Hồ Canh đang tính để Phùng Lưu thị vào triều làm chứng thì đã thấy một người bước ra:

-Khởi bẩm Hoàng thượng, Phùng Lưu thị chỉ là một dân phụ trong giới dân thường, không được phép lên triều. Nếu như vụ án này đã có nhân chứng thì có thể giao những bằng chứng liên quan cho Hình bộ, để Hình bộ thầm vấn và ra phán quyết, không nên thẩm vấn vụ án này trên triều.

Người này tuổi tác đã cao, xấp xỉ bảy mươi, râu tóc bạc trắng, cả lưng cũng đã còng cả xuống.

Long Thái gật đầu nói:

-Viên lão Thượng thư nói rất đúng. Hãy giao vụ án này cho Hình bộ thẩm vấn, nhất định không được bỏ qua những người liên quan đến vụ án, phải nghiêm trị trừng phạt.

Rồi gã trầm giọng nói tiếp:

-Người đâu, dẫn Phùng Nhược Hải đi, tạm giao cho Hình bộ giam giữ.

Tề Ninh biết lão giả này hẳn là tổ phụ (ông nội) của Viên Vinh, Lão Thượng thư Lễ bộ.

Binh sĩ trước điện tiến vào trong, lôi Phùng Nhược Hải xuống, trên triều lập tức im lặng.

Đương nhiên chức quan của Phùng Nhược Hải không giữ được, nói không chừng còn chẳng giữ nổi mạng sống. Một đao này của Hồ Canh sắc bén mà tàn nhẫn, chẳng chút lưu tình, phải nói là chém đứt cổ luôn.

Sắc mặt Hoài Nam Vương và Trấn Quốc Công vẫn vô cùng bình tĩnh.

Đám người Tư Mã Thường Thận thì sắc mặt hơi đắc ý, còn sắc mặt Đậu Quỳ thì tái nhợt, khóe mắt cũng run rẩy.

Phen tranh đấu hôm nay, Trấn Quốc Công lấy lùi làm tiến, phải nói là toàn thắng.

Sau khi im lặng một hồi, Long Thái mới nói:

-Chư vị ái khanh còn có chuyện gì muốn khởi tấu?

Văn võ bá quan cả triều đều lặng thinh.

Long Thái nhìn lướt một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Viên lão Thượng thư. Ánh mắt Viên lão Thượng thư chạm phải ánh nhìn của Long Thái, ông hơi do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn bước ra khỏi hàng, chắp tay nói:

-Lão thần có việc khởi bẩm!

Lòng dạ văn võ bá quan cả triều lúc này đều căng như dây đàn, chỉ cho rằng e là tiếp theo sẽ vẫn còn phong ba. Nhưng khi thấy Viên lão Thượng thư bước ra khỏi hàng, trong lòng ai nấy đều hơi thả lỏng.

Cả triều đều biết, Viên lão Thượng thư này cẩn thận chặt chẽ, không hề qua lại thân thiết với Hoài Nam Vương, cũng không có quan hệ sâu xa gì với Trấn Quốc Công, chỉ biết lấy mình, chẳng đối địch ai.

Hơn nữa, vị lão Thượng thư này đầy bụng kinh luân, đã đọc đủ thứ kinh thư, ông cũng có rất nhiều đệ tử môn hạ, trong giới văn nhân có uy vọng cực lớn.

Ông chưởng quản Lễ bộ, nhưng phần lớn việc trong Lễ bộ đều giao cho thuộc hạ đi xử lý. Bình thường ông không kết thù oán với người khác, cũng không có ai gây khó dễ cho ông cả.

Từ trước tới nay, mỗi buổi thượng triều, đa phần là vị lão Thượng thư này chỉ như vật trang trí, đứng trong hàng quan viên, từ đầu tới cuối buổi triều chẳng nói câu nào.

Hôm nay là lần đầu tiên ông chủ động đứng ra, hơn nữa còn là sau khi đã diễn ra một trận đấu kịch liệt. Quần thần nhất thời không biết lão Thượng thư này muốn làm gì.

Long Thái nở nụ cười, hỏi:

-Lão Thượng thư có chuyện gì muốn khởi tấu?

-Khởi bẩm Hoàng thượng, lão thần chưởng quản Lễ bộ, ở vị trí nào thì lo việc ấy.

Viên lão thượng thư chầm chậm nói tiếp:

-Hoàng thượng kế thừa đại thống, bách tính an vui, chỉ… chỉ có điều lão thần khẩn cầu Hoàng thượng sớm ngày đại hôn, tuyển lập Hoàng hậu, trấn an hậu cung.

Long phượng sánh vai mới là điềm lành của quốc gia, mong Hoàng thượng minh giám!

Đến giờ quần thần mới hiểu, hóa ra vị lão Thượng thư này muốn khuyên Hoàng đế đại hôn.

Long Thái đã đăng cơ, là chủ nhân của thiên hạ, hơn nữa tuổi tác của gã quả thật cũng đã tới lúc đại hôn. Tấu mong Hoàng thượng đại hôn vào lúc này cũng coi như là việc nằm trong phận sự của Lễ bộ.

Nhìn khắp văn võ bá quan cả triều, quả thật vị Viên lão Thượng thư này là người thích hợp nhất để nói ra điều này.

Một trận tranh đấu sống mái lúc trước khiến thần kinh quần thần căng như dây đàn, lúc này nghe thấy Viên lão Thượng thư khuyên Hoàng đế đại hôn, đây là việc vui, quần thần lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tề Ninh đã biết chuyện Long Thái muốn đề cập tới đại hôn trong buổi triều hôm nay từ sớm, có điều hắn không ngờ điều này lại do Viên lão Thượng thư nói ra.

Trong nháy mắt hắn đã hiểu vị tiểu Hoàng đế này đã chuẩn bị kĩ càng từ sớm. Viên lão Thượng thư sớm không nhắc tới, muộn chẳng khuyên can, lại chọn đúng buổi triều hôm nay để bẩm tấu chuyện đại hôn. Nếu như đoán không sai thì đây chính là chuyện tiểu Hoàng đế đã sắp xếp từ trước, lúc trước chắc hẳn tiểu Hoàng đế đã lệnh cho người khác truyền mật lệnh tới Viên lão Thượng thư về chuyện đại hôn. Như vậy thì có thể sắp xếp mọi chuyện trên triều luôn, trước mắt bao người thế này, cho dù có kẻ bất mãn cũng không tiện phản đối.

Hắn không khỏi liếc Trấn Quốc Công một cái, chỉ thấy Trấn Quốc Công vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng thân mình lại hơi run lên.

Long Thái hơi trầm ngâm một lát rồi mới hỏi:

-Trước khi phụ hoàng băng hà không hề sắp xếp chuyện tuyển tú, chọn người vào cung. Viên lão Thượng thư, trẫm… trẫm cũng không biết xử lý chuyện này như nào cả?

Cuối cùng lúc này Trấn Quốc Công cũng lên tiếng:

-Hoàng thượng, mặc dù tiên đế đã băng hà, nhưng Thái hậu đã lập Hậu chọn người cho Hoàng thượng, Hoàng thượng có thể xin Thái hậu giúp đỡ.

-Ồ?

Sắc mặt Long Thái không đổi, hỏi tiếp:

-Trấn Quốc Công, ý khanh là ai làm Hoàng hậu sẽ do Thái hậu làm chủ?

Trấn Quốc Công lập tức đáp:

-Ý thần tuyệt đối không phải như vậy. Hoàng thượng không biết lập hậu chọn người như nào nên lão thần mới kiến nghị Hoàng thượng có thể mời Thái hậu giúp đỡ.

Hoàng gia không có chuyện riêng tư, hôn sự của Hoàng thượng cũng là quốc sự, lão thần bằng lòng cùng mấy vị lão thần khác tới tham kiến Thái hậu, xin Thái hậu chỉ bảo.

Long Thái cười nói:

-Quốc Công nói phải lắm, Hoàng đế làm gì có riêng tư, hôn sự của trẫm cũng liên quan tới quốc sự.

Gã ngừng lại một lát mới nói tiếp:

-Cho nên trẫm cho rằng, trẫm có thể dùng hôn sự của mình, lập đại công cho Đại Sở của chúng ta.

Quần thần đều mù mờ, Trấn Quốc Công cũng ngẩn ra, nói:

-Vẫn xin Hoàng thượng nói rõ!

-Đại Sở ta và Bắc Hán chiến tranh nhiều năm, hai bên đều bị tử thương, dù đã đều hao hết quốc lực nhưng vẫn giằng co chẳng dứt.

Dáng vẻ Long Thái hệt như một người trưởng thành lão luyện:

-Bắc Hán không yên bình, chiến hỏa chưa dứt, bách tính thiên hạ cũng chẳng được yên ổn. Mỗi lần trẫm nghĩ tới việc này thì vô cùng đau lòng.

Gã quét mắt một vòng rồi mới nói tiếp:

-Chư vị ái khanh, nếu hôn sự của trẫm đã là quốc sự, hôm nay Viên lão Thượng thư cũng đã nhắc tới, các khanh hãy cứ nói lên ý kiến của mình, lời nói không có tội, xem xem liệu hôn sự của trẫm có thể mang lại lợi ích cho Đại Sở ta không?

Thật ra trong số quần thần, không ít người đều đã nghe ngóng được tin Tư Mã gia vẫn luôn muốn gả Tư Mã đại tiểu thư vào trong cung, để nàng ta trở thành mẫu nghi thiên hạ. Tình hình trên triều hôm nay, mọi người đều đã thấy rõ mồn một, Phùng Nhược Hải chém ra một đao lại bị dội ngược về, kết cục đương nhiên vô cùng thê thảm. Nếu hiện giờ tùy tiện mở miệng, đưa ra ý kiến về việc tuyển chọn Hoàng hậu thì e là sẽ chọc giận Tư Mã gia, rước họa vào thân.

y Thank You to Michyo715 For This Useful

 

0.31886 sec| 2413.055 kb