Long Thái nhận lấy sổ gấp. Lúc đầu, vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh, thế nhưng sau đó, mặt gã từ từ chuyển lạnh. Triều thần nhìn thấy sắc mặt tiểu Hoàng đếkém đi lập tức biết được nội dung bên trong tấu chương kia rất không bình thường.
Long Thái chợt ném sổ gấp đi, nó vừa vặn rơi xuống trước mặt Phùng Nhược Hải.
Dù sao thì tiểu Hoàng đế đã từng luyện qua một ít công phu quyền cước cho nên vẫn có chút sức lực.
Gã lạnh lùng nói:
-Phùng Nhược Hải, tự ngươi xem đi, trên tấu chương liệt kê vô số tội lớn của ngươi, ngươi coi từng điều trong đó cho trẫm, nếu là là thật...!
Gã cười lạnh một tiếng rồi nói: -Tự ngươi đi vào đại lao của bộ Hình đi.
Phùng Nhược Hải cầm tấu chương lên, mới nhìn một chút hai tay y đã run rẩy. Y lập tức quỳ xuống đất, rung giọng nói: -Hoàng thượng, thần… Thần bị oan, những điều ghi trong này hoàn toàn là giả, có người muốn bêu xấu hãm hại thần.
-Phùng đại nhân, ta đều có tội chứng cụ thể tương ứng với từng tội danh trong tấu chương.
Hồ Canh cười lạnh nói:
-Ngươi có bao nhiêu khoảnh* đất ở huyện Vĩnh Phong quê ngươi, phải nộp bao nhiêu thuế tự ngươi biết rõ. Thế nhưng ngươi lại lấy công làm riêng, cố ý khai gian số đất canh tác, giấu giếm mấy trăm khoảnh. Mỗi năm, ngươi và quan viên địa phương chia nhau 5:5 số tiền trốn thuế này. Đây mới là một nơi mà thôi, trải qua điều tra, tổng số đất canh tác ngươi khai gian khắp nơi đã hơn tám nghìn khoảnh, hàng năm, ngươi tham ô ít nhất mười mấy vạn lượng bạc.
Nói tới đây, Hồ Canh lấy ra một quyển sổ từ trong tay áo, trình lên, nói:
-Hoàng thượng, trong quyển sổ này có ghi cặn kẽ diện tích trồng trọt thực tế và số thuế đã nộp.
Hiện tại chênh lệch đã lên tới hơn tám nghìn khoảnh, ngoài ra còn có không ít nơi vẫn đang điều tra, các nơi cộng lại, hẳn là không ít hơn mười nghìn khoảnh. Hơn nữa còn có gần trăm quan viên địa phương có liên quan trong đó.
*Khoảnh: rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta. 10 nghìn khoảnh=66.000
ha=660km2, lớn hơn Phú Quốc.
Lời của Hồ Canh làm cho quan viên trên triều thay đổi sắc mặt.
Thị lang bộ Lại Trần Lan Đình không bỏ qua cơ hội, y cười lạnh nói:
-Phùng Nhược Hải, trên triều ngươi công kích nói Tư Mã gia rào đất chiếm điền, thì ra chính ngươi mới thật sự là người khai gian đất canh tác. Tư Mã gia rào đất chiếm điền hơn một nghìn khoảnh là để tu sửa điện Văn Đức trong cung, ngươi thì lại khai gian hơn mười nghìn khoảnh để trốn thuế, chẳng lẽ số bạc kia cũng dùng để tu sửa cung điện?
Lúc này sắc mặt Phùng Nhược Hải đã tái nhợt, ngay cả Thượng thư bộ Hộ Đậu Quỳ cũng đang toát mồ hôi lạnh.
-Hoàng thượng, trừ việc này ra, ba năm trước, một thân thích của Phùng Nhược Hải ở Vĩnh Phong tụ tập lưu manh du đãng xông vào nhà của một gia đình đang tổ chức lễ cưới. Chẳng những ô nhục tân nương vừa qua khỏi cửa, lại còn đánh chết tươi cả tân lang.
Hồ Canh nói tiếp:
-Xảy ra vụ án lớn tới vậy, địa phương lại nhanh chóng ép xuống, hơn những những người kia không hề bị trừng phạt. Trải qua điều tra, thần tìm thấy bức mật thư do chính Phùng Nhược Hải gửi cho quan chức địa phương, bảo quan chức địa phương đổi trắng thành đen, làm lắng vụ án này lại.
Nói xong, y lại lấy từ trong tay áo ra một bức thư đã chuyển vàng, nói:
-Mời Hoàng thượng xem qua!
Lúc này, triều thần đã chắc chắn một chuyện: hôm nay Phùng Nhược Hải vạch tội Tư Mã gia là có chuẩn bị từ trước, ngự sử Hồ Canh vạch tội Phùng Nhược Hải càng là sự chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Thậm chí ngay cả mật thư mấy năm trước cũng tìm thấy, đúng là không thể tưởng nổi, có thể nói là mưu tính tận trời.
Long Thái xem thư xong sắc mặt càng thêm lạnh lùng, thế nhưng gã vẫn không nói gì.
Hồ Canh chưa ngừng lại, y tiếp tục nói:
-Phùng Nhược Hải có một vị tộc thúc tới kinh thành từ năm năm trước, y mang theo thê tử của mình là Phùng Lưu thị tới nương nhờ Phùng Nhược Hải. Phùng Nhược Hải hết sức chiếu cố vị tộc thú này của mình, để y làm tổng quản trong Phùng Phủ. Thế nhưng ba năm trước, vị tộc thúc này của Phùng Nhược Hải đột nhiên chế bất đắc kỳ tử, theo tin truyền ra thì người này uống rượu quá độ cho nên đột nhiên tử vong.
Cười lạnh một tiếng, y nói:
-Thế nhưng sau khi y chết, Phùng Nhược Hải không chôn cất y mà lập tức hỏa táng rồi đưa trở về quê nhà an táng.
Thân thể Phùng Nhược Hải run rẩy, giơ tay lên dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, nói:
-Tộc thúc ta đã từng nói, nếu, nếu . . Nếu tới lúc y rời khỏi trần đời, y muốn. . Y muốn ta đưa y về quê an táng. Vĩnh Phong cách kinh thành rất xa, lúc đó lại là mùa hè, vì đề phòng thi thể thối rữa, chỉ có thể. . Chỉ có thể hỏa táng trước sau đó mới chở về.
-Ồ?
Hồ Canh cười nói:
-Đúng là Phùng đại nhân đối xử không tệ với vị tộc thúc này của mình. Đúng rồi, Phùng đại nhân, sau khi vị tộc thúc kia của ngươi qua đời, không biết quả phụ Phùng Lưu thị của y giờ ở chỗ nào?
-Tộc thúc qua đời, không để lại con cháu, thẩm thẩm một thân một mình, tất nhiên ta phải phụng dưỡng.
Phùng Nhược Hải miễn cưỡng tỉnh táo lại, nói:
-Hồ ngự sử, chẳng lẽ việc này cũng sai?
-Có hiếu nuôi dưỡng trưởng bối tất nhiên không sai.
Hồ Canh cười lạnh một tiếng, nói:
-Thế nhưng loạn luân cưỡng gian, ô nhục thẩm thẩm của mình có phải là tội lớn hay không?
Xung quanh lập tức ồn ào.
Tuy rằng trong triều đình cạnh tranh kịch liệt, thế nhưng nhắm thẳng vào tội người khác, hơn nữa còn nhắm vào tội lỗi đặc biệt tới vậy vẫn rất hiếm thấy. Làm vậy hiển nhiên là muốn dồn Phùng Nhược Hải vào chỗ chết.
Thân thể Phùng Nhược Hải rung mạnh, y thất thanh nói: -Nói bậy, ngươi . . Ngươi nói bậy, ngươi lại dám bêu xấu bổn quan!
Quay sang nhìn Long Thái, y nói:
-Hoàng thượng, người này miệng đầy nói bừa, toàn tung tin vịt vu khống hãm hại, thần . . Thần cầu xin Hoàng thượng làm chủ cho thần.
Tới lúc này, Tề Ninh đã biết Hồ Canh có chuẩn bị, nếu đã nói ra những tội này, tất nhiên là có đầy đủ chứng cớ. Thật ra thì tội thứ nhất - khai gian đất canh tác, Phùng Nhược Hải đã gánh không nổi, thêm vào tội thứ hai, Phùng Nhược Hải không còn cơ hội trở mình, có lấy ra tội thứ ba này hay không cũng đã không còn quan trọng.
Thế nhưng Hồ Canh vẫn nói ra việc Phùng Nhược Hải gian dâm Phùng Lưu thị. Y chẳng những muốn vật ngã hoàn toàn Phùng Nhược Hải, y còn muốn Phùng Nhược Hải thân bại danh liệt không thể làm người. Không chừa lại chút lối thoát nào.
Hồ Canh cao giọng nói:
-Hoàng thượng, thần có nhân chứng, có thể chứng minh năm xưa tộc thúc của Phùng Nhược Hải không phải chết vì uống rượu quá độ mà là y bị độc chết.
Hắng giọng, y nói:
-Năm đó, vị tộc thúc này mang theo Phùng Lưu thị nương nhờ Phùng Nhược Hải, Phùng Nhược Hải rất chiếu cố hai người không phải vì Phùng Nhược Hải nhớ tình xưa nghĩa củ, y làm vậy là vì có ý đồ trong lòng. Mặc dù Phùng Lưu thị là thẩm thẩm của Phùng Nhược Hải, thế nhưng nếu so tuổi thì Phùng Lưu thị còn nhỏ hơn Phùng Nhược Hải mười mấy tuổi, tới lúc này mới ba mươi sáu tuổi, tướng mạo cũng không kém. Phùng Lưu thị vừa vào Phùng phủ lập tức bị Phùng Nhược Hải nhìn trúng, vì vậy y mới thu nhận hai người.
Trên thực tế, Phùng Lưu thị vào Phùng phủ không tới ba tháng đã bị Phùng Nhược Hải cưỡng hiếp!
Mặt Phùng Nhược Hải tái nhợt, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, y nói: -Nói bậy, nói bậy, ngươi đang vu khống bổn quan!
Tuy biện bạch, thế nhưng giọng của y lại run rẩy, chẳng có chút sức lực nào. Chỉ nhìn bộ dạng này của y là biết những lời Hồ Canh nói thật tới chín phần.
Tề Ninh hơi cau mày, trong đầu nghĩ: vị kia tộc thúc kia đã chết từ nhiều năm trước, nếu như do Phùng Nhược Hải làm hại, vậy chuyện này sẽ được làm rất bí mật, sao người ngoài có thể nhìn thấy được? Ngược lại, phản ứng của Phùng Nhược Hải lúc này lại nằm trong dự liệu của Tề Ninh.
Tên Phùng Nhược Hải này vốn là người nói năng khéo léo. Thế nhưng làm hại tộc thúc cưỡng hiếp thẩm thẩm là bí mật lớn nhất của y, vốn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, ai ngờ lại bị Hồ Canh phơi bày trong triều. Mặc dù y tỏ vẻ hết sức bình tĩnh, thế nhưng lúc này y đã hồn bay phách tán, trong đầu trống rỗng. Muốn cãi lại, thế nhưng giờ y đang hỗn loạn, không biết phải ứng đối như thế nào.
-Phùng Nhược Hải cưỡng hiếp Phùng Lưu thị cho nên chỉ có thể ra tay thừa dịp vị tộc thúc kia bất cẩn.
Hồ Canh nói:
-Người này ngày thường tỏ vẻ nghiêm trang đạo mạo, tất nhiên là lo lắng vị tộc thúc kia nhìn ra sơ hở, thậm chí còn lo sợ vị tộc thúc kia của mình đã phát hiện ra chuyện xấu này. Phùng Lưu thị sợ quyền thế của Phùng Nhược Hải cho nên tuy bị cưỡng hiếp nhưng vẫn không dám tiết lộ, chỉ có thể chịu đựng. Thế nhưng Phùng Nhược Hải lòng dạ ác độc muốn hoàn toàn chiếm đoạt Phùng Lưu thị cho nên cho người ra tay hạ độc vị tộc thú kia. Sợ bị người nhìn ra sơ hở từ thi thể cho nên y vội vàng hỏa táng, từ nay về sau, Phùng Lưu thị hoàn toàn bị Phùng Nhược Hải chiếm đoạt, mãi cho tới hôm nay!
Lúc này, đã có không ít triều thần dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Phùng Nhược Hải.
-Hồ Canh, nói duông không có tác dụng, ngươi có chứng cớ không?
Đậu Quỳ trầm giọng hỏi:
-Phùng Nhược Hải đường đường là Thị lang bộ Hộ, nếu không có bằng chứng, ngươi không được phép nói năng bậy bạ ác ý vu khống người khác.
Đậu Quỳ cũng chỉ có thể kiên trì tới cùng.
Y biết rất rõ, hôm nay định chém Tư Mã gia một đao, ai ngờ mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của đối phương. Chẳng những có thể hóa giải thế cục một cách dễ dàng, đối phương còn giết ngược lại. Lúc này, Phùng Nhược Hải đã không gánh nổi, y là Thượng thư bộ Hộ, một khi Phùng Nhược Hải có chuyện, y cũng bị liên lụy.
Y biết lúc này Phùng Nhược Hải đã là một bãi bùn, chỉ cần dính vào sẽ làm bẩn bản thân, y cũng muốn đứng một bên giả ngốc. Thế nhưng dù sao thì Phùng Nhược Hải cũng là Thị lang bộ Hộ, là thuộc hạ dưới quyền y cho nên y biết được một số chuyện xấu của mình. Nếu mình không lên tiếng, tên Phùng Nhược Hải này nhất định sẽ cảm thấy mình thấy chết không cứu, nói không chừng trước khi chết y còn cắn ngược mình một cái. Lúc này làm bộ nói giúp y vài câu là để Phùng Nhược Hải cảm thấy mình vẫn có nghĩa khí.
Hồ Canh nói:
-Đậu đại nhân yên tâm, nếu hạ quan vạch tội, tất nhiên sẽ chuẩn bị chứng cớ. Việc Phùng Nhược Hải khai gian đất canh tác, Đậu đại nhân chỉ cần chú ý một chút, sợ là đã sớm tra được. Có điều Đậu đại nhân bận trăm công nghìn việc, chuyện trong bộ Hộ phức tạp, tên Phùng Nhược Hải này lại dối trên gạt dưới, Đậu đại nhân không thể phát hiện, cùng lắm chỉ bị tội thiếu giám sát mà thôi. Hạ quan đã trình cho Hoàng thượng sổ sách liên quan tới đất canh tác, chỉ cần phái người tùy tiện tra một chút là sẽ tra được ngay. Tới việc Phùng Nhược Hải làm trái pháp luật, lá thư mật kia chính là vật chứng. Ngoài ra, quan viên bị y sai khiến năm đó có lương tâm trở lại cho nên đang ở trong kinh thành chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng có thể ra làm chứng.
-Vậy ngươi có chứng cứ gì mà nói Phùng Nhược Hải làm hại tộc thúc chiếm doạt thẩm thẩm?
Đậu Quỳ lạnh lùng hỏi.
Hồ Canh cười nói:
-Tất nhiên là có, hơn nữa còn có nhiều nhân chứng. Một là đại tổng quản của Phùng Phủ, sau khi vị tộc thúc kia chết, người này lập tức lên thay, trở thành tổng quản của Phùng Phủ. Y chính là người năm xưa được Phùng Thị lang dặn dò, tự mình ra tay độc chết vị tộc thúc kia. Ngoài ra còn một nhân chứng khác nữa...!
Liếc mắt nhìn Phùng Nhược Hải, y nói:
-Nhân chứng này chính là Phùng Lưu thị, nàng đã nói hết thảy mọi nguyên nhân hậu quả của việc Phùng Nhược Hải chiếm đoạt nàng.
Tề Ninh hơi nheo mắt lại, trong đầu nghĩ: bản lĩnh đúng là không nhỏ, thậm chí ngay cả đại tổng quản của Phùng Phủ và Phùng Lưu thị cũng đi ra làm chứng, tên Phùng Nhược Hải chết chắc rồi.
Tên đại tổng quản này có thể trở thành tổng quản của Phùng phủ, năm đó còn nhận được lệnh độc chết vị tộc thúc kia, y chắc chắn là thân tín của Phùng Nhược Hải.
Tuy Phùng Lưu thị bị cưỡng hiếp chiếm đoạt, thế nhưng với một người phụ nữ, đây là chuyện không thể nói cho người ngoài biết. Cần phải có dũng khí thật lớn mới có thể công bố chuyện này cho mọi người biết.
Hồ Canh lại có thể làm cho hai người ra làm chứng, tên này đúng là thần thông quản đại.
Đậu Quỳ cười lạnh, nói:
-Hai người này ăn cây táo rào cây sung, ai biết được liệu hai người này có nhận tiền tài của người khác rồi thông đồng bêu xấu Phùng Thị lang hay không? Tiện nô như vậy không thể tin tưởng được.
-Đậu đại nhân nói rất đúng.
Hồ Canh nói:
-Có điều Phùng Lưu thị biết rất rõ thân thể của Phùng Nhược Hải, có thể nói ra mấy chỗ bí ẩn trên người y, nếu không chạm da thịt nhau, sao người ngoài có thể biết được bí mật trên người Phùng Nhược Hải? Nếu các vị không tin, có thể để cho Phùng Lưu thị vào triều nói ra bí mật trên người Phùng Nhược Hải trước mặt mọi người, để cho văn võ cả triều làm chứng xem những lời này là thật hay giả.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo