Tề Ninh thu dọn xong sau tấm bình phong, lúc này mới đi ra, nghĩ đến cảnh tuyệt vời vừa rồi, có chút lưu luyến, lại có chút ngại ngùng, thấy Điền phu nhân đã thu dọn xong, đang đoan trang ngồi cạnh bàn, nhìn từ sau lưng, vòng eo như liễu, mông tròn đầy đặn.

Hắn bước nhẹ qua, liếc nhìn Điền phu nhân, thấy mặt Điền phu nhân vẫn còn đỏ ửng, tuy nhiên thần sắc cũng đã dịu lại, thực sự có chút ngại ngùng, nhẹ giọng nói:

- Phu nhân, vừa rồi… - Á?

Điền phu nhân ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười e thẹn:

- Tửu lượng Hầu gia tử không tốt, vừa rồi hơi say.

Nàng lấy Bách Hoa tửu ra, cười dịu dàng nói:

- Rượu này mạnh quá, về sau không uống loại rượu này, trong kho rượu còn rất nhiều rượu ngon, để ta đi lấy.

Nàng còn chưa đứng dậy, Tề Ninh đã lắc đầu nói:

- Không cần, rượu mạnh bốc lên đầu, ít uống thì tốt hơn.  Trong lòng nghĩ phu nhân này thật cao minh, vừa rồi vẻ ngại ngùng động lòng người, thoáng cái đã trở nên cởi mở, giống như vừa rồi không xảy ra việc gì, dưới ánh đèn trông kiều diễm như hoa, xinh đẹp mê người, phu nhân xinh đẹp như vậy vừa rồi lại vì mình mà làm việc kia, nghĩ cũng cảm thấy khó mà hình dung nổi.
 

Dường như Điền phu nhân cố tình muốn tìm cách né tránh sự ngại ngần vừa rồi, cười nói:

- Hầu gia, ngài tới nếm thử đồ ăn đi, quý nhân như ngài nhiều việc, không mấy khi tới được.  Tề Ninh nhấc đũa lên, người đẹp bên cạnh, chỉ cảm thấy người đẹp kia mới là món ngon nhất, so với người đẹp bực này, món ngon đầy bàn kia đúng là vô vị. Nhưng hắn vẫn miễn cưỡng ăn vài miếng.
 

Mặc dù Điền phu nhân cố tình chuyển hướng chủ đề, nhưng chuyện vừa xảy ra cũng không thể coi như chưa từng xảy ra. Điền phu nhân mặt ửng đỏ, Tề Ninh cũng hơi ngại ngùng, ho một tiếng, hỏi:

- Việc kinh doanh của dược hành Điền gia rất tốt, hiện tại cũng đã vào được Thái Y viện, theo lý mà nói cho dù không phải giàu có ngất trời, nhưng cũng không phải quá vất vả phát triển dược phường làm gì?

Điền phu nhân khẽ thở dài nói:

- Ta cũng không phải tham tiền, chỉ ta muốn tiết kiệm chút tiền là được.

- Phu nhân thiếu tiền tiêu?

Tề Ninh nghi ngờ nói, nghĩ thầm dược hành Điền gia phát đạt như vậy, mặc dù Điền phu nhân không phải quá hào phòng, nhưng lại giỏi việc điều hành, có lẽ không tới mức thiếu tiền.

Điền phu nhân lắc đầu, hơi do dự, đột nhiên nhớ ra điều gì, đứng dậy, eo nhỏ nhắn đong đưa, thùy mị nết na, đi ra mở cửa sổ, tiện đi mở cửa chính, không mở hoàn toàn, chỉ nửa mở nửa khép. Tề Ninh nhìn thấy, nghĩ thầm dù sao cũng không phải thiếu nữ ngây thơ, làm việc đúng là chu đáo.

Nếu chậm chạp không mở cửa sổ, bị người ta nhìn thấy, cô nam quả nữ trong phòng, khó tránh bị người khác nghi ngờ, lúc này mở cửa ra, chính là để tránh hiềm nghi.

Ngoài cửa gió đêm thổi tới, thấm vào ruột gan, Điền phu nhân hít sâu một hơi, lúc này mới xoay người, yểu điệu đi tới ngồi xuống, khẽ nói:

- Vong phu chỉ có một người em trai, nhưng sinh ra không lâu thì chết non, cho nên vong phu cũng có thể coi là nhất mạch đơn truyền, cũng không có anh em chị em gì khác. Sau khi được gả cho Điền gia, vong phu rất yêu thương ta, nhưng chàng bận ra ngoài bôn ba, trong vòng một năm, có đến hơn nửa năm không ở nhà, gặp ít mà xa cách thì nhiều.  Tề Ninh nghĩ Điền phu nhân này đúng là một phu nhân đoan chính.
 

Theo lý mà nói, chồng mình đi nhiều ở nhà ít, rất nhiều người phụ nữ không chịu được cô đơn, Điền phu nhân này lại chịu được. Hơn nữa sau khi chồng qua đời, vẫn thủ tiết vì chồng. Đêm nay nếu đổi là người phụ nữ khác, chỉ e sớm đã có quan hệ vợ chồng, Điền phu nhân này lại có thể kiên trì giữ vững sợi dây cuối cùng, thật sự quá khó.

- Ta và chàng chỉ sinh được một đứa con gái Phù Nhi. Sau khi chàng gặp tai họa, ta và Phù Nhi sống nương tựa vào nhau Điền phu nhân khẽ cười:

- Trước kia lúc vong phu phát đạt rất nhiều người thân đều tìm tới nương tựa, sau khi vong phu gặp chuyện không may, đám người đó tan đàn xẻ nghé, bỏ đi tứ tán, đoạn tuyệt quan hệ với hai mẹ con Tề Ninh thở dài:

- Nghèo ở bên đường không ai hỏi, giàu có ở núi sâu cũng có người tìm, trò đời nịnh nọt, cũng là chuyện thường.

- Điền gia thành nơi cô quạnh ít ai hỏi han, cũng may trước kia vong phu đối xử không tệ với đám người dưới, nên họ nể tình có nghĩa, ở lại,

Điền phu nhân cảm khái nói:

- Ta cũng vượt qua ải khó khăn nhờ sự giúp đỡ của họ. Hai năm nay mới dần ổn định. Trong lòng ta hiểu, lúc gặp rủi ro, không có mấy người giúp ngươi, tất cả đều phải dựa vào bản thân. Ta lo nếu tôi già rồi, Phù Nhi không ai chăm sóc.

Tề Ninh cười nói:

- Phu nhân sao lại nói thế? Tướng mạo cô xinh đẹp, nhìn có vẻ rất trẻ, chẳng liên quan gì tới chữ “già” kia.

Điền phu nhân tự nhiên cười nói:

- Hầu gia lại đùa, cho dù hiện tại chưa già, thêm mười, hai mươi năm nữa, cũng đến ngày già nua.  - Phu nhân tiết kiệm tiền bạc, là vì con?
 

Lúc này Tề Ninh dường như cảm nhận được tâm tư của Điền phu nhân, nói:

- Con cháu có phúc của con cháu, đợi gả đi rồi, sẽ có người chăm sóc nó.

Điều phu nhân thần sắc ảm đạm, cười khổ nói:

- Đây cũng không phải chuyện dễ, nếu sau khi ta già rồi, có người chăm sóc nó đương nhiên là việc tốt, nếu không có ai, ta cũng có chuẩn bị, sắp xếp ổn thỏa cho nó từ trước.

Tề Ninh nghĩ Điền phu nhân đúng là hơi cưng chiều con gái quá mức, khẽ nói:

- Phu nhân thật ra không cần quá lo lắng, phu nhân khôn khéo tài giỏi, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, có lẽ lệnh ái về sau cũng sẽ khôn khéo tài giỏi, có tiền đồ hơn cả phu nhân.

Điền phu nhân cười khổ thần sắc càng ảm đạm.

Tề Ninh nhìn sắc mặt, liền cảm thấy trong đó có ẩn tình, nhíu mày hỏi:

- Phu nhân, có phải phu nhân có chuyện gì khó xử?

Điền phu nhân do dự một thoáng, thấy Tề Ninh ân cần quan tâm, mới khẽ nói:

- Không dám dấu Hầu gia, Phù Nhi mắc một thứ bệnh quái dị, mãi không thấy khả quan lên, từ tám tuổi đến giờ, đã tìm rất nhiều đại phu, đều bó tay không làm gì được.

- Bệnh quái ác?

Tề Ninh khẽ giật mình:

- Năm nay lệnh ái bao nhiêu tuổi?

- Còn mấy tháng nữa là tròn 13.

Điền phu nhân thở dài:

- Năm 8 tuổi, nó bị ngấm mưa, sau đó cơ thể nóng ran, mấy ngày liền toàn thân như lửa đốt. hơn nữa còn bị co giật

Nói đến đây, mắt sưng mọng, thò tay định lấy khăn lụa lau mắt, nhưng vừa rồi nàng giải độc cho Tề Ninh, đã dùng khăn lụa giúp hắn vệ sinh, vứt đi rồi. Tề Ninh thấy vậy, đưa cái khăn trên người mình ra. Điền phu nhân lộ vẻ cảm kích, mới tiếp tục nói:

- Từng mời rất nhiều đại phu, khó khăn lắm mới đỡ chút. Nhưng không được hơn mười ngày, hai mắt Phù Nhi lại không nhìn rõ.

Tề Ninh lắp bắp kinh ngạc, thất thanh nói;

- Bị mù?

Điền phu nhân lắc đầu nói:

- Cũng không phải là mắt mù, nhưng cũng không khác mấy so với mắt mù, bất luận nhìn gì, đều mơ mơ màng màng. Ta đứng trước mặt nó, nó chỉ thấy bóng, không nhìn rõ người. Hơn nữa cách một thời gian, toàn thân nó nóng lên, run rẩy, phải hai ba ngày mới đỡ.

Nước mắt lăn xuống, nàng tự trách nói:

- Đều là ta không chăm sóc tốt cho nó, có dùng cả tính mạng của ta đổi lấy đôi mắt sáng cho nó, ta cũng cam tâm tình nguyện.

Tề Ninh nghe vậy, lập tức trở nên nghiêm túc và kính trọng, lúc này cuối cùng đã hiểu, vì sao Điền phu nhân bình thường tỏ ra có chút keo kiệt, hơn nữa cực kỳ thích tiền.

Hiện tại xem ra, tất cả đều vì cô con gái Điền Phù.

Điền Phù không có anh chị em gì, ngay cả cha cũng đã qua đời, chỉ có thể nương tựa lẫn nhau sống qua ngày cùng người mẹ góa. Hơn nữa thân lại mang bệnh, đối với Điền phu nhân mà nói, Điền Phù đương nhiên được nàng coi là cả tính mạng mình. Thân mang bệnh như vậy, có thể thuận lợi lấy chồng được không, đương nhiên cũng là vấn đề. Mặc dù nói Điền gia gia thế sự nghiệp lớn, đàn ông lao tới vì tiền không ít, muốn gả Điền phu đi cũng là việc dễ.

Nhưng Điền phu nhân rõ ràng không muốn gả con gái đi một cách qua loa như vậy.  Tề Ninh bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Điền phu nhân khi đó muốn bày lôi đài, tìm một người con rể cho Điền gia có lẽ không phải là mục đích chính. Mà là muốn tìm một người đàn ông có thể bảo vệ Điền Phù, cũng có thể nói là dụng tâm chịu khổ.
 

Mặc dù Điền phu nhân kinh doanh rất phát đạt, nhưng rất tiết kiệm, đương nhiên cũng là muốn tiết kiệm chút tiền cho Điền Phù. Dù sao nàng cũng xuất thân là người kinh doanh, có lẽ cũng chỉ có thể tìm một cảm giác an toàn từ tiền bạc, để lại nhiều tiền cho Điền Phù, đương nhiên cũng là để có thể giúp Điền Phù được sống một cuộc sống an nhàn.

Vừa nghĩ tới một người phụ nữ như Điền phu nhân, không ngại vất vả chăm lo việc kinh doanh, đều là vì có thể có được sự bảo đảm cho con gái mình, Tề Ninh đột nhiên trở nên kính trọng người phụ nữ xinh đẹp này. Trong lòng thầm cảm thấy may mắn, nếu trước đây mình thực sự cố tình chiếm lấy thân xác nàng, sau khi biết tất cả những việc này, chắc mình sẽ vô cùng áy náy.  - Bệnh của lệnh ái, những năm gần đây không có chút chuyển biến tốt nào, phải chăng không dùng đúng thuốc đúng bệnh?
 

Điền phu nhân buồn rầu nói:

- Hầu gia, Điền gia buôn bán nguyên liệu dược, quen không ít đại phu. Không giấu gì ngài, trước khi tiên phụ qua đời, đã nhờ các mối quan hệ, mời một ngự y của thái y viện lén xem bệnh cho Phù Nhi. Ngự y đó kê một số đơn thuốc, chúng ta cũng bỏ ra không ít tiền bạc, nhưng cũng không có chút chuyển biến nào. Ngự y đó cuối cùng cũng bó tay.  Thầm thở dài, nàng nói:
 

- Điền gia cũng không biết là đời trước đã tạo nghiệt gì, Phù Nhi mắc bệnh kì lạ, tiên phụ chết....

Nói đến đây, nước mắt lại lăn dài.  Lúc này Tề Ninh càng cảm thấy người phụ nữ này thật không đơn giản, trong lòng nảy sinh sự đồng cảm, suy nghĩ một chút, mới nói:
 

- Hiện tại lệnh ái ở đâu? Có thể cho ta gặp một lần không?

Điền phu nhân khẽ giật mình nói:

- Hầu gia muốn gặp Phù Nhi?

- Phu nhân, thực không dám dấu, về y thuật, ta dốt đặc cán mai.

Tề Ninh nói;

- Tôi muốn gặp lệnh ái, xem xem rút cục tình trạng như nào, sau khi về phủ, cũng dễ nói với người ta.

Dừng một lát, mới nói:

- Hầu phủ có một cao thủ, y thuật xuất chúng, phu nhân còn nhớ dịch độc xảy ra ở kinh thành không, nếu không có cao nhân này, e rằng dịch độc đã sớm lan tràn toàn thành, vô số mạng người chết oan.

Điền phu nhân mở to mắt, nước mắt chưa khô, trông rất động lòng người, hỏi:

- Hầu gia, ngài nói vị cao nhân trừ dịch độc đó?

Tề Ninh gật đầu nói:

- Đúng thế, cho nên ta muốn gặp lệnh ái, nếu có thể, ta mời vị cao nhân kia ra tay, xem bệnh cho lệnh ái, xem có khả năng khôi phục thị giác không?

Điền phu nhân như người chết đuối vớ được cọng rơm, dù chỉ là một tia hi vọng, cũng khiến cho nàng vô cùng mừng rỡ, nói:

- Được, Hầu gia, ta đưa ngài đi, nếu thực sự giúp Phù Nhi chuyển biến, ta chết cũng cam tâm.  - Không nên nói bậy.
 

Tề Ninh nhíu mày trách cứ nói:

- Phu nhân phải sống cho tốt, bất luận xảy ra việc gì, đều phải sống bình yên.

Điền phu nhân cảm thấy ấm áp, khẽ gật đầu, đứng dậy nói:

- Hầu gia, ta dẫn ngài đi.

Nghĩ đến việc Điền Phù bao nhiêu năm mắc bệnh quái ác có hi vọng chữa trị được, nàng cảm thấy rất kích động.

 

2.38314 sec| 2439.211 kb