Tề Ninh cười lạnh, Hoa Tưởng Dung này mị cốt trời sinh, am hiểu nhất là dụ hoặc nam giới.

Nếu không, Thứ sử Tây Xuyên Vi Thư Đồng cũng không thể rơi vào trong tay nàng.

Nữ nhân này bị mình khống chế trong tay lại không kinh hoảng, còn đong đưa quyến rũ. Nếu đổi lại là nam nhân khác, có lẽ sẽ bị dáng vẻ kiều mị và giọng nói mềm nhũn này của ả mê hoặc, nhưng Tề Ninh biết, một nữ nhân như vậy nhất định có tâm cơ âm trầm, dù lúc này toàn thân ả đang bất lực nhưng hắn cũng không dám sơ sẩy chút nào. Một tay ôm eo ả, một tay kia kẹp trên cái gáy như phấn ngọc, thản nhiên nói:

- Nói cho ta, là ai phái ngươi tới đây? Ta không chỉ ôm ngươi, còn có khen thưởng khác.

- Khen thưởng khác?

Hoa Tưởng Dung chớp chớp mắt, cắn môi, nũng nịu hỏi:

- Hầu gia nói khen thưởng là gì vậy?

- Còn phải xem thái độ của ngươi như thế nào.

Giọng Tề Ninh lạnh ngắt:

- Là ai phái ngươi tới? Ngươi và đám người kia của Lục Thương Hạc có quan hệ thế nào ?

- Lục Thương Hạc? Hầu gia, Lục Thương Hạc là người phương nào? Ta không biết ngươi đang nói gì?

Nhìn qua ả chừng hai sáu hai bảy tuổi, tuổi tác thiếu phụ nhưng giọng nói nũng nịu như thiếu nữ, nhưng vẻ mị ý cố ý lộ ra không phải thiếu nữ nào cũng có thể làm được.

Đương nhiên cơ thể ả đã chín mọng. Trước đây Tề Ninh đã hai lần nhìn thấy ả, đều mặc quần áo, tuy cũng có thể nhìn được dáng người rất đẹp nhưng vẫn không giống hôm nay. Bộ đồ lặn khoe hết đường cong của cơ thể mềm mại nóng bỏng. Ôm thân thể mềm mại này vào lòng, đặc biệt là chỉ có lớp đồ lặn bằng da hải ngư trơn trượt mềm nhẵn kia. Mặc dù Tề Ninh vẫn cố giữ tâm như thủy nhưng thi thoảng ả cố ý uốn éo một cái, vẫn khiến cho hắn động tâm.

Tề Ninh nghe ả nói vậy là hiểu ả đang nói bậy bạ.

Hoa Tưởng Dung hoạt động ở Tây Xuyên, không thể có chuyện không biết Lục Thương Hạc. Dù sao Ảnh Hạc Sơn Trang cũng là một trong tám bang mười sáu phái. Lục Thương Hạc ở Tây Xuyên cũng coi như là nổi danh giang hồ, ả chưa từng nghe tên y thì thật sự là nói láo rồi.

Hắn biết nữ nhân này ra vẻ vũ mị, cố tình nói hoa nói lá, nhưng không ăn thua. Ngón tay vòng bên hông ả bỗng ấn một cái, ả lập tức cảm thấy bên hông đau đớn, cắn môi “Ối” một tiếng, nghe như tiếng rên rỉ.

- Hoa Tưởng Dung, nếu ngươi biết ta là ai, thì phải biết, nếu ta trói ngươi lại đem về Kinh giao cho phủ Thần Hầu, ngươi sẽ gặp kết quả thế nào.

Tề Ninh nhìn chằm chằm đôi mị nhãn long lanh như sóng nước của ả, cười lạnh:

- Người của phủ Thần Hầu xưa nay không biết thương hoa tiếc ngọc đâu. Theo ta được biết, người đã vào phủ Thần Hầu tựa như rất hiếm thấy có người tứ chi toàn vẹn đi ra.

Ả khẽ thở dài một tiếng:

- Hầu gia, mấy người chúng ta chỉ cầm bạc làm việc, có người cho chúng ta bạc, bảo chúng ta cướp người kia. Chúng ta thu bạc rồi chỉ có thể làm việc, cũng là vì kiếm miếng ăn thôi, cũng xem như không còn cách nào khác.

Ả nhìn hắn, nũng nịu:

- Nếu Hầu gia có thể nuôi ta, ta sẽ đi theo bên cạnh Hầu gia, ngươi bảo ta làm gì ta sẽ làm cái đó.

- Vậy ngươi cũng biết người các ngươi muốn cướp là ai?

Tề Ninh lạnh lùng hỏi.

- Ôi, không biết. Giờ nói gì cũng vô ích, người kia đã chìm vào đáy nước, chẳng biết đi đâu. Hầu gia, chẳng lẽ ngươi không lo lắng sao?

- Người hiền tất có thiên tướng.

Nếu quả thực y bị ngộ hại, ngươi cũng không sống nổi đâu.

Ả chăm chú nhìn hắn, hơi thở như lan:

- Hầu gia, ta chỉ biết ngươi võ công cao cường, không biết công phu dưới nước của ngươi lại cao minh như thế. Ngươi có thể dạy ta một chút không?

Ả khép hai mắt, sóng mắt lưu động. Tề Ninh nhìn vào mắt ả, chỉ thấy nó trong suốt như suối, ngập nước cực kỳ vũ mị.

Khuôn mặt xinh đẹp kia phối vơi đôi mắt mê ngươi này quả nhiên khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Tề Ninh cũng cảm thấy tâm thần rung động, lờ mờ cảm thấy mình hơi nóng lên, thoáng nhìn bờ môi dày ướt át gợi cảm của ả hơi he hé, cái lưỡi đinh lăng thấp thoáng bên trong khẽ nhúc nhích, quả nhiên là yêu mị đến cực điểm.

Trong cơn hoảng hốt, dường như đôi môi đầy đặn kia của ả biến thành một đóa anh đào nhỏ, khiến cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái. Mùi u hương từ trên người ả càng mê hoặc người.

Tề Ninh không kìm nổi lòng xích lại gần muốn hôn lên đôi môi kia thì đột nhiên có tiếng người gọi:

- Hầu gia…!

Tiếng gọi này cực kỳ đúng lúc, Tề Ninh giật bắn mình, sầm mặt lại, khuôn mặt Hoa Tưởng Dung hơi tái đi. Ả mở môi, một tia sáng từ miệng ả bắn ra, gần trong gang tấc, Tề Ninh phản ứng cực nhanh, cánh tay vòng qua eo ả kéo một cái, lập tức ả bị kéo giật qua, hàn quang từ miệng bắn ra cũng bị lệch mấy tấc. Mà Tề Ninh cũng xoay người qua, tia sáng kia gần như sượt qua mặt hắn.

Cũng chính trong nháy mắt này, thân thể mềm mại của Hoa Tưởng Dung khẽ uốn một cái, thoát khỏi tay Tề Ninh. Bộ đồ lặn của ả trơn như bôi mỡ, Tề Ninh lập tức tuột tay, vội đưa tay ra bắt lại thì ả đã lẩn xa dưới nước như một con cá, nổi lên mặt nước xa xa, nhìn Tề Ninh, căm giận nói:

- Cẩm Y Hầu, ngươi hèn hạ vô sỉ.

Vậy mà luyện tà công hút nội lực của người, ngươi…ngươi thật không biết xấu hổ.

Tề Ninh âm thầm kêu may mắn, nghĩ thầm vừa rồi mình sơ sẩy một chút suýt nữa thì rơi vào quỷ kế của nữ nhân này.

Hắn nhớ lại ngày đó ở phủ Thứ sử, hai con mắt của Hao Tưởng Dung này cổ quái dị thường, dường như có thể khiến cho người ta mê mẩn mà mất tâm thần. Vừa rồi Tề Ninh hút nội lực của ả, còn cho rằng đã khống chế được ả trong tay nên sơ sẩy một chút. Ả vẫn luôn tỏ vẻ vũ mị hẳn là muốn hấp dẫn tâm thần hắn, tìm được cơ hội sẽ ra tay.

Có điều hắn cũng không ngờ được ả lại chứa ám khí trong miệng.

- Hoa Tưởng Dung, ta khuyên ngươi vẫn nên bó tay chịu trói đi.

Tề Ninh biết nữ nhân này đã thoát khỏi tay mình muốn bắt lại cũng không dễ, lạnh lùng nói:

- Ngươi và đám ngươi Lục Thương Hạc cấu kết với nhau làm việc xấu, chung quy sẽ không có kết quả tốt.

Hoa Tưởng Dung cười, nhánh hoa run rẩy, bộ ngực đầy đặn run run trong làn nước thành sóng, khinh thường nói:

- Lục Thương Hạc? Cẩm Y Hầu, ngươi quá coi trọng y rồi. Lục Thương Hạc thì có tư cách gì làm đồng bọn với ta? Cho dù có xách giày cho ta y cũng không xứng.

Ả vén mái tóc dài ướt sũng ra đằng sau, động tác này càng kéo bộ ngực cao vút ngạo nghễ nhô lên:

- Nhưng ta cũng phải khuyên ngươi, Tây Xuyên này ngươi vẫn không nên ở lại. Lần này ta tha cho ngươi, lần sau nếu gặp lại nhất định phải lấy mạng ngươi.

Tề Ninh thấy ả vẫn còn chút tinh thần lập tức hiểu, vừa rồi mình hấp thụ nội lực, nhất định ả phát hiện ra được, hiểu được là bị hút đi nội lực cho nên lập tức giả bộ yếu ớt, để hắn tưởng lầm nội lực của ả sắp bị hút cạn, trên thực tế là ả vẫn còn một chút khí lực chờ đến cuối cùng mới thả ra. Nữ nhân này tâm cơ rất sâu, đúng là một đối thủ cực kỳ lợi hại.

Đột nhiên hắn nghe ả kêu lên thanh thúy, như tiếng chim hoàng oanh, lập tức thấy ả vũ mị cười một tiếng, cả người đã lẩn vào trong làn nước.

Tề Ninh biết hẳn là đám người này cực kỳ quen thuộc với vùng nước Trường Giang này. Hoa Tưởng Dung này đã thoát thân, muốn tìm lại gần như không có khả năng. Chợt hắn thấy một chiếc thuyền nhỏ tới gần mình, trên thuyền có người kêu lên:

- Hầu gia, Hầu gia….!

Là giọng Triệu Quyền.

Tề Ninh giơ tay lên quơ quơ, Triệu Quyền nhìn thấy lập tức tới gần, kéo hắn lên thuyền. Toàn thân hắn ướt sũng, đứng trên thuyền nương theo ánh trăng nhìn quanh, thấy cách đó không xa có bọt nước nổi lên, bèn ra lệnh cho Triệu Quyền lại gần, thì thấy trên mặt sông có ba bốn cỗ thi thể, đều là mấy tên quỷ nước kia, thấy có người đang du động trong nước, chính là Tây Môn Chiến Anh, hắn vội vàng đưa thuyên tới gần kéo nàng lên.

Cánh tay trái của nàng chảy máu ồ ạt, cũng là bị quỷ nước đâm trúng, ngoài ra không có thương thế gì.

Tề Ninh lệnh cho Triệu Quyền xử lý vết thương cho nàng, mới nhìn thấy một con thuyền đang đến gần. Nghiêm Lăng Hiện ở đó, Lý Đường và Chu Thuận cũng đều ở trên thuyền.

Thấy mọi người đều vô sự hắn mới nhẹ lòng, nhìn mặt sông, ngoài bốn năm cỗ thi thể trôi bập bềnh trên mặt nước thì không còn bóng dáng quỷ nước nào nữa.

Hai con thuyền nhỏ tới sát gần nhau, Lý Đường cao giọng hô:

- Hầu gia, hình như đám quỷ nước kia đều lui cả rồi.

Tề Ninh gật gật đầu, nhìn con thuyền lớn kia, thấy thuyền lớn đã nghiêng chìm hơn phân nửa vào nước, biết được khoang thuyền bị đục thủng không chống đỡ được bao lâu sẽ chìm hẳn, bèn phân phó:

- Lên bờ trước rồi nói, trên sông không an toàn.

Không còn tung tích của đám quỷ nước kia, hai con thuyền nhỏ rất nhanh đã đến bờ. Đám người lục tục nhảy lên bờ, không bao lâu sau, các thuyền phu cũng bơi lên.

Bọn quỷ nước này chỉ nhắm vào mấy người Tề Ninh, thật sự không đả thương mấy người chèo thuyền. Các thuyền phu này bơi không tệ, thậm chí còn có người mang cả hành lý của Tề Ninh theo.

Tất cả mọi ngươi đều ướt sũng toàn thân, khi nhóm người chèo thuyền lên bờ, tìm củi, đốt mấy đống lửa, hong khô quần áo. Vết thương của Tây Môn Chiến Anh đã được xử lý, không đáng lo ngại nữa, nhin nhìn quanh, hỏi Tề Ninh:

- Nữ nhân kia đâu?

- Nữ nhân nào?

Tề Ninh còn tưởng nàng đang hỏi thăm Hoa Tưởng Dung, nghĩ thầm, khi mình dây dưa với ả đã tránh xa đám người kia, chẳng lẽ nàng cũng nhìn thấy, đang muốn giải thích thì nàng đã hỏi lại:

- Nữ nhân người mang tới từ Thành Đô đâu? Sao không thấy nàng ta?

Nghe vậy hắn mới hiểu, thở dài:

- Nàng đã chìm dưới đáy sông, không rõ tung tích, chỉ sợ không tìm được nữa.

Tây Môn Chiến Anh đang ngồi bên đống lửa nghe vậy kinh hãi đứng bật dậy:

- Vậy….vậy chúng ta còn không đi cứu nàng? Ngươi muốn trơ mắt nhìn nàng chết đuối sao?

Lúc này Tề Phong cũng đang nằm bên đống lửa, thấy nàng lo lắng bèn cười nói:

- Tây Môn cô nương, ngươi không cần lo lắng, trong áo khoác đen kia không phải nữ nhân, cũng không phải sống….

Gã còn chưa nói xong, chợt nghe Lý Đường bên cạnh đằng hắng một cái, lập tức tỉnh ngộ, vội nói:

- Đã lâu như vậy, cho dù cứu lên cũng không còn sống nữa!

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

1.64401 sec| 2436.875 kb