Thôn trang mà Cố Thanh Hạm nói tới thật ra cũng không lớn lắm. Bên cạnh thôn có một ngọn núi nhỏ, trên núi mọc rất nhiều cây nhãn và cây cao su lớn rậm rạp. Những loại cây này đều là nguyên liệu không thể thiếu để đốt than. Kỳ thật trong phạm vi một trăm dặm, cây nhãn là loại cây thường thấy nhất. Than cây nhãn do nơi này sản xuất cũng vô cùng nổi tiếng. Hằng năm, đến mùa đông, từ Giang Lăng đều có một đám người chuyên vận chuyển than cây nhãn đến Kinh thành.
Dưới chân núi là mấy chục hộ gia đình xây dựa lưng vào núi, lốm đốm, xa xa là một mảnh ruộng khá lớn, đang lúc hoàng hôn. Dương Ninh vẫn thấy có người đang cày ở dưới ruộng, lương thực trên ruộng tất nhiên là đã thu gom hết rồi, xung quanh trụi lủi. Dưới ánh trời chiều hiện một mảnh mênh mông bát ngát.
- Tam nương, giờ đã là cuối mùa thu, lương thực đều đã thu gom rồi, sao lại còn có người đang cày ruộng vậy?
Dương Ninh đang cưỡi ngựa bên cạnh Cố Thanh Hạm, nhịn không được hỏi.
Cố Thanh Hạm mỉm cười nói:
- Ngươi chưa đến ruộng bao nên tất nhiên là không biết. Sau khi lương thực thu hoạch xong, nông phu sẽ phải cày đất cho tơi lên, đợi đến năm sau sẽ dễ trồng lại.
- Thì ra là vậy.
Sau khi hai người xuống ngựa, đi dọc theo bờ ruộng, nông phu ở trên ruộng không nhiều, nhưng nhìn thấy hai người lạ dẫn ngựa đi dọc cạnh ruộng đều không kìm được mà nhìn về bên này.
- Tam nương, nhà cũ của người ở Giang Lăng là ở chỗ nào?
Dương Ninh thấy thần sắc Cố Thanh Hạm bình thản nhìn đông ngắm tây, hỏi tiếp:
- Cách nơi này có xa không?
- Không xa.
Tâm trạng Cố Thanh Hạm có vẻ như rất tốt.
- Cố gia cũng giống như Tề gia, cũng là thế gia giàu có, hai nhà ở Giang Lăng vẫn luôn có mối quan hệ rất tốt, hiện nay, uy danh ở Giang Lăng cũng chỉ thua Tề gia mà thôi.
Dương Ninh lập tức hiểu ra, năm đó Tề Tam gia cưới Cố Thanh Hạm, chỉ sợ cũng là vì mối quan hệ lâu đời của hai nhà, cũng là vì củng cố nền tảng ở bên Giang Lăng này. Lời nói của Cố Thanh Hạm nghe nhẹ nhàng, nhưng Dương Ninh biết rằng uy danh của Cố gia cũng ngang ngửa Tề gia, như vậy thì thế lực của Cố gia ở Giang Lăng nhất định cực kỳ lớn mạnh.
Uy danh của Tề gia tại Giang Lăng không gì sánh kịp, điều này thì không chê vào đâu được, dù sao hai đời Cẩm Y Hầu đều là trụ cột của Đại Sở, chớ nói gì tới Giang Lăng nhỏ bé, ngay cả một Đại Sở rộng lớn, thế gia có thể sánh với Tề gia quả thực không nhiều.
Loại đi Tề gia thì hiển nhiên Cố gia sẽ là gia môn lớn mạnh nhất tại Giang Lăng rồi.
- Điền sản ruộng đất của Tề gia chủ yếu là ở phía Bắc Giang Lăng, cũng chính là một vùng thành Kinh Châu.
Cố Thanh Hạm giải thích:
- Cố gia là ở phía Nam Giang Lăng, từ thành Kinh Châu đi thẳng về phía Nam, trong khoảng mấy chục dặm sẽ gặp một con sông, gọi là sông Tịnh Nguyệt. Nhiều năm trước, chỉ cần qua sông, thì sẽ do Cố gia định đoạt.
Phép vua thua lệ làng.
Câu nói này người xưa đã nói qua Dương Ninh tất nhiên đã nghe từ lâu, cũng hiểu được ý tứ trong đó. Ở những vùng miền thời xưa, sức ảnh hưởng của các thân hào so với thánh chỉ của hoàng đế thật sự có tác dụng hơn nhiều. Triều đình ban xuống các kiểu chế độ, cụ thể tới từng địa phương, quan viên địa phương đều phải hợp đồng hợp tác với thân hào nông thôn bản địa, nếu như không có sự ủng hộ của thân hào bản địa, quan viên ở đó có thể nói là nửa bước cũng khó đi.
Quả là như vậy, bất luận là Tề gia hay Cố gia, từ lâu đã thuộc vào thân hào địa phương của Giang Lăng, ngay tại đây có tiếng nói rất lớn.
Nghe ý tứ của Cố Thanh Hạm, lúc trước khi Tề gia phát triển, ở Giang Lăng này Tề gia và Cố gia hẳn là địa vị ngang ngửa. Tề gia thì có lực ảnh hưởng cực cao ở phía Bắc Giang Lăng, còn Cố gia thì trấn tại phía Nam Giang Lăng. Nhưng về sau này Tề gia trở thành Hầu tước của Đại Sở, Cố gia đương nhiên không cách nào so sánh được, nhưng dù sao ở Giang Lăng họ vẫn là thâm căn cố đế.
Dương Ninh nghĩ thầm Cố Thanh Hạm có bối cảnh gia thế như vậy, cũng khó tránh sẽ bị gả vào Hầu phủ, hơn nữa lại được Thái phu nhân giao quản lý việc nhà.
Nhìn thấy ở giữa hai đầu ruộng trước mặt có một ông lão đang ngồi trên bờ ruộng, Dương Ninh tiến lên, cười nói:
- Lão trượng, vẫn chưa xong việc à?
Ông lão thật ra đã chú ý tới hai người Dương Ninh từ trước, Dương Ninh thì cũng được, nhưng Cố Thanh Hạm thanh tú vô cùng, da thịt trắng nõn mềm mại, ông lão vừa nhìn là biết lai lịch hai người này không đơn giản, cười trả lời:
- Hai vị đây là muốn đi đâu? Hay là bị lạc đường rồi phải không?
Lão chỉ nghĩ hai người như thế này không đến nỗi là quay lại vùng đồng ruộng, chắc có lẽ là đi lạc đường.
- Đúng vậy. Chúng tôi đi về hướng Giang Lăng du lịch, đã đi nhầm đường.
Dương Ninh nói trôi chảy. Cố Thanh Hạm đứng một bên trợn mắt liếc hắn, nghĩ thầm hài tử này chẳng những đầu óc nhanh nhạy, mà tính tình cũng khôn khéo không ít. Câu nói nhảm này là nói ra từ miệng vô cùng tự nhiên.
- Vậy định đi đâu? Vùng quanh đây tôi cũng biết đôi chút, sẽ chỉ đường giúp hai người.
Ông lão cũng nhiệt tình.
Dương Ninh nghĩ Cố Thanh Hạm nói không sai, dân ở đây chất phác, ông lão tính tình hiền hòa, nên tiến lên ngồi xuống bên cạnh ông lão, hướng về phía ruộng nhìn lướt qua, hỏi:
- Lão trượng, năm nay thu hoạch không tệ chứ? Lương thực đã thu xong cả chưa?
- Xong cả rồi.
Ông lão cười nói:
- Lương thực đều đã thu hoạch rồi, đem chỗ đất này xới lên một lần, năm sau lại trồng lương thực.
- Lương thực thu rồi, năm sau có thể có một năm cơm no áo ấm tốt chứ?
Dương Ninh cười nói:
- Ta nghe nói mọi người ở đây là phong ấp của Cẩm Y Hầu, thuế thu so với nơi khác ít hơn nhiều.
Trên đường Dương Ninh đã nghe Cố Thanh Hạm nói, ba ngàn hộ phong ấp của Cẩm Y Hầu, tất cả thuế thu đều do Cẩm Y Hầu khống chế, về mặt thu thuế, căn bản không bị quan phủ quản lý.
Hoàng đế Đại Sở đối với bách tính cũng có phần nhân từ. Mấy năm trước đều dựa theo tỷ lệ thu thuế ba phần. Tuy mấy năm gần đây chiến sự liên tiếp, thuế thu đã tăng lên bốn phần, nhưng ba ngàn hộ phong ấp của Cẩm Y Hầu tới nay đều được thu hai phần, không hề thay đổi. Một trong những thần tử có đế quốc phong ấp, thì thuế thu của các ấp thuộc Cẩm Y Hầu tuyệt nhiên là thấp nhất.
Đối với Cẩm Y Hầu mà nói, Cẩm Y Hầu phủ cũng không phải là nơi để phô trương xa hoa, hơn nữa chỗ phong ấp cũng là cố hương, những người trồng trọt ở trên mảnh đất này đều là phụ lão hương thân ở đó, cho nên Cẩm Y Hầu đối với phong ấp rất bình thường, coi như là vì họ mà làm một chuyện tốt.
Ông lão chỉ cười cười, nói:
- Có thể tạm qua được.
Cố Thanh Hạm lúc này cũng đứng bên cạnh, nàng cực kỳ thông minh, nghe hiểu nhìn lanh, nghe ông lão nói vẻ miễn cưỡng, liền cảm thấy trong đó hơi kỳ cục, thanh âm nhu hòa hỏi:
- Trong nhà lão trượng có bao nhiêu người?
- Hai đứa con, từ già tới trẻ tổng cộng chín người.
Ông lão cười.
- Vậy nhà có bao nhiêu mẫu ruộng?
Cố Thanh Hạm dù sao cũng là nữ nhân, không thể như Dương Ninh thoải mái ngồi ở bên cạnh, chỉ có thể đứng gần đó hỏi thăm.
Ông lão đưa tay ra trước mặt chỉ chỉ:
- Ruộng của nhà tôi đều ở đây, có tám mẫu đất cằn.
Cố Thanh Hạm khẽ gật đầu, đối với tình hình của bên này nàng đương nhiên có chút hiểu biết. Năm đó tiên đế ban thưởng phong ấp, đều là những mẩu ruộng được lựa chọn tương đối khá, cũng không phải chỉ có một mẩu mỗi hộ. Kinh Nam thuộc về khu sản lượng lương thực lớn, ở đây đồng ruộng rất nhiều, dân ở đây, nhiều thì có thể có trên dưới mười mẩu ruộng, ít nhất cũng có bốn năm mẫu ruộng.
Nhà lão có tám mẫu ruộng cũng coi như là một nhà nông khá giàu có.
- Một mẫu ruộng này một năm thu được bao nhiêu lương thực?
Cố Thanh Hạm cẩn thận dò hỏi.
Ông lão tất nhiên là không hoài nghi Cố Thanh Hạm có ý gì khác, chỉ cho là hai người này từ nơi khác đến đột nhiên có hứng thú, giải thích:
- Hai năm qua mưa thuận gió hòa, thu hoạch cũng khá, tám mẫu ruộng của tôi, mỗi mẫu cũng có thể thu được khoảng hai ba thạch lương thực.
Dương Ninh tất nhiên là hiểu, một thạch lương thực tương đương với trên dưới 60 kg sau này, cũng là hơn một trăm cân lương thực. Ông lão này một mẫu ruộng có thể sản xuất hơn ba trăm cân lương thực, so với sản lượng của một mẫu ruộng đời sau này, ba trăm cân này quả nhiên là cực thấp, nhưng ở thời đại này, vì kỹ thuật nông nghiệp hạn chế, một mẫu ruộng có thể có hơn ba trăm cân, đã là sản lượng rất cao rồi.
- Nói như vậy là tám mẫu này một năm qua cũng có thể có hơn hai mươi thạch lương thực à?
Cố Thanh Hạm nói:
- Nghe nói Cẩm Y Hầu thu lại là hai phần thuế, trong nhà các người còn có thể giữ lại không ít, một nhà già trẻ chắc là cũng ăn đủ no.
Dương Ninh cũng cảm thấy theo lý thường mà nói, ông lão này một năm thu hoạch nộp thuế mà rồi, còn có thể có hai ngàn cân lương thực. Tuy nói một nhà chín người thì không ít, nhưng cũng đủ để cho trong nhà được ăn no.
Nhưng ông lão lại thở dài, nói:
- Nếu thật sự như vậy thì đúng là không phải lo ăn mặc.
- Lão trượng, lời này là có ý gì?
Dương Ninh và Cố Thanh Hạm đưa mắt nhìn nhau, lập tức hỏi:
- Chẳng lẽ không phải như vậy?
Ông lão chỉ lắc đầu, lập tức cười nói:
- Không nói nữa, nhiều lời cũng vô ích, các người muốn đi đâu?
Cố Thanh Hạm phát hiện bên trong có vấn đề, đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi. Nàng hòa nhã nói:
- Lão trượng, nhìn thái độ kìa. Chẳng lẽ một năm qua, không thể giữ lại được nhiều lương thực như vậy?
Ông lão thấy nàng lông mày thanh tú, thanh âm nhẹ nhàng, cười khổ nói:
- Một năm có hai mươi thạch lương thực, đương nhiên đủ cho cả nhà ăn no, tiết kiệm một chút, còn có thể giàu có, nhưng mà… Ai ya, một năm qua, số giữ lại được chỉ không quá mười thạch, nhà đông người, cơm ăn ít lại, cháo ăn nhiều hơn thì còn có thể chịu đựng được.
- Tuyệt đối không thể.
Lông mày Cố Thanh Hạm nhíu lại.
- Sao có thể chỉ còn mười thạch lương thực?
Ông lão nọ còn chưa kịp nói, đã nghe từ xa xa truyền tới tiếng gõ chiêng. Sự chú ý của Dương Ninh và Cố Thanh Hạm lập tức bị thu hút, chỉ thấy một thôn phu trung niên, vừa gõ vào cái chiêng vừa lớn tiếng hô:
- Họ La đã đến, mọi người mau trở về thôn, họ La đã đến!!!
Thanh âm vang dội, truyền đi xa.
Ông lão vốn ngồi dưới đất lập tức bò dậy, cầm cái cuốc trong tay, không quên hướng về hai người Dương Ninh nói:
- Hai người hãy rời khỏi thôn trước đi, ở đây không nên lưu lại lâu.
Lão cũng không nói nhiều, cầm theo cái cuốc chạy về hướng tiếng gõ chiêng truyền tới. Không chỉ có mình lão, Dương Ninh và Cố Thanh Hạm nhìn thấy, các nông phu đang canh tác ở trên ruộng đều nhao nhao cầm nông cụ trong tay, hướng về người gõ chiêng lúc nãy chạy tới.
- Tam nương, hình như trong thôn đã xảy ra chuyện gì rồi.
Dương Ninh nhíu mày.
- Chúng ta đi qua xem sao.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thanh Hạm hiện đầy vẻ nghi hoặc, nghe Dương Ninh nói vậy, lập tức gật đầu nói:
- Chúng ta đi qua nhìn trộm một chút, xem họ La là ai? Bọn họ hình như đều vì tên họ La kia mà chạy đi.
Chỉ thấy một đám nông phu tụ tập lại một chỗ, lúc này đã chạy về thôn ở cạnh chân núi, bất luận già trẻ, đều giống như trong nhà bị cháy vậy.
----------oOo----------
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo