Cố Thanh Hạm nằm trên người hắn, mặt mày biến sắc. Lúc này không phải nàng lo lắng Tề Ninh sẽ làm gì mình mà bởi ngày thường lo trong phủ có việc đột xuất cho nên cửa khu nhà của nàng vào ban ngày đều không đóng, để cho người khác có thể vào bẩm báo bất cứ lúc nào.
Cảnh tượng hiện tại nếu để người khác nhìn thấy thì hậu quả không sao tưởng tượng nổi. Thân thể mềm mại của nàng giãy dụa vài cái, mắng nhỏ:
- Ngươi điên rồi à? Bị người ta nhìn thấy thì làm sao sống nổi?
Tề Ninh cũng không ôm chặt lắm, Cố Thanh Hạm giãy dụa liền đứng dậy được, tóc tai rối bù. Nàng đứng dậy chỉnh lại quần áo, quay đầu liếc ra cửa một cái, lúc này mới trừng mắt lườm Tề Ninh, nói nhỏ:
- Sau này sẽ xử lý ngươi sau.
Tề Ninh ngồi dậy, đổi đề tài ngay:
- Tam nương, Hoàng thượng đã hạ chỉ rồi, phải tới Đông Tề cầu thân.
Cố Thanh Hạm ngẩn ra, nhíu mày nói:
- Đông Tề? Có phải giống như tin đồn, tiểu thư nhà Tư Mã có thể phải vào làm hoàng hậu không?
- Nhà Tây Môn cũng muốn thế.
Tề Ninh cười nhạt một tiếng:
- Đáng tiếc Hoàng thượng tự có ý riêng. Nếu thật sự tiểu thư nhà Tư Mã vào cung, hôm nay thiên hạ còn chưa nghe tin sao?
Lập tức Cố Thanh Hạm giơ ngón tay dựng thẳng lên môi, dáng vẻ mê người, hạ giọng trách cứ:
- Đừng có nói bậy.
- Tam nương, người tới gần một chút, ta có chuyện muốn nói với người.
Tề Ninh hạ giọng nói.
Cố Thanh Hạm không tiến mà lại lùi ra, như cười như không nói:
- Có chuyện gì cứ nói, đừng có tới gần.
Trong lòng nàng lại nghĩ, thằng ranh nhà ngươi có ý đồ gì còn tưởng ta không biết, bây giờ đúng là to gan lớn mật, có cơ hội sẽ lợi dụng ngay, nàng quyết không thể để hắn ba phiên bốn bận thực hiện được.
Tề Ninh thở dài, nói:
- Tam nương, ta không làm loạn đâu, có chuyện cần nói thật.
Trong lòng hắn biết Cố Thanh Hạm không tin, lại nói nhỏ:
- Hầu phủ chúng ta có nội gian hay không?
Cố Thanh Hạm ngẩn ra, thấy ánh mắt Tề Ninh nghiêm nghị mới biết kẻ này không lừa gạt mình tới gần thật, vì thế lại gần một chút nhưng vẫn giữ khoảng cách hai bước, nhíu mày nói:
- Nội gian? Ninh nhi, có phải ngươi phát hiện ra chuyện gì cổ quái hay không?
- Hôm nay trên triều, Tả thị lang bộ Hộ Phùng Nhược Hải bị cách chức điều tra, đã bị giam vào đại ngục của bộ Hình rồi.
Tề Ninh nghiêm nghị nói:
- Người làm chứng chống y là thân tín trong phủ. Những chuyện y không muốn người ngoài biết đều bị nhà Tư Mã nắm được chứng cớ. Nhà Tư Mã hôm nay giết gà dọa khỉ, ra tay với y rồi.
Dừng lại một chút, hắn nghiêng người tới trước, hạ giọng nói:
- Ta và Hoàng thượng đều có cảm giác, trong tay nhà Tư Mã tuyệt đối không chỉ nắm chứng cứ của mỗi một mình Phùng Nhược Hải.
Chỉ sợ có rất nhiều quan viên trong triều đều bị nhà Tư Mã túm được nhược điểm.
Đôi mắt xinh đẹp của Cố Thanh Hạm toát ra vẻ kinh hãi, lại bước gần thêm một bước, hỏi nhỏ:
- Ngươi nói nhà Tư Mã bố trí nội gian trong nhà họ Phùng sao?
- Những kẻ như vậy thì chuyện gì cũng làm được. Chúng ta phải cẩn thận là hơn.
Cố Thanh Hạm cười lạnh nói.
- Nhà họ Tề chúng ta không làm cái gì không dám cho người khác biết, cho dù phái người tới lục soát Hầu phủ chúng ta cũng chẳng tìm được tí tẹo nhược điểm nào.
- Nhưng nếu thật sự trong Hầu phủ của chúng ta có tai mắt, như vậy sau này nói chuyện làm việc không phải đều rõ ràng dưới mí mắt của nhà Tư Mã sao?
Ánh mắt Tề Ninh nghiêm trọng:
- Tam nương, người biết là ta cũng không nắm rõ lai lịch của kẻ dưới trong phủ này lắm. Ta không thể xác định trong bọn họ có cơ sở ngầm do người khác sắp đặt hay không.
Cố Thanh Hạm hơi gật đầu, nói:
- Ninh nhi, ta hiểu ý của ngươi rồi.
Chuyện này không cần ngươi quản nhiều, ta sẽ âm thầm điều tra.
Tề Ninh cười nói:
- Ta biết là giao việc này cho Tam nương tất nhiên không lo mà.
- Đừng có nịnh bợ.
Cố Thanh Hạm nói:
- Đúng rồi, nhà Tư Mã có phản đối chuyện cầu thân với Đông Tề không?
- Trừ nhà Tư Mã ra, làm gì có quan viên khác trong triều hy vọng người nhà Tư Mã làm chủ hậu cung đâu?
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Hoài Nam vương và rất nhiều quan viên trong triều, tất nhiên là hết sức tán thành việc cầu thân với Đông Tề. Chuyện này trên triều hôm nay đã định rồi, tiểu thư nhà Tư Mã nhiều nhất cũng chỉ tiến cung làm một phi tử thôi.
Cố Thanh Hạm nói:
- Vậy Hoài Nam Vương cũng đến Đông Tề sao?
Sau đó nàng lại lắc đầu, nói:
- Chỉ sợ Hoài Nam Vương không dám rời kinh. Nếu y đi, nhà Tư Mã còn không nhân cơ hội xuống tay với người của y sao?
Tề Ninh cười khổ nói:
- Chuyện này bọn họ đẩy đi đẩy lại, cuối cùng rơi lên đầu ta rồi.
Cố Thanh Hạm hơi biến sắc, hỏi:
- Ngươi sao? Triều đình cho ngươi đi sứ cầu thân?
- Đây là ý của Hoàng thượng.
Tề Ninh nói:
- Lần này nếu không cầu thân được thì vị tiểu thư nhà Tư Mã kia hiển nhiên sẽ vào làm chủ hậu cung rồi. Cho nên lần này chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Cố Thanh Hạm nhíu mày nói:
- Trong triều thật không còn ai sao? Chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải là ngươi đi làm. Ngươi vừa từ Tây Xuyên về được mấy ngày lại muốn cho ngươi đi Đông Tề.
Ngươi không thể nói với Hoàng thượng một chút, phái người khác đi sao?
Tề Ninh nói nhỏ:
- Tam nương, sao người lại không muốn cho ta đi? Lo lắng ta gặp việc gì sao?
- Phì phì phì!
Cố Thanh Hạm lập tức tiến lên, giơ cánh tay ngọc mềm mại che miệng Tề Ninh lại, tức giận nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó. Có liệt tổ liệt tông nhà họ Tề bảo hộ, tất nhiên ngươi sẽ gặp thái bình thuận lợi, không có chuyện gì được. Lần sau còn nói bậy, cẩn thận ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa đâu.
Mặc dù nàng trách mắng như lời nói hành động đều lộ vẻ ân cần.
Trong lòng Tề Ninh ấm áp, cầm lấy bàn tay đang che miệng mình kia. Lập tức Cố Thanh Hạm muốn giãy ra nhưng Tề Ninh lại cầm chặt, nói nhỏ:
- Tam nương, Cẩm Y hầu nhà họ Tề nay không giống xưa. Chớ nói phụ thân đã qua đời, cho dù người còn sống, nhà họ Tề cũng không bằng thế lực nhà Tư Mã.
Cố Thanh Hạm gật đầu khẽ. Điểm này tất nhiên nàng hiểu rõ.
- Quyền thế nhà Tư Mã càng ngày càng bành trướng, nếu thật sự bị chúng điều khiển triều đình hoàn toàn, tất nhiên Hoàng thượng sẽ biến thành con rối. Mà chỉ sợ nhà họ Tề chúng ta cũng không có kết cục gì tốt.
Tề Ninh thở dài nói:
- Nhưng phàm là những thế lực có uy hiếp với nhà Tư Mã, bọn chúng cũng tuyệt không bỏ qua. Việc hôm nay chúng ta có thể làm chỉ là trợ giúp Hoàng thượng, ngăn cản thế lực nhà Tư Mã mở rộng ra.
Cố Thanh Hạm biết Tề Ninh nói không sai, buồn bã thở dài nói:
- Là ta lo lắng lần này ngươi cầu thân thất bại, có người sẽ lấy cớ ra tay với ngươi. Hơn nữa có người không muốn chứng kiến Đông Tề và Đại Sở liên hôn, nhất định sẽ gây cản trở với ngươi!
Trên trán nàng tràn đầy vẻ sầu lo.
Tề Ninh cười ha hả, nói:
- Người yên tâm, Tây Xuyên tràn ngập sát khí như vậy mà ta vẫn bình yên vô sự trở về. Tam nương, hành trình lần này tới Đông Tề cũng không có chuyện gì đâu.
Hắn thở dài, nói:
- Nhưng có một việc ta chỉ sợ khó có thể chịu được. Đó là việc đau khổ nhất trong chuyến đi này.
- Chuyện gì?
Cố Thanh Hạm vội vàng hỏi.
Tề Ninh nói nhỏ:
- Ta chỉ sợ vừa rời kinh thành là ngày đêm nhớ Tam nương. Đến lúc đó ăn ngủ không yên, thật sự đúng là dày vò.
Mặt Cố Thanh Hạm đỏ lên, mắng:
- Ngươi lại nói lăng linh tinh, không biết lớn nhỏ.
- Tam nương, không phải nói hươu nói vượn đâu. Ta nói thật đó.
Tề Ninh thở dài nói:
- Mấy ngày nữa ta phải đi rồi, cần gì phải nói láo với người. Người không hiểu sao?
Cố Thanh Hạm thấy hắn nghiêm trang, quay đầu lại liếc cửa khu nhà một cái, nói nhỏ:
- Ninh nhi, vậy ngươi không nhớ nữa là xong. Tam nương khó coi như vậy, có gì đáng nhớ đâu.
- Chuyện này không phải do ta.
Khoảng cách giữa Tề Ninh và Cố Thanh Hạm chỉ một bước chân, ngửi mùi hương như lan như xạ trên người thiếu phụ xinh đẹp này, hắn hạ giọng nói:
- Thật ra ta cũng không muốn xuất sứ, thầm nghĩ ở lại kinh thành, mỗi ngày nhìn thấy Tam nương là tốt rồi. Cho dù là không chạm được một ngón tay Tam nương, mỗi ngày nhìn người một cái, tâm lý cũng thư thả.
Mặc dù lúc đầu Cố Thanh Hạm gả cho tam gia nhà họ Tề nhưng gặp ít xa nhiều, hầu như chẳng ở cùng bao lâu. Hơn nữa nhà họ Tề đều xuất thân võ tướng. Tam gia của họ Tề mặc dù dũng võ nhưng không biết nói lời ngọt ngào.
Những lời tâm tình như thế này, thật sự Cố Thanh Hạm chưa từng nghe người đàn ông nào nói với mình. Mà Tề Ninh ba lần bảy lượt nói nhớ nàng, dù sao cũng là thân thể bình thường, dù nghe những lời này hơi khiến người ta xấu hổ nhưng kỳ quái chính là trong lòng lại rất ấm áp. Lúc này thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Tề Ninh, trong lòng nàng mềm nhũn ra, cắn cắn môi, nói nhỏ:
- Ta là bề trên của ngươi, từ trước đến nay đều ở chung với ta, đi khỏi nhà, trong lòng nhớ ta cũng không có gì lạ!
Tề Ninh suy nghĩ một chút, cũng không nói gì.
Cố Thanh Hạm nghĩ ngợi rồi mới nói:
- Vậy thì ta...
Do dự một chút, nàng lại lắc đầu, nói:
- Thôi, chuyện này....
Tề Ninh thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, trong lòng biết tất nhiên có việc, nói nhỏ:
- Tam nương, người có chuyện gì khó khăn sao?
Cố Thanh Hạm do dự một chút, cuối cùng lấy một chiếc khăn thơm trên người ra, gương mặt đỏ bừng, quay đầu nhìn lại cánh cửa khu nhà lần nữa, lại nhìn một vòng quanh tường khu nhà, xác định không có người nào, lúc này mới thật ngượng ngùng nói:
- Ngươi cầm chiếc khăn tay này đi, nếu toát mồ hôi cũng có thể dùng!
Nói thế nhưng không đưa qua. Tề Ninh thấy chiếc khăn tay kia do tơ tằm chế thành, sạch sẽ trắng tinh, biết đây là khăn Cố Thanh Hạm thường dùng, đưa tay ra lấy. Cố Thanh Hạm lại rút tay lại, căn răng nói:
- Đừng vội. Có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một chuyện.
- Người nói đi.
- Không được để người khác biết.
Cố Thanh Hạm hạ giọng nói:
- Ta là bề trên của ngươi, cho ngươi chiếc khăn tay này không có ý gì khác nhưng không cho phép ngươi để người khác nhìn thấy. Dù sao nếu để người khác biết, ta cũng không thừa nhận là ta đưa cho ngươi, ngươi nghe rõ chưa?
Tề Ninh gật đầu nói:
- Tam nương yên tâm, chuyện của ta và người, tuyệt đối ta không để lộ chút nào đâu!
- Ngươi lại nói bậy.
Cố Thanh Hạm hơi lúng túng:
- Ta với ngươi có chuyện gì chứ?
Chúng ta không có chuyện gì hết.
Thôi đi, không cho ngươi thì hơn!
Nói xong liền định thu khăn tay về. Tề Ninh tay mắt lanh lẹ, đưa tay ra cướp dễ dàng từ tay nàng.
Cố Thanh Hạm ôi chao một tiếng, định giật về nhưng Tề Ninh đã lắc mình tránh thoát, đặt chiếc khăn tay lên mũi, hít sâu hai hơi. Chiếc khăn này Cố Thanh Hạm để trong người, cho nên trên đó tràn ngập mùi thân thể nàng, thơm thấm tận vào trong tâm tạng. Tề Ninh hít sâu một hơi, đầy vẻ say mê nói:
- Thơm quá, mùi cơ thể Tam nương thơm quá!
- Vô sỉ!
Mặt Cố Thanh Hạm đỏ tới mang tai, chỉ cảm thấy nhất thời mình mềm lòng, làm sai một chuyện, muốn giật lại đã không được nữa, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi đừng để người khác thấy, cũng không được để người khác biết.
Tề Ninh cất vào ngực, nói:
- Có chiếc khăn tay này, lúc nhớ người ta sẽ lén lấy ra ngắm, chỉ cần ngửi một chút là có thể ngửi được hương thơm trên người Tam nương.
- Chỉ cho xem, không được ngửi.
Cố Thanh Hạm lộ vẻ hung ác nói:
- Nếu ngươi không nghe lời thì sau này đừng mong có thứ gì từ người ta nữa.
Tề Ninh mở to hai mắt, hỏi:
- Tam nương người nói sau này có thể cho ta thứ gì trên người sao?
Cố Thanh Hạm ngẩn ra, biết mình lỡ lời, vô cùng ngượng ngùng đáp:
- Không có gì hết. Ta nói được là làm được. Ngươi đừng mơ nữa.
Thấy Tề Ninh cười tủm tỉm nhìn mình, nàng chỉ cảm thấy trống ngực đập càng mạnh, xoay người đi ra ngoài, nói:
- Ta đi ăn cơm!
Vòng eo đong đưa, cặp mông tròn trịa lắc lắc, giống như đang bỏ chạy vậy
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo