Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vàng, tiếp đó nghe thấy có người nói:

-Hoàng thượng, Hoàng thượng, Thái hậu giá lâm.

Sau đó tiếng thái giám hô truyền cũng vọng tới từ xa xa:

-Thái hậu giá lâm!

Sắc mặt Long Thái càng thêm khó coi, gã cười lạnh nói:  -Trẫm biết bà ấy không nhịn nổi nữa rồi mà.
 

Gã liếc mắt ra hiệu Tề Ninh tránh mặt. Tề Ninh đã quen với việc này, nhanh chóng trốn ra phía sau giá sách. Long Thái trở lại sau bàn, vừa ngồi xuống thì thấy một bóng người từ cửa tiến vào. Gã vội đứng dậy, nói:

-Mẫu hậu!

Thái hậu hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi. Bà đi thẳng tới, ngồi xuống, lạnh lùng hỏi:  -Hoàng thượng, nghe nói người muốn phái sứ thần đi Đông Tề?
 

-Nhi thần đang tính sẽ sang thưa chuyện với mẫu hậu!

Long Thái bình tĩnh đáp:

-Viên lão Thượng thư của lễ bộ cũng đã có ý kiến, khuyên trẫm nên sớm đại hôn, nên trẫm mới mang chuyện này ra bàn bạc trên triều.

Thái hậu chưa để gã nói xong đã hỏi:

-Nghe nói Cẩm Y Tề gia khuyên người nên phái sứ giả sang Đông Tề cầu thân?

-Dạ!

Long Thái đáp.

Thái hậu nhìn chằm chằm vào Long Thái hỏi:

-Hoàng thượng, bổn cung muốn hỏi người, chuyện phái sứ thần sang Đông Tề cầu thân rốt cuộc là ý của tên họ Tề kia hay là ý của chính Hoàng thượng?

Long Thái nhíu mày, nhưng vẫn rất nhẫn nại hỏi lại:

-Nhi thần không biết mẫu hậu hỏi vậy là có ý gì?

-Hoàng thượng, bổn cung đã nói với người từ trước, hậu cung cũng chính là một bộ phận của quốc gia, không có một hậu cung yên ổn, Hoàng thượng sẽ không thể xử lý tốt quốc sự, muôn dân bá tánh sẽ phải chịu khổ.

Thái hậu nói tiếp:

-Vì để Hoàng thượng có thể xử lý quốc sự thật tốt, bổn cung đã lao tâm khổ tứ chọn ra một Hoàng hậu phù hợp với người, thế nhưng người lại chẳng biết thương cho tấm lòng của bổn cung. Mỗi lần bổn cung đề cập tới chuyện hôn sự với người, người đều ra sức khước từ. Thế nhưng trong buổi triều hôm nay người lại vô cùng dứt khoát, muốn lấy một nữ nhân Đông Tề về làm Hoàng hậu Đại Sở ta. Hoàng thượng, bổn cung muốn hỏi người câu này, người có ý gì?

-Nếu mẫu hậu đã biết chuyện này thì hẳn phải biết nguyên nhân.

Hoàng đế hết sức kiềm chế, nhưng Bụt cũng có lúc phải nổi giận, đương nhiên tiểu Hoàng đế đã có chút bực mình:

-Lấy công chúa Đông Tề là có thể kết minh với Đông Tề, có thể để Đại Sở ta có thời gian nghỉ ngơi giữ sức để chuẩn bị cho cuộc Bắc phạt diệt Hán, đây là kế sách liên quan tới quốc sách, mẫu hẫu hẳn phải rõ hơn nhi thần mới phải.

Thái hậy cười lạnh nói:

-Chuyện liên quan tới quốc sách?

Người mới đăng cơ vài ngày đã muốn Bắc phạt diệt Hán? Người Đông Tề giảo hoạt đa đoan, gió chiều nào theo chiều ấy, người cưới nữ nhân Đông Tề làm Hoàng hậu chẳng khác nào dẫn sói vào nhà!

-Bắc phạt diệt Hán, là chí nguyện to lớn đã có từ thời Thái Tổ Hoàng Đế.

Long Thái nói tiếp:

-Thái Tông Hoàng Đế và cả phụ hoàng đều coi đây là quốc sách Đại Sở ta. Tuy rằng nhi thần mới đăng cơ không lâu, nhưng đương nhiên vẫn muốn duy trì và phát huy chí nguyện to lớn của những vị tiền bối. Vì để hoàn thành nghiệp lớn của để quốc, có một số chuyện không nên quá so đo tính toán. Nhi thần không đánh đồng việc cưới công chúa Đông Tề với việc dẫn sói vào nhà, từ xưa tới nay, số lượng hai quốc gia lấy việc đại hôn để kết đồng minh không hề ít, nhưng đều không hề có chuyện làm loạn hậu cung chứ đừng nói tới việc gây hại cho quốc gia.

Rồi gã thản nhiên nói tiếp:

-Mẫu hậu quản lý hậu cung, cho dù công chúa Đông Tề tới Đại Sở ta, có mẫu hậu ở đây, hậu cung sao có thể loạn?

Thái hậu nói:

-Xem ra người đã quyết tâm phải lấy bằng được nữ nhân Đông Tề rồi?

-Không phải nhi thần đã quyết tâm mà là việc này đã được bàn xong trong buổi triều sớm.

Long Thái nói:

-Cũng đã chọn xong sứ thần phái sang Đông Tề, mọi thứ không thể thay đổi nữa rồi.

Sắc mặt Thái hậu cực kỳ khó coi, một lát sau, rốt cuộc cũng nói:

-Hoàng thượng muốn lấy nữ nhân Đông Tề, xem ra bổn cung không thể ngăn cản, nhưng vị trí Hoàng hậu tuyệt đối không thể trao cho người Đông Tề được, lập nàng ta làm phi là được rồi.

-Lập làm phi?

Long Thái cười nói:

-Mẫu hậu, tuy Đông Tề chỉ là tiểu quốc, nhưng lại có vai trò vô cùng quan trọng trong thế cục của thiên hạ. Nếu nói muốn lập Công chúa Đông Tề làm Hoàng phi Đại Sở, mẫu hậu cảm thấy người Đông Tề sẽ đồng ý?

-Nếu không đồng ý thì bỏ mối hôn sự này đi.

Thái hậu nói:

-Đại Sở ta địa linh nhân kiệt, cho dù là mỹ nữ hay tài nữ cũng nhiều không kể xiết, lập một nữ nhân Đông Tề làm Hoàng hậu, chỉ e sẽ bị người đời cười chê.

Long Thái lắc đầu, nghiêm túc nói:

-Mẫu hậu, trẫm là Hoàng đế, nhất ngôn cửu đỉnh, rõ ràng đã tuyên chỉ trên triều, há có chuyện thu hồi mệnh lệnh đã ban ra? Nếu thật sự lập công chúa Đông Tề làm phi, chẳng những minh ước giữa hai nước không đạt thành, thậm chí rất có thể sẽ chọc giận người Đông Tề. Tới lúc đóc bọn họ lại chạy tới kết liên minh với người Hán ở phương Bắc, mẫu hậu có lường được hậu quả chăng?

Thái hậu thở dài:

-Hoàng thượng, người cũng biết, tất cả những gì bổn cung làm đều vì muốn tốt cho người.

Rồi bà đứng dậy, đi về phía Long Thái, đứng trước bàn ngự thư, nói:

-Hoàng thượng, chắc hẳn người nhớ rõ lý do mình có thể ngồi lên được ngai vàng này là gì?

-Mẫu hậu không nhắc, trẫm cũng nhớ rõ.

Long Thái thản nhiên:

-Không có Trấn Quốc Công Tư Mã gia, vị trí của trẫm e rằng đã thuộc về người khác.

-Hoàng thượng biết là tốt rồi.

Thái hậu lại nói:

-Hoàng thượng, Trấn Quốc Công chính là trụ cột của triều đình, Trấn Quốc Công cực kỳ trung thành tận tâm với Hoàng thượng.

Chỉ cần có Trấn Quốc Công ở đây thì không có gì phải lo lắng về quốc sự hết. Nếu như lập Tư Mã Uyển Quỳnh làm Hoàng hậu, Tư Mã gia chắc chắn sẽ càng cúc cung tận tuỵ, thề chết cũng sẽ tận tâm với triều đình. So với một tiểu quốc cỏn con như Đông Tề, Hoàng thượng càng nên coi trọng Tư Mã gia hơn mới phải.

Rồi bà khẽ thở dài:

-Trong lòng Hoàng thượng cũng biết, có một số người vẫn luôn canh cánh trong lòng việc Hoàng thượng kế thừa ngai vàng, bất cứ lúc nào cũng có thể thay lòng. Nếu không có Trấn Quốc Công...

Hoàng thượng!

Long Thái chưa đợi Thái hậu nói xong đã cười ngắt lời:

-Không có Trấn Quốc Công, trẫm sẽ không ngồi vững nổi trên ngai vàng này, có thể bị người ta chiếm mất vị trí bất cứ lúc nào, Mẫu hậu có ý này ư?

Thái hậu ngẩn ra, lông mày cau lại. Long Thái thản nhiên nói tiếp:

-Mẫu hậu, trẫm đã tứ phong Tư Mã gia lên hàng công tước, cũng được kế tục chức vị Hầu tước.

Hiện giờ Tư Mã gia một Công - một Hầu, nhìn khắp triều đình, chỉ e không có ai vinh quang bằng Tư Mã gia. Ngoài ra, danh sách ban thưởng mà Trấn Quốc Công liệt kê ra, trẫm cũng đã phê chuẩn từng cái một, chẳng hay còn chỗ nào có lỗi với Tư Mã gia?

Rồi gã hơi nghiêng mình về phía trước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thái hậu, thấp giọng nói:

-Mẫu hậu, người có biết, trẫm không muốn để Tư Mã Uyển Quỳnh vào cung, không phải muốn cãi lại ý chỉ của mẫu hậu, lại càng không phải bất mãn gì với Tư Mã Uyển Quỳnh. Trẫm làm vậy, hoàn toàn là để bảo vệ Tư Mã gia.

-Bảo vệ Tư Mã gia?

Long Thái thở dài:

-Mẫu hậu ở trong thâm cung, chắc hẳn không biết rõ suy nghĩ của những đại thần trong triều kia.

Thật ra lần này tấn phong Trấn Quốc Công, trong lòng không ít người đã bất mãn. Nếu như trẫm còn lập Tư Mã Uyển Quỳnh làm Hoàng hậu, Tư Mã gia sẽ trở thành cái đích để mọi người chỉ trích, việc này đối với Tư Mã gia chỉ có hại, không có lợi. Mẫu hậu chắc hẳn còn rõ điều này hơn trẫm.

Thái hậu cười lạnh, nói:

-Ai dám hồ ngôn loạn ngữ, ai dám bất mãn với hôn sự của Hoàng thượng chứ?

-Mẫu hậu muốn cho tất cả mọi người cảm thấy Tư Mã gia trở thành đại quyền thần sao?

Long Thái thản nhiên nói.

Sắc mặt Thái hậu thay đổi, lập tức nói:

-Hoàng thượng, người có ý gì?!

Long Thái nói:

-Không phải trẫm có ý gì, mà là những đại thần trong triều sẽ nghĩ gì. Mẫu hậu, nếu người thật sự muốn để Tư Mã Uyển Quỳnh vào cung, trẫm cũng sẽ không ngăn cản. Trẫm có thể lập nàng ấy làm phi, nhưng vị trí Hoàng hậu đã được quyết định trong buổi triều.

Lần này cầu thân với Đông Tề, một khi thành công, vị trí Hoàng hậu Đại Sở chỉ có thể thuộc về công chúa Đông Tề mà thôi.

-Nếu cầu thân thất bại thì sao?

Thái hậu hỏi:

-Nếu vậy Hoàng thượng lại muốn lập ai làm Hoàng hậu đây?

-Hẳn là Mẫu hậu hi vọng lần cầu thân này sẽ thất bại?

Long Thái nhìn thẳng vào đôi mắt Thái hậu, ánh sáng trong mắt loé lên.

Thân mình Thái hậu khẽ run lên, cuối cùng nói:

-Nếu thánh ý Hoàng thượng đã quyết, bổn cung không nhiều lời thêm nữa. Bổn cung thân là Thái hậu Đại Sở, có một số việc bổn cung biết Hoàng thượng không thích nghe, nhưng niệm tình sự sủng ái của tiên đế đối với bổn cung khi xưa nên mới không tỏ ra chán ghét. Những gì nên nói bổn cung đều đã nói cả rồi. Hoàng thượng bằng lòng nghe theo thì nghe, mà không muốn nghe bổn cung cũng chẳng ép buộc người.

Rồi bà thật sự không nhiều lời thêm nữa, quay người rời đi.

Đợi tới khi Thái hậu đi xa, Tề Ninh mới đi ra từ phía sau giá sách, đi qua nói khẽ:  -Hoàng thượng, xem ra đã qua cửa ải này rồi.
 

Long Thái cười lạnh, rồi lập tức thở dài, nói:

-Trước đây bà ấy không như vậy đâu. Sau khi thân mẫu (mẹ ruột) của trẫm qua đời, phụ hoàng lập bà ấy làm Hoàng hậu, giao trẫm cho bà chăm sóc. Thật ra trước kia bà đối xử với trẫm rất tốt, trẫm vẫn còn nhớ, sức khoẻ trẫm không tốt, thường hay bị ốm, mỗi khi trẫm bị ốm, bà ôm trẫm vào lòng, kể chuyện cho trẫm nghe, dỗ dành trẫm ngủ ngoan.

Nói tới đây, trong giọng gã đã đượm vẻ thổn thức.

-Hoàng thượng, có lẽ Thái hậu cũng chỉ hi vọng Tư Mã gia có thể phồn vinh hưng thịnh.  Tề Ninh nói:
 

-Thái hậu không hề nghĩ quá nhiều, không hiểu một khi thế lực của Tư Mã gia quá lớn sẽ trở thành uy hiếp với triều đình.

Long Thái im lặng một lát, cuối cùng nói:

-Tề Ninh, lần này khanh đi Đông Tề, nhất định phải bàn cho bằng được hôn sự. Vừa rồi khanh cũng đã nghe thấy, nếu như hôn sự với Đông Tề không thành, Tư Mã gia nhất định sẽ lặp lại chuyện xưa, tới lúc ấy chỉ e Tư Mã gia sẽ ép trẫm phải lập Tư Mã Uyển Quỳnh làm Hoàng hậu.

-Hoàng thượng, thần không dám chắc chắn mười phần, nhưng thần chắc chắn sẽ dốc hết sức mình.

Tề Ninh nghiêm túc nói.

Long Thái mỉm cười nói:

-Hiện giờ trẫm phải nhờ cả vào ngươi rồi.

Dừng một chút, mới nói tiếp:

-Đúng rồi, nếu ngươi đã tới Đông Tề, có cơ hội hãy qua lại với Lệnh Hồ Húc, trẫm sẽ lệnh cho người chuẩn bị một phần hậu lễ tặng Lệnh Hồ Húc, ngươi có thể tặng riêng cho y.

-Lệnh Hồ Húc?

Long Thái vỗ trán, thấp giọng cười nói:

-Xíu chút nữa là trẫm quên mất, ngươi là Cẩm Y Hầu giả, đương nhiên không biết Lệnh Hồ Húc là ai rồi.

Rồi gã ra hiệu cho Tề Ninh tới gần, thấp giọng nói:

-Tuy nước Đông Tề nhỏ bé ít người nhưng lại có hai nhân tài tuyệt đỉnh, nếu không có hai người này, chỉ e nước Đông Tề đã không còn tồn tại trên đời nữa.

-Hoàng thượng đang nói tới Song Bích Đông Tề?

Trên buổi triều hôm nay, Tề Ninh đã nghe thấy Lô Tiêu nhắc tới chuyện này.

Long Thái gật đầu nói:

-Một tướng một tương (một văn một võ); Song Bích Đông Tề, Lệnh Hồ Húc là quốc tương (Tể tướng) Đông Tề, Thân Đồ La là Đại Đô Đốc của thủy quân Đông Tề. Thuỷ sư Đông Tề có ngày hôm nay, toàn bộ đều thuộc về công lao của Thân Đồ La. Người này uy dũng hơn người, phụ thân y là Thân Đồ Bi năm xưa đã lập nên đội quân thủy sư Đông Tề, có điều lúc đó vẫn chưa có danh tiếng gì.

Nghĩ một lát, gã mới giải thích tiếp:

-Năm đó Bắc Đường gia soán vị tự xưng vương, Thái thú Thanh Châu Tống Dục khởi binh phản lại Bắc Đường, điều động năm vạn đại quân Hán tấn công Thanh Châu; Tống Dục chẳng qua chỉ có hai vạn binh mã, bị quân Hán đánh cho liên tục chiến bại phải rút lui, tổn thất gần hết binh mã.

Vào thời khắc nguy cấp ấy, là thủy sư của Thân Đồ Bi đã ngăn chặn đường thủy, cắt đứt sự tiếp tế từ hậu phương của quân Hán. Quân Hán chẳng còn tâm trạng, quân tâm tan rã, Tống Dục lại thủ Lỗ Vương thành vững như núi. Cuối cùng, quân Hán đành phải rút quân, lại bị Đông Tề theo sau đánh lén, tổn thất thảm trọng.

Cũng chính nhờ trận chiến này mà thủy sư Đông Tề danh chấn thiên hạ. Sau khi Thần Đồ Bi qua đời, con trai trưởng của ông ta là Thần Đồ La kế tục chức vị Đại Đô Đốc thủy quân, so với thời của phụ thân y, thủy sư Đông Tề nay càng mạnh mẽ hơn.

Tề Ninh hỏi:

-Hoàng thượng, đi sứ Đông Tề, tại sao chỉ mang hậu lễ cho Lệnh Hồ Húc? Chẳng lẽ không cần chuẩn bị cho Thân Đồ La ư?  Long Thái nói:
 

- Ngươi biết Lệnh Hồ Húc là ai không?

-Chẳng phải là Quốc Tương Đông Tề sao?

-Không sai.

Long Thái cười nói:  -Ngoài điều này ra, y còn là sư đệ của Trác Thanh Dương tiên sinh.
 

Hai người đã từng cùng tới trường học tập, giao tình khá tốt.

 

0.10413 sec| 2458.18 kb