Trước khi trời tối, Tề Ninh đã đến Điền trạch, lão tổng quản Điền gia đã chờ ngoài cửa, thấy hắn bèn cung kính hành lễ dẫn hắn tới nhã sảnh. Tề Ninh không thấy Điền phu nhân đâu, bèn hỏi:

- Phu nhân nhà các ngươi đi đâu rồi?

- Hầu gia chớ trách. Phu nhân biết Hầu gia tới, đã tự mình xuống bếp, đặc biệt làm mấy món đồ ăn Tây Xuyên mời Hầu gia. Phu nhân nói khi nào Hầu gia tới thì mời Hầu gia nghỉ ngơi ở nhã sảnh.

- Phu nhân nhà các ngươi tự mình xuống bếp sao?

Tề Ninh cười cười đi theo lão tổng quản vào nhã sảnh, vẫn là nơi lần trước hắn đến, bên trong đã được thu dọn rất sạch sẽ, tuy trời còn chưa tối hẳn nhưng đã đốt đèn, trong phòng sáng ngời.

Trong sảnh có một cái bàn tròn nhỏ bằng gỗ lê hoa, cách mấy bước có một bình phong, trên đó thêu bách điểu đồ. Trên bàn gỗ lê hoa đã bày vài món điểm tâm, rất tinh xảo. Hắn cười thầm, biết rõ, Điền phu nhân có hơi keo kiệt, lần này rõ ràng chu đáo hơn lần trước không ít.

Có tiếng bước chân, cùng với mùi tuyết mai thoang thoảng, một mỹ nhân ngực cao vút mặc váy ngắn tay xuất hiện ngoài cửa, tuy không phải tuyệt mỹ, nhưng tư thái cực kỳ yêu nhân, chải búi tóc lăng vân, trên cổ tay mảnh khảnh đeo một vòng ngọc trắng như mỡ dê, nhưng làn da còn mượt mà hơn cả chất ngọc.

Nàng khoác áo lụa mỏng ngắn tay màu lam, rõ ràng là đồ mặc khi nhàn tản ở nhà, thoạt nhìn có hơi tùy ý, nhưng lại hoàn toàn phơi bày hết vẻ thùy mị của nàng, thành thục động lòng người. Ẩn ẩn hiện hiện trong lớp áo lụa là cánh tay trắng nõn như ngó sen, mềm mại như không xương, lụa mỏng không che hết nổi da thịt kiều nộn, mượt mà, có vẻ như cực kỳ căng mọng.

Mỹ phụ thành thục phong vận động lòng người này hiển nhiên chính là Điền phu nhân. Nàng bưng khay bước vào phòng, thấy Tề Ninh bèn cười nói:

- Hầu gia đã đến rồi. Ngài tới đây, nhà ta cũng được huy hoàng, Hầu gia không chê chúng ta là dân chúng nghèo khổ, nguyện ý ngồi ở đây một chút là tam sinh hữu hạnh của dân phụ rồi.

Nàng đẹp rạng rỡ, khuôn mặt kiều diễm thành thục cười rộ lên thật động lòng người.

Tề Ninh cười đáp:

- Phu nhân đang nói giỡn sao?

Ngươi là dân chúng nghèo khổ?

Vậy chẳng phải ta là ăn xin bên đường sao? Bạc trong túi ngươi còn nhiều hơn ta đó.

Điền phu nhân đặt khay xuống yêu kiều cười rộ lên, dung nhan trang điểm xinh đẹp, bộ ngực sữa rẩy:

- Hầu gia thật thích đùa giỡn với dân chúng bọn ta. Ngài là quan lại quyền quý, chỉ cần mở miệng một cái trị giá ngàn vàng, mấy tiểu dân chúng ta sao có thể so sánh.

Thấy trong chén Tề Ninh không có nước, nàng nhíu mày:

- Đám vô dụng này, không biết hầu hạ.

Nàng cầm ấm nước, bước sang rót trà cho hắn, cười tủm tỉm:

- Hầu gia, lần này thật đúng là tạ ơn ngài rồi. Đại ân đại đức của ngài, dân phụ không biết nên báo đáp thế nào.

Bên trong tấm áo lụa mỏng ngắn tay nàng chỉ mặc một chiếc áo ngực màu xanh lá, đây cũng không phải cố ý, mà mấy ngày nay càng ngày càng nóng, nhàn rỗi ở nhà ai cũng thế, Cố Thanh Hạm ở trong phủ cũng không mặc nhiều hơn Điền phu nhân. Áo ngực này được thêu khổng tước lam dọc theo viền áo, rên gấm lăng có thêu bằng chỉ bạc, bọc lấy hai ngọn núi cao no đủ, bên dưới xương quai xanh như một quả hồ lô nằm ngang, rất thoải mái, bộ ngực sữa đầy đặn mềm mại đến hấp hồn.

Thật ra khung xương của Điền phu nhân còn nhỏ hơn Cố Thanh Hạm, vai nàng như gọt, cổ trắng như hạc, nhưng đôi tuyết phong lại no đủ mềm mại, cũng chính nhờ vậy nên cả người có vẻ đẫy đà, nhưng nhìn kỹ thì thấy eo nàng rất nho, thân hình không hề bị xồ xề như phụ nhân, áo ngực bị bộ ngực rung động dưới ánh đèn phập phồng cong, chỉ cần động tác hơi lớn một chút, hai tòa thiên nhiên như làm từ nước đậu kia sẽ lắc lư rung động, khiến cho người ta hoa mắt ngây ngẩn, không đành lòng rời xa.

Nàng đặt ấm trà xuống thì có hai nha hoàn từ bên ngoài vào đưa thức ăn. Chỉ trong chốc lát trên bàn đã bày tám món đồ ăn bốn mặn bốn thanh, còn có súp, tràn đầy mặt bàn. Lần này đúng là Điền phu nhân đã rất xa hoa rồi.

Tề Ninh khá bất ngờ, hỏi:

- Còn có người khác sao?

Điền phu nhân cười tủm tỉm:

- Nào có, dân trong phường này có ai có tư cách dám ngồi cùng Hầu gia?

- Vậy đâu cần bày nhiều món ăn như thế?

Tề Nnh nghĩ, nếu không có người khác chỉ có mình và Điền phu nhân, một bàn đồ ăn này quả thực có hơi lãng phí.

Điền phu nhân lắc mông ngồi xuống đối diện Tề Ninh, tươi cười như hoa:

- Ta nghe nói một bữa ăn của Hoàng thượng trong cung có hơn một trăm món ăn. Tuy Hầu gia không thể so với Hoàng thượng, nhưng mấy món đồ ăn này cũng không tránh được.

- Ha ha, phu nhân, có phải ngươi phát tài rồi không? Đột nhiên hào phóng vậy?

Điền phu nhân lườm hắn trách cứ:

- Hầu gia nói vậy ý bảo thường ngày ta rất keo kiệt sao?

Nàng cười cườ:

- Thật ra cũng không có phát tài gì, chỉ là bên Thái Y Viện đã thanh toán hết bạc nợ, hôm nay Thái Y Viện còn phái người tới đưa hai xe dược liệu đi, còn lập tức trả bạc. Ta buôn bán nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ thấy Thái Y Viện làm ăn nhanh gọn như vậy đó.

Tề Ninh gật đầu:

- Như vậy là tốt rồi, thật ra sau này chỉ cần dựa vào buôn bán với Thái Y Viện cũng đủ để nuôi sống các ngươi.

- Ta biết, đây đều là nhờ Hầu gia ban ân.

Điền phu nhân cảm kích:

- Lão già kia đã bị trục xuất khỏi Thái Y Viện, bây giờ là một người họ Hồ trong coi Điển Dược Cục.

Vị Hồ đại nhân này đối xử với chúng ta rất tốt, rất khách khí, còn nói, về sau không cần thông báo, cứ cách mười ngày lại đưa dược liệu tới Thái Y Viện một lần, còn đưa danh sách cho chúng ta. Dược liệu đưa đến chỉ cần không có vấn đề gì có thể lập tức thanh toán bạc.

Hai mắt nàng lấp lánh, thân thể hơi nghiêng về phía trước, bộ ngực đầy đặn đè lên bàn. Nàng thấp giọng nói:

- Hầu gia, có phải họ Tô kia là bị ngài đuổi đi không?

Tề Ninh nâng chung trà, nhấp một ngụm:

- Ngươi cảm thấy ta có bản lãnh lớn như vậy sao? Hẳn là người của Thái Y Viện đã biết lão ta làm việc thiên tư nên bỏ lão ta. Thật sự nếu không nghe ngươi nói ta cũng không biết chuyện này.

Điền phu nhân như cười như không, quyến rũ động lòng người:

- Hầu gia chỉ giỏi gạt ta. Ngài cho rằng ta không biết sao. Vị Hồ đại nhân kia đã còn nói, về sau có chuyện gì không cần phải làm phiền Hầu gia, cứ nói thẳng với ông ta, chắc chắn ông ta sẽ dốc hết sức.

Nàng kiều mỵ cười cười :

- Hẳn là ông ta sợ hãi về sau làm không tốt, sẽ bị Hầu gia trừng phạt, cho nên mới bảo chúng ta có việc gì không cần nói lại với Hầu gia.

Tề Ninh mỉm cười:

- Còn có việc này sao?

Hắn gật đầu:

- Dù sao thì như vậy cũng tốt, về sau ngươi cần phải nhớ kỹ, không nên vì bạc mà dùng hàng giả.

Dược liệu của Thái Y Viện đều dùng cho người trong cung, nếu gây ra rủi ro, ta cũng không bảo vệ được ngươi.

- Biết rồi biết rồi, làm sao mà làm thế được chứ. Trước khi đưa dược liệu cho Thái Y Viện lần nào ta cũng tự minh kiểm tra, sẽ không để cho ngươi mất mặt đâu !

Lúc này trong lòng nàng khá hưng phấn. Tô Lang thừa kia bị trục xuất khỏi Thái Y Viện, Hồ Lang thừa tân nhiệm lại có vẻ kính trọng dược hành Điền gia của nàng, cực kỳ chiếu cố. Từ giờ có Cẩm Y Hầu làm chỗ dựa đằng sau, căn bản không cần lo lắng sẽ có người của Thái Y Viện tìm phiền toái nữa, có thể buôn bán lâu dài, giống như tìm được một kho báu, chẳng những tiền tài ùn ùn kéo tới mà nhờ món mua bán này mà từ nay về sau thanh danh dược hành Điền gia sẽ chỉ có càng ngày càng tốt, làm ăn cũng sẽ càng lúc càng lớn.

Bây giờ, nhìn khuôn mặt của Tề Ninh, nàng chỉ cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó bèn nói:

- Hầu gia, ngài chờ một lát, suýt nữa ta quên.

Nàng đứng dậy đi ra đằng sau tấm bình phong, rất nhanh đã đi ra, trong tay bưng một vò rượu, xem ra có vẻ lâu năm, rất cũ kỹ tao nhã. Tề Ninh cười hỏi:

- Ngươi nói có rượu ngon ủ nhiều năm, có phải là vò này không?

Điền phu nhân vội vàng gật đầu:

- Vâng, rượu này ủ trong hầm gần mười năm rồi. Khi đó tiên phu còn tại thế, có một bằng hữu Nam Cương đưa cho chàng, nói rằng vò rượu này cực kỳ khó kiếm, sau khi uống còn sung sướng hơn cả thần tiên, kéo dài tuổi thọ. Nghe nói một vò rượu này giá hơn một trăm lượng bạc, tiên phu không nỡ uống, vẫn cất đó. Thật đáng tiếc!

Nàng thở dài, lại cười:

- Để đó cũng vậy thôi, vừa hay Hầu gia cũng thích, cho nên để cho ngài nếm thử xem hương vị thế nào.

Tề Ninh nhận lấy bình rượu, mở giấy niêm phong, một mùi hương lạ lùng xông vào mũi, chẳng những có mùi hương nồng đậm mà còn ẩn ẩn hương hoa, như mẫu đơn, lại như hoa lan, thật sự không thể xác định được là hương hoa gì.

Điền phu nhân không nhịn được mà khen:

- Rượu này thật thơm. Hầu gia, ta rót cho ngài.

Nàng cầm vò rượu, rót hơn nửa chén cho Tề Ninh:

- Hầu gia, ngài nếm thử xem hương vị thế nào? Nếu không thích thì lại đổi loại khác.

Tề Ninh nhìn thấy nước rượu đỏ thẫm, xưa nay chưa từng thấy, bèn nhấp một ngụm thưởng thức một chút rồi lập tức ngửa cổ uống cạn rượu trong chén. Rượu vào họng mát lạn, mùi hương thuần mỹ, trong đó có cả hương hoa, thấm vào ruột gan. Hắn gật đầu:

- Hương vị quả nhiên không tệ.

Tuy có hơi nhạt một chút nhưng hương vị trong đó lại khiến cho người ta muốn uống thêm.

Điền phu nhân nghe hắn khen lại càng vui mừng, vội vàng rót thêm cho hắn:

- Rượu này có tên là Bách Hoa tửu. Hếu Hầu gia thích, sau này ta phái người đi tìm một chút mang tới cho Hầu gia.

Tề Ninh cười cười:

- Vậy đa tạ.

Hắn giơ tay:

- Ngươi cũng ngồi đi, ngươi cùng Thái Y Viện bình an vô sự, cũng nên chúc mừng. Ta mời ngươi một ly.

Điền phu nhân liên tục xua tay:

- Không không không, là ta kính Hầu gia. Nếu không nhờ Hầu gia, dược hành Điền gia chúng ta còn không thể tới gần đại môn Thái Y Viện ấy. Điền gia vĩnh viễn sẽ không quên ân đức của Hầu gia.

Nàng cũng vội vang tự rót cho mình một chén, nâng lên:

- Mời Hầu gia!

Rồi tự mình cạn sạch rượu trong vò.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

0.33849 sec| 2429.273 kb