Tề Ninh cực kỳ kinh ngạc khi biết Quốc tương Lệnh Hồ Húc của Đông Tề và Trác Thanh Dương có quan hệ sâu xa.

- Năm đó đương nhiên Lệnh Hồ Húc còn lén phái người đi tìm Trác Thanh Dương, muốn để Trác Thanh Dương đến làm quan tại Đông Tề.

Long Thái nói:

- Chẳng qua Trác tiên sinh cũng không tới đó mà vẫn luôn ở thư viện Quỳnh Lâm. Phụ hoàng cũng từng mời Trác tiên sinh vào triều làm quan nhưng lại bị cảm ơn và uyển chuyển từ chối. Vị lão tiên sinh này không có lòng cầu danh lợi, không thể cống hiến cho quốc gia là một sự tổn thất cho triều đình.

Tề Ninh thầm nghĩ, Trác Thanh Dương kia xuất sắc hơn người, hiển nhiên không muốn bị cuốn vào thị phi của triều đình, lại hỏi:

- Hoàng thượng, người nói Lệnh Hồ Húc này có đáng để chúng ta mượn sức không?

- Thật ra vào đại lễ lập quốc của Đông Tề lần trước, trẫm đã gặp Lệnh Hồ Húc tại Đông Tề, cũng nói chuyện qua với y.

Long Thái cười nói:

- Trẫm sớm biết Lệnh Hồ Húc này không phải người bình thường, có tài trị quốc, nghĩ nếu Lệnh Hồ Húc này có thể nghe lệnh Đại Sở ta thì chẳng những Đông Tề sẽ tổn thất rường cột, suy yếu rất nhiều mà Đại Sở ta lại như hổ thêm cánh. Chỉ là nói mấy câu xong, trẫm đã biết Lệnh Hồ Húc này khăng khăng một mực với Đông Tề. Cho dù trẫm có nói tới nát miệng lưỡi cũng không có khả năng thuyết phục y, cho nên dứt khoát bỏ qua ý niệm này.

Thân hình gã hơi dựa về phía sau, lại nói tiếp:

- Chẳng qua Lệnh Hồ Húc này cũng rất có thiện cảm với Đại Sở chúng ta, và rất phản cảm với người Hán phía Bắc. Đương nhiên Lệnh Hồ Húc là quốc tương của Đông Tề quốc, sẽ không bị cảm tính chi phối chính lệnh của mình.

Nhưng nếu có thể giao hảo với y sẽ rất có lợi cho Đại Sở chúng ta.

Hơn nữa lần này cầu thân nếu được y trợ giúp thì hẳn là mười phần đã ổn chín rồi.

Tề Ninh nói:

- Hoàng thượng yên tâm, tới Đông Tề, nhất định thần sẽ xin gặp vị quốc tương Lệnh Hồ này.

Hắn lại hỏi:

- Đúng rồi, Thân Đồ La kia có tâm tư gì với Đại Sở chúng ta?

- Trẫm đang định nhắc nhở ngươi, phải cẩn thận với tên Thân Đồ La này.

Long Thái nói:

- Trẫm nghe qua lời đồn, lúc còn trẻ Thân Đồ La này du lịch xung quanh, năm đó hình như còn có qua lại với Trường Lăng Hầu Bắc Đường Khánh của Bắc Hán, nghe nói còn nghi là thầy trò. Nếu người này có qua lại với người Bắc Hán thì dù sao cũng phải cẩn thận một chút.

- Trường Lăng Hầu?

Tề Ninh cau mày nói:

- Hoàng thượng, có phải Bắc Đường Khánh là thống soái quân Hán không?

Long Thái nói:

- Năm đó Bắc Đường Khánh là Đại tướng quân quân Hán, thống lĩnh mười mấy vạn tinh binh Bắc Hán, tranh đấu ngang ngửa trên sa trường với phụ thân Tề Cảnh của ngươi. Chẳng qua theo trẫm được biết, từ nhiều năm trước, Bắc Đường Khánh này đã đột nhiên yên lặng biến mất, khó có được tin tức của y. Chúng ta cũng từng phái người đi điều tra nhưng cuối cùng cũng không tìm được tin tức của người này.

- Bắc Đường Khánh biến mất sao?

Tề Ninh ngạc nhiên nói:

- Y là thống soái quân Hán, Bắc Hán Trường Lăng Hầu. Nhân vật như thế sao có thể nói biến mất là biến mất được?

Long Thái cũng nghi hoặc nói:

- Trẫm cũng vẫn tò mò, Bắc Đường Khánh là danh tướng đệ nhất Bắc Hán, đột nhiên không có tin tức, trong chuyện này tất có cổ quái.

Gã lại cười nhạt một tiếng:

- Con cháu hoàng thất Bắc Hán rất đông, nghe nói vị hoàng đế Bắc Hán kia có tới năm sáu huynh đệ, còn sinh ra một đống hoàng tử, tranh đấu với nhau rất gay gắt.

Bắc Đường Khánh không có tin tức gì, chỉ sợ chưa biết chừng cũng chết trong nội đấu rồi. Chẳng qua người Bắc Hán không dám để lộ tin tức này ra mà thôi.

Tề Ninh thầm nghĩ Bắc Đường Khánh là danh tướng đệ nhất của Bắc Hán, nếu quả thật y chết rồi thì đương nhiên Bắc Hán phải cố hết sức giấu diếm tin người này chết. Chẳng qua thân là danh tướng bậc nhất Bắc Hán, tay cầm binh quyền, chỉ sợ nơi này cũng không có mấy người đưa y vào chỗ chết được. Chuyện của người này nhất định là kinh thiên động địa, Bắc Hán muốn giấu diếm cũng không giấu diếm nổi.

- Không có tin tức của Bắc Đường Khánh, hôm nay đại tướng cầm binh của Bắc Hán là Chung Ly Ngạo. Cuộc chiến Tần Hoài này, quân Hán là do Chung Ly Ngạo điều khiển.

Long Thái như nghĩ tới điều gì đó, nói:

- Trước kia Trẫm không hiểu rõ người này lắm nhưng có thể giao chiến với Tề Cảnh tại Tần Hoài mấy năm không rơi vào thế hạ phong, xem ra Chung Ly Ngạo này cũng không phải nhân vật tầm thường.

Tề Ninh nói:

- Thần nghe nói có thể chống đỡ với Tề Cảnh tại Bắc Hán chỉ có Trường Lăng Hầu Bắc Đường Khánh, Chung Ly Ngạo này là nhân vật thế nào mà lại cũng cao siêu như vậy?

- Chung Ly Ngạo này rất giỏi cầm binh, xem ra không phải là chuyện giả rồi.

Long Thái nói:

- Chẳng qua tại cuộc chiến Tần Hoài, Tề Cảnh cũng đang bị bệnh, tinh lực không thể so với trước kia được. Nói công bằng thì binh mã người Hán còn mạnh hơn chúng ta một chút. Có thể giữ quân Hán tại phía Bắc Hoài Thủy, việc này rất khó rồi.

Gã xua tay, nói:

- Thôi, không nói chuyện này nữa.

Ngươi tới Đông Tề, cẩn thận chú ý Thân Đồ La là được. Chẳng qua về mặt lễ tiết thì không thể thiếu được.

Tề Ninh cười nói:

- Hoàng thượng không cần lo lắng. Trong lòng thần đều có ý định sẽ làm thế nào rồi.

- Vậy là tốt rồi.

Long Thái nói:

- Phía bộ Hộ đã chuẩn bị lễ vật cầu thân, chắc cũng phải cần mấy ngày nữa, nhanh nhất cũng phải mười ngày sau mới có thể xuất phát được. Những ngày này ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.

Đột nhiên gã nghĩ tới điều gì, hỏi:

- Đúng rồi, ngươi nói Cửu Khê Độc Vương gì đó kia đã tới kinh thành chưa?

Tề Ninh hạ giọng đáp:

- Đang định bẩm báo với Hoàng thượng đây. Hôm nay Thu Thiên Dịch đã tới kinh thành, lúc nào cũng đợi Hoàng thượng triệu kiến.

Hoàng thượng, có muốn truyền lão vào cung không?

- Cũng tốt.

Long Thái gật đầu, lập tức lắc đầu, hơi trầm ngâm, rốt cục nói:

- Trẫm sẽ gặp lão, chẳng qua không phải ở trong cung.

Y vẫy Tề Ninh tiến tới sát, ghé vào lỗ tai nói vài câu. Tề Ninh cau mày nói:

- Hoàng thượng, chuyện này có được không?

- Không có gì không được cả.

Long Thái nói:

- Trẫm đã nói với ngươi từ trước rồi. Dịch độc tại kinh thành cũng không đơn giản, nếu không phải Hắc liên thánh giáo gây ra thì sau lưng nhất định dấu một âm mưu rất lớn, cần phải biết rõ chân tướng rốt cục thế nào.

Sau đó gã phất tay, nói:

- Ngươi lui xuống trước đi. Sau khi trẫm sắp xếp xong sẽ phái người báo cho ngươi biết.

Tề Ninh chắp tay chuẩn bị lui ra, lùi lại mấy bước, tròng mắt đảo vài cái, đột nhiên ôm bụng kêu ôi chao một tiếng. Long Thái sửng sốt, vội hỏi:

- Có chuyện gì thế?

Vẻ mặt Tề Ninh đau khổ nói:

- Hoàng thượng, sau khi về kinh thân thể vẫn không thoải mái, lúc lên triều thần đã có cảm giác đầu nặng chân nhẹ, thân thể yếu ớt, cũng không biết có phải đã bị cảm từ Tây Xuyên hay không, bây giờ bắt đầu ốm rồi.

Long Thái thấy vẻ mặt Tề Ninh đau đớn, không giống giả vờ, lập tức nói:

- Người đâu!

Rất nhanh liền thầy Phạm Đức Hải, Phạm công công tiến vào cửa. Long Thái ra lệnh:

- Đi truyền thái y, mau tới xem bệnh cho Cẩm Y hầu, xem rốt cục làm sao rồi.

Tề Ninh vội nói:

- Hoàng thượng, không cần không cần đâu. Thần vẫn có thể chịu được.

- Nói hươu nói vượn.

Long Thái đi tới, thấy sắc mặt Tề Ninh không ổn, cau mày nói:

- Có bệnh thì phải khám, sao mà phải chịu?

Gã phất tay nói:

- Phạm Đức Hải, ngươi đi truyền thái y đi.

Phạm Đức Hải đang định rời đi, Tề Ninh lại nói:

- Hoàng thượng, nếu truyền thái y thì qua lại khó tránh khỏi phiền toái, hơn nữa còn tốn thời gian.

Không bằng để Phạm công công mang thần đi Thái Y Viện, tùy tiện khám một chút là được.

Long Thái nói:

- Như thế cũng tốt. Phạm Đức Hải, ngươi dẫn Cẩm Y hầu đi Thái Y Viện đi.

Phạm Đức Hải vâng một tiếng, dẫn Tề Ninh ra cửa, lại bảo hai tiểu thái giám cùng dìu Tề Ninh xuất cung đi về Thái Y Viện. Thái Y Viện ngay cạnh hoàng cung, cũng là để tiện xem bệnh cho người trong cung. Đi tới Thái Y Viện, nghe nói Đại thái giám tổng quan trong cung là Phạm Đức Hải mang Cẩm Y hầu tới khám bệnh, Viện sứ mang theo vài tên thái y cao tay vội vàng tới đón, mời vào trong một gian phòng sạch sẽ.

Viện sứ Thái Y Viện này cùng họ với Phạm Đức Hải, quan hệ giữa hai người bọn họ có vẻ cũng không tồi. Phạm viện sứ mời Tề Ninh ngồi xuống, lại bảo Tề Ninh vươn cánh tay ra, tự mình bắt mạch. Mấy tên ngự y cung kính đứng một bên. Sau một lát, Viện sứ mới hơi nhíu mày, nói nhỏ:

- Hầu gia, mạch tượng này của ngài quả là hơi rối loạn, chẳng qua…

Phạm Đức Hải đứng một bên vội hỏi:

- Phạm Viện sứ, Hầu gia không sao chứ?

- Phạm công công yên tâm, cũng không có vấn đề gì.

Phạm viện sứ cười nói:

- Có thể là khí huyết không thoải mái thôi, sắc thuốc uống vài ngày là khỏi rồi.

Sau đó gã dặn dò một ngự y bên cạnh:

- Hồ thái y, ngươi đến phòng thuốc lấy chút thuốc bổ khí huyết để Hầu gia mang về.

Còn chưa nói hết, Tề Ninh đã lắc đầu nói:

- Phạm viện sứ, ta cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, cứ ở lại Thái Y Viện đợi thuốc, từ từ rồi hãy về có được không?

Phạm viện sứ vội nói:

- Cũng tốt, cũng tốt. Hồ thái y, ngươi phái người đi sắc thuốc đi.

Hồ thái y kia vâng một tiếng, Tề Ninh lại gọi lại nói:

- Hồ thái y, thuốc này là do ai trông nom?

- Bẩm Hầu gia, là Lang thừa của Điển Dược cục.

Hồ thái y bẩm:

- Dược khố của Thái Y Viện cũng do y quản lý, cách nơi này không xa lắm. Hạ quan đi lấy dược liệu, rất nhanh sẽ sắc xong, Hầu gia chờ một chút.

- Nếu Lang thừa của Điển Dược Cục quản lý thuốc thì ngươi cũng không cần phải phiền toái nữa, để Lang thừa đó mang thuốc tới đây.

Tề Ninh nói:

- Gã quản lý dược liệu, nhất định quen thuộc dược liệu nhất, giao cho gã là ta yên tâm nhất.

Phạm viện sứ cười nói:

- Hầu gia không cần lo lắng. Mỗi một vị dược liệu tại Thái Y Viện đều được lựa chọn rất kỹ lưỡng, hơn có chút tỳ vết là được được vào kho thuốc của Thái Y Viện.

Y lại nói:

- Kêu Lang thừa Tô Thanh Quân mang dược liệu tới đây.

Lúc này Hồ thái y mới đi. Phạm Đức Hải nói:

- Hầu gia, Phạm viện sứ, trước hết ta hồi cung hầu hạ Hoàng thượng đã.

Lão lại dặn dò:

- Phạm viện sứ, mấy ngày nữa Hầu gia sẽ phải xuất sứ, Thái Y Viện các ngươi phải bảo vệ tốt thân thể cho Hầu gia. Nếu thân thể Hầu gia không khỏe, đến ngày không thể rời kinh thì long nhan của Hoàng thượng sẽ giận dữ đấy.

Phạm viện sứ vội vàng đứng dậy chắp tay nói:

- Phạm công công yên tâm. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày Thái Y Viện sẽ phái người tới Cẩm Y hầu phủ kiểm tra cho Hầu gia.

Lúc này Phạm Đức Hải mới hài lòng dẫn tiểu thái giám rời đi.

Phạm viện sứ biết Tề Ninh cũng không ốm đau gì lắm, ra lệnh cho người dâng trà lên, lại cười nói:

- Sau này nếu Hầu gia có gì sai khiến thì cứ sai người tới Thái Y Viện nói một tiếng, bên này lúc này cũng sẽ phái người tới.

Tề Ninh gật đầu, cười nói:

- Phạm viện sứ, dược liệu của Thái Y Viện các ngươi là từ đâu mà tới? Tự mình phái người đi hái thuốc sao?

Phạm viện sứ cười nói:

- Hầu gia nói đùa rồi. Trong kinh có không hề ít hiệu thuốc. Có thể mở được hiệu thuốc lớn tại kinh thành đều là những hãng thuốc cực có thực lực của Đại Sở ta.

Dược liệu của các nhà thuốc này đều không tồi, Thái Y Viện chỉ cần đưa danh sách, để những hiệu thuốc này mang thuốc tới là được rồi. Chẳng qua mỗi một vị thuốc vào kho đều cần kiểm tra cẩn thận.

Hầu gia biết là dược liệu trong Thái Y Viên đều dùng cho trong cung và vương công quý tốc, không thể qua loa. Hơi có chút xíu tỳ vết là Thái Y Viện cũng không dám cho vào kho.

Tề Ninh nói:

- Vậy thì ai tới kiểm tra dược liệu?

Phạm viện sứ tự kiểm tra sao?

- Mỗi vị trí đều có người thích hợp.

Phạm viện sứ nói:

- Dược liệu đều được thu vào kho thuốc của Điển Dược Cục, hiển nhiên người của Điển Dược Cục phải kiểm tra thuốc. Vừa rồi Hầu gia muốn kêu Lang thừa của Điển Dược Cục mang thuốc tới, Lang Thừa Tô Thanh Quân kia là người có chức trách kiểm tra dược liệu.

Nếu trong kho thuốc có thiếu dược liệu gì, hoặc dược liệu xảy ra vấn đề gì thì đều phải do Lang thừa Tô Thanh Quân kia chịu trách nhiệm.

- Lang thừa Tô Thanh Quân sao?

Tề Ninh cười nói:

- Là do Phạm viện sứ đề bạt à?

Phạm viện sứ nói:

- Vậy cũng không phải. Phụ thân của Lang thừa Tô Thanh Quân từng đảm nhiệm Viện phán tại Thái Y Viện này, sau đó y và huynh trưởng của y cũng vào Thái Y Viện.

Nói tới đây y hơi hạ giọng, cười nói:

- Y thuật của huynh trưởng lão không kém, vượt qua đời trước, cũng đạt tới vị trí Viện Phán rồi.

Chẳng qua ngộ tính của lang thừa Tô Thanh Quân này cũng không lớn lắm, cho nên cuối cùng phải bố trí tại Điển Dược Cục. Cũng đã nhiều năm rồi, làm việc tới ngày hôm nay cũng xem như khôn khéo lưu loát.

- Ồ?

Tề Ninh cười nói:

- Thế thì xem như là con nối nghiệp cha rồi. Không đúng, phải nói là đời sau không bằng đời trước, không bằng được phụ thân và huynh trưởng của y, không vào được cửa lớn của Thái Y Viện.

Phạm viện sứ cảm thấy Tề Ninh nói chuyện cổ quái, lời này cũng không biết phải nói tiếp làm sao, cười khan hai tiếng.

y Thank You to ThanhTùng For This Useful

 

3.48253 sec| 2458.117 kb