Triệu Bang Diệu sợ hãi biến sắc, nghiêm nghị nói:

- Hoàng thượng, Cẩm Y Hầu tung tin đồn nhảm hãm hại thần ngay trên triều, thần… thần xin Hoàng thượng làm chủ cho vi thần.

Long Thái hơi cau mày. Tề Ninh cười lạnh:

- Tung tin đồn nhảm? Triệu Bang Diệu, lời ngươi nói hôm nay tất cả mọi người đều nghe thấy. Ngươi chỉ bằng tin đồn đã lên triều hạch tội bản Hầu, đây mới là tung tin đồn nhảm hãm hại. Ngươi không đưa ra được chứng cứ Hắc Liên Giáo hạ độc, cũng không có mặt ở Thiên Vụ Lĩnh, lại ở đây nói đâu ra đó. Triệu đại nhân ngươi tin tức linh thông như vậy là nhờ đâu?

Lần này tiến đánh Thiên Vụ Lĩnh có bí ẩn gì khác, là phủ Thần Hầu làm việc xưa nay luôn chắc chắn rõ ràng khắp thiên hạ đều biết?

Bản Hầu và Hắc Liên Giáo có tiếp xúc gì, cũng không phải một Ngự sử Trung thừa như ngươi có thể hỏi đến. Vậy nhưng hôm nay ngay trên triều ngươi lại muốn yêu cầu bản Hầu nói rõ ràng ngọn nguồn sự tình. Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Là muốn bản Hầu nói hết bí ẩn ra trước mặt mọi người, để cho người Bắc Hán biết phải không?

Hắn chỉ Triệu Bang Diệu:

- Ngươi giấu tâm làm loạn, há có thể giấu được bản Hầu?

Quần thần biến sắc nhìn nhau.

Kim Đao Hầu Đạm Đài Hoàng dựa vào ghế híp mắt lại, tựa như không quan tâm hứng thú gì với chuyện trên triều, phần như không còn sức lực, nghỉ ngơi tại chỗ.

- Hoàng thượng, thần… thần oan uổng!

Triệu Bang Diệu nói lớn:

- Thần trung thành tuyệt đối với Đại Sở. Tuyệt không hai lòng… Long Thái cũng buồn cười, thầm nghĩ, Triệu Bang Diệu nghĩa chính từ nghiêm, Tề Ninh chỉ nói hai ba câu đã đẩy lửa lớn tới tay Triệu Bang Diệu. Hắn quả cũng cao minh.

Nếu hôm nay hắn chững chạc đàng hoàng giải thích chỉ sợ sẽ bị Triệu Bang Diệu chậm rãi đưa vào trong bẫy. Triệu Bang Diệu sống bằng mồm mép, nếu biện giải, mồm mép Tề Ninh chưa chắc đã là đối thủ của Triệu Bang Diệu.

Nhưng Tề Ninh không giải thích như vậy, sau sự cố, hắn trực tiếp chỉ trích Triệu Bang Diệu không phân thiện ác, nghi ngờ Triệu Bang Diệu mà đánh lại người, gây huyên náo, Triệu Bang Diệu chỉ có thể tự biện.

- Cẩm Y Hầu, mặc dù Triệu ái khanh có hơi võ đoán, nhưng không cần nghi ngờ lòng trung với triều đình. Triệu ái khanh, Cẩm Y Hầu nói cũng không sai. Ngự Sử Đài các ngươi nói thẳng, trẫm rất vui mừng, nhưng có một số việc không phải Ngự Sử Đài có thể hỏi đến. Mà ngươi hạch tội Cẩm Y Hầu bao che Hắc Liên Giáo, lại không có chứng cứ xác thực, về sau đừng nên nhắc lại.

Mặc dù Long Thái nói chuyện bình tĩnh nhưng dường như đã định xong việc này chỉ như một khúc nhạc dạo.

Một triều Thiên tử một triều thần, mặc dù Tiên Hoàng đế khá thưởng thức Triệu Bang Diệu, nhưng Long Thái lại không có ấn tượng tốt lắm về y, theo lời Tề Ninh, có can đảm nói thẳng không có nghĩa là lời đó chính xác. Mà Long Thái tân quân đăng cơ, cánh chim không gió, đang muốn mượn Cẩm Y Hầu Tề gia về phe mình, trở thành cận thần thân tín cho mình.

Triệu Bang Diệu này không biết thời thế, lại bổ một đao nhắm vào Tề Ninh, một khi thành công khác nào bổ một đao vào Long Thái.

Đương nhiên Long Thái không vui.

Mặc dù Long Thái trẻ tuổi, nhưng là một Hoàng đế cực kỳ tinh minh.

Nếu như Triệu Bang Diệu hạch tội Tề Ninh chỉ là cá nhân, vậy người này bắt ai cắn ai thật sự có hiềm nghi mua danh chuốc tiếng, nhưng nếu người đó hạch tội Tề Ninh có nội tình khác, là bị người ta sai sử, vậy là không chỉ nhắm tới Tề Ninh, thậm chí còn nhắm tới cả Tiểu Hoàng đế.

Long Thái lên ngôi, khá chiếu cố Tề gia, phàm là đại thần trong triều, chỉ cần không phải mắt mù tai điếc cũng đều có thể nhìn được nghe được, ai cũng có thể nhìn ra Long Thái có lòng muốn đề bạt Tề Ninh. Lúc này nếu có người ra tay với Tề Ninh cũng giống như muốn chặt đứt cánh chim của Long Thái vậy. Nếu thế, Triệu Bang Diệu và người sai sử sau lưng y thật đáng chết!

Hoàng đế đã mở miệng, Triệu Bang Diệu lại bị Tề Ninh cắn ngược lại một đớp, y cũng không phải người ngu, xem xét tình thế liền biết Cẩm Y Hầu này đã có chuẩn bị trước, nếu cứ dây dưa tiếp chỉ sợ mình cũng không có được chỗ tốt gì. Nếu như trên long ỷ vẫn là Tiên Hoàng đế, Triệu Bang Diệu sẽ vẫn còn dám tiếp tục hạch tội, nhưng chủ nhân long ỷ đã thay đổi, mà y cũng đã nghe ra được một tia không vui trong lời nói của tiểu Hoàng đế, nên cũng không dám dây dưa.

Tề Ninh cũng không có tâm tư tiếp tục lằng nhằng với người này, chờ Triệu Bang Diệu xám xịt thối lui về hàng, hắn cũng quay lại hàng, thong dong bình tĩnh, tựa hồ như vừa rồi chỉ là chút việc nho nhỏ mà thôi.

Hai người vừa mới lui về, liền có người cao giọng bẩm:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, thần Hộ Bộ Thị Lang Phùng Như Hải, có bản muốn tấu!

Một quan viên tuổi gần ngũ tuần từ bên trong hàng bước ra.

Hộ Bộ Thượng thư là Đậu Quỳ, Phùng Như Hải là Hộ Bộ Hữu Thị lang, đương nhiên là bộ hạ của Đậu Quỳ. Chỉ là Tề Ninh không rõ quan hệ của người này với Đậu Quỳ thế nào.

Hắn nhớ lại trước đây Tiết Linh Phong đã nhắc nhở, biết được quân tiền của Hắc Lân Doanh trước mắt không phải do Hộ bộ chi, lương hưởng của đội quân này xưa nay vẫn do Hộ bộ bỏ ra, nhưng lại do Binh bộ chỉ xuống.

Tề Ninh biết, mình phải tìm Binh bộ hoặc Hộ bộ, nhưng vẫn lề mà lề mề chần chừ lần lữa, vì chưa chắc đã có hiệu quả. Đã như vậy, hắn hạ quyết tâm sẽ trực tiếp đưa chuyện này ra trước triều.

Hắc Lân Doanh là do Tiểu Hoàng đế hứa hẹn trùng kiến, nhưng quân tiền vẫn chậm chạp không đến, giống như thể không nghe lời Hoàng đế vậy. Tề Ninh biết mình cũng không cần đến thẳng Hộ bộ, chỉ cần yêu cầu quân tiền với Binh bộ là được, ban đầu đã hạ quyết tâm chất vấn Binh bộ Thị lang Lư Tiêu giữa triều đường, lại không ngờ hôm nay Đạm Đài Hoàng cũng tham gia triều hội.

Mặc dù Đạm Đài Hoàng này đã lâu không để ý tới chính sự, nhưng vẫn treo chức vụ Binh bộ Thượng thư trên vai. Nếu hôm nay mình làm khó Binh bộ, chỉ sợ sẽ bị cho là làm khó Đạm Đài Hoàng. Hắn nghĩ, Triệu Bang Diệu là tôm tép nhãi nhép dễ đối phó hơn, chứ vị lão Tướng quân này cũng không thể tùy tiện động vào.

Thái giám chấp điện nhận sớ dâng lên cho Hoàng đế. Tiểu Hoàng đế xem kỹ một lượt, nhíu mày, nhìn Trấn Quốc Công một chút:

- Ngươi muốn tấu Trung Nghĩa Hầu Tư Mã Thường Thận?

Quần thần lại giật mình, thầm nghĩ, triều hội hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy, ban đầu là Ngự Sử Đài Triệu Bang Diệu chém một đao vào Cẩm Y Hầu, giờ Hộ bộ Thị lang chém ra đao thứ hai, lại là chém tới Tư Mã gia.

Gần đây Tư Mã gia có thể nói là thâm thụ long ân, chẳng những Tư Mã Lam tấn phong làm Trấn Quốc Công, tước vị Trung Nghĩa Hầu cũng được Tư Mã Thường Thận kế tục. Hiện giờ Tư Mã gia một công một hầu, từ khi Đại Sở khai quốc đến nay còn chưa có gia tộc nào được hưởng vinh quang vô thượng như thế. Mà Tư Mã gia không những thăng quan tiến tước, Trấn Quốc Công còn được Tiên đế trao cho gánh Phụ Quốc đại thần, trước khi Long Thái tự mình chấp chính, mọi việc trong triều đều do Tư Mã Lam tự mình xử lý.

Hiện giờ có thể nói gia tộc Tư Mã đã lên tới thời kỳ đỉnh phong, quan viên lớn nhỏ muốn tìm tới Tư Mã gia làm môn hạ đông vô số kể.

Chưa ai từng nghĩ, Phùng Như Hải này dám trực tiếp hạch tội Tư Mã Thường Thận ngay trên triều.

Bỏ qua thanh thế hiện tại của Tư Mã gia, Tư Mã Thường Thận này là trưởng tử của Tư Mã Lam, chính là thân đệ đệ của đương kim Thái hậu, cũng là đương kim quốc cữu gia, là hoàng thân quốc thích hàng thật giá thật. Phùng Như Hải chỉ kiếm vào Tư Mã Thường Thận, quan viên khôn khéo một chút liền biết chắc chắn y bị người ta sai sử, mà chỗ dựa đằng sau chính là Hoài Nam Vương.

Mặc dù Tư Mã Lam được tấn phong làm Trấn Quốc Công, nhưng so với Vương tước của Hoài Nam Vương, đương nhiên vẫn thấp hơn một bậc.

Từ đời Thái Tông Hoàng đế, Hoài Nam Vương vẫn luôn nằm trong vòng tròn quyền lực của triều đình. Thời Tiên Hoàng, ngài cũng ban ân vinh dư giả cho Hoài Nam Vương, cho tới bây giờ Long Thái kế thừa đại thống, Hoài Nam Vương cũng lắc mình biến hóa thành Hoàng thúc.

Có rất nhiều người hiểu rõ, thực ra Hoài Nam Vương vẫn luôn cho tự cho mình là huyết thống Hoàng gia chính thống. Đi theo Tiên Hoàng đế, thân là đích Hoàng tử của Thái Tổ Hoàng đế, giờ lại là hoàng thúc của Tiểu Hoàng đế, nhưng triều chính lại rơi vào tay Tư Mã gia. Đương nhiên Hoài Nam Vương không phục.

Trước đây hai bên vẫn còn có vẻ bình bình an an, nhưng Tư Mã Lam tấn phong làm Trấn Quốc Công, ai cũng có thể cảm nhận được Hoài Nam Vương bất mãn trong lòng. Mà phe phái của Hoài Nam Vương cũng tràn đầy địch ý với Tư Mã gia.

Cũng là từ khi Tư Mã Lam được tấn phong làm Quốc công, mâu thuẫn giữa hai bên bắt đầu căng thẳng hơn. Mấy lần triều hội trước song phương đã bắt đầu có dấu hiệu đối chọi gay gắt, nhưng vẫn chỉ là quan viên dưới đáy hạch tội lẫn nhau. Có rất nhiều người nghĩ, tình cảnh thế này có lẽ sẽ phải kéo dài thêm một thời gian rất dài nữa, nhưng không ai ngờ, hôm nay Phùng Như Hải lại đứng ra chỉ thẳng kiếm tới Tư Mã Thường Thận.

Hộ bộ Thượng thư Đậu Quỳ xưa nay vẫn thân cận với Hoài Nam Vương. Phùng Như Hải này xuất thân từ Hộ bộ, đương nhiên cũng coi là người của Hoài Nam Vương.

Tư Mã Thường Thận nghe nói Phùng Như Hải muốn hạch tôi mình mà biến sắc, hai mắt sáng lập lòe hung quang. Tư Mã Lam lại vẫn bình tĩnh tự nhiên, không hề đổi sắc, bình tĩnh đến mức dị thường.

- Hoàng thượng, thần chưởng quản thuế phụ, nắm rõ ràng thuế má các nơi.

Phùng Như Hải nghiêm mặt tấu:

- Thần đã cẩn thận kiểm tra, hai năm nay, thế phú ở An Nghĩa xuất hiện vấn đề thật lớn, năm sau ít hơn năm trước, mà con số thua kém khiến cho người ta nghe mà kinh sợ.

Y lấy ra một văn bản từ trong tay áo:

- Đây là thuế má An Nghĩa thần đã ghi riêng ra, Hoàng thượng nhìn qua là thấy ngay.

Thái giám chấp điện nhận văn bản trình lên. Hoàng đế nhìn mấy lần, cau mày hỏi:

- Hai năm qua, thuế má thiếu đi một nửa?

Gã ngẩng đầu lên hỏi:

- Phùng Như Hải, có chuyện gì?

Bên kia An Nghĩa có bị thiên tai không?

Phùng Như Hải cười lạnh một tiếng, nhìn Tư Mã Thường Thận đáp:

- Hoàng thượng, An Nghĩa là đất phong của Trung Nghĩa Hầu.

Trung Nghĩa Hầu có năm trăm khoảnh lương điền được phong ấp ở An Nghĩa, vì sao hiện giờ chỉ còn nửa thuế, có lẽ Trung Nghĩa Hầu nói sẽ rõ hơn.

Rất nhiều người lập tức hiểu ra vì sao Phòng Như Hải lại chọn nổi dông bão vào lúc này.

Rất hiển nhiên, nhất định Hộ bộ đã biết vấn đề thuế má ở An Nghĩa từ lâu, nhưng lần lữa không động vào đương nhiên là vì kiêng kị Tư Mã Lam. Mặc dù hiện giờ Tư Mã Lam là Trấn Quốc Công, nhưng một tháng trước vẫn là Trung Nghĩa Hầu. Nếu như bản tấu hạch tội này được trình lên một tháng trước thì là nhắm vào Tư Mã Lam.

Tư Mã Lam địa vị vững chắc, khó mà tùy tiện rung chuyển, hiển nhiên Phùng Như Hải hiểu đạo lý này, cho nên không tùy tiện ra tay.

Nhưng bây giờ Trung Nghĩa Hầu lại do Tư Mã Thường Thận kế tục, bản tấu này dâng lên liền có thể ngoài sáng trong tối bỏ qua Tư Mã Lam, chỉ nhắm vào Tư Mã Thường Thận. Hiển nhiên là Phùng Như Hải cố ý.

Tề Ninh nhìn thấy rõ, nghĩ bụng, mặc dù hai phái đấu tranh ngày càng căng thẳng, nhưng rõ ràng phái Hoài Nam Vương vẫn vô cùng kiêng kị Tư Mã Lam, không dám đánh thẳng tới Tư Mã Lam.

Nhưng hiện giờ đã chém Tư Mã Thường Thận một đao cũng khiến cho người ta kinh ngạc. Xem ra hai phái đã đến mức không chết không thôi.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

0.20570 sec| 2437.969 kb