Cố Văn Chương không biết Tề Ninh muốn dẫn mình đi nơi nào, thế nhưng Tề Ninh đã nói như vậy, hiển nhiên đã chuẩn bị ra tay giúp mình. Y đoán là muốn đi tìm quan viên trong triều giúp đỡ xử lý việc này.

Cố Văn Chương chỉ sợ Tề Ninh mặc kệ, nhưng lúc này Tề Ninh đã ra tay, y mừng rỡ trong bụng.

Cũng không dài dòng, hai người không ngồi xe, dắt hai con ngựa đi ra ngoài. Đám người Lý Đường đi theo hộ vệ, Tề Ninh nói nhỏ vài câu với Lý Đường, Lý Đường liền dẫn đường phía trước, vòng qua mấy con phố, đến trước một tòa phủ đệ, trên đầu cửa viết hai chữ ‘Viên phủ’.

Lý Đường đi tới gõ cửa, phân phó thông báo Viên Vinh Viên đại công tử, nói Cẩm Y Hầu đến đây có việc thương lượng.

Sắc trời đã sớm tối đen, trên đường cái cực kỳ yên tĩnh. Không lâu lắm, Cố Văn Chương liền trông thấy một công tử ca áo gấm đai ngọc đi ra từ trong phủ. Nhìn thấy Tề Ninh, công tử ca kia tươi cười nói:

- Hầu gia, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy? Về kinh lúc nào, ngài đi Tây Xuyên, ta ở kinh thành ngày nhớ đêm mong.

Tề Ninh cười nói:

- Vô sự không lên điện Tam Bảo, đừng nói linh tinh, tìm chỗ yên tĩnh, ta có thứ muốn cho ngươi xem.

- Thứ gì?

Viên Vinh nhìn trái phải một chút, thất vọng nói:

- Ta còn tưởng ngươi mang mỹ nhân từ Tây Xuyên trở về. Ta nói này Hầu gia, ngươi đi ra ngoài một chuyến, cũng không nghĩ tới chuyện mang gì về cho ta sao?

Tề Ninh cười mắng:

- Viên công tử ngươi phong lưu phóng khoáng, tầm mắt cực cao, coi như ta mang mỹ nhân trở về, chỉ sợ ngươi cũng không nhìn trúng.

Viên Vinh cười ha ha một tiếng, dẫn Tề Ninh vào phủ. Tề Ninh ra hiệu Cố Văn Chương cũng đi theo. Viên Vinh hiếu kỳ hỏi:

- Vị này là?

- Đây là cữu phụ của ta.

Tề Ninh cũng không giới thiệu kỹ càng. Ba người vào sảnh bên của phủ Lễ Bộ Thượng Thư, trong phủ Thượng Thư cực kỳ yên tĩnh. Sau khi ngồi xuống, Viên Vinh mới nói:

- Nói đi, muốn cho ta xem cái gì?

Tề Ninh nhận lấy một bức tranh từ tay Cố Văn Chương, đi tới bên bàn, mở bức tranh, nói với Viên Vinh:

- Viên đại công tử, tới nhìn vật này chút xem sao.

Viên Vinh chắp hai tay sau lưng tới gần, liếc mắt nhìn, quá sợ hãi, lập tức mừng rỡ, xoay người đi cầm ngọn đèn tới gần bức tranh.

Tề Ninh nói:

- Viên Vinh, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, bức tranh này giá trị liên thành, nếu như bị thiêu đốt, ngươi phải bồi thường đủ số.

Viên Vinh cũng không để ý tới, bưng ngọn đèn quan sát cẩn thận.

Ban đầu thần sắc cực kỳ hưng phấn, sau một lát lại cười nhạt một tiếng, buông ngọn đèn nói:

- Hầu gia, khuya khoắt, ngươi tìm tới phủ ta, chính là cho ta xem một thứ vớ vẩn như vậy sao?

Gã tràn ngập vẻ khinh thường.

Cố Văn Chương xấu hổ ra mặt. Tề Ninh nghĩ thầm Viên Vinh này có chút công lực ở phương diện thư họa, gã tùy tiện nhìn một cái liền nhận ra là đồ dỏm. Hắn hỏi:

- Thế nào, là đồ dỏm sao?

- Nói nhảm.

Mặc dù Tề Ninh là Hầu tước cao quý, nhưng Viên Vinh và gã tùy tiện đã quen rồi, cũng không quá câu thúc nói:

- Tranh của Hàn Sinh Tử lưu truyền nhiều nhất chẳng qua mươi bức tranh. Nếu ai có tranh của hắn, vậy sẽ cất giấu đi, tuyệt đối không có khả năng lấy ra khoe khoang, cho nên trước giờ tung tích của những bức tranh kia cũng không có người nào rõ ràng.

Trong số các bức tranh lưu truyền lại của hắn, bức Thần Nữ Đồ là quý báu nhất!

Nhìn thấy dưới sườn Cố Văn Chương còn kẹp một bức tranh, gã hỏi:

- Bức kia hẳn là Thần Nữ Quy Đồ à?

Cố Văn Chương xấu hổ cười cười, gật đầu. Viên Vinh nói:

- Thần Nữ Đồ chia làm hai quyển, Thần Nữ Triêu Lộ Đồ và Thần Nữ Mộ Quy Đồ. Bức Sương Mai Đồ này nếu là giả, bức Quy Đồ trong tay ngươi chắc chắn cũng không phải thật.

Gã chắp hai tay sau lưng, liếc bức tranh trên bàn một chút, cười nói:

- Chẳng qua mặc dù bức họa này là đồ dỏm, nhưng kỹ thuật cũng không kém, cũng đáng giá mấy trăm lạng bạc ròng. Hầu gia, không phải ngươi tới Tây Xuyên, có người hiếu kính ngươi, dùng đồ dỏm này tới lừa gạt ngươi chứ?

Cố Văn Chương đỏ mặt, lúng túng nói:

- Hai bức tranh này là ta bỏ ra mười mấy vạn lạng bạc mua lại.

- Mười mấy vạn lạng bạc?

Viên Vinh giật mình thất thanh nói:

- Là ai mua? Cực kỳ ngu xuẩn, món đồ mấy trăm lạng bạc, bỏ ra mười mấy vạn lạng, đây quả thực là tiêu tiền như nước, những đồ dỏm này vốn là để lừa gạt những kẻ ngu xuẩn học đòi văn vẻ!

Nói tới đây, gã đột nhiên nghĩ tới điều gì, lắc đầu không nói thêm gì nữa.

Mặt Cố Văn Chương đã biến thành màu gan heo.

Tề Ninh thở dài:

- Viên đại công tử ngươi cũng nói đây là giả, xem ra thực sự là đồ giả. Viên Vinh, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ.

- Giúp đỡ?

Viên Vinh ngồi xuống ghế hỏi:

- Muốn ta giúp cái gì?

- Ta biết ngươi biết không ít văn nhân mặc khách.

Tề Ninh cười nói:

- Trời tối ngày mai, ta bày yến ở quán rượu, ngươi mời một số người tới giúp ta.

Viên Vinh không biết Tề Ninh suy nghĩ cái gì, hỏi:

- Mời khách? Hầu gia, ngươi muốn làm gì?

- Ta bỗng nhiên hứng thú thư họa.

Tề Ninh cười nói:

- Đêm mai ta bày vài bàn, ngươi mời hai ba chục khách giúp ta, có thể dùng danh nghĩa của ngươi để mời. Tất cả chi phí ta bỏ ra, ta chỉ muốn nói chuyện thư họa với đám văn nhân mặc khách này.

Viên Vinh biết Tề Ninh không có khả năng tâm huyết dâng trào mời khách tốn kém, phía sau chắc chắn có gì đó quái lạ. Gã suy nghĩ một chút hỏi:

- Hầu gia, ngươi không tin ánh mắt của ta?

Trong lòng gã nghĩ mình nhận ra Thần Nữ Đồ là đồ dỏm, có thể Tề Ninh không phục, chỉ sợ muốn nhiều hơn vài người giám định.

Tề Ninh cười nói:

- Bớt nói nhảm, chỉ hỏi ngươi một câu, có thể mời khách hay không?

- Mời khách ăn cơm đương nhiên dễ như trở bàn tay.

Viên Vinh cười nói:

- Đừng nói hai ba mươi người, coi như hai ba trăm người, ta cũng có thể mời đến cho ngươi.

Gã suy nghĩ một chút mới nói:

- Có muốn sắp sắp xếp ở Thúy Đức Duyên hay không, nơi đó là chỗ văn nhân mặc khách thích đến nhất.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Được, vậy tới Thúy Đức Duyên.

- Đã như vậy, trời vừa sáng ngày mai, ta sẽ phái người đi mời.

Viên Vinh nghĩ thầm Tề Ninh đã từng có đại ân với mình, hiện giờ nhờ mình xử lý chút chuyện nhỏ này, đương nhiên không từ chối.

Rời khỏi phủ Lễ Bộ Thượng Thư, trở lại Cố phủ, Cố Thanh Hạm đã chờ trong sảnh, thấy hai người trở về, nàng cau mày nói:

- Hai người đi nơi nào? Chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

- Ra ngoài gặp người bạn, xác định một chút Thần Nữ Đồ là thật hay giả.

Tề Ninh nói: - Tam Nương, sức khỏe lão phu nhân thế nào?

Cố Thanh Hạm lườm Cố Văn Chương một cái, mới nói:

- Tạm thời không có vấn đề gì, chỉ cần không nhìn thấy hắn, sẽ không có chuyện gì.

- Vậy thì tốt rồi.

Tề Ninh nói:

- Cữu phụ, đã rất muộn rồi, chúng ta sẽ về trước. Cậu nghỉ ngơi sớm một chút, đêm mai trực tiếp tới Thúy Đức Duyên, đúng rồi, nhất định phải mang theo hai bức tranh này.

Đến giờ Cố Văn Chương còn mơ hồ, không biết Tề Ninh rốt cuộc muốn làm gì, chỉ là Cố Thanh Hạm ở bên cạnh, y tò mò trong lòng cũng không dám hỏi nhiều, gật đầu nói:

- Được, ta… đêm mai ta sẽ mang bức tranh.

Rời khỏi Cố trạch, Tề Ninh vẫn ngồi chung xe ngựa với Cố Thanh Hạm. Cố Thanh Hạm vẫn dán người bên cửa sổ, cố gắng kéo khoảng cách với Tề Ninh, không va chạm thân thể với hắn. Nhìn nàng lo lắng ra mặt, Tề Ninh dịu dàng nói:

- Tam Nương, chuyện đã xảy ra thì không nên suy nghĩ nhiều, cứ giao cho ta là được rồi.

- Giao cho con?

Cố Thanh Hạm nghi ngờ nhìn Tề Ninh:

- Con có thể biến ra nhiều bạc như vậy hay sao? Hắn đã nói cho con biết chuyện rồi chứ? Phía tiền trang bên kia thiếu sáu vạn lạng bạc, điều này không nói tới. Khế nhà khế đất Giang Lăng cũng đều bị hắn thế chấp cho người khác, qua hai ngày, nếu như người kia không trở lại chuộc đồ, tiền trang sẽ tìm tới cửa, chẳng những thu tất cả cửa hàng mà ngay cả chỗ ở cũng không còn.

Lúc này nàng cũng không đoái hoài tới cơn giận, cười khổ nói:

- Người ta rõ ràng bày kế hại hắn, cầm bạc đi, sao có thể trở về chuộc đồ?

Đôi mi thanh tú của nàng cau lại, khuôn mặt xinh đẹp buồn rười rượi. Tề Ninh mỉm cười nói:

- Nếu quả thực như thế, thì để lão phu nhân trở lại Hầu phủ là được, dù sao Hầu phủ vô cùng rộng rãi, không sợ không ở được.

Cố Thanh Hạm khẽ thở dài:

- Họ ở một thời gian ngắn đương nhiên không sao, thế nhưng ở lâu dài, người trong phủ không nói, người bên ngoài cũng sẽ nói này nói nọ. Mà như vậy cũng không phải biện pháp. Ninh Nhi, ta biết họ chuyển tới con sẽ không để ý, nhưng không có nghĩa người khác không để ý. Lại nói phủ Cẩm Y Hầu không phải chỗ bình thường, Cố gia thực sự tiến vào ở, về tình về lý đều không thích hợp!

Nàng yếu ớt thở dài.  Hắn biết Cố Thanh Hạm xưa nay tài giỏi khôn khéo, lần này bất đắc dĩ như thế thực sự là không có cách nào. Thấy gương mặt xinh đẹp của nàng buồn bã, hắn không kìm được vươn tay nắm bàn tay trắng nõn của Cố Thanh Hạm, nói:
 

- Tam Nương, xe đến trước núi ắt có đường, lần này nương tin ta một lần, chắc chắn sẽ bình yên vượt qua.

Hắn nắm lấy ngọc thủ của Cố Thanh Hạm, Cố Thanh Hạm phản xạ có điều kiện rút phắt tay lại. Tề Ninh hơi xấu hổ, Cố Thanh Hạm cũng cảm thấy mình phản ứng hơi quá, không tiện nhìn Tề Ninh.

Nàng thấy Tề Ninh nghiêng người dựa qua bên kia, thần sắc xấu hổ mang theo vẻ cô đơn. Cố Thanh Hạm hơi khó chịu trong lòng, cười gượng nói:

- Ninh Nhi, đừng nói những chuyện không vui kia, con đi Tây Xuyên làm việc, phải chăng hết thảy đều thuận lợi?

Dù sao nàng cũng là thiếu phụ thành thục, mặc dù tuân thủ nghiêm ngặt ranh giới cuối cùng, nhưng cũng biết không thể quá cứng nhắc trong quan hệ với Tề Ninh. Trong lòng nàng cũng không muốn quá tổn thương tình cảm của Tề Ninh, cho nên nhân lúc thích hợp mở miệng hóa giải bầu không khí.

Tề Ninh lại bình thản nói:

- Hết thảy đều thuận lợi.

Hắn im lặng, không nói thêm câu nào nữa.

Cố Thanh Hạm do dự một chút, thầm thở dài trong lòng.

Hai người đi trên đường cũng không nói gì thêm, trở lại trong phủ đã là đêm hôm khuya khoắt.

Tề Ninh vốn muốn đi thăm Đường Nặc nhưng lúc này trời tối, chỉ sợ Đường Nặc đã nằm ngủ từ lâu nên không làm phiền nàng nữa.  Ngày tiếp theo Tề Ninh ngủ đến giữa trưa mới dậy, ăn chút đồ ăn, hỏi thăm Hàn Tổng quản Đường Nặc có còn trong phủ không thì mới biết được sáng sớm Đường Nặc đã tới tiệm thuốc. Đến lúc hoàng hôn, Tề Ninh mang theo mấy hộ vệ, đi thẳng tới Thúy Đức Duyên.
 

Thúy Đức Duyên rất dễ tìm, tùy tiện tìm người trên đường hỏi, đều có thể chỉ rõ ràng vị trí. Đám người Lý Đường cũng rất quen thuộc Thúy Đức Duyên nên căn bản không cần nghe ngóng. Đến Thúy Đức Duyên. Tề Ninh nhìn thấy quán rượu này hai tầng trên dưới, cấu tạo bằng gỗ, mái hiên phía trước nghiêng ra ngoài, có chút khí thế, nhìn từ bên ngoài, thấy chiếm diện tích cực lớn, chờ lúc Tề Ninh đến, đèn đuốc đã sáng trưng, đã tới đêm.

 

2.71120 sec| 2450.961 kb