Tề Ninh nói:

- Phạm Viện sử, cái vị Tô Lang thừa của các vị, vừa không có học thức vừa không có sở trường, đã thế khi ra ngoài còn giương cờ Thái Y Viện để áp bức người dân, ngài có biết việc ấy chăng?

Phạm Viện sử cau mày, nói:

- Có việc như thế?

- Ta có một người họ hàng xa, là người thật thà. Người đó đã đưa thuốc tới Thái Y Viện rồi, nhưng tới giờ mà cả một lượng bạc cũng chưa được kết toán.

Tề Ninh thở dài, nói:

- Ngoài ra Tô Lang thừa còn gây khó dễ cho nàng về đủ mọi bề, khiến mỗi ngày nàng đều sống trong nỗi sợ hãi. Phạm Viện sử, theo ngài ta có nên làm hay không?

Phạm Viện sử cảm thấy buồn bực.

Ông vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ vì không biết Tô Lang thừa đã đắc tội Cẩm Y Hầu như thế nào, giờ lập tức hiểu ra. Ngài Viện sử nhanh miệng nói:

- Hầu gia, thì ra là do Tô Huệ bỏ bê nhiệm vụ, là con sâu làm rầu nồi canh của Thái Y Viện chúng ta. Nếu không nhờ có Hầu gia chỉ bảo, hạ quan còn không được biết tới.

Lão chợt gọi to:

- Hồ Thái y!

Hồ Thái y và những người khác vẫn chờ ở ngoài từ khi nãy. Nghe tiếng gọi, Hồ Thái y lập tức bước vào, rồi đóng cánh cửa lại bằng động tác dịu dàng hết sức có thể.

Xong xuôi, y nghe Phạm Viện sử dặn dò mình:

- Bắt đầu từ hôm nay, Điển Dược Cục của ngươi cứ lãnh nhiệm vụ chữa cháy. Tô Huệ bị cách chức khỏi Thái Y Viện, cả đời không được bước vào Thái Y Viện một làn nào nữa.

Hồ Thái y sửng sốt, ngẩn ra không biết phải làm sao.

- Hầu gia, chẳng hay… Chẳng hay vị thân thích ấy tên họ là chi ạ?

Phạm Viện sử dè dặt hỏi.

Tề Ninh trả lời:

- Họ Điền!

- Ồ?

Phạm Viện sử suy nghĩ trong một lúc rồi hỏi:

- Lẽ nào là dược hành Điền gia?

Tề Ninh hỏi:

- Phạm Viện sử đã từng nghe nói đến?

- Dược hành Điền gia là một trong những dược hành uy tín nhất thủ đô, chỉ bán dược liệu thật.

Phạm Viện sử nói ngay:

-Hồ Thái y, ngươi nghe nói rồi đó.

Lão phu nghe nói kho thuốc của chúng ta thiếu nhiều loại dược liệu, giờ ngươi hãy phái người tới dược hành Điền gia nói họ mau mau vận chuyển dược liệu sang.

Từ nay trở đi, dược liệu của Thái Y Viện cũng sẽ do một mình dược hành Điền gia cung cấp. Mặt khác, mỗi lần dược liệu được đưa tới, nếu kiểm tra thấy không có vấn đề thì phải thanh toán bạc cho họ ngay, không được để nợ.

Hiển nhiên Hồ Thái y cũng hiểu, nhanh miệng đáp:

- Ty chức đã hiểu, sẽ đi làm ngay bây giờ ạ.

Y thi lễ với Tề Ninh, sau khi ra ngoài thì xoay người lại đóng cửa.

Bấy giờ Tề Ninh mới đứng lên khỏi mặt đất, phủi phủi quần áo, làm động tác giãn tay giãn chân và nói với Phạm Viện sử:

- Phạm Viện sử, ngài chắc chắn là thần y! Ngài mới nói mấy câu mà ta đã cảm thấy khỏe mạnh rồi, quả nhiên lời đến thì bệnh ra.

Trong nội tâm, Phạm Viện sử cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng ngoài mặt vẫn phải cung kính nói:

- Hầu gia là người hiền tự nhiên sẽ được trời phù hộ, đây đều nhờ phúc của Hầu gia.

- Được rồi! Ta biết ngài còn bận nhiều việc, không quấy rầy nữa.

Tề Ninh cười ha ha, nói:

- Hôm khác rảnh rỗi, ta sẽ mời Phạm Viện sử uống trà.

Hắn chắp tay rồi xoay người bước ra cửa. Lúc đến trước cánh cửa, chuẩn bị mở cửa ra thì đột nhiên hắn dừng lại, xoay người hỏi:

- Phạm Viện sử, ngài vừa mới nói rằng hai cây nhân sâm đó được tìm hái ở Liêu Đông phải không?

Phạm Viện sử dở khóc dở cười, nhưng vẫn chắp tay nói:

- Hầu gia yên tâm, đó là nhân sâm lâu năm của Liêu Đông chính tông đấy ạ. Trong kho thuốc của Thái Y Viện không có dược liệu chất lượng kém.

- Vậy thì tốt. Vậy thì tốt!

Tề Ninh gật đầu, nói:

- Dạo gần đây ta không được khỏe, hay là ta mang hai cây nhân sâm này về trước, những dược liệu khác thì lát nữa ngài phái người đưa qua nhé?

- Hạ quan sẽ sai người đưa qua ngay ạ.

Phạm Viện sử nói với giọng bất đắc dĩ.

Khi Tề Ninh đi ra từ Thái Y Viện, Lý Đường đã dẫn người tới chờ sẵn bên ngoài. Ban đầu họ đứng ngoài cung chờ Tề Ninh tan triều.

Sau đó Tề Ninh bị đưa tới Thái Y Viện. Nhận được tin báo từ Phạm Đức Hải, nhóm Lý Đường lập tức chạy sang Thái Y Viện mà lo lắng bồn chồn không biết Hầu gia bị mắc bệnh gì. Họ không đủ quyền để vào Thái Y Viện, đành phải đứng ngoài chờ đợi trong lo lắng.

Thấy Tiểu Hầu gia đi ra từ Thái Y Viện với vẻ mặt thư thái, trong tay còn cầm một chiếc hộp tinh xảo, đám Lý Đường trao nhau những ánh nhìn ngờ vực không hiểu. Mọi người bước đến gần đánh giá hắn từ đầu tới chân một lần. Cuối cùng, Lý Đường cẩn thận hỏi:

- Hầu gia, ngài… ngài ngã bệnh rồi ư? Ngài thấy khó chịu ở đâu vậy ạ?

- Hai mắt mù hết rồi hả?

Tề Ninh ném cho gã một cái nhìn xem thường:

- Không thấy ta đang khỏe mạnh đứng đây sao? Sao? Ngươi nguyền rủa ta bị bệnh?

- Không dám, làm sao tiểu nhân dám nguyền rủa Hầu gia chứ.

Lý Đường vội vàng cười bồi, đáp:

- Mấy người trong cung nói Hầu gia đến Thái Y Viện, chúng ta lo lắm.

- Không phải chỉ khi nào bệnh mới phải tới Thái Y Viện đâu.

Tề Ninh cười tủm tỉm, nói:

- Phạm Viện sử tốt bụng, mời ta qua đây lấy nhân sâm.

Hắn chỉ chỉ cái hộp trong tay, nói tiếp:

- Trong chiếc hộp này là hai củ nhân sâm thượng đẳng, có thể tục mệnh. Đi nào! Hồi phủ, Hầu gia ta đói bụng rồi.

Giờ họ mới để ý là sắp đến chính ngọ. Từ khi tảo triều tới tận lúc này Tề Ninh còn chưa có ngụm nước vào miệng, bụng thì đang kêu réo cồn cào.

Ngồi xe trở lại Hầu phủ vào giữa trời trưa nắng gắt, khí trời đã ấm áp hơn nhiều, thậm chí có thể nói là oi bức. Tề Ninh dặn người hầu chuẩn bị cơm trưa xong, không nhìn thấy Cố Thanh Hạm nên cầm theo nhân sâm bước sang viện tử của Cố Thanh Hạm. Cỏ cây vươn mình hứng nắng ấm. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rọi xuống mặt đất.

Trong khu viện yên tĩnh, dưới gốc cổ thụ, Cố Thanh Hạm đang ngả người trên một chiếc ghế lắc làm từ gỗ. Mỹ nhân vận một chiếc áo nhỏ may từ gấm hoa, những đóa hoa trên áo sống động đến nỗi trông chúng như đang đong đưa theo chiều gió. Nhìn xuống chút nữa là chiếc váy sa đỏ rực. Một tay nàng gối dưới đôi má thơm mát nghiêng người tựa trên chiếc ghế. Tư thế ấy phơi bày những đường cong gợi cảm của cơ thể người phụ nữ trưởng thành, khiến những đường nét ấy lung linh như vẻ đẹp của sông núi tự nhiên.

Gió nhẹ mơn man qua bóng cây râm mát. Chắc rằng Cố Thanh Hạm đã ngủ quên trong lúc ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây. Chiếc váy của nàng hơi vén lên, để lộ ra một nửa ống quyển nho nhỏ trắng mịn mềm mại giống hệt như được tạc ra từ ngọc quý. Đôi hài sa màu hồng mềm mại được nàng đặt bên cạnh chiếc ghế chứ không mang vào. Đôi chân trần trắng trơn như ngọc thượng hạng mới thanh tú làm sao. Thon thả như búp măng non, bé bé nhưng chẳng kém phần tinh xảo chính là đôi tay trắng như trứng gà bóc. Mười ngón tay như tằm trong kén đang chờ đợi ngày lột xác, xinh đẹp không bút nào tả xiết.

Tề Ninh nhẹ nhàng bước tới gần nàng. Bởi đang nằm nghiêng, bộ ngực sữa no đủ của mỹ nhân ép chặt vào nhau. Điểm chết người nhất là, phải chăng vì thời tiết oi ức quá mà vạt áo của Cố Thanh Hạm hơi mở rộng hơn bình thường. Tề Ninh đứng từ trên cao nhìn xuống may mắn nhìn thấy rõ khung cảnh bên trong lớp áo: Hai ngọn núi tuyết màu phấn hồng úp ngược trong ngực xô chặt lại với nhau tạo nên một khe sâu không nhìn thấy đáy. Ánh mặt trời tinh nghịch xuyên quá kẽ lá nhảy múa trên ngọn núi khiến Tề Ninh nhìn vào có cảm giác hơi lóa mắt.

Những dợi gân xanh mỏng manh thoắt ẩn thoát hiện dưới làn da như đang thách thức sự kiên nhẫn của Tề Ninh.

Tề Ninh cảm thấy yết hầu khô khốc như đã nhịn khát lâu lắm rồi.

Hắn biết mình phải đời tầm mắt đi, nhưng đôi mắt cứ như bị dán chặt vào đó không thể dứt ra được.

Hắn nhếch miệng cười khổ. Hắn biết là người hầu không được phép tiến vào viện của Cố Thanh Hạm nếu không được nàng cho phép. Nhờ thế mà Cố Thanh Hạm mới có thể có được chút thoải mái, nếu không khó mà nhìn thấy được cảnh xuân hấp dẫn thế này.

Dường như dạo này Cố Thanh Hạm đã vất vả lắm, nên nàng ngủ rất sâu và yên bình. Ngũ quan xinh đẹp phối hợp với làn da trơn mịn tạo thành một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Hàng mi dài cong vút càng tôn thêm sự quyến rũ của thiếu phụ. Đây quả là một bức tranh “Mỹ nhân say giấc” sống động xứng đáng được lưu vào tranh vẽ.

Mặc dù lúc này trông vị thiếu phụ xinh đẹp chẳng khác nào quả chín trên cành chờ đợi ai đó hái xuống, nhưng Tề Ninh vẫn kịp dừng chân trước giới hạn cuối cùng. Lúc này đây, một cái chạm nhẹ vào không phải là biểu hiện của cảm xúc mà là hành vi của một tên vô lại. Hắn thở dài nuối tiếc, nhẹ nhàng cất bước rời khỏi. Nhưng thật không may, sau khi bước ra bước thứ hai thì bỗng nhiên hắn giẫm phải một cành khô rơi trên đất.

- Rắc! – Tiếng cành khô gãy vang lên khe khẽ.

Nhưng chính âm thanh rất nhỏ này đã đánh thức Cố Thanh Hạm. Dù đang ngủ nhưng thần kinh của nàng luôn căng lên như dây đàn.

Chỉ một tiếng động nhỏ thôi đã khiến cho đôi mắt đẹp mở bừng ra và đôi chân duỗi thẳng một cách đột ngột. Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người đứng cách mình không xa, Cố Thanh Hạm lập tức cảnh giác hỏi:

- Ai đó?

Tề Ninh thấy nàng đã tỉnh thì quay lưng lại đối mặt với nàng, nói:

- Tam nương, là con đây.

Khi trông thấy đó là Tề Ninh, nét mặt của nàng dịu hẳn. Thiếu phụ xinh đẹp ngồi dậy và theo thói quen, nàng giang rộng hai tay, lười nhác duỗi thắt lưng. Trông những động tác ấy mới quyến rũ làm sao.

Người đẹp nhoẻn miệng nở nụ cười xinh đẹp:

- Con về rồi à? Ta đợi hồi lâu không thấy con về, rồi ngủ quên lúc nào chẳng hay nữa.

Nàng không biết tư thế của mình lúc này đang giúp bộ ngực đầy đặn kiêu ngạo ngẩng cao lên căng cứng dưới chiếc áo nàng đang mặc. Đồi núi cao vút và thắt lưng mảnh khảnh tạo nên hình ảnh đối lập rõ nét.

Cố Thanh Hạm thấy Tề Ninh cứ nhìn chăm chăm vào ngực mình, không khỏi cúi đầu xuống quan sát. Bấy giờ nàng mới phát hiện vạt áo ngực của mình không chỉn chu, để lộ đa thịt trắng ngần phía trong cổ áo. Với gương mặt ửng hồng, nàng liếc mắt nhìn Tề Ninh và gắt giọng:

- Con nhìn gì đấy! Xoay người sang chỗ khác ngay. Còn nhìn nữa ta móc mắt con ra giờ!

Tề Ninh cười hăng hắc, nhưng vẫn quay lưng lại. Cố Thanh Hạm vội nhanh chóng đứng dậy chỉnh trang lại y phục. Sau khi xác định không còn chỗ nào lộ ra ngoài nữa, nàng mới cất tiếng:

- Con đói rồi phải không? từ lúc vào triều tới giờ vẫn chưa ăn gì, mau đi dùng cơm đi.

Nàng bước tới gần, bờ mông đầy đặn đong đưa theo từng bước đi uyển chuyển. Thấy chiếc hộp trong tay Tề Ninh, nàng ngạc nhiên hỏi:

- Đây là gì thế?

Tề Ninh đưa chiếc hộp ra, nói:

- Là quà cho người ạ.

Cố Thanh Hạm hơi tò mò nên mở hộp ra nhìn. Thấy trong hộp đựng hai củ nhân sâm, nàng cau đôi mày đẹp, hỏi:

- Nhân sâm này con tìm ở đâu thế? Giá nó không rẻ đâu. Hoàng thượng ban cho con à?

Tề Ninh bước qua, đặt mông ngồi xuống ghế lắc rồi ngả lưng nằm xuống chiếc ghế Cố Thanh Hạm vừa nằm ngủ lúc nãy. Chiếc ghế lắc được đóng bằng gỗ trúc, còn vương lại hương thơm của cơ thể Cố Thanh Hạm. Nàng thấy thế cảm thấy hơi xấu hổ. Thường ngày chỉ có một mình nàng nằm nghỉ ngơi trên chiếc ghế lắc này, thể nên hành động của Tề Ninh khiến cho nàng cảm thấy xấu hổ.

Bỗng Tề Ninh giận dữ nói:

- Sau này người đừng nói là hoàng đế ban tặng nhé. Tam nương, con nói cho người biết điều này: hoàng đế của chúng ta, còn keo kiệt hơn mấy lão địa chủ nữa. Đừng nói là nhân sâm lâu năm, nếu hắn ta có ban thưởng một phần bảy thứ này thôi con cũng tính hắn là người hào phóng.

Cố Thanh Hạm cất bước, bước sen nhẹ nhàng tới cạnh Tề Ninh, hỏi:

- Vậy con lấy từ đâu?

- Viện sử của Thái Y Viện tặng ạ.

Tề Ninh cười tươi, nói:

- Dạo gần đây con thấy người hơi gầy đi, vừa hay cầm về hai củ nhân sâm để người bồi bổ cơ thể.

Người giữ lại dùng nhé, ăn xong bảo đảm trắng trắng tròn tròn, sẽ xinh đẹp hơn cả bây giờ.

- Con chỉ biết nói linh tinh thôi.

Cố Thanh Hạm vừa thấy tức vừa thấy buồn cười:

- Trông ta gầy lắm à? Muốn bổ gì?

- Không gầy, không gầy.

Tề Ninh ngồi dậy bất thình lình, mắt đảo qua bộ ngực nàng và khen:

- Tròn như châu nhẵn như ngọc vậy. Những chỗ nên to đều không gầy chút nào.

- Muốn chết à?

Cố Thanh Hạm đưa tay vặn lỗ tai Tề Ninh, nghiến răng nói:

- Tên tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi, được voi đòi tiên đúng không?

Tề Ninh đau méo miệng, đưa tay lên cầm lấy cổ tay ngọc của Cố Thanh Hạm, nói:

- Tam nương, con nói sai rồi, con lỡ lời… Người buông ra trước đi, sau này con không dám nói bậy nữa.

Cố Thanh Hạm buột miệng. Tề Ninh rung động trước nụ cười rực rỡ như muôn hoa hé nở của nàng, bất giác tăng lực tay lên. “Ối chao!” – người thiếu phụ kêu lên.

Bị sức mạnh của hắn kéo tới, trong lúc bất ngờ nàng mất thăng bằng ngã ngào vào bờ ngực rắn chắc của Tề Ninh. Sự thoải mái khi được nơi mềm mại ấm áp mang theo hương thơm thoang thoảng đè lên khiến Tề Ninh thoải mái đến mức suýt thì buột miệng hô lên thành tiếng. Hắn không thể kiểm soát được đôi tay mình, để chúng tự trở ngược lại ôm vòng qua vòng eo mảnh khảnh của người thiếu phụ xinh đẹp… y Thank You to Phương Linh For This Useful Đầu tiên ... 3 4 5 6 7 15 55 105 ... Cuối

Gửi trả lời nhanh  Đến Bản đầy đủ ủ đề trước Chủ đề Tiếp theo » m0ngv0ngan95 Chú ý: 1 Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »
 

Truyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn ịycệhn LCịộcnhg  sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì  đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 2m,9 n9â0ng c  Y Xuân Thu Cẩm Y Xuân Thu (từ 501 đến hết) Trang 6 của 108 Đầu tiên ... 4 5 6 7 8 16 56 106 ...
 

501 đến hết)

Cuối

Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề ĐáKnếht  gqiáu ảC h5ủ1  đđềến 60H icểủn at h1ị0
 

 

0.15494 sec| 2465.688 kb