Trong triều hội, bản tấu chương đầu tiên của Triệu Bang Diệu chính là kết tội Tề Ninh, khí thế rất hung hăng, thế nhưng Tề Ninh vẫn ổn định như thường, không có chút sợ hãi nào.

Lúc này, có thái giám trực điện bước lên tiếp nhận bản tấu của Triệu Bang Diệu rồi trình lên.

Long Thái mở ra nhìn hai lần mới đưa tấu chương cho thái giám trực điện. Nhìn Tề Ninh, gã hỏi:

-Cẩm Y Hầu, ngươi giải thích chuyện này thế nào?

Tề Ninh "A" một tiếng cứ như tới lúc này mới có phản ứng làm cho không ít quan viên cười thầm trong bụng.

-Ngự sử trung thừa Triệu Bang Diệu kết tội ngươi bao che loạn phỉ, có đúng thế không?

Long Thái bình tĩnh như thường hỏi.

Tề Ninh bước ra khỏi hàng, chắp tay nói:

-Hoàng thượng, loạn phỉ trong lời nói của Triệu trung thừa chỉ người nào?

Rất nhiều người ngầm lắc đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ vị tiểu Hầu gia này chưa tỉnh ngủ, sao lúc lên triều lại có thể ngơ ngơ ngác ngác.

Triệu Bang Diệu trầm giọng nói:

-Cẩm Y Hầu, chẳng lẽ Hắc Liên Giáo không phải loạn phỉ?

Cười lạnh một tiếng, y nói:

-Phủ Thần Hầu đi Tứ Xuyên diệt trừ loạn phỉ, mắt thấy sắp san bằng Hắc Liên Giáo, Hầu gia lại chắn ngang một gậy làm cho Hắc Liên Giáo tìm được đường sống, không biết vì cớ gì Hầu gia lại dung túng Hắc Liên Giáo như vậy?

-Mắt thấy sắp san bằng Hắc Liên Giáo?

Tề Ninh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Triệu Bang Diệu, hỏi:

-Triệu trung thừa, mắt thấy trong lời nói của ngươi nói tới người nào? Là mắt của ngươi hay là mắt của người khác? Ngày đó, trên Thiên Sương Lĩnh, bổn Hầu nhớ là đâu có nhìn thấy bóng dáng của Triệu trung thừa.

Triệu Bang Diệu trầm giọng nói:

-Hầu gia không cần chơi trò ngắt câu cắt chữ. Ngày đó, trên Thiên Vụ Lĩnh, trên thực tế có rất nhiều người nhìn thấy Hầu gia đi ra từ bên trong điện Hắc Thạch, sau đó dặn dò bọn họ rút lui. Xin Hầu gia hãy thuật lại ngay trên triều những gì Hầu gia nói với Hắc Liên Giáo trong điện Hắc Thạch.

-Ý của Triệu trung thừa có phải là:

trong điện Hắc Thạch, bổn Hầu đạt thành hiệp nghị gì đó với Hắc Liên Giáo, cho nên mới để cho bọn họ bỏ chạy?

Tề Ninh cười nhạt hỏi.

Triệu Bang Diệu nói:

-Nếu hôm nay Hầu gia không nói rõ ràng, rất khó tránh khỏi sẽ có người nghi ngờ như vậy.

-Triệu Trung thừa, xin hỏi một câu, triều đình thuyên chuyển ngươi từ Ngự Sử Đài vào thần Hầu phủ từ khi nào?

Tề Ninh hỏi.

-Đúng thật là bổn Hầu chưa từng nghe qua chuyện này.

Chân mày Triệu Bang Diệu hơi nhíu lại, y hỏi:

-Ý của Hầu gia là gì?

-Ý của bổn Hầu chẳng lẽ một người bụng đầy thi từ văn chương như ngươi lại nghe không hiểu?

Tề Ninh thản nhiên nói:

-Triều đình thành lập phủ Thần Hầu là để khơi thông với các thế lực trên giang hồ, phủ Thần Hầu không thuộc bất cứ nha môn nào, cũng chưa bao giờ bị nha môn nào can thiệp. Chuyện trên Thiên Vụ Lĩnh chính là chuyện trên giang hồ. Nếu như Triệu Trung thừa là người của phủ Thần Hầu, vậy trong lần lên triều hôm nay bổn Hầu không thể không giải thích mấy câu. Thế nhưng, nếu Triệu Trung thừa không phải người của phủ Thần Hầu, vậy ngươi không có tư cách nói ba nói bốn ở chỗ này.

Triệu Bang Diệu cười lạnh, nói:

-Hầu gia nói vừa có lý, lại vừa không có lý. Đúng vậy, Ngự Sử Đài không thể can thiệp chuyện của phủ Thần Hầu, cũng không tiện nhúng tay vào chuyện giang hồ. Thế nhưng có một việc Hầu gia đã quên, công việc của Ngự Sử Đài chính là duy trì trật tự thiên hạ. Chỉ cần là chuyện gây tổn hại tới danh dự của triều đình và lợi ích của người khác, Ngự Sử Đài đều phải can gián thẳng thắn.

Y nghiêm mặt nói:

-Hắc Liên Giáo phát tán chất độc trong kinh thành hại chết không ít dân chúng vô tội, tội ác tày trời, bây giờ Hầu gia lại bao che Hắc Liên Giáo, hạ quan tất nhiên phải vạch tội.

-Triệu Trung thừa, bổn Hầu có một muốn chuyện xưa muốn kể cho ngươi nghe.

Tề Ninh cười nói:

-Đúng sai, thiện ác trong đó mời Triệu đại nhân phán xét.

Quần thần hơi kinh ngạc, thầm nghĩ: triều hội là nơi nghiêm túc trang trọng, tên Cầm Y Hầu này lại muốn kể chuyện xưa, đúng là quái lạ.

Trấn Quốc Công Tư Mã Lam tằng hắng một cái, nói:

-Cẩm Y Hầu, kể chuyện xưa trên triều là không đúng lúc, nếu ngươi có chuyện xưa muốn kể có thể chờ sau khi bãi triều, ngươi và Triệu Trung thừa có thể tìm chỗ để nói.

Tề Ninh lắc đầu nói:

-Quốc công, bây giờ Triệu Trung thừa đang vạch tội ta, câu chuyện này dùng để biện hộ cho mình.

Tư Mã Lam hơi cau mày, Long Thái hỏi:

-Cẩm Y Hầu, ngươi muốn kể chuyện xưa gì?

Tề Ninh chắp tay với Long Thái một cái, sau đó đặt hai tay sau lưng, nhìn Triệu Bang Diệu, nói:

-Triệu Trung thừa, trước đây không lâu, khi ta đi trên đường, chợt thấy có một cô gái yếu đuối cầm một món hàng trên tay đang liều mạng chạy trốn, sau lưng cô ta là bốn năm tên hán tử đang đuổi theo.

Nói tới đây, hắn nghiêm mặt hỏi:

-Lúc đó ta không biết phải làm gì mới đúng, Triệu Trung thừa, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm gì?

Triệu Bang Diệu lập tức nghĩa chính từ nghiêm, nói:

-Nếu là ta, tất nhiên là đứng ra ngăn cản đám ác ôn kia.

-Ác ôn?

Tề Ninh hỏi:

-Triệu Trung thừa nói ai là ác ôn?

Triệu Bang Diệu cau mày nói:

-Hầu gia, việc này còn phải hỏi nữa ư, đương nhiên là bọn cướp đuổi theo phía sau cô gái yếu đuối kia.

Tề Ninh thở dài, nói:

-Triệu Trung thừa quả nhiên chính nghĩa nghiêm trang. Có điều, đúng là oan uổng cho những tên hán tử bị ngươi lúc gọi ác ôn, lúc gọi bọn cướp kia.

Triệu Bang Diệu cười lạnh nói:

-Oan uổng? Hầu Gia, mấy người kia đuổi theo một cô gái yếu đuối, tất nhiên là muốn làm dữ, có gì mà oan uổng.

-Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, thế nhưng sau đó ta mới biết thì ta cô gái yếu đuối kia lại là một kẻ trộm chuyên nghiệp. Mấy hán tử kia là người làm công, có được chút tiền bạc muốn về quê thăm cha mẹ vợ con. Ai ngờ nửa đường lại bị tên trộm chuyên nghiệp này trộm bọc, cho nên bọn họ mới liều mạng đuổi theo muốn lấy lại đồ của mình.

Cười lạnh một tiếng, hắn hỏi:

-May là lúc đó Triệu Trung thừa không có mặt, nếu không há chẳng phải đã dung túng cho kẻ trộm chuyên nghiệp, oan uổng cho người tốt?

Triệu Bang Diệu ngẩn ra, không ít quan viên đã cười trong bụng.

-Hầu gia, ý ngươi là gì?

Triệu Bang Diệu hỏi:

-Câu chuyện này có liên quan gì với chuyện hôm nay?

Tề Ninh nói:

-Phán đoán vừa rồi của Triệu Trung thừa có một lỗi rất nghiêm trọng. Thật ra thì không thể trách Triệu Trung thừa phán đoán sai, dù sao thì ngươi cũng đâu có thấy tận mắt, ngươi chỉ nghe ta thuật lại, chỉ là tin đồn mà thôi.

Lạnh mặt lại, hắn cười lạnh, nói:

-Thế nhưng sai lầm lớn nhất của ngươi đó là chưa biết rõ sự việc thế nào đã vội vàng quyết định, thiện ác không phân.

Sắc mặt của Triệu Bang Diệu rất khó coi.

Tề Ninh nói:

-Danh tiếng của Triệu Trung thừa rất vang dội, dù là ai ngươi cũng dám vạch tội, chính vì ngươi gan lớn cho nên mới có thể từng bước thăng chức. Bổn Hầu không tiếp xúc với ngươi nhiều, hôm nay là lần đầu giao thiệp với ngươi. Thế nhưng bây giờ xem ra mặc dù Triệu đại nhân ngươi gan lớn hơn người, thế nhưng ngươi chỉ là người không biết phân biệt thiện ác.

Nhìn chăm chú Triệu Bang Diệu, hắn trầm giọng hỏi:

-Triệu đại nhân nói Hắc Liên Giáo là loạn phỉ, vậy bổn Hầu hỏi ngươi trong tay ngươi có tội chứng bọn họ phát tán chất độc trong kinh thành không?

Đưa tay ra, hắn nói:

-Lấy ra cho ta xem.

Khóe mắt Triệu Bang Diệu co rúc lại. Y nói:

-Chuyện này mọi người đều biết, cần gì chứng cớ, Hầu gia nói thế chẳng phải là...!

-Nói nhảm.

Tề Ninh không chút khách khí cắt đứt lời y, hắn hỏi:

-Ai nói mọi người đều biết?

-Nếu không phải loạn phỉ, tại sao phủ Thần Hầu lại dẫn người vây quét?

Triệu Bang Diệu nghiêm nghị hỏi.

Tề Ninh nói:

-Chẳng lẽ Tây Môn Thần Hầu bẩm báo riêng cho Triệu đại nhân biết họ tấn công Hắc Liên Giáo là vì Hắc Liên Giáo hạ độc trong kinh thành?

Cười lạnh một tiếng, hắn hỏi:

-Ngươi có thân phận gì mà để Tây Môn Thần Hầu bẩm báo cho ngươi chuyện này?

Tên Triệu Bang Diệu này vạch tội hắn trên triều, vậy y chắc chắn là kẻ địch. Xưa nay Tề Ninh ân oán rất rõ ràng, nếu là kẻ địch, hắn sẽ không khách khí.

Sắc mặt Triệu Bang Diệu rất khó coi, y hỏi:

-Hầu gia nói vậy là muốn biện bạch cho Hắc Liên Giáo?

-Ta biện bạch cho họ khi nào?

Tề Ninh thở dài nói:

-Triệu đại nhân, mỗi câu ngươi nói đều là lời chủ quan, toàn bộ đều dựa theo suy nghĩ của bản thân ngươi. Có lúc, dám nói thẳng không có nghĩa là tất cả những lời đó đều đúng. Trên đời này có rất nhiều người mua danh chuộc tiếng, nhìn thì có vẻ ngay thẳng, thế nhưng y chỉ vì danh tiếng của mình mà thôi.

Triệu Bang Diệu xanh cả mặt, nói:

-Hầu gia nói vậy là có ý gì?

Tề Ninh không thèm để ý, bước lên hai bước, hắn chắp tay nói:

-Hoàng thượng, Tề Ninh thần kết tội Trung thừa Ngự Sử Đài Triệu Bang Diệu. Tội thứ nhất là chưa rõ sự việc đã ăn nói lung tung, tin lời đồn thổi, lấy giả làm thật. Hai, bất cứ nha môn nào cũng không được can thiệp vào hành động của Phủ Thần Hầu. Thân là Trung thừa của Ngự Sử Đài, tuy Triệu Bang Diệu có quyền thẳng thắn can gián, thế nhưng y không có quyền can thiệp. Y lại ngang ngược can thiệp vào chuyện giang hồ, vượt quyền không hợp pháp, kính xin Hoàng thượng phái người điều tra kỹ tại sao Triệu Bang Diệu lại vượt quyền làm loạn. Thứ ba, Triệu Bang Diệu ai cũng tố cáo, nhìn thì có vẻ thẳng thắn, thật ra chỉ là hạng mua danh chuộc tiếng. Thần xin Hoàng thượng phái người kiểm tra kỹ lại những quan chức từng bị Triệu Bang Diệu kết tội, trong đó có lẽ sẽ có không ít người bị oan, xin triều đình trả lại sự thanh bạch cho những người vô tội bị oan kia.

Hơi ngừng lại, sau đó hắn nghiêm nghị nói:

-Thứ tư, hành vi của Triệu Bang Diệu rất kỳ lạ, xin Hoàng thượng phái người điều tra xem có phải người này đã bán nước, trở thành quốc tặc hay không.

Hắn vừa dứt lời, có không ít người trở nên quá sợ hãi.

Nơi này chính là triều đình nghiêm túc trang trọng, nói câu nào cũng phải cẩn thận. Xưa nay Triệu Bang Diệu có danh hiệu gan sắt, thường nói mấy lời làm cho người khác giật mình trên triều, mọi người gặp nhiều nên đã thấy quen. Thế nhưng đây là lần đầu Tề Ninh lên triều, lời nói của hắn lại rất sắc bén, câu nào cũng chấn động lòng người, làm cho sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi. Họ nghĩ thầm: tiểu Hầu gia này đúng là hung hãn, ngay cả những lời thế này cũng dám nói thẳng trên triều.

Mặc dù, quan lại trên triều công kích lẫn nhau không nương tay, thế nhưng xưa nay họ toàn làm tuyệt chứ không nói tuyệt. Cho dù bên trong đầy ánh đao bóng kiếm, thế nhưng bề ngoài vẫn phải làm bộ làm tịch mấy câu, rất khó có thể thấy được máu tanh trong lời nói của hai bên.

Mọi người đều biết, hai phe Hoài Nam Vương và Trấn Quốc Công đấu nhau rất gay gắt, tình thế của hai bên có thể nói là ta chết ngươi sống. Thế nhưng khi hai người ở chung một chỗ, hai người không hề hung ác nhìn nhau, ngược lại còn tỏ vẻ rất thân thiết, khách sáo với đối phương.

Mọi người cảm thấy Triệu Bang Diệu nói lời thẳng thắng là hợp tình hợp lý, người này nhất định sẽ là một bề tôi cô độc. Thế nhưng Tề Ninh cũng nói hung ác như vậy làm cho không ít người cảm thấy hắn còn quá trẻ, làm tuyệt như vậy, từ nay Cẩm Y Hầu và Triệu Bang Diệu sẽ là kẻ thù sinh tử, không còn cách nào để xoay xở.

Sao Tề Ninh lại không hiểu nói chuyện trên quan trường phải chừa lại ba phần đường sống. Thế nhưng, hôm nay tên Triệu Bang Diệu này nhắm thẳng vào mình, mấy ngày trước tiểu Hoàng đế còn từng nhắc qua nên hắn biết tên Triệu Bang Diệu này mưu tính từ lâu. Hơn nữa hắn chắc chắn chuyện này không phải là hành vi cá nhân của Triệu Bang Diệu.

Người này nhảy xổ vào không phải vì công bằng mà vì ham muốn cá nhân, Tề Ninh chẳng có chút cảm tình nào với loại người như vậy. Nếu như không chọc hắn, hắn sẽ không có bất cứ qua lại nào với loại người này, nếu đối phương đụng vào, Tề Ninh sẽ không khách khí.

Đối với những người làm mình không thoải mái, từ trước tới nay, chưa bao giờ Tề Ninh để bọn họ dễ chịu.

 

1.68235 sec| 2446.664 kb