Dương Ninh lạnh lùng nhìn chằm chằm Đậu Liên Trung, khiến cho gã cực kỳ thiếu tự nhiên, chỉ có thể nói:

- Nếu như ta làm rơi, có thể đền ngân lượng cho ngươi kha khá, nhưng mà….

Gã đắn đo câu từ một chút mới thận trọng tiếp lời:

- Nhưng rốt cuộc con ngựa lưu ly này có giá trị bao nhiêu? Trong lòng Thế tử đã có con số chưa?

- Bạc?

Dương Ninh khinh thường cười nói:

- Đậu công tử, ngươi cảm thấy đường đường Hầu phủ như chúng ta thiếu một ít bạc của ngươi sao?

Sắc mặt Đậu Liên Trung hơi sầm xuống, thản nhiên đáp:

- Thế tử, nếu ngươi đã nói vậy ta cũng không thể nói gì hơn. Ngươi cứ nói một lời, không cần dài dòng.

Gã cười lạnh:

- Nói thật, ngươi ở nơi này khoe khoang tự bán, chỉ một con ngựa lưu ly lại bị ngươi nói thành chí bảo gia truyền, là thật hay giả, ai có thể biết rõ?

- Đậu công tử chuẩn bị chơi xấu sao?

Dương Ninh cũng cười lạnh:

- Chỉ tiếc chiêu này ở phủ Cẩm Y Hầu chúng ta không dùng được.

- Thật ra chúng ta không cần tranh luận, Đậu Liên Trung ta là người biết nói đạo lý. Ngươi đã nói con ngựa lưu lynày của ngươi thần kỳ khó lường, chúng ta chỉ cần tìm mấy cao thủ giám bảo đánh giá cẩn thận, có thể phân biệt thật giả.

- Nói vậy, một đại nho thông kim bác cổ qua đời rồi, chỉ cần nhìn thi thể của ông ấy cũng có thể phân biệt được ông ấy có tài gì sao?

Dương Ninh lạnh lùng hỏi lại:

- Ngựa nguyên vẹn không sứt mẻ đương nhiên vô cùng thần kỳ, nhưng hiện nay đã bị ngươi đập vỡ, còn có thể nhìn ra cái gì?

Đậu Liên Trung biến sắc khó coi, Triệu Tín ở bên ghé sát vào nói nhỏ gì đó vào tai gã. Đậu Liên Trung lập tức nói:

- Nếu thật sự là chí bảo gia truyền, đương nhiên Đậu mỗ sẽ bồi thường. Nhưng nếu là ngươi ăn nói lung tung, Đậu mỗ sẽ không để cho ngươi lừa gạt đâu.

Gã lườm lườm mảnh vỡ con ngựa:

- Ta và ngươi tranh chấp ở đây cũng vô dụng, chúng ta muốn phân biệt rõ ràng cũng chỉ có thể tới Kinh đô phủ.

Dương Ninh cười cười hỏi lại:

- Kinh đô phủ? Đậu công tử chuẩn bị gặp quan sao?

- Đúng vậy, không gặp quan không được.

Dương Ninh cũng không do dự:

- Được. Vậy đến hẳn Kim Loan điện đi. Ngươi hủy chí bảo gia truyền của nhà ta, bổn Thế tử sẽ cùng ngươi đến Kinh đô phủ.

Đậu Liên Trung biết nếu tiếp tục dây dưa ở phủ Cẩm Y Hầu đương nhiên không có lợi gì, nên trước hết đến Kinh đô phủ luôn là nơi giảng hòa.

Triệu Tín ở bên cạnh nhịn không được hỏi:

- Vậy những biên lai cầm đồ này…?.

Dương Ninh cả giận:

- Gấp cái gì! Món chí bảo gia truyền này, đừng nói đến ít bạc của ngươi, cho dù có lớn gấp mười lần ngươi cũng sẽ không bị thiệt đâu.

Lòng Đậu Liên Trung lạnh đi, thầm nghĩ, tiểu tử này đen tối thật, một con ngựa thủy tinh đã bị vỡ vẫn đòi bồi thường lớn. Đã vậy, vô luận thế nào cũng phải đến Kinh đô phủ làm cho rõ.

Kinh đô phủ nghĩa như tên, chính là phủ nha tọa trấn trong Kinh thành. Các vụ án trong Kinh, đặc biệt là các tranh chấp dân sự này, phần lớn là do Kinh đô phủ xử lý, ngoài ra Kinh đô phủ còn quản cả tị an trong Kinh thành.

Kinh đô phủ là một phần của Hình bộ, cho nên Phủ doãn Kinh đô phủ thường thường là quan viên do Hình bộ lựa chọn.

Khi Đậu Liên Trung và Dương Ninh cùng vào Kinh đô phủ còn chưa đến giờ cơm trưa. Hai người có thân phận đặc biệt, biết được hai vị quý công tử đã kiện lên đến Kinh đô phủ, nha dịch vội vàng chạy vào bẩm báo.

Tuy mỗi tháng Kinh đô phủ phải giải quyết không ít vụ án, nhưng án như hom nay thật sự rất ít thấy.

Trong Kinh thành có nhiều vương công quý tộc, quan lớn trọng thần như mây, cho nên con cháu xuất thân hào môn cũng rất nhiều. Trong Kinh thành, họ kết bè kết phái, khó mà tránh được va va chạm chạm , nhưng cho dù phát sinh xung đột cũng thường lén giải quyết, rất ít khi đem lên án, càng cực ít khi kiện lên đến quan tòa.

Nếu đổi lại là thời Tề Cảnh, có cho Đậu Liên Trung mười lá gan cũng không dám tới phủ Cẩm Y Hầu tìm phiền toái, chớ nói là cùng Thế tử Cẩm Y đến Kinh đô phủ.

Có điều bây giờ đã khác, Tề Cảnh đã qua đời, mà Đậu Liên Trung lại đang nghi ngờ Dương Ninh đào hố muốn đưa mình vào chỗ chết, chỉ có thể kiện lên Kinh đô phủ. Khi rời khỏi phủ Cẩm Y Hầu, gã đã thấp giọng dặn dò Triệu Tín vài câu. Triệu Tín ra khỏi phủ lập tức bỏ đi một mình, không hộ tống gã đến Kinh đô phủ.

Rất nhanh, hai người liền được mời vào trong Kinh đô phủ. Vốn Triệu Vô Thương và các hộ vệ đi theo Dương Ninh không thể đi vào, nhưng Dương Ninh đã nói Triệu Vô Thương là nhân chứng. Tuy phủ Cẩm Y Hầu nay không bằng xưa, nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, nha sai Kinh đô phủ cũng không dám đắc tội, bèn cho Triệu Vô Thương vào.

Nha sai không đưa ba người lên đại đường Kinh đô phủ, mà dẫn tới thiên sảnh. Sau khi ngồi xuống, Đậu Liên Trung cười lạnh:

- Tề Ninh, dù sao ngươi cũng là người thừa kế phủ Cẩm Y Hầu. Hai đời Cẩm Y Hầu đều là người cương trực, không thể tưởng được tiểu tử ngươi lại đầy một bụng suy nghĩ xấu xa, lại dám dùng những thủ đoạn hạ lưu này, danh dự phủ Cẩm Y Hầu đều bị ngươi phái hỏng hết rồi.

- Thứ nhất, hình như cách đối nhân xử thế của Đậu Liên Trung ngươi cũng không có liên quan gì với chính trực, cho nên ngươi không có tư cách bình luận người khác xử sự thế nào.

Hai người đã vạch mặt, Dương Ninh cũng không nể nang gì nữa:

- Thứ hai, ngươi đập vỡ chí bảo gia truyền phủ Cẩm Y Hầu, không những không ăn năn chút nào, ngược lại còn dám vu cáo bổn Thế tử đặt bẫy hại người, muốn chơi xấu trốn tránh trách nhiệm. Chỉ bằng điều này thôi cũng có thể hiểu được nhân phẩm của Đậu Liên Trung ngươi.

- Chúng ta không cần tranh luận! Chỉ sợ ngươi không biết Phủ doãn Kinh đô phủ là người thế nào.

Đậu Liên Trung cười lạnh.

Dương Ninh quay đầu nhìn Triệu Vô Thương bên cạnh mình. Triệu Vô Thương bèn lên tiếng:

- Phủ doãn Kinh đô phủ Mạc đại nhân cũng là Hình bộ Tả Thị lang, thiết diện vô tư, xử án như thần, cho nên được người tặng ngoại hiệu Mạc Thiết Đoạn!

Y nói chuyện ngắn gọn lưu loát, chỉ ba câu đã nói rõ bối cảnh và tính tình Phủ doãn Kinh đô phủ.

Đậu Liên Trung cười cười:

- Biết rõ là tốt rồi. Khi vị Mạc đại nhân này ở Hình bộ đã vang danh bên ngoài. Hơn hai mươi tuổi ông ta vào Hình bộ, độc hành làm việc, những năm gần đây, án giao cho ông ta đều được xử rõ ràng. Tề Ninh, con ngựa kia của ngươi là hàng thấp kém hay chí bảo gia truyền, đương nhiên Mạc đại nhân sẽ nhìn rõ.

Gã còn chưa nói hết câu, bên ngoài đã có tiếng hô:

- Thăng đường!

Bốn gã nha sai cầm sát uy bổng nối đuôi nhau đi ra, vào đến cửa bèn tách ra hai bên trái phải, cùng hô len:

- Xin mời đại nhân thăng đường!

Sau đó họ gõ sát uy bổng xuống mặt đất cộc cộc, mặc dù người khác không hiểu lắm nhưng đều cảm thấy có vẻ nghiêm túc và trang trọng.

Từ bên ngoài một người đi vào. Ông ta mặc quan phục màu đen, chừng bốn mươi tuổi, màu da mặt xem chừng trắng hơn người bình thường nhiều, không phải là trắng bình thường, mà là hơi tái tái, mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, thần sắc hết sức nghiêm túc, rất có uy thế.

Dương Ninh vừa nhìn liền nhận ra đây hẳn là Phủ doãn Kinh đô phủ Mạc đại nhân. Nhưng sau lưng Mạc đại nhân là một lại viên ôm hồ sơ.

Mạc Phủ doãn vào cửa không chớp mắt, không nhìn Dương Ninh và Đậu Liên Trung chia ra ngồi hai bên trái phải mà đi thẳng đến chính giữa, quay người lại ngồi xuống. Lại viên kai bước tới bên cạnh bàn, cực kỳ thành thục dọn ra giấy bút mực, tay cầm bút lông sói, chấm mực nước, lặng lẽ chờ đợi.

Mạc Phủ doãn đằng hắng một tiếng, đoạn nhìn quanh. Dương Ninh và Đậu Liên Trung cùng đứng dậy, chắp tay hành lễ với lão. Đậu Liên Trung đang muốn nói trước, Mạc Phủ doãn đã lên tiếng:

- Vốn nên thẩm án trên đại đường, nhưng nể mặt mũi quý phủ các ngươi nên thăng đường ở đây. Trước khi thẩm án, bổn quan chỉ hỏi các ngươi một câu, các ngươi thật sự muốn cáo quan? Nếu đổi ý, bổn quan có thể kết thúc thẩm án luôn, nếu không thì quan ti này sẽ ghi chép hồ sơ.

Lão chỉ lại viên kia:

- Thư bạn sẽ ghi lại từng lời bổn quan và các ngươi nói.

Đậu Liên Trung liếc nhìn Dương Ninh cười lạnh, nhưng gã vẫn còn hơi kiêng kị Mạc Phủ doãn, bèn chắp tay thưa:

- Bẩm đại nhân, Cẩm Y Thế tử Tề Ninh đặt bẫy lừa vãn bối, vãn bối…

Mạc Phủ doãn giơ tay ngăn lại:

- Không cần tự xưng vãn bối, ở đây không có thân phận tiền bối vãn bối gì hết. Ngươi chỉ cần xưng tên họ là đủ. Trước khi bổn quan quyết định, không được định tội cho người khác, nếu ngươi nói Tề Ninh đặt bẫy lừa mình, nhất định phải đưa ra chứng cứ đầy đủ, nếu không chỉ là ăn nói bừa bãi, bổn quan kiên quyết không cho phép.

Đậu Liên Trung hơi giật mình, hơi lúng túng đáp:

- Vãn…. Đậu Liên Trung đã hiểu!

Mạc Phủ doãn khẽ gật đầu, đoạn quay sang hỏi Dương Ninh:

- Tề Ninh, hai người các ngươi lên tòa, ai là bị cáo?

Cả hai đồng thanh đáp:

- Ta muốn cáo hắn!

Mạc Phủ doãn nhíu mày, trầm giọng nói:

- Rốt cuộc các ngươi đang giở trò quỷ gì vậy?

Lão chỉ Đậu Liên Trung:

- Ngươi kể lại hết ngọn nguồn chi tiết ra. Tề Ninh, trước khi gã nói xong, ngươi không được xen vào!

Đậu Liên Trung dào dạt cảm xúc kể lại chuyện lúc nãy từ đầu tới cuối, cực kỳ chi tiết, cuối cùng mới nói:

- Mạc đại nhân, Tề Ninh trăm phương ngàn kế đều là đặt bẫy cả. Một con ngựa thủy tinh không đáng giá lại bị nói là chí bảo gia truyền, còn nói là có thể xem sinh tử, quả thực là nói bậy nói bạ.

Mạc Phủ doãn thản nhiên hỏi lại:

- Ngươi nói xong chưa?

Đậu Liên Trung vốn định nói thêm vài câu, nhưng thấy sắc mặt Mạc Phủ doãn lạnh lùng chỉ đành gật đầu. Lão quay sang hỏi Tề Ninh:

- Đậu Liên trung nói vậy có đúng sự thật không?

- Bẩm đại nhân, vừa rồi gã nói đại khái không sai. Đêm qua hiệu cầm đồ bị đốt, Đậu Liên Trung lập tức dẫn người tới cứu hỏa, vội vã chuộc đồ. Sáng sớm hôm nay gã đã chạy tới Hầu phủ, muốn cố gắng bồi thường. Vốn ta để cho bọn họ chờ ở chính đường, nhưng Đậu Liên Trung đã tự tìm tới chỗ ta, chủ động yêu cầu xem chí bảo gia truyền phủ Cẩm Y Hầu. Hơn nữa, để có thể nhìn thật kỹ chỗ thần kỳ, gã đã tự cầm ngựa thủy tinh ra ngoài. Đó là kỳ trân nhiều thế hệ Hầu phủ ta tương truyền, vậy mà bị gã hủy đi mất. Chẳng những gã không có lòng ăn năn, còn vu oan cho ta đặt bẫy lừa gã…!

Hắn cười khổ:

- Ta không biết làm sao cho phải, chỉ đành cầu Mạc đại nhân làm chủ.

Đậu Liên Trung cười lạnh:

- Ngươi vẫn còn giả vờ giả vịt nữa à? Mạc đại nhân mắt sáng như đuốc, là thật hay giả liếc một cái là có thể nhận ra.

- Đại hỏa đêm qua bổn quan cũng biết. Hầu phủ các ngươi cũng tới báo án, buổi sáng bổn quan cũng đã phái người tới điều tra.

Mạc Phủ doãn khẽ vuốt râu:

- Tề Ninh, ngươi có mang món chí bảo gia truyền đó tới không?

- Đã mang đến.

Dương Ninh nhìn Triệu Vô Thương. Triệu Vô Thương cầm bao đưa lên, mở ra, bên trong đầy mảnh thủy tinh vỡ.

Mạc Phủ doãn cầm một mảnh lên, liếc mắt nhìn, thản nhiên nói:

- Thủy tinh này chế tác kém, chỉ nhìn vào chất liệu thì xác thực không phải bảo bối gì đáng tiền.

Đậu Liên Trung vui mừng đắc ý nhìn Dương Ninh.

 

0.11830 sec| 2433.148 kb