dông
Câu hỏi của Đậu Quỳ công chính và nghiêm khắc, xuất phát từ câu “triều đình không có cha con” của Tư Mã Lam.
Tề Ninh bình tĩnh đứng ngoài quan sát. Tư Mã Lam chủ động thừa nhận chuyện khoanh đất chiếm ruộng khiến Tề Ninh hơi bất ngờ. Nhưng hắn hiểu rõ Trấn Quốc Công có thể đạt tới chức vị quyền thần của đế quốc chắc chắn không thể là một ông lão hồ đồ.
Lão còn giảo hoạt hơn hồ ly ấy chứ. Hắn đoán lão chắc chắn chuẩn bị ra chiêu rồi.
Trước đây hắn có nghe nói hai phái này minh tranh ám đấu với nhau nhưng chưa chứng kiến tận mắt. Không ngờ buổi chầu triều hôm nay lại được xem trò hay.
Tư Mã Lam bị Đậu Quỳ vặn hỏi nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh ung dung, đáp:
- Chuyện bên trong phức tạp, không tiện nói rõ trên triều.
Lão chuyển hướng sang tiểu hoàng đế:
- Hoàng thượng, lão thần khẩn cầu người giáng tội!
Hiển nhiên Long Thái không hiểu Tư Mã Lam có ý đồ gì, hơi cau mày. Chợt Hoài Nam Vương bước ra khỏi hàng và tâu:
- Hoàng thượng, Trấn Quốc Công là lão thần mấy triều, luôn trung thành với đất nước. Ông ấy nhất định có lý do của riêng mình khi làm thế. Thần tin rằng Trấn Quốc Công có nỗi khổ tâm riêng.
Y quay sang nói với Tư Mã Lam:
- Lão Quốc Công, trong chuyện này có gì khó xử ông cứ nói rõ trước Hoàng thượng. Bản vương tuyệt đối không tin ông làm việc mưu lợi trái với pháp luật.
Tư Mã Lam có vẻ khá cảm kích, lão nói:
- Đa tạ Vương gia thông cảm, chỉ là… Ài! Có vài việc không nói ra thì tốt hơn. Tư Mã Thường Thận khoanh đất chiếm ruộng đã phạm vào phép nước, xin Hoàng thượng trị tội! Lão thần biết chuyện mà không báo, cũng… cũng mang tội trong người, cầu xin Hoàng thượng cũng trị tội cả thần nữa ạ.
Đúng lúc này, từ trong hàng ngũ các quan viên một người lao ra, quỳ rạp xuống, cao giọng nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, thần có chuyện muốn tấu!
Mọi người nhìn sang, thấy người ra khỏi hàng là Công bộ Thượng Thư – Hoàng Phủ Chính. Có người cười lạnh trong long, nghĩ thầm vụ án này thật ồn ào, người của hai bên đều lên biểu diễn.
Trong lục bộ, Lại Bộ, Hộ Bộ và Công Bộ đã bị cuốn vào.
Năm xưa Tư Mã Lam là cận thần đệ nhất bên cạnh Hoàng đế Thái Tông. Trong khi Cẩm Y Lão Hầu gia và Vũ Hương Lão Hầu gia chinh chiến nơi biên cương, Kim Đao Hầu bị ghẻ lạnh thì Tư Mã Lam lại trở thành cánh tay đắc lực của tiên hoàng. Tư Mã Lam có tài nội chính xuất chúng, lại thêm cần cù chăm chỉ, mỗi khi làm chuyện gì đều đề bạt một nhóm quan viên.
Khi ấy Kinh Thành vừa trải qua sự tàn phá của ngọn lửa chiến tranh, những công trình cần xây dựng lại rất nhiều. Hoàng Phủ Chính này tinh thông về các công trình kiến trúc, nên năm xưa được Tư Mã Lam hết long đề bạt, ngồi vững ở vị trí Công Bộ Thượng Thư. Đa số mọi người hiểu rõ Lại Bộ Tả Thị Lang – Trần Lan Đình và Công Bộ Thượng Thư – Hoàng Phủ Chính là hai phụ tá đắc lực của Tư Mã Lam.
Có điều vụ án hôm nay không hề liên quan tới Công Bộ, bỗng nhiên Hoàng Phủ Chính đứng ra như thế có vẻ không đúng lúc. Ai cũng đoán được Hoàng Phủ Chính muốn nói giúp cho Tư Mã Lam.
Có người cho rằng Hoàng Phủ Chính đã đánh mất sự thông minh của ngày thường mà trở nên hồ đồ. Mặc dù chúng ta đã biết ngươi là người của Tư Mã Lam, nhưng ngươi cũng không nên đứng ra bênh vực trắng trợn như thế chứ?
Long Thái ra vẻ trấn định tự nhiên, hỏi:
- Hoàng Phủ ái khanh có chuyện gì khởi bẩm?
- Khởi bẩm Hoàng thượng, thần biết ẩn khuất trong vụ án khoanh đất chiếm ruộng ở Nghĩa An.
Hoàng Phủ Chính nghiêm mặt nói:
- Tuy rằng Tư Mã gia có lỗi, nhưng chính chuyện này cũng chứng minh Tư Mã gia luôn trung thành với Hoàng thượng.
Quần thần quay ra nhìn nhau như muốn trao đổi, trong lúc này không ai hiểu rõ Hoàng Phủ Chính muốn nói gì. Có người nghĩ Tư Mã gia khoanh đất chiếm ruộng mà là biểu hiện của lòng trung thành tuyệt đối quả là không còn gì hoang đường hơn.
Long Thái nhíu mày, hỏi:
- Ý của Hoàng Phủ ái khanh là gì?
- Hoàng thượng, khoanh đất chiếm một nghìn ba trăm khoảnh ruộng tốt ở Nghĩa An tất nhiên là hành vi không đúng, nhưng… Nhưng Hoàng thượng có biết những thuế ruộng này đi đâu không?
Hoàng Phủ Chính ngước lên nhìn Long Thái:
- Thần là người biết rõ hướng đi của số tiền thuế này nhất!
- Ngươi biết rõ?
- Hồi bẩm thánh thượng, số tiền thuế của một nghìn ba trăm khoảnh ruộng tốt này đều được giao cho thần.
Hoàng Phủ Chính nói:
- Tư Mã gia không chiếm riêng dù chỉ một lượng bạc.
Triều đường trang nghiêm lập tức trở nên xôn xao. Có người nhạy cảm nghĩ tới lẽ nào Hoàng Phủ Chính này trung thành với Tư Mã gia tới nỗi gặp khó khăn thì đứng ra hứng lấy tiếng nhơ? Có điều số tiền thuế này không phải là một con số nhỏ, dù cho bây giờ Hoàng Phủ Chính đứng ra gánh tội thay thì chỉ cần một cuộc điều tra là sẽ làm rõ trắng đen ngay.
- Hoàng Phủ Chính, rốt cuộc chuyện là thế nào?
Hiển nhiên Long Thái cũng bị làm cho hồ đồ rồi. Tiểu hoàng đế trầm giọng hỏi:
- Sao số tiền thuế đó lại vào tay của ngươi?
Hoàng Phủ Chính úp sấp trên mặt đất, nói:
- Thần… thần không nói được ạ!
- Hoàng Phủ đại nhân, nếu ngươi không nói thì Trung Nghĩa Hầu sẽ không thể giữ được sự trong sạch.
Đậu Quỳ nói to:
- Trung Nghĩa Hầu sai người khoanh đất chiếm ruộng, còn ngươi thì tự nhận tiền thuế ở trong tay. Cả ngươi và Trung Nghĩa Hầu đã bị cuốn vào vụ án. Nếu ngươi không thể nói rõ chân tướng của vụ việc, chẳng những không cách nào bàn giao với Hoàng thượng, mà còn khiến các đại thần bất mãn.
Hoàng Phủ Chính nói:
- Hoàng thượng, thần…!
Bỗng nhiên y ngẩng đầu lên, nói:
- Thần xin bẩm báo sự thật. Thật ra số thuế đó đều được sử dụng trong cung ạ.
- Dùng trong cung?
Long Thái giật mình.
Hoàng Phủ Chính lên giọng, nói:
- Có lẽ Hoàng thượng không biết điều này. Sau khi Đại Sở ta lập quốc, các điện trong hoàng thành chỉ được tu sửa một lần. Hoàng đế Thái Tông và tiên hoàng đều là những vì vua anh minh đề cao tinh thần tiết kiệm. Họ không hao phí ngân khố cho công tác sửa chữa cung điện. Sau khi Đại Sở ta khai chiến với Bắc Hán ở Tần Hoài đã hao tốn lượng lớn thuế ruộng cho quân phí, quốc khố trống rỗng.
Đúng vào thời điểm khó khăn này thì trong cung có một cung điện bị sập. Hoàng thượng không cho tiết lộ chuyện này ra ngoài, sau khi Lão Quốc Công biết chuyện đã bảo thần sửa chữa lại điện Văn Đức.
Long Thái có vẻ đăm chiêu, xoa xoa cằm và nói rằng:
- Trẫm nhớ rồi. Ba năm trước Công Bộ sửa chữa điện Văn Đức, tốn khoảng mấy tháng.
Rồi gã hỏi:
- Việc này có liên quan đến vụ án tiền thuế Nghĩa An?
- Số cung điện cần được tu sửa trong cung không phải một con số nhỏ. Điện Văn Đức là nơi tiên hoàng thường nghỉ ngơi, Quốc Công thấy điện đã cũ kỹ nên bảo thần tìm cách.
Hoàng Phủ Chính nói:
- Tuy có rất nhiều cung điện cần được sửa chữa, nhưng tốn quá nhiều tiền của, các tướng sĩ lại đang chiến đấu hi sinh ngoài tiền tuyến, tiên đế vì cam đoan hậu cần cung cấp đầy đủ cho tiền tuyến nên ngay từ đầu đã cự tuyệt việc xây dựng lại cung điện, nên cũng không cho Hộ Bộ phát bạc.
Long Thái gật đầu. Hoàng Phủ Chính nói tiếp:
- Lão Quốc Công không muốn tiên đế chịu khổ nên xoay sở trăm bề, thiếu nợ nhiều nơi mới giúp điện Văn Đức được thuận lợi tu sửa lại. Quá trình sửa chữa bị thiếu chi phí, nhưng không thể nhờ Hộ Bộ góp phí khiến Lão Quốc Công sầu não nhiều đêm liền. Trung Nghĩa Hầu vì giải mối lo hộ cho Lão Quốc Công mới khoanh đất chiếm ruộng ở Nghĩa An. Ngài ấy chỉ muốn trả đủ món tiền thuế còn thiếu.
Giọng y trở nên nghẹn ngào:
- Lão Quốc Công biết việc này rất tức giận, mắng chửi Trung Nghĩa Hầu thậm tệ, rồi lại bẩm báo với tiên đế. Tiên đế biết tường tận vụ việc này, chỉ yêu cầu sau khi trả đủ số tiền thuế còn nợ thì trả lại ruộng đất cho dân chúng.
Quần thần vỡ lẽ, thảo nào Phùng Nhược Hải ra đòn sát thủ mà Trấn Quốc Công không bối rối chút nào. Thì ra chuyện này liên quan tới tiên hoàng.
- Lão Quốc Công thiếu món tiền lớn. Mặc dù dùng để tu sửa cung điện, nhưng chuyện này cũng không tiện để lộ ra ngoài, nên lão Quốc Công đã căn dặn thần đừng nói cho người khác biết.
Hoàng Phủ Chính nói tới đây thì phủ sụp trên đất:
- Thần có sổ sách ghi rõ các khoản, giờ có thể phái người đi lấy, trình lên Hoàng thượng.
Long Thái nhìn về phía Tư Mã Lam, hỏi:
- Lão Quốc Công, chuyện có đúng thế không?
Trấn Quốc Công thở dài:
- Hoàng thượng, chuyện khi đó là do lão thần cố chấp giữ lấy ý kiến của mình thực hiện trùng tu, không liên quan tới ai khác cả.
Tiên đế cần kiệm yêu dân, thần lại không đành lòng nhìn tiên đế ở trong cung điện có nguy cơ sụp đổ.
Lão run rẩy quỳ xuống, bẩm:
- Lão thần có tội! Lão thần dung túng cho Tư Mã Thường Thận khoanh đất chiếm ruộng, tội đáng chết vạn lần, xin Hoàng thượng giáng tội!
Tề Ninh than thầm trong bụng, Tư Mã Lam này quả là cao tay ấn.
Phùng Nhược Hải hao công tốn sức, cuối cùng lại bị Trấn Quốc Công giải quyết dễ dàng như trở bàn tay.
Thử nghĩ mà xem! Chuyện này đã dính tới tiên đế thì còn ai dám nói Tư Mã Lam làm sai?
Chẳng lẽ phải bắt giam người kiếm bạc vì trùng tu cung điện?
Chuyện đến đây đã rõ ràng. Tiên đế biết rõ chuyện khoanh đất chiếm ruộng ở Nghĩa An nhưng người không trị tội, là vị vua kế vị, tất nhiên Long Thái không thể giáng tội Tư Mã gia vì chuyện này.
Hoài Nam Vương đảo mắt vòng quanh đoạn bước tới khom người nói:
- Hoàng thượng, lão Quốc Công tận trung với nước, ông ấy làm thế cũng chỉ vì sửa lại cung điện, thần xin Hoàng thượng hạ chỉ vô tội.
Bấy giờ cả một bang đại thần đồng loạt khom người, nói:
- Xin Hoàng thượng xử Lão Quốc Công vô tội!
Long Thái biết không thể giáng tội Tư Mã gia với lý do này, nếu không chẳng phải muốn nói tiên hoàng là người vô năng tai ù mắt kém? Thấy chư thần đồng lòng cầu xin, hoàng đế thuận nước dong thuyền, nói:
- Trấn Quốc Công, khoanh đất chiếm ruộng là trái với phép nước, nhưng niệm tình ngươi trung thành với tiên hoàng, công và tội bù nhau, không thưởng cũng không phạt. Nhưng khoản thuế và khoản chi phí trùng tu điện Văn Đức phải chuyển tới Hộ Bộ.
Ngoài ra những khoảnh đất chiếm đoạt, theo lời tiên đế, phải trả lại cho người dân.
Trấn Quốc Công cảm kích nói:
- Lão thần tạ ơn Hoàng thượng không định tội. Lão thần sẽ phái người trấn an dân chúng ngay.
- Bình thân đi.
Long Thái giơ tay lên, nói:
- Việc này dừng ở đây, đừng ai nhắc lại nữa.
Phùng Như Hải không cam lòng nhưng không thể làm gì, đang định trở về vị trí đứng của mình thì lại nghe thấy một giọng nói:
- Khoan đã Phùng đại nhân!
Một người đi tới, bẩm lớn:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, thần, Ngự Sử Hồ Canh của Ngự Sử Đài, có bản tấu. Thần muốn vạch tội Phùng Như Hải. Người này làm việc thiên vị, không để ý tới đạo lý, mặt dày vô sỉ, chính là đệ nhất gian nịnh của triều ta, xin Hoàng thượng minh xét!
Phùng Như Hải biến sắc, nghiêng đầu nhìn thì thấy Ngự Sử đại nhân cũng đang nhìn thẳng vào mình với vẻ mặt nghiêm túc. Ánh mắt hai người giao nhau. Trên khóe môi Hồ Canh nở một nụ cười lạnh lùng khiến Phùng Như Hải nhìn mà lạnh toát từng đốt xương.
Suýt chút nữa thôi Tề Ninh đã không nhịn được bật cười thành tiếng.
Buổi triều hôm nay quả là đặc sắc.
Sóng trước vừa tan sóng sau đã ập tới. Phùng Như Hải tìm mọi cách hạch tội Tư Mã gia, chưa hạch được tội người khác quay đầu lại đã trở thành người bị hạch tội.
Hồ Canh này giơ cao tay cầm tấu chương lên. Thái giám chấp điện bước tới trình lên bệ rồng.
Tề Ninh quan sát và chợt nhận ra chuyện này có lẽ không đơn giản.
Ngự Sử Hồ Canh chuẩn bị tấu chương chứng tỏ người này đã có sự chuẩn bị từ trước. Hôm nay Phùng Như Hải hạch tội Tư Mã Thường Thận, trong khi đó Hồ Canh đã chuẩn bị sẵn sàng để hạch tội Phùng Như Hải cho thấy đây không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Hắn bất giác hơi chỉnh góc nhìn quan sát Tư Mã Lam, chỉ thấy lão hơi khom người đứng ở thủ vị thần liệt, sắc mặt bình tĩnh, đứng vững trong cơn dông tố. Mặc dù người đã già, nhưng bước chân vững chắc giống như một tảng đá cắm sâu vào mặt dất. Trong chớp mắt, Tề Ninh chợt hiểu ra trước khi lên triều lão đã biết Phùng Như Hải sẽ gây khó dễ nên đã chuẩn bị đâu vào đấy, chờ sau khi vụ án khoanh đất chiếm ruộng được giải quyết sẽ lập tức chém cho Phùng Như Hải một đao.
Thank You to Phương Linh For This Useful Đầu tiên ... 2 3 4 5 6 14 54 104 ... Cuối m0ngv0ngan95 Chú ý: 1 Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »
Truyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn ịycệhn LCịộcnhg sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 3m,2 n2â0ng c Y Xuân Thu Cẩm Y Xuân Thu (từ 501 đến hết) Trang 5 của 108 Đầu tiên ... 3 4 5 6 7 15 55 105 ...
501 đến hết)
Cuối
Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề ĐáKnếht gqiáu ảC h4ủ1 đđềến 50H icểủn at h1ị0
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo