Hoài Nam Vương nghe Trấn Quốc Công muốn cho mình làm sứ thần tiến cống Đông Tề, nhíu chặt mày, nhưng chỉ chớp mắt đã cười nói:

- Hoàng thượng, sai thần tới Đông Tề cũng phù hợp ạ.

Long Thái hỏi:

- Vương thúc nguyện ý tới Đông Tề sao?

- Ra sức vì nước, không dám không theo. Có điều, thần cảm thấy, lần này thần đến Đông Tề chỉ sợ sẽ mang đến hậu họa lớn cho Đại Sở.

- Hậu hoạ?

- Hoàng thượng, cầu thân Đông Tề thể hiện thành ý của Đại Sở ta, đương nhiên là không sai. Nhưng mà, Hoàng thượng có từng nghĩ tới, dù sao thần cũng là Vương gia Đại Sở, nếu thần tới Đông Tề đương nhiên cho Đông Tề đủ mặt mũi rồi, nhưng có thể từ đó sẽ nuôi lớn khẩu vị của người Đông Tề.

- Xin chỉ giáo!

- Hoàng thượng, lần trước Đồng Tề mở đại điển, khi ấy Hoàng thượng vẫn là Thái tử, tới đó tham gia, đã là phá lệ, cho Đông Tề vinh dự lớn. Từ khi Đại Sở ta lập quốc tới nay, tuy rất ít vãng lai với Đông Tề nhưng hiện tại thì khác, Đông Tề phái ra cao nhất chỉ là quan viên, nhưng cũng không phải đại lễ. Tuy nói Đại Sở ta muốn kết minh với Đông Tề nhưng sau khi kết minh ai là chủ ai là thứ, phải làm rõ ngay từ đầu.

Long Thái gật gật đầu. Hoài Nam Vương tiếp tục giải thích:

- Lần này cầu thân, nếu như thần tới, vậy từ sau này mỗi lần kết giao với người Đông Tề mọi thứ chắc chắn đều phải dùng quy cách cao tương đương. Hơn nữa, một khi kết minh, sự tình sẽ phát sinh thêm rất nhiều. Nếu mới từ đầu đã nuôi lớn khẩu vị của bọn họ, vậy sau này có rất nhiều chuyện Đại Sở ta sẽ lâm vào thế bị động.

- Ý Vương thúc là, nếu ngươi đi Đông Tề, bọn họ sẽ sinh ra tâm tự mãn, về sau kết giao cùng Đại Sở ta sẽ càng đưa ra thêm nhiều điều kiện khó khăn khác?

Long Thái trầm ngâm.

Hoài Nam Vương gật đầu:

- Đúng vậy Hoàng thượng, Đông Tề so với Đại Sở ta chẳng qua chỉ là một tiểu quốc an phận trong góc. Lần này cầu thân, chúng ta đã tỏ thành ý, cũng phải để cho bọn họ biết mình ở địa vị gì, tránh việc ngày sau kết giao sẽ mang tới quá nhiều phiền toái cho hai nước.

Trấn Quốc Công lại cười nói:

- Vương gia, không biết ngoài Vương gia còn có ai thích hợp không?

- Đương nhiên Bổn Vương không tiện đi, nhưng trong bốn đại thế tập của Đại Sở ta bất kỳ người nào làm sứ thần cũng hợp lý, vừa tỏ đủ thành ý, lại có thể không thả cho bọn họ cảm thấy quá tự mãn.

Liếc nhìn Kim Đao Hầu, thấy Kim Đao Hầu vẫn lù lù bất động như một tảng đá điêu khắc từ cổ xưa, y cười nói:

- Kim Đao Hầu gia tuổi tác đã cao, đương nhiên không thể làm sứ thần. Do vậy, người thích hợp làm sứ thần chỉ có ba vị, Cẩm Y Hầu, Vũ Hương Hầu và Trung Nghĩa Hầu Tư Mã Thường Thận.

Vũ Hương Hầu Tô Trinh vội vàng lên tiếng:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, lần trước Kinh thành có dịch độc, thần đã bị lây, đến giờ vẫn còn uống thuốc, lần này lặn lội đường xa, thần chỉ sợ không đủ sức!

Quần Thần buồn cười, thầm nghĩ, Vũ Hương Hầu ngươi cũng không cần lo lắng quá mức đâu. Ngươi tài cán bình thường, triều đình cũng sẽ không phái ngươi tới Đông Tề làm việc trọng đại như thế.

Quả nhiên, Long Thái đáp:

- Vũ Hương Hầu đã không khỏe thì cứ ở lại Kinh thành điều dưỡng đi, không cần đi xa.

Tô Trinh nhẹ nhàng thở ra, cảm tạ hoàng ân.

- Nếu vậy!

Hoài Nam Vương mỉm cười nói:

- Trung Nghĩa Hầu Tư Mã Thường Thận là người vi thần thấy thích hợp nhất. Trung Nghĩa Hầu văn võ song toàn, làm việc ổn trọng, nhạy bén, lại được lão Quốc Công tự tay dạy dỗ nên. Để Trung Nghĩa Hầu làm sứ thần tới Đông Tề, có thể nói là lựa chọn thích hợp nhất.

Tư Mã Thường Thận cũng bước ra khỏi hàng:

- Hoàng thượng, nếu người khâm mệnh phái thần làm sứ thần, thần rất sẵn…

Y còn chưa dứt lời đã nghe tiếng ho khan như sấm. Trấn Quôc Công chắp tay thưa:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, Tư Mã Thường Thận quyết không thể tới Đông Tề.

Tư Mã Thường Thận hơi cau mày.

Tuy Hoài Nam Vương tiến cử y làm sứ thần đi Đông Tề có vẻ không có hảo tâm, nhưng y lại nghĩ, nếu lần này làm sứ thần, thuận lợi cầu thân, sẽ lập một công lớn. Uy danh Tư Mã Lam rất lớn, y vẫn luôn nép dưới cái bóng của phụ thân, ngoại trừ nhân vật trong triều thì chẳng mấy ai biết đến vị Trung Nghĩa Hầu Tư Mã Thường Thận này cả.

Y vừa mới kế tục tước vị Trung Nghĩa Hầu, cũng muốn tìm một cơ hội kiến công lập nghiệp, dựng nên uy vọng cho chính mình.

Tuy nói là tới Đông Tề cầu thân chưa chắc đã là một cơ hội hoàn mỹ, nhưng vẫn là một cơ hội tốt, y quả thực không muốn bỏ qua.

Nhưng y thật không thể tưởng tượng được, mình còn chưa nói hết lời, Trấn Quốc Công đã lên tiếng ngăn cản, ngữ khí lại cực kỳ dứt khoát quyết đoán, nên cảm thấy thất vọng sâu sắc.

- Trấn Quốc CÔng, vì sao Trung Nghĩa Hầu không thể đi Đông Tề?

Long Thái nhìn Trấn Quốc Công:

- Vương thúc nói không phải không có lý. Trong số bốn đại thừa kế, Trung Nghĩa Hầu chính là lựa chọn thích hợp nhất.

- Hoàng thượng, lão thần hiểu rất rõ Tư Mã Thường Thận. Ưu điểm lớn nhất của y là trung hậu thật thà, mà khuyết điểm lớn nhất là thiếu tài hùng biện, lại dễ dàng xúc động. Cả hai điểm này đều là đại húy kị để đảm nhiệm sứ thần.

Đi cầu thân là dùng tài hùng biện làm trọng, lại cần bản lĩnh gặp chuyện không sợ, ứng đối tự nhiên. Tư Mã Thường Thận không có khả năng này, nếu để y làm sứ, lần cầu thân này tất sẽ thất bại.

Mặt mũi Tư Mã Thường Thận đỏ bừng, há to miệng như muốn biện bạch gì đó, nhưng lời này là do cha y nói, y làm sao dám phản đối giữa triều.

- Lão Quốc Công, nếu Trung Nghĩa Hầu cũng không thể đảm nhiệm thì chỉ có Cẩm Y Hầu rồi.

Hoài Nam Vương nhìn Tề Ninh, thở dài:

- Để Cẩm Y hầu làm sứ thần, có phải hơi ít tuổi?

Trấn Quốc Công lắc đầu cười:

- Vương gia, có chí không ở tuổi lớn, không chí không phải trăm tuổi.

Lão giơ tay:

- Tuy Cẩm Y Hầu tuổi còn trẻ, nhưng phong thái đĩnh đạc, thành thục ổn trọng hơn tuổi. Vừa rồi Vương gia đã nói, tới Đông Tề cầu thân là để đạt mục đích kết minh. Cẩm Y Hầu đã đề xuất trước cả triều, có thể thấy Cẩm Y hầu nhanh nhẹn sáng tạo thế nào, suy nghĩ chu đáo thế nào. Nhân vật như vậy chính là rường cột của Đại Sở ta.

Triệu Lan Đình không để vuột mất thời cơ:

- Đúng vậy, Cẩm Y Hầu đi sứ Tây Xuyên, trong cảnh sinh tử tồn vong với Hắc Liên Giáo, Hầu gia còn có thể ngăn cơn sóng dữ, bởi vậy cũng có thể thấy được, Cẩm Y Hầu hoàn toàn có thể tự mình đảm đương. Có thể thuyết phục đám giang hồ lùm cỏ kia lùi lại cũng không phải chuyện dễ dàng, tài hùng biện của Cẩm Y Hầu thật sự khiến cho người ta khâm phục.

Thấy Trấn Quốc Công muốn đẩy Cẩm Y Hầu tới Đông Tề, tuy có rất nhiều quan viên không rõ tâm tư của lão, nhưng đám quan viên bám dưới tán của lão thì tán tụng không dứt, nhao nhao tán dương Cẩm Y Hầu trí tuệ phi phảm, dũng mãnh tuyệt luân, sau một hồi, Cẩm Y Hầu được bọn họ khen như thần tiên lên trời xuống đất không gì không làm được, đi sứ Đông Tề chỉ là một việc nhỏ, dễ như trở bàn tay, không cần tốn nhiều sức.

Tề Ninh không đổi sắc, vẫn bình tĩnh tự nhiên.

Đương nhiên hắn biết rõ Trấn Quốc Công lôi mình ra là vì không muốn cho Tư Mã Thường Thận đi Đông Tề, không chừng còn có ẩn giấu tâm tư gì đó.

Nếu Tề Cảnh còn tại thế, Trấn Quốc Công chưa hẳn đã dám ủn cây củi cháy bỏng tay này tới.

Nhưng Tề Ninh hiện giờ và Tề Ninh trước kia hoàn toàn là hai người khác nhau, vô luận là uy vọng hay thế lực trên triều đã đều không thể so sánh nổi.

Long Thái nghĩ một lát, cuối cùng nhìn Tề Ninh, ánh mắt có ý hỏi thăm.

Tề Ninh thở dài. Hoài Nam Vương đã tìm ra được lý do, xác định không thể sai y đi sứ Đông Tề. Trong bốn đại Hầu tước, Kim Đao Hầu không cần nói rồi, Long Thái cũng đã nhận lời cho phép Vũ Hương Hầu Tô Trinh ở lại, bây giờ chỉ có Tư Mã Thường Thận và mình. Mà Trấn Quốc Công lại đang cố hết sức để cho Tư Mã Thường Thận không được đi, vậy chỉ còn lại có một mình mình.

Nếu hắn thật sự không muốn đi đương nhiên cũng có thể tìm ra đủ loại lý do, nhưng nhìn ánh mắt của Long Thái, hắn hiểu tiểu Hoàng đế rất coi trọng việc này.

Tiểu Hoàng đế cầu thân Đông Tề, liên minh chỉ là lấy cớ, tính toán thật sự là muốn rước Công chúa Đông Tề tới. Đông Tề cũng chưa chắc đã cúi đầu nghe lệnh Nam Sở chỉ vì gả một Công chúa tới, quốc sách của Đông Tề vốn là nam bắc cân đối, tuyệt không có khả năng vì bất kỳ kẻ nào mà thay đổi quốc sách có liên quan đến vận mệnh quốc gia này.

Mục đích của Long Thái là hy vọng lấy việc này đập tan hy vọng cho Tư Mã gia một vị Hoàng hậu nữa.

Tề Ninh không do dự nữa, chắp tay thưa:

- Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng thật sự hạ chỉ cho thần đi sứ Đông Tề cầu thân, đương nhiên thần sẽ phụng chỉ mà đi, nỗ lực hết sức.

Ánh mắt Long Thái có vẻ cảm kích, nhưng không lập tức đáp lại, mà nhìn Kim Đao Hầu Đạm Đài Hoàng, hỏi:

- Kim Đao Hầu, theo ý của khanh, còn có thể chọn người nào thích hợp hơn không?

Thật ra đại cục đã định rồi, Tề Ninh biết Long Thái hỏi vậy chỉ là nể mặt Đạm Đài Hoàng kia một chút thôi. Từ khi lão Hầu gia này vào triều, từ đầu đến cuối không nói lời nào, cứ như tàng hình giữa triều đường. Hoàng đế hỏi vài câu xem như đã tôn trọng lão.

Kim Đao Hầu nhắm mắt như đang ngủ, nghe Hoàng đế hỏi mới hơi giật mình, run rẩy đứng dậy. Long Thái vội can:

- Lão Hầu gia không cần đứng dậy, cứ ngồi trả lời là được rồi.

Nhưng Đạm Đài Hoàng vẫn đứng dậy, run rẩy chắp tay:

- Bẩm Thánh thượng, lão thần mắt mờ, đầu óc hồ đồ, chuyện quốc gia đại sự lão thần không dám nói bậy, xin Hoàng thượng định đoạt.

Long Thái cũng biết Đạm Đài Hoàng này cũng không thể nói ra được câu gì có ích, hơi gật đầu, mới nhìn Tề Ninh:

- Cẩm Y Hầu, khanh trung quân thể quốc, trẫm rất vui mừng. Lần này đi sứ Đông Tề, trẫm giao cho khanh.

- Thần tuân chỉ!

Trấn Quốc Công cười nói:

- Cẩm Y Hầu tuổi trẻ anh tài, lần này đi sứ Đông Tề nếu có thể khoe ra tài cán tất có thể khiến cho người Đông Tề phải khâm phục.

Hầu gia còn nhỏ tuổi đã tài cán xuất chúng, Đông Tề cũng sẽ biết nhìn vào đó mà kính sợ Đại Sở ta.

Hoàng thượng cho Cẩm Y Hầu đi sứ Đông Tề thật sự là lựa chọn tốt nhất. Hoàng thượng anh minh!

Văn võ cả triều lập tức cùng hồ:

- Hoàng thượng anh minh!

Tề Ninh thầm cười lạnh, cao giọng thưa:

- Hoàng thượng, thần có một chuyện khẩn cầu, kính xin Hoàng thượng đồng ý!

- Chuyện gì?

Long Thái lập tức hỏi lại. Đương nhiên y biết, Tề Ninh đồng ý đi sứ hoàn toàn là vì tình nghĩa với mình, lúc này, mặc kệ hắn có yêu cầu gì, chỉ cần nói ra tất y sẽ cố hết sức để thỏa mãn.

- Ngươi có yêu cầu gì cứ nói!

- Hoàng thượng hạ chỉ cho thần trùng kiến Hắc Lân Doanh, thần đã bắt đầu cho người luyện binh.

Tề Ninh cao giọng:

- Nhưng đến bây giờ chẳng những Hắc Lân Doanh thiếu chiến mã, mà ngay một lượng quân tiền cũng không có.

Hắn lườm Đậu Quỳ ở Hộ bộ:

- Các tướng sĩ trung thành vì nước, đây là bổn phận của bọn họ.

Nhưng đi làm lính nếu chậm chạp không phát quân lương, thật thật sự không biết nên nói chuyện với bọn họ thế nào.

 

0.06923 sec| 2437.57 kb