Hoài Nam Vương lên tiếng là việc nằm trong dự liệu của rất nhiều người.

Tới lúc này, trong lòng một số người đã rõ, Tư Mã gia muốn đưa đại tiểu thư của Tư Mã gia vào cung, để cuối cùng nàng trở thành hoàng hậu.

Khi tiên đế băng hà, mạch nước ngầm chảy cuồn cuộn, Tư Mã Lam khẩn cấp điều động Hắc Đao doanh vào kinh, sau đó ủng hộ Long Thái thừa kế sự nghiệp, thống nhất đất nước. Chính nhờ công lao này cho nên Tư Mã gia có thể nói là vô cùng vinh quang, văn võ cả triều không có ai có thể sánh kịp Tư Mã gia.

Thái hậu hiện nay chính là trưởng nữ của Tư Mã Lam. Tư Mã Lam lên chức Trấn Quốc Công, con trai Tư Mã Thường Thận kế thừa tước vị Trung Nghĩa Hầu, lại có vô số quan viên lớn nhỏ nhờ cậy Tư Mã gia. Đây đã là quyền cao chức trọng, nếu như lại đưa đại tiểu thư của Tư Mã gia vào cung, vậy trong cung hay ngoài cung đều có vết tích của Tư Mã gia. Đến lúc đó, không biết Đại Sở là của họ Tiêu hay là họ Tư Mã nữa.

Tuy rằng có người nhạy bén tìm đến nương nhờ, trở thành vây cánh của Tư Mã gia cho nên từng bước thăng chức, thế nhưng, trong triều, số người không thích Tư Mã gia cũng không phải là ít.

Khỏi phải kể tới phe phái của Hoài Nam Vương, có không ít quan chức có suy nghĩ trong lòng:

quyền thế của Tư Mã gia quá lớn, đây cũng là một uy hiếp lớn với thiên tử. Cây to đón gió, tuy là Tư Mã gia vô cùng chói lọi, nhưng cũng chính vì điểm này đã làm cho rất nhiều người căm ghét.

Văn võ cả triều, có thể chống đỡ Tư Mã gia cũng chỉ có phe phái của Hoài Nam Vương.

Ba vị khác trong bốn nhà thế tập, Kim Đao Hầu khiêm tốn trầm tĩnh, khó phân lập tường. Vũ Hương Hầu Tô Trinh hơi thân cận với Hoài Nam Vương. Vị tiểu Hầu gia Cẩm Y Hầu Tề Ninh này lại có chút thân cận với Hoàng đế, hơn nữa còn rất được Hoàng đế coi trọng. Thực lực của bất cứ ai trong ba vị Hầu Tước này đều không đủ để đối kháng với Tư Mã gia.

Trong lòng quần thần đều biết: Tư Mã gia từng bước lên cao, trong văn võ cả triều, người căm ghét nhất chính là Hoài Nam Vương, chỉ cần có cơ hội, Hoài Nam Vương sẽ không chút do dự cho Tư Mã gia một đòn trí mạng.

Bây giờ, ai ai cũng biết Tư Mã gia và Hoài Nam Vương đã là địch thủ của nhau, hai bên đã đi tới bước này, không có khả năng nhường bước nữa. Loại tranh đấu này chỉ có thể tiến chứ không thể lùi, một khi lùi bước, kết quả phải đối mặt chính là thất bại thảm hại.

Mà trong trò chơi quyền lực này, ai cũng biết kết quả của việc thất bại là thế nào.

Đúng như mong muốn của Long Thái, Hoài Nam Vương đã ra mặt ngay lúc thích hợp nhất. Mừng thầm trong bụng, thế nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, gã hỏi:

-Vương thúc, thúc cảm thấy Đại Sở ta có thể thông qua việc thông gia kết minh với Đông Tề?

Hoài Nam Vương cung kính nói:  -Hoàng thượng, Đại Sở ta tranh đấu với Bắc Hán, Đông Tề chính là mắ xích vô cùng quan trọng. Dù là ta hay Bắc Hán, nước nào có quan hệ tốt với Đông Tề, nước đó sẽ có được lợi ích rất lớn. Mấy năm nay, Đại Sở ta phí hết tâm tư, mà Bắc Hán cũng giống vậy, bọn chúng cũng muốn kết minh với Đông Tề, thế nhưng cũng tay trắng mà về.
 

Hơi ngừng lại, sau đó y tiếp tục nói:

-Như lời của Cẩm Y Hầu, cục diện của Đại Sở và Bắc Hán giống như một cán cân đang giữ thăng bằng.

Đông Tề là hòn đá nhỏ, dù đặt bên nào, cán cân cũng sẽ nghiêng về bên đó. Những lời khuyên can của Cẩm Y Hầu hôm nay thật đúng là giúp thần tỉnh mộng. Nếu như Hoàng thượng phái sứ thần tới Đông Tề cầu hôn, thần nghĩ vì lợi ích của Đông Tề, bọn họ cũng sẽ suy nghĩ tỉ mỉ. Một khi cầu hôn thành công, mọi thứ sẽ giống như những gì Cẩm Y Hầu nói, Đại Sở ta sẽ như hổ mọc thêm cánh.

Tề Ninh cười nói:

-Vương gia khen lầm. Thật ra thì không phải là Vương gia không nghĩ tới, cũng không phải cả triều văn võ không nghĩ tới chuyện này.

Vương gia nhìn xa thấy rộng, sao có thể không nghĩ tới chuyện này chứ, chỉ có điều từ trước tới nay hoàng thượng chưa từng nói tới chuyện cưới xin, chúng ta là thần tử, tất nhiên không được khuyên can một cách đơn giản. Hoàng thượng sáng suốt, cho phép chúng thần có thể nói thoải mái, người nói không có tội, cho nên ta mới có gan thẳng thắng khuyên can.

-Cẩm Y Hầu khiêm nhường rồi.

Hoài Nam Vương cười ha ha, nói:  -Ngươi là đại thần đầu tiên trong triều nói ra việc kết thân với Đông Tề, nếu như mọi việc thành công, công lao của ngươi lớn nhất.
 

Quần thần ngơ ngác nhìn nhau, khi nhìn Hoài Nam Vương và Tề Ninh tán dương nhau, họ thầm nghĩ trong lòng: xem ra không chỉ mình Hoài Nam Vương không muốn nhìn thấy người của Tư Mã gia thành hoàng hậu, Cẩm Y Tề gia cũng không muốn thấy cảnh thế lực của Tư Mã gia tăng lên.

Cho nên trong chuyện này, ngay lập tức, hai người đã đạt thành ăn ý, tạm thời kết thành đồng minh.

Từ khi Vũ Hương Hầu Tô Trinh vào triều vẫn chưa nói lời nào.

Lúc này y cũng nhìn ra vấn đề trong đó, y cũng cảm thấy rất kiêng kỵ việc Tư Mã gia từ từ bành trướng thế lực của mình.

Hơn nữa Tư Mã Lam vốn là một trong bốn đại Hầu Tước, ngang hàng với y, giờ lắc mình một cái, Tư Mã gia đã thành Công Tước, trong nháy mắt đã vượt lên Tô gia.

Cách cục mấy chục năm qua đã bị đánh vỡ, việc này làm cho Tô Trinh cảm thấy rất không vừa lòng.

Thế nhưng trong bốn đại thế tập, từ khi Vũ Hương lão Hầu gia qua đời, Tô gia càng ngày càng kém, mặc dù y không vừa lòng với Tư Mã gia, thế nhưng thế cô sức yếu cho nên không dám phản kháng.

Hôm nay thấy Tề Ninh đứng ra, lại có Hoài Nam Vương trợ trận, y cảm thấy: chắc là Tề Ninh cũng rất ghét việc Tư Mã Lam lên Công Tước, cho nên mới cùng Hoài Nam Vương liên thủ đối phó Tư Mã gia. Vì vậy, y lập tức đứng ra, lớn tiếng nói:

-Khởi bẩm hoàng thượng, cầu hôn với Đông Tề quả thật là cách rất tốt. Theo thần biết thì Quốc vương Đông Tề có ba trai hai gái. Trưởng công chúa của Đông Tề đã sớm xuất giá, chồng của nàng là Đại Đô Đốc Thủy Sư của Đông Tề - Thân Đồ La. Vị công chúa còn lại là công chúa Thiên Hương, nàng là con gái nhỏ của quốc vương Đông Tề, chưa tròn mười tám tuổi, nghe đồn tướng mạo rất đẹp, vẫn chưa xuất giá. Đại Sở ta có thể cầu thân công chúa Thiên Hương này.

-Khi tới Đông Tề, trẫm từng gặp công chúa Thiên Hương.

Long Thái khẽ vuốt càm, nói:

-Nàng rất đoan trang nhã nhặn, đúng là một cô gái dịu dàng.

Quần thần đều biết khi Đông Tề cử hành đại điển lập thái tử, Long Thái theo lệnh tự mình tới Đông Tề chúc mừng thái tử Đông Tề.

Lúc đó Long Thái còn là thái tử, tiên đế phái thái tử đi là vì hi vọng có thể dùng việc này thể hiện thành ý, cố ý lôi kéo Đông Tề.

Long Thái nói gã từng gặp qua công chúa Thiên Hương, đương nhiên không phải là giả.

Có người tự hỏi trong lòng: Trong lời khuyên can muốn cầu hôn Đông Tề của Tề Ninh có tâm tư của tiểu hoàng đề trong đó không?

Chẳng lẽ khi tiểu Hoàng đế đi Đông Tề, gặp công chúa Thiên Hương, vừa thấy đã yêu, có lòng ái mộ, cho nên mới có chuyện ngày hôm nay?

Quần thần không phải tên ngốc cho nên có thể nhìn ra được, từ việc Viên lão thượng thư khuyên can Hoàng đế phải lấy vợ, đến Hoàng đế hỏi ý kiến quần thần, rồi đến Tề Ninh nói lên việc cầu hôn Đông Tề, đây rõ ràng là một vở kịch, sợ rằng tiểu Hoàng đế đã sớm có sắp xếp rồi.

Mặc dù tiểu Hoàng đế là cửu ngũ chí tôn, thế nhưng gã vẫn là người trẻ tuổi, thiếu niên động lòng, vừa ý công chúa Đông Tề cũng không phải là chuyện gì khó tưởng tượng.

Thị lang bộ Lại Trần Lan Đình chợt bước ra khỏi hàng, nói:

-Khởi bẩm hoàng thượng, người Đông Tề hai mặt ba lòng, vô cùng xảo trá, nếu như...!

Do dự một chút, y cũng không nói tiếp.

Tiểu Hoàng đế nói:

-Có lời gì, ngươi cứ nói, trẫm đã nói, người nói không có tội.

Lúc này, Trần Lan Đình mới nói:

-Hoàng thượng, thần lo lắng Đông Tề thừa dịp cầu hôn lần này tương kế tựu kế gây hại Đại Sở ta.

Tô Trinh cau mày hỏi:

-Trần đại nhân, lời này của ngươi căn cứ từ đâu? Đông Tề tương kế tựu kế như thế nào?

-Hoàng thượng, nếu Đông Tề đáp ứng hôn sự, cứ coi như thật sự để công chúa Thiên Hương tới Đại Sở ta, vị công chúa Thiên Hương này cũng sẽ mang theo một nhóm lớn người hầu từ Đông Tề theo.

Trần Lan Đình nói:

-Một khi những người này vào cung, không ai biết được bọn họ có tạo thành uy hiếp an nguy của hoàng thượng không? Công chúa Thiên Hương là người Đông Tề, một khi thành hoàng hậu, tất nhiên có thể thường xuyên ở cạnh hoàng thượng, thần rất lo lắng!

Tề Ninh cười ngắt lời y, nói:

-Trần đại nhân, ngài có lo âu vô cớ không? Trước khi công chúa Thiên Hương gả cho Đại Sở, nàng đúng là người Đông Tề. Thế nhưng khi được gả tới, đừng nói là nàng, ngay cả những người do nàng mang theo cũng sẽ thành người Đại Sở. Nếu công chúa Thiên Hương trở thành hoàng hậu của Đại Sở ta, đương nhiên phải xem lợi ích của Đại Sở ta là quan trọng. Trần đại nhân lo lắng công chúa Thiên Hương có cơ hội ở gần sẽ hành thích hoàng thượng ư?

Trần Lan Đình nghiêm mặt nói:

-Người Đông Tề xảo quyệt gian trá, không thể không phòng.

Hoài Nam Vương thản nhiên nói:

-Đông Tề nước nhỏ người ít, Đại Sở ta cầu thân công chúa Thiên Hương là đã rất nể mặt bọn họ.

Nếu không phải đang giằng co với Bắc Hán, Đại Sở ta xuất binh chinh đông vài tháng là diệt hết nước Đông Tề. Cho Đông tề một nghìn lá gan, bọn chúng dám làm mất một sợi tóc của hoàng thượng không?

Long Thái nói:

-Trần ái khanh, ngươi lo lắng như thế cũng là lo nghĩ thay cho trẫm.

Có điều, nếu như chỉ một nữ nhân trẫm cũng không đối phó được, sao có thể ứng phó với Bắc Hán mạnh mẽ?

Gã vừa lên tiếng, quần thần càng thêm chắc chắn, trong lòng tiểu Hoàng đế đã xác định phải cầu thân Đông Tề.

Trấn Quốc Công rốt cuộc cũng lên tiếng:

-Hoàng thượng, nếu như cầu hôn Đông Tề, không biết người nào sẽ được phái đi làm sứ thần?

Liếc mắt nhìn Hoài Nam Vương, lão nói:

-Hoàng thượng muốn kết thân với Đông Tề, hai bên liên minh, đây cũng là chuyện tốt lợi nước lợi dân. Đã như thế, Đại Sở ta cũng phải phái sứ thần, thể hiện đủ thành ý, nhất định phải mã đáo thành công.

Long Thái vốn còn tưởng rằng Trấn Quốc Công sẽ không dễ dàng đồng ý, thế nhưng không ngờ lão lại đáp ứng cho nên hơi vui trong lòng. Quần thần nghe Trấn Quốc Công nói vậy, trong đầu nghĩ:

hôm nay, Hoài Nam Vương, Cẩm Y Hầu và Vũ Hương Hầu liên thủ, hơn nữa đây lại là ý của tiểu Hoàng đế. Xem ra Trấn Quốc Công cũng biết không dễ đối phó, cho nên mới thỏa hiệp.

-Trấn Quốc Công, cầu thân Đông Tề tất nhiên phải chuẩn bị đủ lễ vật.

Long Thái nhìn Đậu Quỳ, nói:

-Đậu ái khanh, chuyện này giao cho ngươi, nhất định phải làm cho thỏa đáng.

Đậu Quỳ lập tức nói:  -Cho dù đập nồi bán sắt, thần cũng sẽ chuẩn bị lễ vật đủ quý trọng để cầu thân.
 

-Hoàng thượng, lễ vật không phải là thứ quan trọng nhất.

Trấn Quốc Công nói:  -Việc quan trọng nhất chính là phải phái ai đi làm sứ thần.
 

Liếc mắt, lão nói:

-Viên lão thượng thư nắm giữ bộ Lễ, nếu lão Thượng thư đi là thích hợp nhất. Thế nhưng Viên lão thượng thư đã hơn bảy mươi, một đường trèo đèo lội suối như thế sợ Viên lão thượng thư không chịu nổi.

Viên lão thượng thư lập tức nói:

-Thần vẫn có thể trèo đèo lội suối, thế nhưng tuổi thần đã cao, phản ứng đã hơi chậm chạp, nếu khi cầu thân với Đông Tề mà lỡ hồ đồ, mất lễ phép, hoặc là ứng xử không thỏa đáng, sẽ làm hỏng việc lớn.

Lúc đó, dù chết vạn lần thần cũng không thể chuộc tội được.

Trong đầu quần thần nghĩ thầm:

Viên lão thượng thư nói không sai, đường tới kinh thành của Đông Tề núi cao đường xa, một ông lão hơn bảy mươi bôn ba đường dài, bộ xương già này chưa chắc có thể kiên trì nổi.

Long Thái nói:

-Tuổi tác của lão thượng thư đã cao, quả thật không thích hợp đi xa.

Hơi trầm ngâm, gã hỏi:

-Trấn Quốc Công, khanh có ứng viên nào thích hợp không?

-Thần nghĩ: muốn thể hiện thành ý của Đại Sở ta, sứ thần lần này không thể chọn qua loa được, người này phải là người cơ trí, làm việc lão luyện khôn khéo, hơn nữa còn phải có thân phận tôn quý.

Thần nghĩ Vương gia là người thích hợp nhất.

Trấn Quốc Công nói:  -Vương gia mang trong người huyết mạch hoàng thất, nhìn xa thấy rộng, cơ trí phi phàm. Nếu Vương gia đi Đông Tề, nhất định có thể làm cho người Đông Tề thấy được thành ý của Đại Sở ta, như vậy, hôn sự này sẽ thành công.
 

 

2.16355 sec| 2448.602 kb