Phía trên boong ở đuôi tàu, vô cùng trống trải, mấy con ngựa chiến đều đã được đưa xuống phòng nhỏ phía dưới tàu chứ không hề chiếm mất không gian của boong tàu. Việc này đều là để tiện cho Tề Ninh thưởng thức cảnh sắc hai bên bờ, trên boong thuyền còn được đặt bộ bàn ghế, nhưng hiện giờ bàn ghế đều đã được đặt sang một bên, ở chính giữa boong tàu, hai bóng người đang giao đấu kịch liệt, những người khác đứng xung quanh quan sát.

Tề Ninh và Tây Môn Chiến Anh bước nhanh tới boong tàu phía đuôi thuyền, nhìn thấy cảnh trước mắt thì ngẩn ra, sau đó Tề Ninh lập tức khoanh hai tay, đứng một bên quan sát với vẻ rất hứng thú.

Tây Môn Chiến Anh thì nhíu chặt đôi mi thanh tú lại, gương mặt xinh đẹp hơi hiện vẻ sốt ruột.

Hai người đang đánh nhau trên boong tàu là Tề Phong và Nghiêm Lăng Hiện, hai người đều dùng đao, Tề Phong vén tay áo lên, để chân trần, bám lấy Nghiêm Lăng Hiện, động tác vô cùng linh hoạt.

Nghiêm Lăng Hiện ra đao liên tục nhưng Tề Phong đều tránh được, sau đó tìm cơ hội tấn công vài đao cũng đều bị Nghiêm Lăng Hiện hóa giải.

Tề Ninh đã tiếp xúc với Thần Hầu phủ một khoảng thời gian, nhưng hắn không thật sự hiểu rõ trình độ võ công của Bắc Đẩu Thất Tinh.

Trong Bắc Đẩu Thất Tinh, Hiên Phiên Phá lão luyện trầm ổn, Khúc Tiểu Thương khéo léo lõi đời, Hàn Thiên Khiếu trầm lắng ít nói. Trong mắt Tề Ninh, Nghiêm Lăng Hiện chính là một người rất non trẻ, thậm chí tính cách còn có chút trẻ con.

Nói thật lòng thì Tề Ninh thấy mấy Giáo úy của Thần Hầu phủ tuy tính tình khác nhau nhưng trừ Nghiêm Lăng Hiện ra thì mấy người khác cũng đều được coi là đại thần một cõi.

Hắn chưa thấy mấy vị giáo úy khác của Thần Hầu phủ ra tay, cho nên vẫn không biết khả năng thật sự của Bắc Đầu Thất Tinh, nên lúc này mới nhìn Nghiêm Lăng Hiện thể hiện võ công một cách rất có tâm. Thấy Nghiêm Lăng Hiện ra đao nhanh chóng, đao pháp cũng được liệt vào hàng cao thủ, mà động tác né tránh rồi di chuyển cũng vô cùng linh hoạt, võ công không phải dạng vừa, nhưng với bản lĩnh hiện giờ của gã thì đương nhiên không được coi là cao thủ.

Võ công của Tề Phong không hề giống với nhân sĩ giang hồ, võ công của nhân sĩ giang hồ thì nhiều ít vẫn đi theo chủ nghĩa hình thức, coi trọng tính thẩm mỹ của chiêu thức, còn Tề Phong xuất thân từ binh sĩ, không để ý tới chiêu thức xấu đẹp ra sao mà rất đơn giản, rất trực tiếp. Mỗi lần ra chiêu đều là những đao thức rất tàn nhẫn, không để kẻ địch có lối thoát.

Tề Ninh thầm nghĩ mặc dù Nghiêm Lăng Hiện còn trẻ nhưng dẫu sao cũng là một trong Bắc Đẩu Thất Tinh, tai mắt của Thần Hầu phủ trải khắp thiên hạ, cao thủ dưới trướng nhiều như mây, nếu như không xuất sắc hơn người thì tuyệt đối không thể đứng trong hàng ngũ của Bắc Đẩu Thất Tinh, võ công của Nghiêm Lăng Hiện hẳn là không kém.

Có điều hiện giờ thì mặc dù võ công của Nghiêm Lăng Hiện không yếu nhưng dựa vào thân thủ ấy của gã mà lại có thể đứng trong hàng ngũ Bắc Đẩu Thất Tinh thì thật sự vô cùng khiêng cưỡng. Tề Ninh cảm thấy có chút kỳ lạ, thầm nghĩ trong Thần Hầu phủ thì những người có lai lịch và võ công cao hơn Nghiêm Lăng Hiên đầy ra đấy, nhưng tại sao Nghiêm Lăng Hiện lại được đứng trong hàng ngũ Bắc Đẩu Thất Tinh?

Chẳng lẽ Tây Môn Vô Ngân không lo lắng sẽ có người không phục ư?

Thật ra hắn đã cảm thấy kỳ lạ từ rất lâu, Nghiêm Lăng Hiện cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, dựa vào tuổi tác thì cho dù là võ công hay lai lịch thì đều chưa tới độ chín, gã có thể trở thành giáo úy của Thần Hầu phủ thật khiến người ta bất ngờ. Hiện giờ thấy gã giao thủ với Tề Phong, hình như võ công gã nhỉnh hơn Tề Phong một chút, nhưng cũng không hề chiếm ưu thế tuyệt đối, hắn càng chắc chắn võ công của Nghiêm Lăng Hiện không quá cao.

Hai bên đánh nhau thêm một lát, mặc dù Nghiêm Lăng Hiện cũng được coi như là chiếm ưu thế nhưng từ đầu tới cuối không hề có ý gây tổn thương cho Tề PHong, trái lại Tề Phong tránh né linh hoạt, thỉnh thoảng còn trào phúng gã vài câu, khiến mấy người bọn Lý Đường ở bên xem bật cười ha ha. Mấy người đó nhìn thấy Tề Ninh đứng cạnh quan sát cũng không ngăn cản, chỉ nghĩ là Hầu gia muốn nhìn Nghiêm Lăng Hiện xấu mặt.

Mấy người kia đều không phải lũ ngu, đương nhiên bọn họ đã nhìn ra từ lâu, dường như Hầu gia rất có hứng thú với cô nàng mông lớn Tây Môn Chiến Anh này, nhưng lại bị tên Nghiêm Lăng Hiện này gây trở ngại, mà kẻ địch của Hầu gia thì đương nhiên sẽ là kẻ địch của Cẩm Y Hầu phủ! Sau khi rời khỏi Thành Đô, mấy người bèn tìm cơ hội dạy cho Nghiêm Lăng Hiện một bài học, để Hầu gia vui lòng.

Sáng sớm nay, mấy người bọn họ nhìn thấy Nghiêm Lăng Hiện đang luyện đao ở đuôi thuyền nên cố ý tụ lại một chỗ, chỉ trỏ với vẻ đầy khinh thường. Ban đầu Nghiêm Lăng Hiện căn bản chẳng thèm để ý, nhưng giọng nói càng lúc càng lớn, cách chế giễu cũng càng ngày càng quá đáng. Lúc sau bọn họ không chỉ nói đao pháp của Nghiêm Lăng Hiện chẳng ra làm sao, thậm chí còn chế giếu gã là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, dám đem lòng yêu thích cô nương mà Hầu gia đã nhìn trúng. Dù gì thì Nghiêm Lăng Hiện cũng còn trẻ, tính tình nóng nảy, không chịu nổi nữa, thế là xông vào đánh nhau.

Mấy người Tề Phong vốn đã thích đánh đấm, nay Nghiêm Lăng Hiện chủ động khiêu chiến, đương nhiên là bọn họ cầu còn chẳng được! Bọn họ biết Nghiêm Lăng Hiện là giáo úy của Thần Hầu phủ nên không hề dám tỏ ra khinh địch, sau vài ba câu thì nhất trí để Nghiêm Lăng Hiện so chiêu với từng người một.

Mấy người Tề Phong vốn không mong đợi gì sẽ thắng được Nghiêm Lăng Hiện về mặt võ công, mà bọn họ nghĩ đến kế sách lâu dài, từng người từng người tiến lên khiêu chiến rồi khiến thể lực của Nghiêm Lăng Hiện bị tiêu hao gần hết. Đợi tới khi hòm hòm rồi thì cử người cuối cùng lên dốc hết sức đối phó với gã, đánh bại Nghiêm Lăng Hiện, để Nghiêm Lăng Hiện bị mất mặt. Vì vậy Tề Phong là người đầu tiên ra trận, mục đích chỉ là kéo dài thời gian, khiến thể lực của Nghiêm Lăng Hiện bị tiêu hao.

Nghiêm Lăng Hiện chậm chạp không thắng được Tề Phong, lại thoáng thấy Tây Môn Chiến Anh đang cau mày đứng trên boong thuyền quan sát trận chiến, còn Tề Ninh lại đứng ngay cạnh Tây Môn Chiến Anh! Trong lòng gã cảm thấy khó chịu, liên tục ra mấy đao, đều bị Tề Phong tránh được, đúng lúc ấy, ánh mắt hắn lóe lên tia tàn nhẫn. Tề Ninh thấy Nghiêm Lăng Hiện bỗng đan chéo hai tay, chỉ trong chớp mắt tay cầm đao đã chuyển từ tay phải sang tay trái, rồi gã lật cổ tay, đảo ngược lưỡi đao, đâm thẳng mũi dao vào người chính mùnh.

Sự thay đổi này diễn ra quá đột ngột, mọi người đều biến sắc. Lúc này Tề Phong đang đứng sau lưng Nghiêm Lăng Hiện, y cũng cảm thấy thân mình Nghiêm Lăng Hiện có gì đó không đúng, đang thấy kỳ lạ thì bỗng thấy Nghiêm Lăng Hiện lùi lại sau vài bước. Tề Phong ngẩn ra nhìn, bỗng thấy lưỡi đao sắc bén xông ra từ dưới nách Nghiêm Lăng Hàn, phóng thẳng về phía y.

Chiêu này quả thật vượt ngoài sức tưởng tượng, mặc dù Tề Phong phản ứng không chậm, nhưng vẫn bị dọa cho ngẩn ra, sau đó lập tức nghe thấy tiếng Tề Ninh quát:

-Tề Phong, mau tránh đi!

Trong lòng Tề Phong biết không ổn, dốc sức né tránh, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Một chiêu này của Nghiêm Lăng Hiện vô cùng quái lạ, vừa nhanh vừa gấp, mặc dù Tề Phong đã dốc sức tránh thoát nhưng vẫn bị đao kia của Nghiêm Lăng Hiện đâm trúng dưới sườn bên trái.

Lúc này Tề Ninh căn bản không kịp suy nghĩ đã nhún người nhảy vụt lên như chim ưng, bay lên trên không, tung cước đá vào mặt Nghiêm Lăng Hiên. Hắn dùng toàn lực cho cú đá này nên cả người Nghiêm Lăng Hiện bị đá bay ra ngoài, đâm thẳng vào mạn thuyền.

Dưới sườn trái của Tề Phong máu chảy ồ ạt, cả người lung lay như sắp đổ, mấy người Lý Đường vội vàng vọt lên. Còn Tề Ninh thì đã giơ tay đỡ lấy Tề Phong trước khi y ngã xuống, hai mắt đỏ hồng:

- Tề Phong, ngươi sao rồi?

Mặc dù Tề Phong chỉ là hộ vệ nhưng vô cùng trung thành với Tề Ninh, Tề Ninh vẫn luôn coi y như huynh đệ ruột thịt, nay thấy y bị đao đâm trúng sườn trái, máu chảy thành sông, nhìn mà vừa giận vừa lo.

-Nhanh, lấy thuốc trị thương ra đây.

Lý Đường gào lên một tiếng rồi xông lên trước:

-Hầu gia, mau đỡ Phong ca nằm xuống.

Lúc này mấy người không ai có thời gian đâu mà quan tâm tới Nghiêm Lăng Hiện, người thì vội vàng chạy qua đỡ Tề Phong nằm xuống, người thì nhanh chóng chạy đi lấy thuốc, người thì đi tìm băng vải và nước tới để xử lý vết thương.

Tề Phong nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, thấy sắc mặt của Tề Ninh thì cố gượng cười, nói:

-Hầu gia, không… không cần lo lắng đâu, thuộc hạ không bị tổn thương nơi quan trọng nào, sẽ không chết đâu!

Năm đó y từng trải qua hàng trăm trận chiến, cũng đã từng bị thương nặng rất nhiều lần, lượn qua Quỷ Môn quan mấy lần cũng chẳng chút lo sợ, cũng không chùn bước.

Chỉ có điều đau đớn từ miệng vết thương vẫn khó mà khiến người ta chịu đựng được.

Khi Tề Phong trúng một đao này, sắc mặt Tây Môn Chiến Anh thoáng chốc trắng bệch, nhất thời ngây ra như phỗng, đợi tới khi mấy người kia tất bật này nọ mới nhanh chóng tiến lên phía trước, lấy từ trong người ra một bình sứ nhỏ, vội vàng nói:

-Đây là thuốc trị thương của Thần Hầu phủ, vô cùng hiệu nghiệm, mấy người mau đắp lên cho Tề Phong đi.

Tề Ninh vừa nghe thấy ba chữ “Thần Hầu Phủ” đã vô cùng tức giận, đưa tay hất ra, lạnh lùng nói:

-Người của Cẩm Y Tề gia không cần người của Thần Hầu phủ giúp đỡ.

Bình thuốc bị hất văng xuống đất, lăn lóc trên boong thuyền.

Tây Môn Chiến Anh ngẩn ra một lát, chẳng biết phải làm sao, đôi mắt nàng ửng đỏ, lặng lẽ đi qua, nhặt cái bình lên rồi mới nhìn về phía Nghiêm Lăng Hiện.

Lúc này Nghiêm Lăng Hiện đã ngồi dậy được, thấy dưới sườn Tề Phong máu tươi lênh láng, nằm trên mặt đất thở gấp, gã cũng ngớ cả người ra, há to miệng nhưng lại chẳng phát ra được tiếng nào, nhất thời không biết phải làm sao.

Mọi người nhanh tay xử lý xong xuôi vết thương cho Tề Phong rồi mới cẩn thận từng chút, đỡ y đi vào bên trong khoang thuyền.

Tề Ninh nghiêng đầu nhìn về phía Nghiêm Lăng Hiện, chầm chậm bước về phía gã, khóe mắt Nghiêm Lăng Hiện rúm cả lại, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy.

Dưới ánh mắt sắc lạnh như đao kia của Tề Ninh, gã chỉ cảm thấy toàn thân chẳng có tí sức lực nào.

-Võ công của Nghiêm giáo úy lợi hại thật nhỉ?

Tề Ninh đứng trước mặt Nghiêm Lăng Hiện, nhìn chằm chằm gã:

-Xuyên đao qua dưới xương sườn luôn! Nếu không phải Tề Phong phản ứng nhanh thì hiện giờ y đã trở thành một cái xác rồi!

Nghiêm Lăng Hiện cúi gằm xuống, nói:

-Hầu gia, là lỗi của ta.

Rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:

-Là do ta lỡ tay, muốn chém muốn giết thì chỉ cần đổ lên đầu người gây ra chuyện là ta thôi!

Tây Môn Chiến Anh cũng đã bước tới, vội vàng nói:

-Hầu gia, Thất sư ca… Thất sư ca thật sự không hề cố ý làm thế! Xin ngài hãy tha cho huynh ấy. Huynh ấy… Huynh ấy không phải là người xấu, càng không muốn tổn thương Tề Phong thật sự!

Trên đường, Tây Môn Chiến Anh đương nhiên cũng nhận ra thái độ của Tề Ninh và mấy thuộc hạ kia vô cùng thân thiết. Mặc dù bọn họ là chủ tớ, nhưng lại như huynh đệ ruột thịt. Tên Nghiêm Lăng Hiện dở hơi này chẳng biết bị chập dây thần kinh nào mà lại khiến Tề Phong bị thương! Dựa vào tính cách của Tề Ninh thì đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện.

-Chẳng lẽ cô không nhìn thấy, chỉ cần Tề Phong chậm một bước thôi thì sẽ chết dưới đao của gã sao hả?

Tề Nin lạnh lùng nói:

-Ta biết quan hệ của các ngươi không phải dạng tốt đẹp gì, nhưng dù gì cũng là bạn đường, có thể luận bàn tỉ thí, thế nhưng ngươi lại có sát tâm, hơn nữa còn muốn giết chết người của bản hầu ngay trước mặt bản hầu, ai dạy ngươi vậy hả?!

Lúc này Lý Đường và Chu Thuận đã ra khỏi khoang tàu, chỉ để một người lại chăm sóc Tề Phong. Lý Đường, Chu Thuận và Tề Phong tình như huynh đệ ruột thịt, lúc này căn bản chẳng nhiều lời nữa, ai nấy đều cầm đao trong tay, lưỡi đao sắc bén, bước thẳng về phía Nghiêm Lăng Hiện.

Trái tim Nghiêm Lăng Hiện lúc này đã chìm xuống đáy cốc. Khi ở Thiên Vụ Lĩnh, gã đã từng tận mắt chứng kiến võ công của Tề Ninh, biết rõ mình căn bản không phải là đối thủ của Tề Ninh. Gã thả thanh đao dính máu trong tay xuống, hơi ngửa cổ lên, nói:

-Ta đã khiến người của các người bị thương, là lỗi của ta. Nếu như Hầu gia muốn giết ta thì ta tuyệt đối sẽ không phản kháng.

Tây Môn Chiến Anh cũng đã xông tới, ngăn trước người Nghiêm Lăng Hiên, giang hai tay ra bảo vệ gã, đôi mắt nàng nhìn thẳng vào Tề Ninh:

-Hầu gia, ta biết hiện giờ mấy người đang rất tức giận, nhưng ngài hãy nghe ta nói đã. Mặc dù Thất sư ca có lỗi thật, nhưng huynh ấy thật sự không dám giết Tề Phong đâu, huynh ấy chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi. Ngài muốn xử lý huynh ấy, ta không ngăn cản, nhưng mà… nhưng mà ngài có thể đợi tới khi quay về Kinh Thành rồi mới xử lý việc này được không?

Tề Ninh lạnh lùng nhìn chằm chằm Nghiêm Lăng Hiện, nãy giờ hắn vẫn giữ im lặng, không nói gì cả. Rồi đột nhiên, Tề Ninh quay người bước tới hành lang bên cạnh khoang thuyền, lạnh lùng nói:

-Nghiêm Lăng Hiện, ngươi qua đây, những người khác đứng nguyên tại chỗ!

Nghiêm Lăng Hiện giơ tay lau vết máu bên khóe miệng, duỗi thân, rồi bước theo sau Tề Ninh. Tây Môn Chiến Anh tính đuổi theo thì đã bị Lý Đường ngăn lại, lạnh lùng nói:

-Tây Môn cô nương, Hầu gia chỉ bảo Nghiêm Lăng Hiện đi qua thôi.

Tây Môn Chiến Anh nhíu chặt đôi mày thanh tú, cuối cùng vẫn không bước theo nữa mà chỉ nhìn Tề Ninh và Nghiêm Lăng hiện bước lên phía đầu thuyền.

Tới đầu thuyền, Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, hướng mặt về phía sông lớn. Nghiêm Lăng Hiện đưng phía sau lưng Tề Ninh, hơi do dự rồi cuối cùng cũng nói:

-Hầu gia, ngài chuẩn bị xử ta thế nào vậy?

Tề Ninh cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt hỏi:

-Ngươi có quan hệ gì với Đông Hải Giang Tùy Vân?

-Đông Hải Giang Tùy Vân?

Nghiêm Lăng Hiện nhíu mày hỏi:

-Hầu gia, ta không hiểu ý của ngài.

Tề Ninh xoay người, đôi mắt sắc như đao, nhìn chằm chằm Nghiêm Lăng Hiện với ánh mắt lạnh lùng:

-Nghiêm Lăng Hiện, đao pháp vừa rồi ngươi sử dụng có phải là Nghịch Thủ Linh Đao?

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Nghiêm Lăng Hiện đại biến, cả thân mình đều chấn động, loạng choạng lui về sau vài bước.

 

0.13739 sec| 2452.992 kb