Mặc dù Tây Môn Chiến Anh xúc động trong lòng nhưng dù sao thì đầu óc nàng vốn không ngu ngốc.

Tề Phong đột nhiên để lộ ra, nàng đã cảm thấy chuyện kỳ quặc.

Nàng nhìn Tề Ninh, thấy Tề Ninh ngồi ngay ngắn bên đống lửa, hai tay hướng xuống dưới, đang làm khô tay, dạng vẻ bình thản, trong lòng liền cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.

Nghiêm Lăng Hiện ngồi ở một bên, cũng không tới gần đống lửa, đương nhiên không biết bên này nói gì.

Tây Môn Chiến Anh thấy mấy người Tề Ninh không nói nhiều, dường như đang coi mình là người ngoài thì cảm thấy không vui.

Nàng đứng dậy, đi thẳng tới bờ sông. Tề Ninh nhìn thoáng qua, cười nhạt một tiếng, khẽ nói:

- Nữ nhân đúng là phiền phức, sống cũng phiền, chết cũng phiền.

Lời này của hắn đương nhiên không phải nói việc sống chết của Tây Môn Chiến Anh, mà là nói áo bào đen kia, dù vậy, tâm trạng của Tây Môn Chiến Anh đều không tốt.

Vết thương của Tề Phong được đắp thuốc, mặc dù tạm thời không thể tùy tiện đi lại, càng không thể động võ, nhưng cảm giác đau đớn đã giảm bớt rất nhiều, y khẽ cười nói:

- Hầu gia, kỳ thực tính cách Tây Môn cô nương rất tốt, lúc đầu nàng vẫn luôn ghen tuông, nhưng hiện giờ lại lo lắng đến sống chết của người khác, tâm địa cũng lương thiện.

- Ngươi làm sao biết nàng ghen tuông?

Tề Ninh lườm Tề Phong một cái.

Tề Phong cười ha ha nói:

- Người mù cũng có thể nhìn ra, mặc dù Tây Môn cô nương này thích đấu võ mồm với Hầu gia, nhưng ta thấy nàng đã sớm thích Hầu gia.

Chu Thuận cũng gật đầu nói:

- Hầu gia, Tề Phong nói không sai, ta cũng thấy vậy. Hầu gia ngọc thụ lâm phong, khắp thiên hạ có mấy nữ nhân không thích ngài?

Tề Ninh cười ha ha một tiếng, lập tức thấp giọng nói:

- Đường thủy chúng ta không thể đi, cũng may sắp rời khỏi Tây Xuyên, chúng ta về kinh theo đường bộ vậy.

- Hầu gia cảm thấy đám người kia còn tới nữa không?

Lý Đường cau mày nói:

- Lần này họ tới là vì áo bào đen, áo bào đen cũng chìm xuống đáy nước giống như kế hoạch của Hầu gia, họ còn có thể làm gì?

Chu Thuận cười lạnh nói:

- Những tên quỷ nước kia chắc chắn đang tiếp tục tìm kiếm áo bào đen ở dưới nước, nếu như lúc đó chỉ nhìn thấy áo choàng, sẽ không nghi ngờ sao?

- Mặt sông rộng như vậy, dòng nước lại chảy về đông, không có khả năng tìm được một chiếc áo choàng đâu.

Tề Phong nói:

- Coi như tìm được, ta thấy họ cũng không thể đoán ra trong đó có gì.

Y thấp giọng, cười ha ha nói:

- Ai có thể nghĩ tới trong áo choàng đen chính là muối ăn, muối ăn rơi xuống nước, chẳng mấy chốc sẽ tan ra, chỉ còn lại một chiếc áo choàng, cho dù họ tìm thấy, cũng chỉ cho rằng người trong áo bào đen đã chạy trốn rồi.

Tề Ninh hắng giọng một cái, Tề Phong cũng không nhiều lời nữa.

Ánh trăng yếu ớt, lúc này Tề Ninh hơi buồn phiền, hối hận vì đã không thể bắt được Hoa Tưởng Dung.

Trong lòng Tề Ninh biết, ngày đó hắn cứu Hướng Bách Ảnh khỏi trấn Tân Bình, đám người Bạch Hổ Trưởng lão chắc chắn lấy hắn làm mục tiêu, để qua đó, tìm tung tích của Hướng Bách Ảnh.

Hắn cố ý dụ địch, dùng túi muối quấn bên trong áo bào đen, để những người kia nghĩ lầm bên trong áo bào đen chính là Hướng Bách Ảnh, dùng việc này hấp dẫn sự chú ý của đối phương. Sau khi rời khỏi Thành Đô, Tề Ninh sớm đoán rằng rất có thể đối phương sẽ tập kích trên đường, cho nên hắn cũng chuẩn bị sẵn sàng phương án đối phó.

Chỉ là hắn cũng không nghĩ tới đối phương lại xuất hiện bằng cách đó.

Tối nay, khi đối đầu quỷ nước, Tề Ninh đã chuẩn bị bắt lấy một người sống, ép hỏi một chút tin tức hữu dụng. Chỉ là hắn cũng hiểu, mặc dù tối nay không ít quỷ nước, nhưng chân tướng phía sau, phần lớn quỷ nước có lẽ hoàn toàn không biết gì cả. Nhất định phải bắt được thủ lĩnh của đám quỷ nước này, may ra mới có thể tìm được một chút tin tức.

Hoa Tưởng Dung xuất hiện, Tề Ninh rất phấn chấn trong lòng.

Chỉ là Hoa Tưởng Dung quá mức giảo hoạt, đã tìm được cách trốn thoát. Mất đi một cơ hội ép hỏi chân tướng, trong lòng Tề Ninh đương nhiên rất buồn phiền.

Hắn cố ý buông áo bào đen dưới nước, vốn để đối phương nghĩ lầm Hướng Bách Ảnh đã chìm dưới đáy nước. Túi muối trong áo bào đen ở trong nước không bao lâu liền tan ra, đến lúc đó chỉ còn lại một chiếc áo choàng. Chưa nói tới việc tìm một chiếc áo choàng ở dưới nước cực kỳ khó khăn, mà cho dù thực sự tìm thấy, cũng chỉ có thể khiến họ nghĩ lầm Hướng Bách Ảnh sống không thấy người, chết không thấy xác.

Mặc dù mấy tên tâm phúc Tề Phong biết bên trong áo choàng đen là túi muối, nhưng đến hiện giờ cũng không biết Tề Ninh rốt cuộc muốn làm gì, cũng không biết Tề Ninh bày mê trận là vì muốn bảo đảm sự an toàn của Hướng Bách Ảnh.

Trời vừa sáng ngày tiếp theo, mọi người liền rời đi.

Bỏ đường thủy, đi theo đường bộ, Tề Ninh thưởng cho mỗi thuyền phu kia một chút tiền bạc, để họ tự mình trở về báo cáo. Đáng tiếc thuyền lớn chìm dưới sông, số ngựa kia cũng đều chìm trong nước, rơi vào đường cùng, bọn họ đành phải tìm thuê xe ngựa mới.  Trên đường đi tiếp theo cũng thông thuận, đi đường không chỉ một ngày, xe chạy lộc cộc, cuối cùng cũng trở về kinh thành Kiến Nghiệp. Lúc vào kinh, trời chiều chưa xuống núi, chuyến đi này Tề Ninh rời nhà rất lâu, vừa mới tiến vào cửa thành, trong lòng liền nhớ tới Cố Thanh Hạm. Nhưng hắn cũng biết, chỉ sợ Tiểu Hoàng đế trong cung cũng đang chờ đợi hắn ngày đêm. Hắn lập tức ra lệnh đám người Tề Phong trở về phủ Cẩm Y Hầu trước, Nghiêm Lăng Hiện và Tây Môn Chiến Anh cũng trở về Thần Hầu Phủ báo cáo, bản thân mình thì đi thẳng tới Hoàng thành.
 

Đi tới ngoài cung, thị vệ thủ vệ nhìn thấy Tề Ninh phong trần mệt mỏi, nhất thời còn chưa nhận ra, quát:

- Người nào?

Tề Ninh cũng không thừa lời, lấy ngự tứ kim bài ra nói:

- Ta là Cẩm Y Hầu Tề Ninh, phụng chỉ làm việc, hiện giờ về kinh vào cung phục mệnh Hoàng thượng.

Thị vệ nhìn thấy kim bài, vội vàng cười rạng rỡ nói:

- Hầu gia, hóa ra là lão nhân gia ngài về kinh, Hoàng thượng có chỉ, bất cứ lúc nào Hầu gia vào cung, đều không thể cản trở. Chỉ là Hầu gia không mặc quan bào, tiểu nhân ánh mắt vụng về, đã mạo phạm rồi, Hầu gia thứ tội.

Tề Ninh thấy thị vệ này có vẻ thức thời, cười nói:

- Hoàng thượng sai ta làm việc gấp gáp, trở về không kịp thay quần áo.

Thị vệ vội cười nói:

- Đúng đúng, Hầu gia hảo sảng hơn người, lần này làm việc đương nhiên dễ như trở bàn tay, Hoàng thượng tất có ban thưởng.

Gã cũng không nói thêm nữa, mời Tề Ninh vào cung.

Sau khi vào cung, Tề Ninh đi thẳng tới Ngự thư phòng, sai người thông truyền. Tiểu Hoàng đế biết được Tề Ninh trở về, vui mừng quá đỗi, liền truyền lệnh:

- Bảo hắn vào ngay đi.

Tề Ninh bước vào trong Ngự thư phòng, thấy Long Thái đứng ở cửa phòng, nhìn thấy Tề Ninh phong trần mệt mỏi, Long Thái cười ha ha một tiếng, tiến đến đánh một quyền vào ngực Tề Ninh. Tề Ninh biết gã cao hứng nên cũng không né tránh, bị Tiểu Hoàng đế nện vào ngực, lại nghe Tiểu Hoàng đế cười mắng:

- Mẹ nó, ngươi ở ngoài tiêu sái khoái hoạt, lại để trẫm chờ rất lâu, nếu ngươi không trở về nữa, trẫm sẽ phải trị ngươi tội lớn.

Gã kéo Tề Ninh đi vào thư phòng, thuận tay đóng cửa, lúc này mới quay người hỏi:

- Vừa mới về kinh sao?

Tề Ninh mặt mũi đau khổ nói:

- Hoàng thượng, ngài thực sự cho rằng ta ở ngoài tiêu sái khoái hoạt sao. Chuyến đi Tây Xuyên lần này, ta thiếu chút nữa để cả tính mạng lại, nếu như không phải ta thông minh, chuyển nguy thành an, chỉ sợ ngài cũng không thể gặp lại ta.

Hắn chỉ yết hầu:

- Ta lo lắng Hoàng thượng chờ lâu, cho nên trên đường đi ngựa không dừng vó, sau khi vào kinh, ngay cả Hầu phủ cũng không trở về, liền vào cung phục mệnh với Hoàng thượng, hiện giờ yết hầu này như lửa đốt, cực kỳ khát.

Long Thái cười ha ha một tiếng, đi qua mở cửa Ngự thư phòng, ra lệnh:

- Người đâu, mang hai chén cháo tổ yến nấm tuyết tới.

Gã vui vẻ trong lòng, đi qua tự mình cầm hộp bánh ngọt trên bàn của mình, đặt trên bàn trà bên tay Tề Ninh, cười nói:

- Đây là trẫm thưởng cho ngươi, nếm thử mấy cái.

Tề Ninh cũng không khách khí, cầm bánh ngọt lên ăn. Long Thái thấy hắn ăn sói nuốt hổ thì cười nói:

- Tây Xuyên quả thực keo kiệt, ngươi đi một chuyến, dường như mấy năm không được ăn cơm.

- Hoàng thượng, không phải Tây Xuyên keo kiệt, là ở bên kia ta căn bản không có thời gian để ăn.

Tề Ninh vừa nuốt vừa nói:

- Đúng rồi, Hoàng thượng có nhận được tấu chương của Vi Thư Đồng không ạ?

Long Thái tìm một quyển tấu chương trên Ngự thư trác, nói:

- Hôm qua vừa nhận được, Vi Thư Đồng khen Cẩm Y Hầu ngươi không dứt miệng, cứ như thể lần này, nếu không có Cẩm Y Hầu ngươi, thiên hạ sẽ đại loạn.

Gã lại lấy một quyển tấu chương khác đưa qua:

- Đây là tấu chương có người đưa tới mười ngày trước, ngươi cũng xem một chút.

Tề Ninh mặc kệ tấu chương của Vi Thư Đồng, bên trong viết những gì, trước đó Vi Thư Đồng đã từng nói chuyện hắn, không nhìn cũng có thể biết được. Chỉ là Long Thái đột nhiên đưa qua một phần tấu chương, hiển nhiên thâm ý sâu sắc. Hắn mở ra liếc mấy cái, nhíu mày nhìn Long Thái hỏi:

- Hoàng thượng, Triệu Bang Diệu này là ai?

- Triệu Bang Diệu là Ngự Sử Trung Thừa Ngự Sử Đài.

Long Thái nói:

- Tấu chương như vậy, trước sau có mấy chục quyển, chỉ là Ngự Sử Trung Thừa này chức quan cao nhất, ngôn từ cũng sắc bén nhất, cho nên mới được lưu lại.  Tề Ninh cũng biết, Ngự Sử Đài chính là bộ phận giám sát cao nhất của đế quốc, dưới thiết lập Đài Viện, Điện Viện, Sát Viện. Ngự Sử Đại Phu là trưởng quan cao nhất của Ngự Sử Đài, mà Ngự Sử Trung Thừa ở Ngự Sử Đài chỉ dưới Ngự Sử Đại Phu. Ngự Sử Đài duy trì trật tự nhiều năm, vạch tội kẻ phạm pháp, có đôi khi thậm chí Ngự Sử Đài còn tham dự vụ án Hoàng thượng đặc biệt ra lệnh.
 

Ngự Sử Đài và Thần Hầu Phủ ở phương diện nào đó hơi tương tự nhau, đều có trách nhiệm giám sát, chỉ là Thần Hầu Phủ giám sát giang hồ, còn Ngự Sử Đài thì giám sát nha môn quan phủ.

Tề Ninh nói:

- Triệu Trung Thừa này nói ta dung túng trộm cướp, trợ Trụ làm ngược, ha ha, còn nói ta không để ý an nguy của đế quốc, tùy ý làm bậy. Hoàng thượng, xem ra trong triều có rất nhiều người có ý kiến với ta.

Long Thái ngồi xuống ghế, cười nói:

- Lúc Tiên Hoàng còn tại vị, xưa nay trọng thị Ngự Sử Đài, cho nên lá gan của đám người kia xưa nay đã không nhỏ, cho dù một chút tin đồn thất thiệt, họ cũng sẽ không bỏ qua, cũng sẽ trắng trợn vạch tội trong tấu chương.

Gã chỉ vào tấu chương kia nói:

- Triệu Bang Diệu này năm đó cũng bởi vì dám can gián, không sợ đắc tội người khác, cho nên Tiên Hoàng có vài phần coi trọng hắn, đề bạt nhiều lần. Bách quan trong triều nhìn thấy Tiên Hoàng coi trọng người này, cũng đều nể hắ, cho nên lá gan của hắn vẫn luôn rất lớn, có người gọi hắn là Triệu Thiết Đảm.

- Thiết Đảm?

Tề Ninh cười nói:

- Kinh Đô Phủ Doãn Mạch Tranh có ngoại hiệu là Mạc Thiết Đoạn, Ngự Sử Đài có Triệu Trung Thừa gọi Triệu Thiết Đảm. Hoàng thượng, xem ra trong triều này thần tử chính trực cũng không ít.

- Quốc có trực thần, hưng quốc an bang.

Long Thái nói:

- Nếu cả triều không có một đại thần can đảm nói thẳng, quốc gia này cũng sắp xong rồi.

Gã dựa vào ghế, hai tay đặt ngang bụng dưới, nói:

- Năm đó Triệu Bang Diệu gần như mỗi lần triều hội đều dâng lên một tấu chương, mà tấu chương của hắn, xưa nay Tiên hoàng đều xử lý hết. Chỉ đến khi người này trở thành Ngự Sử Trung Thừa, số tấu chương mới chậm rãi giảm đi một chút, mặc dù vậy mỗi lần tấu lên, luôn có thể khiến hai người mất đi chức quan.

Tề Ninh cười nói:

- Hoàng thượng, chẳng lẽ Triệu Thiết Đảm này có ân oán gì với Cẩm Y Hầu Tề gia sao? Tại sao lần này lại muốn động thủ với ta?

Long Thái nói:

- Theo trẫm biết, người này không quan hệ tốt với bất kỳ người nào trong triều, nên mọi người đều nói hắn là cô thần. Ngươi nghĩ mà xem, người này động một tí dâng tấu vạch tội người, bị hắn để mắt tới mất chức là chuyện nhỏ, còn ai muốn tới gần hắn?

Tề Ninh cầm tấu chương nói:

- Vị Triệu Trung Thừa này vạch tội chuyện Thiên Vụ Lĩnh, tin tức của hắn cũng rất linh thông, lại rõ như lòng bàn tay chuyện bên Thiên Vụ Lĩnh kia.

Hắn cười nhạt một tiếng nói:

- Hoàng thượng, nếu người này làm việc công, ta không ngại, nhưng nếu phía sau hắn có ý đồ khác, ta muốn hắn trở thành Triệu Phá Đảm!

 

2.42784 sec| 2444.57 kb