Long Thái đưa bản tấu sang một bên, nhìn Tư Mã Thường Thận hỏi:
- Trung Nghĩa Hầu, lời Phùng Như Hải nói ngươi có gì muốn nói không?
Tư Mã Thường Thận bước ra khỏi hàng, quỳ xuống, cao giọng thưa:
- Hoàng thượng, thần không ở Hộ bộ, không biết thuế má triều đình thế nào.
- Phùng Như Hải, Trung Nghĩa Hầu đã không biết, ngươi nói cho mọi người biết vì sao hai năm qua thuế má Nghĩa An lại bị giảm bớt một nửa?
- Hoàng thượng, thần phát giác thuế má có sai sót, ban đầu chỉ cho rằng ở đó có thiên tai gì đó, cho nên thuế ngân đến trễ, cũng đã phái người đi chất vấn, nhưng cũng không có được câu trả lời chắc chắn. Quan lại Hộ bộ đi Nghĩa An kiểm tra đối chiếu từng khoản, giờ thuế Nghĩa An nên giao đều giao tới rồi, không có tình trạng nợ nần gì. Thần cảm thấy hiếu kỳ, về sau mới biết thì ra nguyên nhân là vì đất đai Nghĩa An sau hai năm ngắn ngủi đã giảm đi một nửa.
- Vì sao vậy?
Long Thái cau mày hỏi:
- Đất đai đó, làm sao mà giảm bớt?
- Vì có một phần đất đai bị người ta chiếm đoạt, mà số đất này đều trở thành ruộng tư không cần nộp thuế.
Lại lấy ra sổ sách từ trong tay áo, y thưa:
- Hoàng thượng, nơi này đã ghi rõ ràng đất đai, trong vòng hai năm có hơn một ngàn bốn trăm khoảnh ruộng bị người ta chiếm đoạt.
Trọng thần trong triều chứng kiến đều hơi giật mình, nghĩ bụng, chỉ sợ hôm nay sẽ ồn ào lớn chuyện đây. Rõ ràng Phùng Như Hải này đã có chuẩn bị, chứng cứ đầy đủ, xem ra để hôm nay vạch tội Tư Mã Thường Thận, Phùng Như Hải đã bỏ đủ công rồi.
Hoài Nam Vương cùng Trấn Quốc Công tranh đấu, Tề Ninh không quan tâm, nhưng nhìn ra Phùng Như Hải lấy ra từng chứng cứ một, hắn cũng thấy đây là một trận đánh ác liệt, không như Triệu Bang Diệu kia, không đưa ra nổi chứng cứ, mà sự tình lại liên quan đến giang hồ, ngay từ đầu Tề Ninh đã không thèm để người này vào mắt.
Từ đầu đến cuối Tư Mã Lam cùng Hoài Nam Vương vẫn luôn bình tĩnh thong dong, không chút xúc động. Kim Đao Hầu Đạm Đài Hoàng hình như cũng cảm nhận được một chút bầu không khí ở điện Phụng Thiên, nheo nheo mắt, ai không nhìn rõ còn tưởng lão đã ngủ.
Logn Thái xem bản tấu một lượt, sắc mặt đanh lại:
- Phùng Như Hải, rốt cuộc số đất đai này bị người nào chiếm đoạt mà không cần nộp thuế?
- Hoàng thượng, hơn một ngàn ba trăm khoảnh đất này có tám trăm là quan điền, năm trăm khác là ruộng dân, đều là ruộng tốt khí hậu tốt.
Phùng Như Hải cao giọng tấu:
- Thu hoạch ruộng quan xưa nay cất trực tiếp vào kho quan, mà năm trăm khoảnh ruộng dân kia vẫn luôn giao nộp đủ thuế. Mặc dù Nghĩa An không lớn, nhưng mưa thuận gió hòa, thu hoạch tương đối khá. Bây giờ tám trăm khoảnh ruộng quan bị người ta công nhiên cưỡng chiếm, năm trăm khoảnh ruộng dân cũng bị người cưỡng đoạt, ăn từng chút một. Thuế khóa vốn của triều đình, vì bị người ta chiếm đoạt, được miễn thuế, nên không thể thu, cho nên hai năm nay thuế mã bỗng giảm đi một nửa.
Trong lòng quần thần đều hiểu rõ, phàm là ruộng không cần nộp thuế, có ba nguyên nhân. Một là ruộng phong thực ấp cho người được tứ phong. Thứ hai là ruộng tư của người lấy được công danh không cần nộp nữa, nhưng bị hạn chế nghiêm khắc về số lượng, trọng thần triều đình tuổi già trí sĩ, đương nhiên ruộng không cần nộp thuế ngày càng ít, công danh càng thấp, số lượng càng ít đi. Loại cuối cùng là ruộng của người có công với triều đình, triều đình đặc chỉ miễn thuế.
Ngoài ra, những nơi gặp thiên tai sẽ được Hoàng đế khai ân, hạ chỉ miễn nộp thuế.
Mà sáu trăm khoảnh ruộng không cần nộp thuế kia, nhìn khắp Nghĩa An, cũng chỉ có Tư Mã gia là có khả năng.
Không ít người thầm giật mình, nghĩ bụng, năm xưa Tư Mã Lam được tứ phong làm Trung Nghĩa Hầu, phong ấp được phong chỉ có năm trăm, trong bốn đại Hầu tước đã là nhiều nhất, một ngàn ba trăm khoảnh ruộng này nhiều gấp không chỉ hai lần thực ấp được thực phong Tư Mã Lam. Nếu quả thật là vậy, một ngàn ba trăm khoảnh ruộng tốt kia hẳn là do Tư Mã gia nuốt chiếm. Hôm nay có cái để xem rồi.
Tề Ninh cũng hiểu Phùng Như Hải này không giống như Triệu Bang Diện. Y đã nói có người nuốt một ngàn ba trăm khoảnh ruộng tốt, vậy đương nhiên chuyện này không giả, mà người nuốt ruộng này đương nhiên là Tư Mã gia.
Hoài Nam Vương đã phái một vị Thị lang Hộ bộ xuất trận, đã được chuẩn bị sung túc, hiển nhiên muốn xé một miếng thịt từ Tư Mã gia. Chỉ bằng chừng này đương nhiên không có khả năng kéo ngã Trấn Quốc Công, nhưng muốn kéo Tư Mã Thường Thuận thì không phải không thể.
Trên triều đình lập tức hoàn toàn tĩnh mịch.
Tất cả mọi người đều hiểu, Hoài Nam Vương và Trấn Quốc Công không vừa mắt nhau đã lâu, đều đang chuẩn bị tìm cơ hội ra tay với đối phương, chỉ là không ai nghĩ được trận này lại đến nhanh như thế. Phùng Như Hải Tư Mã Thường Thận, trước đó, không một ai biết, bởi vậy, nên chuyện này cực kỳ đột ngột.
Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm này không ai dám manh động nói bừa.
- Hôm nay ngươi hạch tội Trung Nghĩa Hầu chiếm ruộng tốt của người, ngươi đang chỉ trích Trung Nghĩa Hầu?
Sau một lúc yên lặng, tiểu Hoàng đế thong thả hỏi.
Phùng Như Hải nghiêm mặt đáp:
- Thưa Hoàng thượng, người xâm chiếm một ngàn ba trăm khoảnh ruộng tốt chính là Tư Mã gia.
Y lại lấy ra một xấp giấy:
- Hoàng thượng, đây là khẩu cung thần phái người tới Nghĩa An điều tra, trong đó có quan lại địa phương, cũng có bách tính bị cướp ruộng, số lượng rất đông, thần ghi lại hai mươi ba lời cung, đều có ký tên đồng ý. Những người này đều được đưa vào Kinh thành, sẵn sàng làm chứng.
Y trình nó lên, lại nói tiếp:
- Thần đã phái người điều tra được, mấy năm trước Tư Mã gia đã bắt đầu mở rộng diện tích chiếm đoạt ở Nghĩa An, lại ép buộc dân chúng địa phương phải lao dịch miễn phí, trồng trọt ruộng đồng. Hai năm nay làm mạnh mẽ hơn, số thuế đáng lẽ thuộc về triều đình giờ đều nằm trong tay Tư Mã gia.
Tiểu Hoàng đế liên tục lật xem khẩu cung, cuốn lại thành một đoàn, ném tới trước mặt Tư Mã Thường Thuận:
- Tư Mã Thường Thuận, tự ngươi nhìn đi, những khẩu cung này có phải thật không?
- Hoàng thượng, Trấn Quốc Công trung tâm vì nước, cẩn trọng, chính là trọng thần của quốc gia.
Từ trong hàng một người bước ra, thân hình hơi mập, cao giọng nói:
- Lời của Phùng Như Hải đơn thuần chỉ là bịa đặt, khẩn xin Hoàng thượng minh xét!
Quần thần nhìn sang, lập tức nhận ra người này là Lại bộ tả Thị lang Trần Lan Đình, cũng không thắc mắc gì. Trấn Quốc Công thân kiêm Lại bộ Thượng thư, Trần Lan Đình xem như thủ hạ thân tín số một của Trấn Quốc Công, lúc này đứng ra nói chuyện cũng là hợp tình hợp lý.
- Trần Lan Đình, ngươi không cần phải gấp gáp cãi lại.
Tiểu Hoàng đế thản nhiên nói:
- Phùng Như Hải không hạch tội Trấn Quốc Công, mà hạch tội Trung Nghĩa Hầu. Tuy về tư, Trấn Quốc Công và Trung Nghĩa Hầu là cha con, nhưng trên triều lại là đồng liêu, không được liên lụy lung tung.
Trần Lan Đình khẽ giật mình vội xin:
- Thần lỗ mãng. Chỉ là Phùng Như Hải mở miệng một câu Tư Mã gia, khép miệng một câu Tư mã gia, là cố ý nói xấu Tư Mã gia. Thần ở Lại bộ, ngày nào cũng nhìn thấy lão Quốc Công vất vả vì nước, bây giờ lại bị tiểu nhân nói xấu cả gia tộc, thực sự không cam lòng. Xin Hoàng thượng giáng tội.
Tiểu Hoàng đế phất phất tay, không để ý tới. Tư Mã Thường Thận cầm mấy tờ khẩu cung kia nhanh chóng lật xem, sắc mặt rất khó coi.
- Trung Nghĩa Hầu, trong các khẩu cung này nói hêt sức rõ ràng, việc chiếm ruộng đều do Trung Nghĩa Hầu ngài phân phó.
Phùng Như Hải cười lạnh:
- Không biết có phải là thật?
Tư Mã Thường Thận nhìn Phùng Như Hải, mắt lóe hung quang, đang muốn mở miệng thì có một giọng nói già nua vang lên:
- Phùng đại nhân, không phải giả.
Theo lão phu biết, quả thực là Tư Mã Thường Thận đã sai người làm như vậy.
Lời vừa nói ra tất cả mọi người đều giật mình, nhìn lại, nhận ra người vừa lên tiếng lại càng kinh hãi. Thì ra người vừa lên tiếng chính là Trấn Quốc Công Tư Mã Lam.
Quần thần hai mặt nhìn nhau, đều cho rằng nhất định Tư Mã gia sẽ kịch liệt cãi lại, ai ngờ Tư Mã Lam lại mở miệng chủ động thừa nhận, có người không nhịn được nghĩ bụng chẳng lẽ Tư Mã Lam già rồi nên hồ đồ? Phùng Như Hải hao tổn tâm cơ là muốn đối phó với Tư Mã gia ngươi, giờ thì tốt rồi, ngươi chẳng thèm cãi lại nửa lời, mở miệng một cái là thừa nhận việc này, chẳng phải đẩy Tư Mã Thường Thận vào hố lửa.
Ánh mắt Phùng Như Hải lóe lên vui mừng. Thân thể Hoài Nam Vương chấn động, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng.
Tư Mã Thường Thận mở to hai mắt, cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi, thì Trấn Quốc Công bước lên hai bước khom người thưa:
- Hoàng thượng, lão thần khẩn cầu lập tức giam giữ hạ ngục Tư Mã Thường Thận, xử lý theo pháp luật triều đình.
- Cha…!
Tư Mã Thường Thận quá sợ hãi, không nhịn được mà kinh hô.
Tư Mã Lam quay đầu lại, lạnh lùng:
- Trên triều đình không có phụ tử, chỉ có quân thần và đồng liêu.
Quần thần đều kinh ngạc vô cùng, nghĩ bụng, xem ra lão Quốc Công điên thật rồi, vậy mà chủ động muốn tống đứa con của mình vào đại lao.
Cũng có người nghĩ, chỉ sợ Tư Mã Lam đã nhìn ra chuyện gì đó, muốn bỏ xe giữ tướng.
Không ít người hiểu, trong Tư Mã gia, Tư Mã Lam có quyền uy chí cao vô thượng, mặc dù Tư Mã Thường Thận đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn cực kỳ e ngại Tư Mã Lam. Rất nhiều đệ tử quan lại ở Kinh thành đều khá kiêu hoành, mà xưa nay đệ tử Tư Mã gia đều cực kỳ khiêm tốn giữ mình, hiển nhiên là do Tư Mã Lam gia giáo cực nghiêm, quản giáo đâu ra đấy, không để cho đệ tử Tư Mã gia gây chuyện bên ngoài.
Chuyện chiếm ruộng ở Nghĩa An, mặc dù Phùng Như Hải cáo trạng Tư Mã Thường Thuận, lại có chứng cứ xác thực, nhưng nếu không có Tư Mã Lam đồng ý, chỉ sợ Tư Mã Thường Thuận cũng không có lá gan to thế.
Nhìn rõ chuyện, Tư Mã Lam cảm thấy tình huống sẽ xấu đi, cho nên định tội Tư Mã Thường Thuận trước. Chỉ cần tạm thời đống lửa này không đốt đến chân mình, có thời gian, đương nhiên lão có thể tìm cách đối phó.
Không ít người đều biết bên Hình bộ đi lại khá gần với Hoài Nam Vương, nếu như Tư Mã Thường Thận bị giam vào đại lao Hình bộ thì chính là đi chịu tội rồi.
Hiển nhiên Long Thái cũng không ngờ Tư Mã Lam sẽ làm vậy, cau mày nói:
- Lão Quốc Công, ngươi nói rằng chuyện Phùng Như Hải tấu lên đều là thật?
- Phải! Bên Nghĩa An kia đúng là có bị chiếm chút ruộng đồng, thuế má mấy năm quả thực cũng chưa nộp vào quốc khố.
Lão quay sang nhìn Tư Mã Thường Thận:
- Việc này thực sự Tư Mã Thường Thận có tham dự vào, xin Hoàng thượng giáng tội.
Hộ bộ Thượng thư Đậu Quỳ thấy cảnh này bèn bước ra khỏi hàng:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, thần có mấy câu muốn hỏi lão Quốc Công, xin Hoàng thượng đồng ý.
Long Thái nhìn Tư Mã Lam. Lão xoay người hỏi:
- Đậu đại nhân muốn hỏi gì?
- Lão Quốc Công, hạ quan phụ trách Hộ bộ, về chức trách, có mấy câu rất mạo phạm, nhưng vẫn phải tận sức làm việc, xin lão Quốc Công thông cảm.
Đậu Quỳ lạnh lùng hỏi:
- Trung Nghĩa Hầu sai người chiếm ruộng ở Nghĩa An, không biết lão Quốc Công biết được từ khi nào? Lão Quốc Công còn chưa nhìn những khẩu cung này, đã thừa nhận Trung Nghĩa Hầu có liên quan tới, hẳn là trước triều hội hôm nay đã biết.
Tư Mã Lam khẽ gật đầu:
- Lão phu đã sớm biết.
Quần thần hơi xôn xao. Đậu Quỳ tiến lên một bước, khí thế mạnh hơn, hùng hổ dọa người:
- Vậy hạ quan xin hỏi lão Quốc Công một câu. Chuyện này sẽ rõ ràng xúc phạm đến lão Quốc Công, lão Quốc Công chính là lão thần đương quốc, một lòng vì công, vì sao lại chậm chạp báo cáo triều đình, còn muốn giấu giếm giúp cho Tư Mã Thường Thận?
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo