Dương Ninh nhìn như ông cụ non:
- Nhiều khi tai nghe kém xa mắt thấy, tuy có lúc mắt thấy cũng chưa chắc đã là sự thật, nhưng cũng khá hơn là nghe được. Chúng ta ở tận Kinh thành, hoàn toàn chỉ là nghe người khác nói về tình hình ở phong ấp. Đã đến đây rồi, tự mình tới từng nơi, cũng chính xác hơn là ở trong khu nhà cũ mà nghe báo tin.
Cố Thanh Hạm gật đầu:
- Ninh nhi nói đúng, đều là ta sơ sẩy. Nếu không có con nhắc thì giờ ta vẫn mơ mơ màng màng.
Trong ánh mắt nàng lóe lên sự giận dữ:
- Ngày mai ta sẽ hỏi Đại Tổng quản vì sao Giang Lăng lại trở nên như vậy?
Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt nàng hơi đổi, như cười mà như không nhìn sang Dương Ninh:
- Ninh nhi, ta hỏi con… bản lĩnh của con là học được ở đâu vậy?
- Bản lĩnh gì?
- Không cần giả vờ hồ đồ với ta. Con luyện võ công của ai? Là ai truyền thụ cho con? Dù thế nào cũng không phải bọn Đoạn Thương Hải phải không?
Dương Ninh sợ nhất là nàng hỏi mấy vấn đề này, chỉ có thể hàm hồ đáp:
- Con xuất thân nhà võ, có chút công phu cũng không có gì đặc biệt.
- Vậy mà ta không biết?
Nàng cau mày:
- Trước đây ít năm, ta để cho con tập võ với mấy hộ vệ Hầu phủ, nhưng con lại không thèm quan tâm chút nào, sao bây giờ lại có võ công?
Dương Ninh đang nghĩ xem nên giải thích với nàng thế nào cho hợp lý, dù sao nữ nhân như nàng cũng khó mà lừa gạt được, cũng không tiện lừa gạt. Đúng lúc này, Hàn Nghị đã tới mời đi dùng cơm, coi như giải vây cho hắn.
Trong thôn này có quy định có khách đến nữ nhân không thể lên bàn ăn. Cũng may Cố Thanh Hạm mặc nam trang nên ngồi cùng. Cơm nhà nông đương nhiên không có gì đặc biệt nhưng cũng được một bàn thức ăn. Hàn Nghị đã mời mấy người có uy vọng trong thôn tới cùng tiếp khách.
Trên bàn cơm mọi người không thiếu được một màn mời rượu Dương Ninh bày tỏ cảm tạ. Rượu này là rượu đế trong thôn tự ủ, hương vị cũng không tệ.
Tất cả mọi người được chứng kiến bản lĩnh của Dương Ninh, trên bàn khen ngợi ầm ầm, lại nhắc đến La Quản sự. Mấy người đều nghĩ chắc chắn La Quản sự sẽ không bỏ qua.
- Các ngươi yên tâm, La Quản sự sẽ không hung hăng càn quấy được mấy ngày đâu.
Dương Ninh cười lạnh:
- Nghe nói phủ Cẩm Y Hầu đã phái người tới Giang Lăng, tới lúc đó, chỉ cần cáo chuyện đã xảy ra ở đây lên, La Quản sự kia sẽ có quả ngon để ăn đó.
Hàn Nghị lắc đầu:
- Tiểu huynh đệ, cho dù phủ Cẩm Y Hầu có thực sự phái người đến, nhưng chẳng lẽ họ sẽ làm chủ cho chúng ta? La Quản sự là hạ nhân Tề gia, họ sẽ không vì mấy dân chúng rách nát chúng ta mà động thủ với hạ nhân của mình đâu.
Cố Thanh Hạm nghiêm mặt:
- Hàn Nghị, trước kia ta đã nói với ngươi, Tề gia không phải nhà ỷ mạnh hiếp yếu. Chắc chắn phủ Cẩm Y Hầu không thể biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây, nếu họ biết từ trước nhất định sẽ không để tới mức này.
Thấy nàng mấy lần nói chuyện bênh Cẩm Y Hầu, lại có vẻ rất chắc chắn, Hàn Nghị cảm thấy rất kỳ lạ, mới hỏi:
- Sao ngươi lại chắc chắn như vậy? La Quản sự có một câu mà ta cảm thấy không có sai, không có Tề gia cho phép, bọn họ cũng không dám không kiêng nể gì ở nơi này.
- Hàn Nghị, ngươi là người đứng đầu thôn này, hàng năm giao nộp lương thực cho Tề gia, là ngươi tự mình đưa tới sao?
Cố Thanh Hạm hỏi.
Hàn Nghị gật đầu:
- Đúng vậy. Sản lượng của ruộng đồng chúng ta đều có định lượng, chỉ cần không có thiên tai nhân họa, hàng năm đều có thu hoạch cố định.
Dừng một lát gã mới nói tiếp:
- Hàng năm chúng ta đều giao nộp lương thực để vận chuyển đến lão trạch của Tề gia, được kiểm tra cẩn thận.
- Theo ta được biết, phụ trách thu thuế của phong ấp Giang Lăng là Đại Tổng quản khu nhà cũ của Tề gia. Ta có nghe lúc trước ngươi nói hiện giờ Cẩm Y Hầu đang thu bốn phần thuế, không phải trước kia vẫn chỉ thu hai phần thôi sao? Sao đột nhiên lại tăng lên nhiều như vậy? Là Tề Đại Tổng quản nói với các ngươi sao?
- Tề Đại Tổng quản ?
Hàn Nghị hồ nghi nhìn Cố Thanh Hạm, hỏi lại:
- Ngươi biết Tề Đại Tổng quản sao?
Trong lòng gã lại nghĩ, người này hai lần ba phen đều là nói hộ cho Cẩm Y Hầu, hơn nữa hình như lại cũng hiểu rất rõ việc thu thuế ở Giang Lăng và Tề Đại Tổng quản , chẳng lẽ y có quan hệ sâu xa với Cẩm Y Hầu?
Mặc dù khu nhà cũ của Tề gia là do Đại Tổng quản quản lý, nhưng không phải ai cũng biết chuyện này. Đối với phần lớn dân chúng, họ chỉ quan tâm mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì đi ngủ, đến lúc thì nộp lương thực, còn Tề gia do ai quản cũng không đến lượt mình lo lắng. Hàn Nghị là người đứng đầu, hàng năm đều phải dẫn người tới đưa lương thực, đương nhiên cũng biết rõ Đại Tổng quản.
Gã đã nghi ngờ Cố Thanh Hạm có quan hệ với Tề gia, nên nói chuyện cẩn thận hơn.
Đúng lúc này chợt nghe bên ngoài có tiếng hét chói tai:
- Tìm được rồi tìm được rồi, tìm được con dã thú tha gà rồi, nó trốn lên chân núi.
Tiếng hét rất chói tai, Hàn Nghị đứng phắt dậy, mấy người khác cũng đứng lên. Hàn Nghị nói với Dương Ninh:
- Hai vị cứ ăn trước, chúng ta còn có chút việc.
Gã không giải thích nhiều, bước nhanh ra cửa, mấy người khác cũng đi theo, chỉ để lại hai lão đầu tuổi tác đã cao.
Dương Ninh nghe bên ngoài ầm ỹ, nhịn không được mà hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tìm được cái gì?
Một lão đầu đáp:
- Con dã thú bắt gà. Mấy ngày gần đây gà trong thôn luôn vô duyên vô cớ mất đi, trước sau đã có chừng mười con. Phía sau núi này không có dã thú gì, sài lang cũng chưa từng thấy, mới đầu mọi người còn tưởng có ai ăn trộm. Mấy hôm trước có phái người gác đêm, trốn trong bóng tối xem có chuyện gì. Rốt cuộc đêm hôm đó thấy có cái bóng vào chuồng gà, một đám người chạy ra bắt nó lại, ai ngờ súc sinh kia chạy trốn rất nhanh, mọi người không kịp nhìn rõ là sài lang hay chó hoang.
Nhấp một ngụm rượu, lão nói tiếp:
- Súc sinh kia lông đen tuyền, mọi người đuổi thế nào cũng không kịp, khi về có người nói nó còn nhanh hơn thỏ, còn có người nói nó chỉ chạy bằng hai chân sau như người ấy.
- A?
Dương Ninh khẽ giật mình:
- Chỉ dùng hai chân sau sao?
Hắn nghĩ thầm thấy cũng lạ, theo như hắn biết trong tự nhiên động vật có thể đứng bằng hai chân sau không ít, nhưng theo như lão nhân này nói thì tốc độ của nó rất nhanh. Nghĩ đi nghĩ lại, động vật có hai cái đùi như người và chạy cực kỳ nhanh thì quá hiếm, hắn thầm nghĩ khéo lại là viêm hầu chứ.
- Hoa mắt đó.
Lão hán bên cạnh chen vào:
- Ta sống hơn nửa đời người rồi, còn chưa nghe qua có súc sinh nào có thể chạy bằng hai chân.
- Cái đó khó mà chắc chắn được.
Lão hán kia cãi lại:
- Nhiều người đã nhìn thấy, không phải đều là hoa mắt chứ.
Lão nói với Dương Ninh:
- Cách vài hôm súc sinh kia lại vào thôn. Lúc này mọi người đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng nó vẫn chạy mất, cũng may mọi người đều nhìn thấy nó chạy đến phía sau núi. Mấy thanh niên trong thôn đã tìm ở sau núi suốt một ngày vẫn không phát hiện tung tích, ngọn núi lớn như vậy cũng khó mà tìm từng góc một.
- Sau núi này không có dã thú gì sao?
- Mấy năm trước còn có sài lang lợn rừng, nhưng mấy năm đói quá, dân trong thôn đều lên núi đi săn nhét đầy dạ dày, ngọn núi này, nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, thú hoang trên núi đã bị bắt sạch không còn. Mười mấy năm qua không có phát hiện trên núi có thú hoang gì nữa, chỉ có một ít rắn, côn trùng, chuột, kiến. Cho nên, đột nhiên trên núi có một con súc sinh đi bắt gà, đương nhiên mọi người không thể bỏ qua. Trong thôn cũng không có bao nhiêu gà, đều là bảo bối của mỗi nhà, lần này bị súc sinh kia trộm mất hơn mười con, đau lòng chết đi được. Nếu không giết nó, chỉ sợ về sau mấy con dê bò trong thôn cũng không giữ được nữa.
Dương Ninh cực kỳ hưng thú, nói với Cố Thanh Hạm:
- Tam….Tam ca, ca chờ ở đây đi, ta đi một chút sẽ quay về.
Cố Thanh Hạm muốn ngăn hắn lại nhưng hắn chạy còn nhanh hơn thỏ, chớp mắt một cái đã lao ra cửa.
Lúc này ở đầu thôn đã tụ tập hơn hai mươi thanh niên cường tráng, cầm năm sáu bó đuốc, hưng phấn nói với Hàn Nghị:
- Lúc này súc sinh kia không đi đâu được nữa rồi. Chúng ta đã cho người mai phục dưới chân núi, thấy nó lên núi sẽ đuổi. Súc sinh kia chỉ cho là lên núi sẽ không sao, không sợ bị bắt. Giờ đã tìm được hang ổ của nó, là một sơn động trong núi, ta đã cho người canh giữ ở cửa động, tuyệt đối không chạy thoát được.
Hàn Nghị nói:
- Thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh theo ta lên núi. Súc sinh kia rất nhanh, sơ ý một chút có thể chạy mất. Chúng ta phải vây chặt, xem nó có thể trốn đi đâu.
Gã vung tay dẫn một đám người đi vòng qua thôn thẳng tới sau núi. Thôn dân có người cầm cuốc, người cầm gậy gỗ, hùng hổ đi theo.
Dương Ninh rất tò mò sinh vật kia là thứ gì, cũng đi theo đám người.
Đoàn người tới dưới núi, người báo tin đi trước dẫn đường. Tuy phía sau núi này không cao nhưng gập ghềnh, trên đường đầy gốc cây khô già. Mọi người tản ra đi một lúc lâu mới tới giữa sườn núi, chợt nghe người dẫn đường lớn tiếng hô:
- Là ở đây.
Đoàn người tiến lại gần, có ba người đang đứng chờ, thấy thôn dân tới, một người hưng phấn nói:
- Ngay bên trong động thôi. Chúng ta thủ ở đây, súc sinh kia không dám ra.
Dương Ninh tiến lại gần, chỉ thấy trên một vách núi có cây khô che đi, ở giữa cây khô bị vén ra thành một cái cửa động đen như mực, bên trong cực kỳ yên tĩnh, không có tiếng động gì.
- Có cửa động khác không? Nó sẽ không đi ra ngoài đằng cửa khác chứ?
Hàn Nghị nhìn vào động, không nghe thấy gì, nghi ngờ hỏi.
- Chúng ta đã kiểm tra xung quanh, cửa động này là động tử.
Người bảo vệ cửa động lập tức trả lời:
- Vừa rồi chúng ta còn ném mấy tảng đá vào, vẫn nghe tiếng kêu.
Gã ngồi xổm xuống, nhặt một cục đá to bằng nắm tay, ném mạnh vào trong động, thì nghe được tiếng “Ô Ô” từ bên trong vang lên. Người kia cười nói:
- Mọi người nghe rồi đó, nó vẫn ở trong.
- Tìm ít củi khô đến.
Hàn Nghị rất có kinh nghiệm:
- Nhóm lửa ngoài cửa động, súc sinh kia ở bên trong không chịu nổi khói hun sẽ chạy từ trong ra.
Nhiều người sức lớn, chỉ chốc lát ngoài cửa động đã chất một đống lớn củi khô, Hàn Nghị phân phó:
- Mọi người chia làm hai vòng. Súc sinh kia rất hung hãn, nó ra cẩn thận đừng để bị thương, nhưng cũng không được để nó chạy.
Gã cầm một bó đuốc đốt đống củi khô.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo