Điền phu nhân không phải loại thiếu nữ ngây thơ không biết gì, nàng ta đương nhiên hiểu ý Tề Ninh muốn nói gì.
Cẩm Y Hầu đã trúng độc Thôi tình, muốn giải độc phải cần đến phụ nữ. Thật ra trong Điền trạch cũng có nha hoàn do Điền phu nhân dùng tiền mua về, nếu như Điền phu nhân thật sự muốn tìm nha hoàn đến cho Tề Ninh giải độc không phải là không thể.
Thế nhưng Tề Ninh đường đường lại là Cẩm Y Hầu, liệu hắn có thể chấp nhận để một nha hoàn đến giải độc cho mình hay không cũng là một vấn đề. Mà quan trọng nhất là nếu như nàng ta tìm một nha hoàn tới, cho dù sau này có bịt miệng được nha hoàn đó nhưng chưa chắc đảm bảo chuyện này không có người thứ ba biết, nói tóm tại việc này tương đối phức tạp.
Hiện giờ thuốc giải độc tốt nhất chỉ có chính bản thân nàng ta.
Nhưng lấy bản thân mình ra làm thuốc giải cho Tề Ninh đương nhiên Điền phu nhân không thể đồng ý. Nàng ta không phải loại phụ nữ lẳng lơ, bản thân rất coi trọng trinh tiết, những năm gần đây có rất nhiều người để ý đến nàng thậm chí cũng có không ít người bày tỏ tấm lòng yêu thương với nàng nhưng đều bị nàng khéo léo từ chối.
Thế nhưng lần này nguyên nhân Tề Ninh trúng độc Thôi tình lại chính là do rượu Bách Hoa mà rượu đó lại là tự nàng ta lấy ra.
Nếu như Tiểu Hầu gia không may xảy ra chuyện gì thì cả Điền gia cũng coi như đi đời.
Nàng ta đỏ mặt, cắn cắn đôi môi căng mọng, Tề Ninh sao lại không biết nàng ta đang định làm gì, hắn khua tay nói:
- Nàng qua bên kia đi, ta không phải loại người lợi dụng lúc người khác khó khăn mà làm bừa đâu, ta không cần dùng nàng giải độc.
Tề Ninh nói vậy lại càng khiến Điền phu nhân áy náy hơn, nàng ta do dự một lát sau đó lắp bắp nói:
- Hầu…Hầu gia, có phải…có phải chỉ cần…xuất ra là được đúng không?
Nàng ta cũng là người từng trải, biết rõ tình dục là phải làm những gì.
Tề Ninh xoay người lại, đưa lưng về phía nàng ta, hắn nói:
- Ta cũng không biết, ngươi đừng hỏi nhiều nữa, để ta xem một lát nữa có đỡ hơn không. Ngươi đừng cho bất cứ ai vào đây, bộ dạng ta lúc này để người khác nhìn thấy không hay cho lắm.
Điền phu nhân vội đảm bảo:
- Không đâu, ngài yên tâm, sẽ không có ai dám tới đây đâu!
Thấy toàn thân Tề Ninh run lên, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nàng biết lúc này hắn đang bị dày vò. Là người từng trải nàng ta cũng biết đàn ông phải chịu đựng chuyện này là một loại dày vò. Đã vậy độc Thôi tình lại là loại độc không bình thường, trong lòng nàng vô cùng lo lắng nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Đột nhiên thấy Tề Ninh thở dốc liên tục, đến lúc này rồi nhưng hắn vẫn không hề có ý muốn lợi dụng người khác mà vẫn cố cắn răng chịu đựng, đối với một người có thân phận như hắn làm được điều này thật vô cùng đáng quý. Điền phu nhân do dự một lát, cuối cùng bước lên hai bước, hai má đỏ bừng, lắp bắp nói:
- Hầu gia, hay hay là…ta…ta giúp ngài.
Tề Ninh không quay đầu lại, chỉ nói:
- Ngươi có thế giải độc sao?
Điền phu nhân vội nói:
- Không phải, ý ta là…là…ta có thể…giúp ngài…xuất ra!
Mặc dù đã là người từng trải nhưng khi đối mặt với Tiểu Hầu gia nhỏ hơn mình rất nhiều nàng ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt đỏ bừng, chỉ biết nắm chặt lấy vạt áo.
Tề Ninh giật mình, hắn vẫn không quay đầu lại mà trầm giọng nói:
- Thế không tốt đâu!
- Hầu gia, xin ngài đừng hiểu lầm!
Điền phu nhân sợ Tề Ninh hiểu lầm ý của mình nên vội giải thích:
- Ta có… ta có cách khác, nhưng… nhưng sau khi… bước ra khỏi cánh cửa này, Hầu gia… Hầu gia hãy quên chuyện này đi!
Lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng ta lại thấy hối hận, thầm nghĩ sao mình lại có thể chủ động nói ra nhưng lời đó được chứ! Mặt nóng ran lên, nhưng lại nghĩ tới hiện giờ Tề Ninh đang trúng phải độc Thôi tình, vì để tránh chuyện không may xảy ra bản thân chịu thiệt một chút cũng không sao.
Tề Ninh quay đầu lại nhìn thấy trên mặt phu nhân xinh đẹp ửng hồng, đôi môi đỏ mọng, có vẻ rất khẩn trương, hai tay nắm chặt vạt áo, bầu ngực nhấp nhô phập phồng theo nhịp thở. Gình ảnh này càng khiến cả người hắn nóng lên, hắn vội hỏi:
- Cách gì? Đây là chuyện có liên quan đến mạng người đấy, ra ngoài nói gì chứ? Mà đúng rồi, sau khi ngươi rời khỏi đây không được phép nói linh tinh!
Điền phu nhân sợ Tề Ninh tuổi còn trẻ không giữ được mồm miệng nên mới nói thế nhưng không ngờ hắn lại dặn ngược lại không cho nàng nói năng bậy bạ nên lòng cũng thấy yên tâm hơn.
Ánh đèn chớp động, không gian yên tĩnh lạ thường, nàng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt của Tề Ninh, chỉ lí nhí nói:
- Hầu gia, ta giúp…giúp ngài xuất ra, không biết ngài…ngài có chê không?
Nàng thầm lo mình đã là gái ba mươi tuổi rồi mà Tiểu Hầu gia lại còn nhỏ tuổi như vậy không biết hắn có chê mình hay không.
Tề Ninh thầm nghĩ: Mỹ nhân như vậy yêu cầu muốn giúp ta, ta cầu còn không được, làm sao dám chê? Thế nhưng ngoài miệng thì lại nói:
- Chê gì? Chỉ cần có thể giải độc cho ta, ngươi chính là công thần lớn nhất!
Điền phu nhân vẫn thấy có chút lo lắng, suy nghĩ một lát rồi giơ tay chỉ vào đằng sau tấm bình phong bách điểu, nói:
- Hầu gia, ngài… ngài đi ra đằng sau đi!
Tề Ninh không hề do dự lập tức đứng dậy đi ra đằng sau tấm bình phong, thấy trong này có một cái giường trúc, hắn cũng không hiểu tại sao lại đặt cái giường này ở đây, đợi một lát không thấy Điền phu nhân tới hắn liền quay đầu lại nhìn.
Thế nhưng lúc này Điền phu nhân lại có chút do dự. Tiểu Hầu gia uống nhầm rượu Bách Hoa ở chỗ nàng, nàng lấy thân mình giải độc cho hắn theo lý mà nói thì là chuyện hết sức bình thường. Việc này không chỉ là giúp Tề Ninh giải độc mà còn là vì đảm bảo tính mạng cho cả Điền gia, bởi nếu như Tiểu Hầu gia không may xảy ra chuyện gì ở đây, toàn bộ Điền gia sẽ bị tịch thu tài sản, bắt giam xử trảm.
Thế nhưng khi nghĩ đến cách giải độc lại khiến mặt nàng đỏ bừng, thế nhưng trong tình huống này cũng chẳng còn cách nào khác, do dự một lát cuối cùng nàng vẫn quyết định đi đến đằng sau tấm bình phong. Nhìn thấy mặt Tề Ninh đã đỏ bừng thậm chỉ đến mắt cũng đỏ, biết không thể chậm trễ thêm nữa, nàng chỉ vào giường trúc rồi nói:
- Hầu gia…ngài..ngài nằm xuống đi!
Lúc này thì Tề Ninh cũng đã hiểu, hắn thầm nghĩ: vị phu nhân này thật sự muốn chủ động hiến thân hay sao? Mặc dù hắn có chút nghi ngờ nhưng lúc này máu trong cơ thể đã sôi trào như muốn bùng nổ, hận không thể bế Điền phu nhân vứt lên giường nhưng hắn vẫn cố chịu đựng, nghe lời nàng ta đi đến bên giường rồi nằm xuống. Sau khi Tề Ninh nằm xuống, Điền phu nhân liền nhìn xuống dưới thấy bụng dưới của Tề Ninh vì tác động của độc Thôi tình nên đã dựng lên, trong lòng có chút hốt hoảng nhưng lúc này đột nhiên Tề Ninh lại lên tiếng hỏi:
- Phu nhân, kế tiếp…kế tiếp… ta nên làm gì?
Điền phu nhân nhẹ nhàng bước đến, ngồi xuống bên cạnh giường trúc, nhỏ giọng nói:
- Hầu gia, ngài hãy nhắm mắt lại đi, trước khi…xuất…xuất ra, ngài không được mở mắt…được… được không?
Tề Ninh thấy nàng có vẻ khó xử, hắn cũng hiểu hiện tại trong lòng nàng có lẽ đang đấu tranh rất dữ dội. Người phụ nữ này coi trọng phẩm giá, lúc này phải giải độc cho hắn quả thực là đã làm khó cho nàng rồi!
Tề Ninh gật đầu, khẽ nói:
- Làm khó cho phu nhân rồi!
Hắn nhắm mắt lại, hương thơm cơ thể từ trên người Điền phu nhân phảng phất quanh đầu mũi, mặc dù nhắm mắt nhưng trong đầu hắn vẫn hiện lên hình ảnh của Điền phu nhân với đường cong mượt mà cùng với mùi hương thơm ngát từ cơ thể. Hắn nghe thấy tiếng nói run run của nàng:
- Hầu gia, lần này là họa do ta gây ra…ta chỉ…chỉ là muốn chuộc tội…ngài…ngài đừng trách ta… ta…ta thật ra…ta không phải là loại phụ nữ đó!
Tề Ninh “ừ” một tiếng, ngay sau đó cảm nhận được vạt áo của mình bị nhấc lên, hắn còn cảm nhận được bàn tay của Điền phu nhân lúc này đang hết sức run rẩy, sau đó Điền phu nhân lại lí nhí nói:
- Hầu… Hầu gia, ta giúp ngài… xuất ra, ngài…ngài đừng nghĩ ngợi lung tung!
Tề Ninh thầm mắng: Đã lúc nào rồi mà còn lằng nhằng thế không biết! Hắn lại “ừ” một tiếng nữa, đợi một lát sau cảm giác quần của mình cũng đã bị cởi ra. Hắn hơi nhấc mông lên, lập tức cảm thấy phía dưới mát lạnh, quần đã bị cởi ra hoàn toàn. Lại nghe tiếng thở cực nhẹ, Tề Minh không nhịn được, hé mắt ra nhìn, thấy Điền phu nhân quay mặt đi nơi khác, mặt đỏ bừng. Điền phu nhân dùng một tay bịt miệng, như sợ mình bất giác bật ra tiếng kêu lớn vậy.
Tề Ninh nhắm mắt lại hỏi:
-Làm sao vậy?
-Không có gì.
Điền phu nhân bối rối đáp. Nàng đương nhiên không thể nói ra rồi.
Sau khi nàng cởi quần cho hắn thì chứng kiến một vật kích thước kinh người. Xưa, cố phu quân của nàng bé tý tẹo nên nàng không ngờ tới của Tề Ninh lại khủng khiếp như vậy. Mặt nàng đỏ bừng.
Lòng lại không kiềm chế được, bất giác nảy sinh một ý nghĩ, lớn như vậy, nữ nhân nào “chứa” cho nổi.
Tề Ninh cũng không nói gì nữa, một lát sau mới cảm thấy nơi đó ấm áp, mềm mại như tơ. Hai mắt hắn he hé ra nhìn lại, phát hiện ra trong tay Điền phu nhân đã có thêm một chiếc khăn lụa nhỏ hình vuông, mặt đang đỏ bừng, cúi đầu lau thật sạch chỗ đó. Tính tình nàng thích sạch sẽ, tay chân cũng nhanh nhẹn, sau một lát rốt cục cũng lau sạch xong. Đợi một chút, Tề Ninh lại cảm thấy bên dưới ấm áp, hóa ra Điền phu nhân đã nắm vào "long trụ" rồi.
Bàn tay nàng còn trắng hơn ngà voi, ngón tay thon dài, lòng bàn tay mịn màng trong trẻo, trông giống như mật hoa mai, ngón cái tròn trịa, mềm mại mịn màng như bông vậy.
Tề Ninh chỉ liếc một cái liền cảm thấy toàn thân co rút.
Dường như Điền phu nhân cũng cảm thấy thân thể Tề Ninh căng thẳng, nói nhỏ:
- Có phải là làm ngài đau không?
Phía sau tấm bình phong cũng không đốt đèn, đèn để mãi trên bàn gỗ hình tròn kia, cách một tấm bình phong, mặc dù không đến nỗi tối tăm nhưng cũng không sáng ngời lắm. Trong mông lung, nhìn Điền phu nhân lại càng quyến rũ mê người.
- Không, không sao đâu!
Lúc này Tề Ninh có một cảm giác kích thích như đi ngoại tình, toàn thân thoải mái, hạ giọng nói:
- Đa tạ!
Điền phu nhân cúi đầu, không dám nhìn nơi kia, chỉ đưa tay vuốt khẽ. Nàng là người từng trải, hiểu ý, tay chân lại khéo léo, chỉ cảm thấy thứ kia nóng bỏng vô cùng, làm người ta rất xấu hổ. Một tay nàng miễn cưỡng nắm hết long trụ, đỏ mặt nhẹ nhàng di chuyển, ngay từ đầu cũng không thuần thục lắm nhưng sau một lát đã lưu loát hơn. Hơn nữa bàn tay nàng lại rất mềm mại, càng ngày càng thuận lợi, tốc độ cũng tăng nhanh dần lên.
Ngay từ đầu Điền phu nhân vô cùng hồi hộp, vừa xấu hổ vừa lo lắng nhưng thấy Tề Ninh nhắm mắt lại, người phụ nữ trưởng thành này cũng hơi an tâm, cũng cả gan hơn một chút, ngẫu nhiên còn hơi nhìn về cái đó, mỗi lần thấy lại nhanh chóng quay đầu đi, không dám nhìn lâu nhưng trái tim lại đập thình thịch, thầm nghĩ không biết sau này tiểu Hầu gia sẽ lấy phụ nữ thế nào, làm sao phụ nữ bình thường có thể chịu nổi chứ.
Chính nàng cũng uống Bách Hoa Tửu, mặc dù không có phản ứng kịch liệt như Tề Ninh nhưng cũng hơi khó chịu. Giờ phút này tay nắm nơi đó, bị cảm giác nóng bỏng kích thích, nàng chỉ thấy toàn thân từ trên xuống dưới nóng như lửa thiêu, không tự chủ mà kẹp chặt hai chân nhưng vẫn thấy khó chịu, chỉ có thể nương theo động tác lên xuống của cánh tay để lúc lắc cặp mông tròn căng, dùng động tác này làm giảm cảm giác khó chịu trên người.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo