Điền phu nhân đưa Tề Ninh ra nhã thính. Nàng lấy một cái đèn lồng treo bên ngoài rồi dẫn Tề Ninh đi xuyên qua hành lang tới một cái sân nhỏ ở đầu phía tây. Xung quanh vô cùng vắng vẻ, đi vào sân nhỏ yên tĩnh này có thể thấy được đèn đuốc bên trong đã được thắp.
Điền phu nhân nói khẽ: -Hầu gia, Phù nhi sợ người lạ, nếu có mạo phạm, xin ngài đừng phiền lòng.
Tề Ninh gật đầu nói: -Ta hiểu.
Điền phu nhân dịu dàng cười một tiếng rồi đi tới đẩy cửa ra, treo đèn lồng một bên. Tề Ninh đi theo phía sau cùng vào trong nhà. Bên trong có một nha đầu mười bảy mười tám tuổi đang nằm trên ghế ngủ gà ngủ gật, hai người đã đi vào nhưng cô nhóc nha hoàn này vẫn chưa phát hiện. Điền phu nhân nhíu mày lại, đôi mắt xuất hiện vẻ không vui, thế nhưng nàng cũng không quấy rầy, đi tới, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, nàng dịu dàng nói: -Phù nhi, là mẹ đây, con ngủ chưa?
Bên trong không có âm thanh, Điền phu nhân nói:
-Mẹ vào đây!
Nàng khẽ đẩy cửa phòng rồi đi vào, khi đã vào trong phòng, nàng xoay người lại ngoắc ngoắc tay về phía Tề Ninh.
Tề Ninh đi theo Điền phu nhân vào trong. Căn phòng này rất u nhã, dưới ánh đèn có thể thấy được trang trí trong phòng cũng hết sức đơn giản trang nhã. Trong phòng có một cái giường rất sạch sẽ, bên cạnh có một bàn trang điểm, ở giữa là một cái bàn nhỏ bằng gỗ lim. Tề Ninh nhìn thấy ở phía sau, bên cửa sổ, có một thiếu nữ áo xanh đang ngồi, nửa bên cửa sổ đã mở, cơn gió mát từ bên ngoài thổi vào. Cô gái đưa lưng về phía cửa. Cô ngồi đó không nhúc nhích, cứ như là một con rối vậy.
Điền phu nhân và Tề Ninh liếc mắt nhìn nhau một cái, Tề Ninh thấy được sự bất đắc dĩ và thương cảm trong đôi mắt của Điền phu nhân cho nên hắn cười nhẹ một tiếng nhằm khích lệ nàng. Điền phu nhân nhìn thấy nụ cười này của Tề Ninh lập tức cảm thấy yên tâm, dịu dàng cười một tiếng rồi đi tới bên cạnh cô gái, nàng dịu dàng hỏi:
-Phù nhi, mẹ nhắc con nhiều lần rồi mà, ngồi bên cửa sổ thế này dễ lạnh lắm, sao con không nghe lời vậy?
Thiếu nữ kia không nhúc nhích cũng không nói gì, dường như cô đang ngẩn người bên cửa sổ.
Điền phu nhân giơ tay lên định vuốt ve đầu của thiếu nữ, thế nhưng khi bàn tay tới gần nàng chợt ngừng lại, sau đó bàn tay của nàng nhẹ nhàng khoác lên vai thiếu nữ, cô gái kia đột nhiên lạnh lùng nói:
-Lấy tay ra!
Tề Ninh nghe được giọng của Điền Phù vô cùng lạnh lùng, đây hoàn toàn không giống với cách nói chuyện với mẹ mình, vì vậy y nhíu mày lại. Điền phu nhân liếc mắt nhìn Tề Ninh một cái, khuôn mặt nàng có vẻ hơi lúng túng, thế nhưng nàng vẫn lấy tay ra, nàng hỏi:
-Buổi tối con ăn gì chưa?
Điền Phù thản nhiên hỏi:
-Người còn lại là ai?
Tề Ninh nghe vậy trong lòng liền biết Điền Phù đã nghe được tiếng bước chân của mình. Khi hắn đi vào, hắn còn cố ý bước thật nhẹ, không ngờ thính lực của cô gái này lại nhạy bén tới vậy. Biết lúc này không cần phải tránh né nữa, hắn bước lên hai bước, nói:
-Điền cô nương, chào cô, ta tới thăm cô.
-Đi ra... !
Điền Phù đột nhiên cứ như phát điên, cô nói:
-Ai cũng không được vào, cút ngay, không được vào nhà ta...!
Tề Ninh không ngờ Điền Phù lại có phản ứng lớn tới vậy, Điền phu nhân vội vàng la lên:
-Phù nhi, người này là... Người này là đại phu mẹ mời cho con, con để hắn xem một chút đi... !
Thấy toàn thân Điền Phù run rẩy, nàng đưa tay ra đỡ, thế nhưng Điền Phù cũng giơ tay đẩy Điền phu nhân ra. Tuổi cô không lớn lắm thế nhưng sức lực lại không nhỏ, Điền phu nhân bị đẩy lùi ra sau hai bước, thiếu chút nữa đã té ngã. Cũng may là thân pháp của Tề Ninh rất nhanh, hắn đưa tay đỡ sau lưng Điền phu nhân, nhờ vậy mới giúp Điền phu nhân không té ngã. Hắn cau mày nói:
-Điền Phù, sao cô dám đối xử với mẹ mình như vậy?
-Liên quan gì tới ngươi?
Điền Phù chợt đứng dậy, xoay người lại. Lúc này Tề Ninh mới thấy rõ, Điền Phù khoảng mười hai mười ba tuổi, tướng mạo có thể xem làm xinh đẹp tuyệt trần, giữa hai lông mày có chút bóng dáng của Điền phu nhân. Thế nhưng, đôi mắt của nàng lại nhắm lại, một vòng xung quanh đôi mắt đều là màu đen lấm tấm. Da thịt cô rất trắng, không phải trắng kiểu non mềm của Điền phu nhân, đây là màu trắng bệch, tái nhợt, không có màu máu. Chính vì màu da trắng bệch này cho nên vòng màu đen xung quanh mắt kia vô cùng chói mắt, nó làm cho một cô bé vốn rất xinh xắn trở nên hơi xấu xí.
Lúc này, Tề Ninh rốt cuộc đã biết tại sao Điền phu nhân lại rất lo cho cô con gái này của mình.
Tướng mạo như thế này đúng là không có mấy người đàn ông nhìn lọt mắt, dù cưới cô, mục đích cũng là gia tài của Điền gia. Điền phu nhân thiết lập lôi đài đúng là có thâm ý, chẳng trách được sau khi hắn đánh thắng lại bị một đám người của nhà họ Điền ngăn chặn không cho rời khỏi Điền gia. Hiển nhiên Điền phu nhân biết rất rõ:
hai mắt của Điền Phù đã mù, dung mạo lại bị thế này, sợ rằng rất khó có thể tìm được phu quân thích hợp.
Nếu như Điền Phù không có những chấm đen này này sẽ rất xinh đẹp, cho dù không thể vượt qua mẹ cô, thế nhưng cũng sẽ không chênh lệch bao nhiêu. Bây giờ nhìn lại, so với Điền phu nhân thành thục xinh đẹp, Điền Phù thật sự kém rất xa.
Hai mắt Điền Phù hơi mở, Tề Ninh có thể thấy rõ mi mắt của cô có một lớp màng màu xám.
-Đuổi hắn đi... !
Điền Phù lui ra sau hai bước, cô giơ tay lên chỉ Tề Ninh, nói:
-Ta không muốn thấy người thế này, hắn không phải là đại phu, ngươi đang gạt ta.
Mặc dù mắt Điền Phù không nhìn thấy rõ tướng mạo của người khác, thế nhưng dường như nàng không mù hoàn toàn, nàng vẫn có thể thấy loáng thoáng được bóng người của Tề Ninh.
Điền phu nhân vội nói: -Phù nhi, hắn… Hắn là đại phu, hắn tới xem bệnh cho con, con... .
-Mẹ luôn gạt ta.
Điền Phù lạnh lùng nói:
-Giọng của hắn trẻ như vậy, sao có thể là đại phu được. Mẹ cho rằng mắt ta bị mù cho nên lừa dối ta, coi ta là kẻ ngốc, nếu như cha ta còn sống, mẹ có gan làm vậy ư?
Mắt Điền phu nhân ửng đỏ, nàng nói:
-Phù nhi, hắn . . Hắn có lòng tốt, hắn không có ác ý, y thuật của hắn thật sự rất cao, y có thể xem bệnh cho con... !
Điền Phù giơ tay lên che tai lại, nàng la lên:
-Năm nào mẹ cũng nói có đại phu y thuật ca minh, thế nhưng có ai có thể chữa khỏi đôi mắt của ta?
Mẹ đang cố ý cười nhạo ta, mẹ cố ý để những người này nhìn thấy dung mạo xấu xí của ta, mẹ không có lòng tốt, ta... Hiện tại ta đã biến thành thế này, các người đã hài lòng chưa? Cút, cút đi cho ta!
Điền phu nhân rơi lệ, nàng nói với giọng nứt nở:
-Phù nhi, con tỉnh táo một chút, mẹ đâu có tìm người tới để cười nhạo con, mẹ luôn muốn trị bệnh cho con, cũng mẹ vẫn luôn tìm đại phu cho con mà...!
-Tìm đại phu?
Điền Phù cười lạnh nói:
-Mẹ nghĩ ta không biết ư, A Cha không có ở đây, không có ai có thể quản mẹ, ai mà biết mẹ tìm ai bên ngoài, ta... !
-Im miệng!
Sắc mặt Điền phu nhân lập tức thay đổi, nàng lạnh lùng nói:
-Phù nhi, con đang nói bậy bạ gì đó?
-Nếu ta nói bậy, sao mẹ không để ta nói?
Điền Phù nói:
-Mẹ sợ cái gì? A Cha ta để lại cho mẹ nhiều bạc vậy, vì sao mẹ còn phải ra ngoài làm ăn? Mẹ nghĩ ta không biết những gì mẹ nghĩ trong đầu ư?
Tề Ninh không ngờ một cô bé mười hai mười ba tuổi lại ăn nói tráo trở tới vậy, hơn nữa, người cô nói lại chính là mẹ ruột của mình, hắn lạnh lùng nói:
-Điền đại tiểu thư, cô đúng là quá uy phong, ta từng gặp rất nhiều người rồi thế nhưng ta chưa từng thấy ai có uy phong như cô.
Điền Phù lạnh lùng hỏi: -Ngươi . . Ngươi nói cái gì?
-Mẹ cô vì cô ngậm trăm đắng nghìn cay, cô không nghĩ tới việc đền đáp, lại còn bêu xấu mẹ mình trước mặt người ngoài như ta, đây không phải uy phong thì cái gì mới là uy phong?
Tề Ninh dứt khoát đi tới chỗ cái ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, nói:
-Mang thai mười tháng mới sinh ra cô, ngậm đắng nuốt cay nuôi cô lớn, sau khi cô mắt bệnh, nàng vì cô cái gì cũng không thèm nghĩ, chỉ mong có thể sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho cô. Vì vậy nàng chịu biết bao nhiêu oan ức, oan ức bên ngoài không tính, nàng còn bị cô làm nhục ngay trước mặt, cô quá lợi hại.
Điền phu nhân rơi lệ không nói gì, thân thể thơm tho của nàng rơi run lên.
Điền Phù dùng giọng the thé nói:
-Ngươi còn nói giúp cho nàng?
Đúng rồi, ngươi... Tất nhiên ngươi phải nói giúp bà ta rồi, ngươi và nàng cùng một nhóm, ngươi biết rất rõ chuyện của Điền gia, chắc hẳn là bà ta đã nói hết mọi chuyện cho ngươi rồi, đúng không?
Nàng giễu cợt cười lạnh một tiếng.
-Phù nhi, không được nói bừa.
Điền phu nhân nghe Điền Phù càng nói càng khó nghe, mặc dù trước khi vào nàng đã phòng ngừa, đã nói trước với Tề Ninh, thế nhưng Điền phù nói tới thế làm cho Điền phu nhân rất kinh hãi, nàng vội trách mắng:
-Tiểu Hầu gia là người tốt, vẫn luôn giúp đỡ Điền gia, con không được vô lễ.
-Tiểu Hầu gia?
Điền Phù hơi giật mình, sau đó nàng cười lạnh, nói:
-Thì ra mẹ đã qua lại với quan lại quyền quý, nếu A Cha ta biết, sợ rằng sẽ bị mẹ tức tới sống lại.
Tề Ninh nhíu mày, phản ứng của Điền Phù hôm nay nằm ngoài dự đoán của hắn, thế nhưng, hắn cũng có thể hiểu được phần nào.
Cô bé này bị mù từ năm tám tuổi, có lẽ trước khi bị mù cô đã phát hiện khuôn mặt của mình có thay đổi cực lớn. Nhiều năm trôi qua, chẳng những đôi mắt không cách nào chữa khỏi, ngay cả cha cô cũng đột nhiên gặp nạn bất ngờ phải rời khỏi thế gian này. Đối với Điền Phù, đây chẳng khác gì tuyết lạnh thêm sương, vì vậy, có thể hiểu được tại sao tính tình của cô trở nên hơi dở dở ương ương, thậm chí còn có chút loạn thần kinh.
Lúc này, lòng hắn càng thêm đồng tình với Điền phu nhân, càng hiểu rõ hơn sự khổ cực của nàng.
-A Cha cô đi rồi, tất nhiên là y sẽ phù hộ cô, thế nhưng thứ cô ăn, thứ cô mặc đều do mẹ cô cung cấp.
Tề Ninh lạnh lùng hỏi:
-Cô có tư cách gì nói ba nói bốn với nàng? Không có nàng, cô nghĩ mình có thể sống khỏe mạnh ư?
-Ta vốn không muốn sống nữa.
Điền Phù la lên:
-Các ngươi giết ta đi, như vậy tốt hơn.
-Giết ngươi?
Tề Ninh cười nói:
-Với thứ người không hiểu gì như ngươi, ngoài mẹ ngươi ra, ai quan tâm tới sự sống chết của ngươi, cần gì phải uổng công vô ích giết ngươi? Nếu ngươi muốn chết, có thể tự mình động thủ.
Điền phu nhân hoảng sợ biến sắc, nàng không ngờ Tề Ninh lại nói vậy, nàng vội la lên: -Hầu gia... !
-Phu nhân không cần lên tiếng.
Tề Ninh trầm giọng nói:
-Nếu cô ấy muốn chết, vậy phu nhân cứ để cho cô ấy toại nguyện, dưới gầm trời này, ngày nào mà không có người chết.
Chăm chú nhìn Điền Phù, hắn hỏi:
-Ngươi muốn chết bằng cách nào?
Treo cổ? Nhảy xuống sông? Hay là uống thuốc độc?
Điền Phù há hốc mồm không nói lên lời.
-Ta không quan tâm ngươi có chết hay không, ta chỉ lo lắng, không biết sau khi ngươi chết, gặp lại cha ngươi, ngươi sẽ trả lời cha mình thế nào.
Tề Ninh chậm rãi nói:
-Cha ngươi đột nhiên gặp chuyện bất ngờ, ta nghĩ y sẽ có hai chuyện không thể bỏ xuống. Chuyện thứ nhất là mẹ con hai ngươi, y đã chết, thế nên y chắc chắn sẽ hi vọng hai mẹ con ngươi sống nương tựa lẫn nhau, sống thật tốt.
Chuyện thứ hai, đương nhiên là hung thủ giết người, cha ngươi bị người khác làm hại, tới nay vẫn chưa tra rõ hung thủ, có thể nói là cha ngươi chết không nhắm mắt.
Đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, hắn nhìn Điền Phù, nói:
-Y chỉ có một đứa con gái là ngươi, ngươi cũng là truyền nhân duy nhất của y, ngươi mới mười ba tuổi, cuộc sống chỉ mới bắt đầu, ngươi còn một đống tuổi, là người kế thừa của y, ngươi có trách nhiệm chăm sóc mẹ ngươi, cũng cũng có trách nhiệm tìm ra người hại chết cha mình.
Điền Phù ngẩn ra, đôi lông mày nhíu lại. Tề Ninh tiếp tục nói:
-Ta biết ngươi đang nghĩ gì, không phải ngươi đang nghĩ: giờ ngươi như thế này, hơn nữa ngươi chỉ là một cô gái, làm sao có thể tìm được hung thủ giết cha, đúng không?
Điền Phù vừa rồi còn đang lên cơn điên lại thần xui quỷ khiến gật đầu một cái.
-Tất nhiên là có thể.
Tề Ninh chậm rãi nói:
-Hôm nay, ngươi quen ta chính là bước đầu tiên!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo