Ngay từ đầu Tề Ninh vốn tưởng người phụ nữ xinh đẹp này muốn hiến thân giải độc. Có thể có quan hệ vui vẻ với nàng, tất nhiên Tề Ninh muốn tìm còn chẳng thấy, cũng không ngờ hóa ra phương pháp giải độc lại là như thế.
Mặc dù hơi thất vọng nhưng cũng phải nói rằng Điền phu nhân có thể làm như vậy đã là có dũng khí rất lớn rồi, nội tâm nhất định đã trải qua tranh đấu rất nhiều mới quyết định được. Nếu không phải bởi vì lo rằng họ Điền sẽ gặp nạn, tuyệt đối Điền phu nhân sẽ không hầu hạ mình giải độc như vậy.
Trái tim Điền phu nhân đập mạnh, tay run rẩy, nắm nơi đó giống như đang cầm một thanh bảo kiếm, bàn tay mềm mại như bông bắt đầu hoạt động, từ trúc trắc dần trở nên trơn tru hơn. Hóa ra bởi nàng quá hồi hộp, lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng, khiến cho nơi đó càng trơn nhẵn hơn. Mặc dù cảm thấy da thịt Tề Ninh đã căng lên nhưng tới non nửa ngày cũng không thấy xuất.
Bình tĩnh lại một chút, bàn tay nàng không khỏi hơi ngừng lại, nghĩ thầm rốt cục không biết đang làm gì đây. Bản thân mình thủ tiết nhiều năm, cả đời chỉ cho một người đàn ông, từ đó không tiến thêm bước nào nữa. Đừng nói là đụng vào chỗ này của đàn ông, dù là tiếp xúc da thịt cũng chưa từng có. Nhưng hôm nay lại có hành động thế này với người đàn ông nhỏ tuổi hơn mình nhiều, giống như kỹ nữ, trong lòng không khỏi tức giận, tay cũng không ngừng được mà bóp mạnh. Nghe thấy Tề Ninh á một tiếng, nàng vội vàng nhìn lại, thấy hắn nhíu mày liền vội nói:
- Xin lỗi Hầu gia, ta sẽ nhẹ tay hơn!
Tề Ninh ừ một tiếng, Điền phu nhân lại hoạt động một chốc, hơi lo lắng, đỏ mặt hỏi:
- Còn chưa ra sao?
Tề Ninh nói nhỏ:
- Trúng độc không tầm thường, có vẻ khó ra!
Điền phu nhân ừ một tiếng, trên trán đã túa mồ hôi hột. Khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ càng ửng hồng, hơn nữa đầy giọt mồ hôi, quả nhiên xinh đẹp động lòng người, hút hồn người khác. Phía sau bình phong ướt át vô cùng, chỉ thấy thân thể Tề Ninh run lên hai cái, trong lòng Điền phu nhân thầm nghĩ hẳn là đến rồi, mặt đỏ bừng bừng, không biết là bởi đại công cáo thành hay là bởi trong lòng có sóng gợn, nổi lên rung động mà nhiều năm không có.
Nàng không nhịn được mà đẩy nhanh tốc độ, ai ngờ đưa đẩy nhanh trong chốc lát lại vẫn không thấy có động tĩnh gì, vì thế hơi uể oải, tay mỏi nhừ, nói nhỏ:
- Hầu gia, có phải là không ra không được không? Cánh tay ta mỏi quá rồi.
Tề Ninh nói:
- Phu nhân, hình như còn chưa được đâu.
- Vậy thì phải làm sao bây giờ?
Mũi Điền phu nhân đổ mồ hôi hột, lo lắng nói:
- Thời gian quá dài, chúng ta lại đóng hết cửa nẻo, chỉ sợ đám kẻ dưới sẽ nghi ngờ.
Tề Ninh nói:
- Phu nhân, thật sự không được rồi. Chỉ có thể xin phu nhân chịu khổ một chút nữa.
Điền phu nhân thầm nghĩ, ta đã phải thế này rồi, còn phải chịu khổ thế nào nữa? Trái tim nàng đập mạnh, lập tức kiên định nói:
- Hầu gia, không được. Cho dù là chém cả nhà ta ta cũng không thể đồng ý được.
Tề Ninh biết nàng hiểu lầm, nói nhỏ:
- Phu nhân yên tâm, ta biết nàng không phải loại người trăng hoa.
Nhưng mà nàng nói đúng, nếu chậm chạp không giải độc, chúng ta lại đóng kín hết cửa nẻo thì sẽ bị người khác hoài nghi.
Dừng lại một chút, hắn ngồi dậy, nói nhỏ:
- Phu nhân chịu khổ một chút, có thể cho ta chạm một tí, bị kích thích, có lẽ sẽ nhanh hơn một chút.
- Chạm... Chạm thế nào chứ?
Điền phu nhân lắp bắp nói nhỏ.
Lúc này nàng vẫn nắm nơi đó, chưa buông tay ra.
Tề Ninh nhìn bộ ngực của Điền phu nhân, nói:
- Nếu phu nhân đồng ý, ta có thể chạm vào ngực một chút!
Thân thể thơm tho của Điền phu nhân chấn động, á một tiếng, mặt đỏ tới tận mang tai, nói:
- Thế không được, ta!
Nàng hơi ngẩng đầu, thấy mặt Tề Ninh như lửa đốt, thân thể còn hơi run run, hiểu là hắn đang bị tình độc hành hạ, nhất thời không biết nói thế nào. Tề Ninh lại ghé sát vào một chút nữa, hít mùi thơm trên người phụ nữ này, nói nhỏ:
- Phu nhân, ta cũng không có ý khinh nhờn gì, chỉ là vì giải độc thôi. Sau khi giải độc xong, chúng ta đều quên hết, không thể nói với bên ngoài một câu.
Điền phu nhân do dự một chút mới nói:
- Thế... Thế ngài chỉ có thể chạm nhẹ một chút, không được duỗi vào bên trong.
Lời này vừa ra khỏi miệng, trong lòng nàng ảo não, thầm nghĩ bản thân sao lại mơ mơ hồ hồ mà đồng ý như vậy. Nhưng nếu đã nói ra khỏi miệng rồi thì cũng không thu lại được. Tề Ninh lại nói:
- Đa tạ phu nhân.
Rồi hắn duỗi tay ra. Thân thể Điền phu nhân run lên, đưa tay ngăn lại.
Tề Ninh thở dài nói:
- Nếu phu nhân thật sự không chịu được thì ta cũng không trách phu nhân. Hiện tại phu nhân đi ra ngoài trước, ta ở lại trong này một hồi, xem có thể cố gắng chịu đựng cho qua hay không là được rồi.
Điền phu nhân nghe giọng nói của hắn run rẩy, biết là tình độc này quả thực rất lợi hại, nghĩ dù sao mọi chuyện đều do Bách Hoa tửu mình mang ra tạo thành, trong lòng áy náy, hàm răng cắn vào đôi môi hồng nhuận một cái, cuối cùng giang tay ra, nhắm mắt, run rẩy nói:
- Hầu gia, đây là chúng ta giải độc, cũng không được nói với bên ngoài một chữ.
Thân thể Tề Ninh lúc này đã giống như núi lửa, quả thực khó chịu. Nếu không còn lý trí, giờ phút này hắn đã sớm đặt Điền phu nhân dưới thân. Nghe nàng nói vậy, hắn biết đã được đồng ý, duỗi tay qua, cởi áo ngoài xuống từ hai bên vai. Điền phu nhân vội la lên: - Hầu gia!
- Đừng nhúc nhích!
Tề Ninh nói:
- Ta sẽ không làm xằng bậy đâu.
Lúc này đôi vai đẹp như điêu khắc, trong suốt của Điền phu nhân đã bị cởi áo ngoài ra, chỉ còn lại chiếc áo yếm bằng tơ tằm xanh lá mạ trước ngực. Da thịt trắng như tuyết, mềm mại mịn màng của nàng lộ ra, ngực gồ cao lên. Bộ ngực của nàng rất tròn trịa, vươn cao dị thường, khi hắn đẩy chiếc áo yếm lên cao, lộ rõ hai ngọn núi ngạo nghễ.
Lúc này toàn thân Tề Ninh như lửa, cũng không do dự, nói nhỏ:
- Xin lỗi nhé!
Hắn duỗi tay ra, mỗi tay nắm lấy một bên, cảm thấy mềm mại vô cùng, lại đàn hồi mười phần. Bầu ngực vừa to lại vừa mềm mại kia suýt nữa khiến Tề Ninh kêu thành tiếng. Hắn không kêu nhưng Điền phu nhân lại rên hừ một tiếng đầy khêu gợi, toàn thân run rẩy, lập tức nhắm mắt lại. Lúc này Tề Ninh lại xoa bóp khe khẽ.
Cảm giác đàn hồi lại mềm mại như lụa tràn ngập năm ngón tay Tề Ninh. Mỗi bàn tay căn bản khó có thể nắm giữ, chỉ có thể ôm một phần, cổ tay hắn đè lên đôi gò mịn như bông, cảm nhận rõ ràng từng chút một.
Yết hầu hắn khô khốc, hưởng thụ hai bầu ngực của Điền phu nhân cách một tầng lụa mỏng tang, cho dù mười ngón tay có nắn bóp thế nào cũng chỉ cảm thấy vô cùng mềm mại, không phân biệt rõ là tơ lụa hay là da thịt mịn màng. Hai ngọn núi to lớn biến hình liên tục, mười ngón tay cảm nhận vừa mềm mại, vừa đàn hồi, lại vừa trơn trượt khó nắm chặt, giống như vừa bóp một cái liền hóa thành bông rơi xuống. Hai gò núi dưới lớp lụa mỏng bị xoa nắn tới đổ mồ hôi, thấm ướt lớp lụa, bị mơn trớn rung động liên tục.
Điền phu nhân nhắm mắt lại, thân thể run rẩy. Bộ ngực to lớn bị hai tay hắn vân vê, có cảm giác hơi đau nhưng thân thể lại tê dại, hận không thể bật ra tiếng rên nhưng lúc này cũng chỉ còn cách cắn răng ngăn cảm thụ của mình, trong lòng biết lúc này đã như lửa tới gần dầu, một người không cẩn thận là hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi. Nàng nhắm mắt để Tề Ninh vuốt ve tùy ý, bản thân bị sờ vào đâu cũng chỉ liều mạng dùng chút khí lực cuối cùng để im tiếng.
Tề Ninh cảm nhận thân thể mềm mại đàn hồi của Điền phu nhân, lúc này ngược lại không thể kiềm chế được nữa, gầm khẽ một tiếng, đứng vọt dậy. Trong nháy mắt Điền phu nhân nhận ra, biết chuyện không ổn, lập tức buông tay, một tay đẩy mạnh, xoay người muốn chạy. Nhưng tốc độ của Tề Ninh cực nhanh, đã ôm lấy thắt lưng mềm như rắn của nàng, kéo Điền phu nhân đặt lên giường trúc.
Điền phu nhân hồn phi phách tán, giọng mang theo tiếng khóc nói:
- Hầu gia, Hầu gia!
Lúc này Tề Ninh đè nặng Điền phu nhân từ phía sau, quần áo rối loạn. Cặp mông của Điền phu nhân tròn trịa như trăng rằm. Chỗ đang cứng kia của Tề Ninh lại đặt lên trên cặp mông mềm mại này, thân dưới như đâm vào trong tuyết, so với bông còn mềm mại hơn rất nhiều. Mặc dù còn cách một tầng váy nhưng hắn vẫn cảm nhận được da thịt mịn màng. Điền phu nhân liều mạng giãy dụa thân thể, hai tay chống vào giường trúc mà bò về phía trước.
- Phu nhân!
Tề Ninh thở hổn hển nói:
- Ta không chịu nổi nữa rồi!
- Hầu gia!
Điền phu nhân nói như khóc:
- Không phải thế này. Vừa rồi ngài nói không phải thế này. Ta lớn hơn người rất nhiều, hơn nữa, hơn nữa thân phận đê tiện, không xứng với Hầu gia.
Nơi đó của Tề Ninh đã như bốc lửa, chỗ chống vào lại mềm mại vô cùng, không tự kìm hãm được mà đâm xuống vài cái, đi thẳng vào chỗ giữa cặp chân xinh đẹp của Điền phu nhân, chỉ cách cấm khu trong gang tấc. Điền phu nhân hồn phi phách tán, cố gắng giãy dụa vòng eo, nói:
- Ngài là quan lớn quý nhân, muốn ỷ thế hiếp người. Ta dù có chết cũng không cho ngài toại nguyện.
Tề Ninh nghe được bốn chữ "ỷ thế hiếp người", tự nhiên rùng mình một cái, bỗng tỉnh táo trở lại, dừng động tác, áy náy nói:
- Phu nhân, ta xin lỗi!
Nghĩ thầm nếu mình dùng sức mạnh, bắt nạt phụ nhân cô quả thì thật sự không bằng cầm thú. Cho nên hắn vội vàng đứng dậy.
Điền phu nhân thấy Tề Ninh rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy, cũng không nhìn Tề Ninh mà muốn chạy ra khỏi phòng. Nhưng chỉ vừa chạy vài bước, nàng lại dừng chân, quay đầu lại. Chỉ thấy Tề Ninh ngồi trên giường trúc, nhìn có vẻ hơi ảo não. Điền phu nhân do dự một chút, lúc này mới đi qua. Giờ toàn thân nàng đều là mồ hôi, quần áo lộn xộn không chỉnh tề, tóc tai hơi rối, vài sợi còn rơi xuống mặt, nhìn có vẻ quyến rũ vô cùng. Nàng hỏi nhỏ:
- Hầu gia, chuyện này không thể trách ngài. Là do chén rượu kia!
Tề Ninh ngẩng đầu nhìn Điền phu nhân, miễn cưỡng cười nói:
- Phu nhân yên tâm, chuyện này sẽ không ai biết. Phu nhân đã làm hết sức rồi, đa tạ.
Mặc dù vừa rồi Điền phu nhân bị chấn kinh nhưng trong lòng cũng rất rõ ràng, Tề Ninh này vốn đang tuổi thanh xuân, hơn nữa bị rượu thuốc kích tình hành hạ. Đối mặt với hắn là một thân thể thành thục xinh đẹp, xúc động cũng là chuyện thường tình. Nếu quá tỉnh táo mới là bất thường, trong lòng nàng cũng có thể thông cảm được, hạ giọng nói:
- Hầu gia, ngài đừng động đậy.
Chúng ta cố gắng một chút nữa, hẳn là có thể ra được!
Lúc này Điền phu nhân đã biểu hiện ra sự tỉnh táo của một phụ nhân trưởng thành, đi tới quỳ gối giữa hai chân Tề Ninh, tách nhẹ hai chân hắn ra, vén áo hắn lên, lại đưa tay cầm lấy, nói nhỏ:
- Hầu gia, chỉ cần ngài không như vừa rồi, những chuyện khác cũng có thể được!
y Thank You to ThanhTùng For This Useful
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo