trong phòng thu chi đến tận lúc hoàng hôn, cơ thể mệt rã rời, nàng lật xem tình hình thu thuế ba năm gần đây, cẩn thận kiểm tra nhưng lại không phát hiện ra bất cứ sơ hở nào.
Trong lòng Cố Thanh Hạm biết một khoản mục khổng lồ như vậy, có thể làm cẩn thận như thế chắc chắn không phải chỉ trong vòng hai ba tháng là có thể hoàn thành, nếu không thì không thể có khả năng không có chút tì vết nào như thế này được. Nếu nói những khoản này đều là giả vậy thì rất có thể từ ba năm trước, bên nhà cũ đã bắt đầu ghi chép thành hai bản sổ sách, một giả một thật.
Nàng vốn tưởng Giang Lăng là hậu phương của Tề gia, là căn cơ gốc rễ, khu nhà cũ là nơi quan trọng nhất, tuyệt đối không thể xuất hiện bất cứ sơ suất nào, nhưng lần này nàng mới phát hiện ra nơi này phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Nếu như những khoản mục này là thật thì thuế bạc lẽ ra phải đến Kinh thành từ một tháng trước rồi, nhưng tại sao Hầu phủ lại không nhận được một lượng bạc nào? Bạc được đưa đến Kinh thành không thể không cánh mà bay được, nàng muốn biết rốt cuộc thì số bạc kia được đưa đi đâu. Tuy nhiên Tề Trừng lại mãi không thấy có tin tức, còn người phụ trách hộ tống thuế bạc Tiểu Thôi lại đi theo hắn ta đến Kinh Châu nữa, không gặp được bọn họ thì không thể tìm ra được nguyên nhân của vấn đề này.
Chuyến đi này chạy cả ngày lẫn đêm, lại thêm tối qua không ngủ ngon giấc, hôm nay lại bận rộn cả một ngày, nàng thật sự là mệt không lết nổi người nữa. Dương Ninh khuyên bảo mãi nàng mới chịu về phòng, nhà cũ cũng vẫn có nha hoàn hầu hạ tắm rửa, hơn nữa Tề Phong đã mang hành lý tới nên cũng vẫn có quần áo để thay.
Tuy nhiên Dương Ninh lại không đi nghỉ ngơi, hắn vô cùng nghi kỵ với những chuyện xảy ra ở nhà cũ, hắn muốn xem tên Tề Trừng kia sau khi trở về sẽ giải thích thế nào.
Đợi đến gần nửa đêm mà vẫn không thấy Tề Trừng trở về, hắn cảm nhận được chuyện này không hề đơn giản chút nào.
Bóng đêm tĩnh mịch, trăng thu như nước, Dương Ninh nhàn rỗi đi dạo trong nội viện nhà cũ, trong lúc không để ý, cũng không biết là cố ý hay vô tình mà lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn lại thấy mình đanh đứng trên con đường nhỏ dẫn đến đình viện quỷ, nhìn qua bên đó, dưới ánh trăng u tịch, quỷ viện vô cùng âm u cô tịch, có cảm giác xung quanh dày đặc âm khí.
Dương Ninh nghĩ thầm đây chẳng phải nơi tốt lành gì nên hắn quay người đi nhưng mới đi được một đoạn hắn lại dừng lại quay đầu nhìn về phía đó.
Lần trước Vi Đồng đã nói trong đình viện này có rất nhiều chuyện ma quái, trong lòng Dương Ninh đương nhiên là không tin những chuyện này, chỉ là hắn thật sự cảm thấy lạ, hai người kia đi vào đình viện rồi chẳng hiểu sao lại chết, chẳng lẽ thật sự là bị quỷ dọa chết sao?
Hắn vốn là người có lòng hiếu kỳ cao, nếu như Vi Đồng và Cố Thanh Hạm không nói về đình viện này một cách thần bí như vậy thì có lẽ hắn cũng sẽ không để ý tới nó nhưng ngược lại hai người kia lúc nói đến nơi này lại đều vô cùng cổ quái, nói không được tới gần nơi này, điều đó ngược lại càng khiến hắn tò mò với cái đình viện quỷ này.
Hắn vốn là một người to gan lớn mật, mặc dù nhìn thấy quỷ viện này dày đặc âm khí thì trong lòng cũng có chút sợ hãi nhưng hắn lại cảm thấy bắt đầu từ lúc lão Hầu gia cấm mọi người vào đình viện này, chắc chắn nơi này đã cất giấu một bí mật nào đó.
Vi Đồng nói hai người đã chết kia đều là sau khi xuất hiện tiếng tiêu liền lẻn vào trong viện, nếu như tiếng tiêu đó thật sự là do quỷ thổi thì hiện tại không có tiếng tiêu, điều đó có nghĩa là con quỷ đó hiện giờ không có ở trong viện?
Hắn nghĩ đến điều này liền quay người, hơi trầm ngâm, sau đó lại chậm rãi tới gần đình viện đó.
Lá thu lạnh lẽo, bong cây um tùm, dây leo bò trên vách tường tựa như trăm ngàn con rắn độc quấn lấy nhau, Dương Ninh đứng trước cửa, nhờ ánh trăng liếc nhìn ngôi đình viện, sau đó lắng tai nghe, bên trong viện yên tĩnh đến chết lặng, không một tiếng động.
Bức tường bao quanh đình viện cũng không tính là quá cao, Dương Ninh muốn bay qua tường là chuyện dễ như trở bàn tay, hắn do dự một lát sau đó đi đến bên tương, quan sát xung quanh, xác định không có người lúc này mời nắm lấy một sợi dây leo, bò lên tường một cách thoải mái. Hắn ngồi trên bờ tường quan sát bên dưới, thấy đình viện này cũng không lớn lắm, ở giữa là một tòa nhà cô độc lẻ loi, dây leo bò khắp bao phủ đình viện.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, tòa nhà này trở nên âm u dị thường, trong đình viện cỏ cây um tùm, một cơn gió thổi qua khiến Dương Ninh cảm thấy lạnh sống lưng!
Hắn có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn cắn răng rút dao ra nằm trong tay, sau đó nhảy vào trong đình viện.
Hắn từ từ bước tới gần nhìn thấy phòng ốc nhiều chỗ đã sụp xuống, cửa phòng đóng chặt, nhưng do nhiều năm không tu sửa nên đã có chút mục nát.
Tay phải cầm chặt con dao, tay trái hắn khẽ đẩy cửa phòng, cánh cửa phát ra âm thanh “cạc cạc cạc”, nghe mà thấy rợn cả người, sau khi cửa mở ra, bên trong liền xộc lên mùi nấm mốc vô cùng khó ngửi. Dương Ninh đưa tay lên mũi phẩy phẩy, nhẹ nhàng bước vào trong phòng, tòa nhà này có ba gian phòng, trái phải mỗi bên một phòng, ở giữa là sảnh đường khá là rộng rãi.
Bên trong sảnh đường, ở giữa là một cái bàn, hai bên là hai chiếc ghế dựa, trong góc là một tấm bình phong, chỉ có điều tấm bình phong này đã hư hỏng nặng, chỉ còn giá đỡ là còn đứng thẳng, cũng không biết có phải là do chất liệu của bàn ghế tốt hay không mà không hề bị hư hại, chỉ bị phủ một lớp bụi ở trên thôi.
Dương Ninh nhìn xung quanh một lượt sau đó đi về phía gian phòng bên trái, cửa phòng chỉ bị khép mà không khóa, Dương Ninh đẩy nhẹ một cái, cửa phòng liền mở ra.
Ánh trăng từ ngoài cửa chiếu vào, mặc dù giờ là ban đêm nhưng trong phòng vẫn có thể lờ mờ, mượn chút lánh sáng mờ ảo đó nhìn thấy chỗ vách tường đối diện cửa ra vào là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn hình như còn có cái gì đó. Hắn bước vào trong phòng, nhìn vào bên trong, thấy một chiếc giường gỗ ở một góc hẻo lánh của căn phòng, bên trên không có bất cứ chăm đệm nào cả, tuy nhiên chiếc giường này cũng vẫn còn nguyên vẹn không hư hại chút nào.
Trong lòng Dương Ninh lúc này cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Theo như lời Vi Đồng nói thì đình viện này đã bị đóng cửa từ mấy chục năm trước, từ đó về sau không có ai đến đây, nếu như những lời lão ta nói là thật thì trải qua mấy chục năm như vậy đồ vật trong phòng không thể vẫn còn nguyên vẹn như thế này được, cho dù đồ dùng đều được làm bằng gỗ tốt không hư hỏng nhưng vẫn kỳ lạ ở chỗ sau khi vào trong nhà hắn không hề thấy bất cứ chỗ nào có mạng nhện.
Ai cũng biết, một căn nhà đừng nói là vài chục năm chỉ cần vài năm không có người ở, mạng nhện cũng sẽ giăng khắp nhà, nhưng kể cả là đại sảnh hay căn phòng này lại không có bất kỳ mạng nhện nào, điểm này vô cùng khác thường.
Nghĩ tới đây hắn lại bước đến sờ qua chiếc bàn, đúng là trên bàn có một lớp bụi nhưng theo như kinh nghiệm của hắn, nếu như là vài chục năm không quét dọn thì bụi phủ chắc chắn phải dày thành tầng nhưng lúc hắn sờ vào mặc dù có bụi nhưng tính toán theo thời gian thì chỗ này mới chỉ mấy tháng không quét dọn thôi.
Chẳng lẽ trong nhà này thật sự có quỷ? Hơn thế nữa con quỷ này còn tự mình quét dọn nhà cửa?
Hoặc cũng có thể là Vi Đồng nói dối, đình viện này thật ra vẫn luôn có người tới quét dọn?
Phòng ốc thiết kế đơn giản, Dương Ninh bước lên phía trước vài bước, đến gần chiếc bàn đối diện cửa, lúc này mời phát hiện ra đây là một chiếc bàn trang điểm. Lúc này hắn mới nghĩ tới Cố Thanh Hạm nói từng có một người phụ nữ chết trong tòa đình viện này, lúc nhìn thấy chiếc bàn trang điểm hắn có thể khẳng định căn phòng này chính là nơi người phụ nữ mà Cố Thanh Hạm nói đã ở.
Trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh nữ quỷ với mái tóc dài che trước mặt…. cả người hắn lạnh toát, xem xét xung quanh, hắn hít một hơi thật sâu sau đó cẩn thận nhìn kỹ thấy trên bài trang điểm này có một chiếc hộp trang điểm, nắp hộp đậy lại nhưng không khóa, tay phải hắn vẫn nắm chặt con dao, tay trái vươn ra mở nắp hộp.
Bên trong không phải là trống rỗng mà có mấy hộp son phấn, một đôi hoa tai, và một chiếc vòng tay, kiểu dáng của vòng tay và đôi hoa tai này vô cùng tinh xảo, chỉ có điều chúng được làm bằng đồng nên cũng chẳng đáng giá lắm. Dương Ninh thầm nghĩ, Tề gia là danh gia vọng tộc ở Giang Lăng, có thể ở một mình một đình viện chứng tỏ người phụ nữ này chắc chắn không phải là một nha hoàn hay bà vú bình thường, ít nhiều cũng phải có chút thân phận trong phủ này. Nhưng theo lý thuyết mà nói thì không có vòng tay vàng ít nhất cũng phải là vòng tay bạc, tuy nhiên vòng tay cùng hoa tai trong hộp lại làm bằng đồng, cái này không tương xứng với địa vị của Tề gia cho lắm.
Son phấn đều đã khô, vón thành một cục, ngoài những thứ đó ra thì không còn cái nào khác.
Tay Dương Ninh nhẹ nhàng phủ lên chiếc hộp trang điểm, lúc này mới phát hiện ra ở giữa hộp có một ngăn kéo. Hắn nhẹ nhàng kéo ra, bên trong cũng có hai vật, một vật là chiếc gương đồng cầm tay, còn vật kia lại bị bao phủ bởi một tấm vải lụa màu đen, hình dáng nhỏ dài. Loại thời điểm như thế này Dương Ninh đương nhiên không muốn động vào chiếc gương đồng kia, trong căn phòng âm u cổ quái như thế này mà soi gương đồng có khi lại nhìn thấy mấy thứ “không sạch sẽ”.
Hắn cầm lấy vật được bọc lụa đen lên, xem xét cẩn thận tấm lụa bọc bên ngoài, đây chắc hẳn là một vật rất trân quý, cởi bỏ tấm lụa bao bên ngoài, vật bên trong liện lộ ra.
Vẻ kinh ngạc lộ rõ trên gương mặt Dương Ninh.
Tiêu!!!!!
Không ngờ bên trong tấm lụa đen lại là một cây trường tiêu!
Trong nháy mắt, Dương Ninh liền nghĩ tới Vi Đồng từng nói hàng năm đều có tiếng tiêu truyền ra từ trong đình viện này, chẳng lẽ tiếng tiêu đó phát ra từ chính cây trường tiêu này?
Cây trường tiêu này được chế tác vô cùng tinh xảo đẹp mắt, nhìn qua có vẻ như đã từ rất lâu rồi nhưng lại vô cùng sạch sẽ, không dính một chút bụi nào.
- Là người …..!
Dương Ninh nhỏ giọng nói, lúc này hắn như đã hiểu ra điều gì đó, theo hắn thấy cái gọi là chuyện ma quái chẳng qua vì trước đây đã từng có người chết ở đình viện này, mà từ đó về sau lại bị cấm không được vào đây, thời gian dài không có người tới khiến cho nơi này có vẻ lạnh lẽo, u tịch, thường chuyện gì mà càng thần bí thì lại càng bị phỏng đoán.
Hắn tin chắc người thổi trường tiêu này không phải là quỷ mà là có người hàng năm đều tới đây, không những thổi tiêu ở nơi này mà còn quét dọn phòng ốc sạch sẽ.
Một đình viện quan năm không có người thỉnh thoảng lại có tiếng tiêu phát ra, cũng khó trách lại bị người ta hiểu lầm là ở đây có quỷ.
Còn về hai người leo tường vào đây chắc cũng là bị người thổi tiêu này giết chết, dù sao thì lúc hai người đột nhập vào đây cũng đều là lúc tiếng tiêu phát ra. Lúc đó người thổi tiêu chắc chắn cũng có mặt ở đây, hai người kia thấy người này nêm mới bị chết thảm như vậy.
Dương Ninh nhíu mày, nếu như hắn đoán không sai thì trong phòng này không hề có quỷ mà là một người nào đó mấy chục năm liền đều tới đình viện này quét dọn phòng ốc, hơn thế nữa còn thổi tiêu trong vài đêm liên liền, thậm chí nếu như có người xâm nhập vào đây còn phải ra tay đánh chết, như vậy rốt cuộc người này là thần thánh phương nào?
Người này có quan hệ gì với Cẩm Y Hầu Tề gia?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo