Cố Thanh Hạm muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu nói:
- Thôi, con cũng đừng quản chuyện lần này.
Nàng đứng lên nói:
- Ta đi bên kia một chuyến, thăm mẹ ta, lão nhân gia mấy ngày nay tức giận sôi sục, thiếu chút nữa bị tên phế vật kia làm ngất, cũng may Đường cô nương ghi hai bài thuốc, mới chuyển nguy thành an.
Cố Văn Chương đã đặt mua dinh thự ở kinh thành từ lâu, lúc Tề Ninh tới Tây Xuyên, Cố gia liền chuyển khỏi Hầu phủ. Tề Ninh biết dinh thự Cố gia cách Hầu phủ không gần, coi như đi xe cũng cần hơn nửa canh giờ, hắn vội nói:
- Tam Nương chờ một chút, ta và nương đi cùng, vừa vặn cũng đi thăm lão nhân gia.
- Con vừa trở về, vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Cố Thanh Hạm khuyên nhủ:
- Chỗ mẹ ta, con đi lúc nào cũng được, không cần phải nóng vội nhất thời.
Tề Ninh nói:
- Tam Nương, lần này nương phải để ta đi. Cữu phụ phạm tội, lão thái thái tức giận đến nỗi nằm trên giường. Trong lòng bà tức giận, chắc chắn cũng sốt ruột, mặc dù Hầu gia ta không có bản sự gì lớn, nhưng thời điểm này nếu thấy ta qua, sợ rằng trong lòng lão nhân gia sẽ yên ổn hơn một chút, tốt với thân thể của bà hơn. Đôi mi thanh tú của Cố Thanh Hạm cau lại, cảm thấy lời này của Tề Ninh cũng có lý. Dù nói thế nào, Tề Ninh cũng là Cẩm Y Hầu, đại thần trong triều. Vào lúc nguy nan này lão thái thái nhìn thấy Tề Ninh, nói không chừng sẽ cảm thấy có chỗ trông cậy, có thể trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nàng suy nghĩ một chút, mới nói:
- Không vội, trời còn chưa tối, con dùng cơm trước, ta sai người chuẩn bị xe.
Chờ Cố Thanh Hạm ra ngoài, lúc này Tề Ninh mới vội vàng ăn mấy miếng, trong lòng lại cảm thấy quả nhiên là cơ hội trời cho. Quan hệ của hắn và Cố Thanh Hạm như gần như xa, điều này khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Lần này có cơ hội giải nạn giúp Cố gia, dù thế nào cũng là vì nể mặt Cố Thanh Hạm mà ra tay. Sau khi dùng qua bữa cơm, Cố Thanh Hạm chuẩn bị xe kỹ càng.
Cố Thanh Hạm đứng bên xe ngựa, khoác một chiếc áo choàng màu tỉm rất mỏng, thấy Tề Ninh đi tới, nàng mới nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi… ngươi muốn cưỡi ngựa sao?
Tề Ninh nói:
- Dọc đường đi lắc lư rất nhiều, cơ thể quả thực tê mỏi, ta nghỉ trên xe ngựa một chút là được rồi, hôm nay sẽ không cưỡi ngựa. - Ồ!
Cố Thanh Hạm hơi xấu hổ, mặc dù vương công quý tộc trong kinh thành ra ngoài đều thích ngồi xe, nhưng mỗi lần ra ngoài Tề Ninh đều cưỡi ngựa là chính, rất ít khi ngồi xe. Cố Thanh Hạm cho rằng lần này Tề Ninh muốn cưỡi ngựa, cho nên chỉ chuẩn bị một cỗ xe ngựa hơi nhỏ, một người ngồi cũng rộng rãi, thế nhưng hai người ngồi thì khó tránh khỏi hơi chen chúc.
Thật ra phủ Cẩm Y Hầu có mấy cỗ xe ngựa, dù sao cũng là Hầu tước. Dựa theo quy chế của Sở Quốc, Hầu Tước có thể ngồi xe bốn ngựa, nói cách khác có thể dùng bốn con ngựa cùng màu kéo xe. Thế nhưng Tề gia xưa nay khiêm tốn, cho dù là Lão Hầu gia năm đó, ngoại trừ khải hoàn mà về ngồi xe bốn ngựa kéo thể hiện sự hùng phong của đế quốc, còn lại thì đều ngồi xe hai ngựa. Khi Tề Cảnh còn tại thế, đi ra ngoài đa phần cưỡi ngựa, ngẫu nhiên ngồi cũng chỉ là xe hai ngựa. Cố Thanh Hạm chỉ là nội quyến, bình thường khi ra ngoài cũng chỉ ngồi xe hai ngựa. Xe ngựa hôm nay, trên thực tế là xe chuyên dụng của nàng, nàng cho rằng Tề Ninh cưỡi ngựa, cho nên chỉ kêu xa phu sử dụng xe ngựa của mình.
Lúc này nàng nghe Tề Ninh nói muốn ngồi xe, nếu đi đổi xe ngựa sẽ chậm trễ không ít thời gian.
Mắt thấy sắc trời đã tới đêm đen, nàng hơi do dự, nhưng nghĩ tới cảnh chen chúc trong một chiếc xe ngựa với Tề Ninh, nàng cảm thấy hơi xấu hổ.
Nếu là lúc trước, Cố Thanh Hạm đương nhiên không có tâm tư như vậy, thế nhưng hiện giờ nàng rất rõ ràng trong lòng, Tề Ninh có suy nghĩ nam nữ với mình, tình cảm không còn đơn thuần như lúc trước. Trong mắt người khác, dù hai người ngồi một chiếc xe ngựa cũng không cảm thấy gì, nhưng trong lòng nàng lại luôn cảm thấy không ổn. Nàng còn đang suy nghĩ, Tề Ninh đã đàng hoàng vén rèm xe lên, đi vào trong xe trước, còn hô:
- Tam Nương, trời sắp tối rồi, chúng ta đi sớm về sớm.
Tề Phong tiếp tục tĩnh dưỡng trong phủ, cho nên lần này là Lý Đường mang theo mấy người đi theo hộ vệ. Cố Thanh Hạm nghĩ thầm nếu lúc này mình còn do dự, lại hoàn toàn tương phản, bị đám người này nhìn ra vấn đề. Nàng khẽ cắn bờ môi, chỉ có thể ngồi vào trong xe. Nhìn thấy Tề Ninh ngồi một bên, chừa lại nửa bên, không thể làm gì, nàng chỉ có thể tới đó ngồi, cố gắng dựa gần cửa sổ, kéo khoảng cách với Tề Ninh.
Trên đường về Tề Ninh cảm thấy có nhiều chuyện muốn nói với Cố Thanh Hạm. Vừa rồi lúc về phủ, cảm thấy thái độ của Cố Thanh Hạm hơi chuyển biến tốt đẹp, hắn vui vẻ trong lòng. Nhưng giờ phút này hai người ngồi trong xe ngựa, đơn độc ở chung lại cảm thấy khó chịu, trong lòng thở dài, nghĩ thầm sớm biết như vậy, trước đó hắn không nên nóng vội.
Nhất thời hắn không biết bắt đầu nói từ đâu. Lúc này Cố Thanh Hạm cũng cảm thấy hơi khó chịu, thân hình nở nang mềm mại dựa vào một bên cửa sổ, cũng không nhìn Tề Ninh. Dù sao trong lòng nàng còn đang lo lắng chuyện gia đình bên kia, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại. Sau một lát, nàng đột nhiên nghe được tiếng ngáy vang lên, không khỏi quay đầu lại nhìn, thấy Tề Ninh nghiêng đầu dựa trên cửa xe, đã ngủ. Xe ngựa lắc lư, thân hình Tề Ninh cũng lắc lư theo.
Cố Thanh Hạm nhìn tư thế ngủ cổ quái của Tề Ninh, không khỏi buồn cười. Mặc dù tiết trời kinh thành đã ấm, nhưng sau khi trời tối, nhiệt độ không khí giảm xuống. Cố Thanh Hạm cởi áo choàng trên người, nhẹ nhàng khoác lên người Tề Ninh, khẽ nói:
- Lần này đúng là mệt mỏi rồi.
Tề Ninh đương nhiên không phải thực sự ngủ rồi, mặc dù hắn bôn ba trên đường, hơi mệt mỏi, nhưng còn chưa đến mức vừa lên xe là có thể ngủ được, huống chi bên cạnh còn có Cố Thanh Hạm.
Trong thùng xe, vốn thân thể mềm mại của Cố Thanh Hạm phát ra mùi thơm thoang thoảng, chờ nàng khoác áo choàng lên người Tề Ninh, trên áo choàng còn mang theo mùi thơm trên người Cố Thanh Hạm, giống như lan như xạ.
Tề Ninh thầm nghĩ trong lòng, mặc dù Cố Thanh Hạm tỏ ra hơi xa cách với mình, nhưng thực chất vẫn cực kỳ lo lắng cho mình, nhìn thấy mình ngủ, nàng liền cởi áo choàng cho mình. Nàng chẳng những xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, nghĩ thầm trong nhà có được một người phụ nữ như vậy, cũng coi như có phúc.
Xe ngựa lộc cộc, Cố Thanh Hạm có suy nghĩ của mình, trong lòng Tề Ninh cũng có suy nghĩ riêng.
Cố Thanh Hạm hiện giờ chẳng qua hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi mà thôi, tuy nói ở thời đại này không tính là trẻ nhưng tuyệt đối không thể coi là già, chính là lứa tuổi tươi đẹp nhất của nữ nhân.
Nhưng Tề Tam gia sớm chết trên chiến trường, để lại Cố Thanh Hạm tuổi quá trẻ thủ tiết ở Hầu phủ. Nếu như đời này tiếp tục thủ tiết như vậy, với bất kỳ một nữ nhân nào, không thể nói không phải là một bi kịch.
Với dung mạo và tài năng của Cố Thanh Hạm, cho dù là cô nhi quả phụ, nếu muốn gả qua cửa khác, cũng có thể tìm được một nhà thích hợp.
Nhưng Tề Ninh biết rõ, thời đại này chẳng những quan niệm dòng dõi cực mạnh, quan niệm gia tộc cũng thâm căn cố đế. Cố Thanh Hạm hiện giờ là người Tề gia, quan hệ mật thiết với mình, thế nhưng một khi rời khỏi cửa Tề gia, gả cho người khác, như vậy cũng không còn liên quan với Tề gia, đây đương nhiên là chuyện Tề Ninh không muốn thấy.
Hắn cũng không muốn Cố Thanh Hạm cô độc sống quãng đời còn lại, càng không muốn nàng gả cho người khác, quả nhiên là khó khăn.
Hai người có suy nghĩ riêng, bỗng cảm thấy xe ngựa dần chậm lại, bên ngoài truyền tới giọng nói:
- Tam phu nhân, phía trước là Cố trạch, sắp đến nơi rồi.
Lúc này Cố Thanh Hạm mới khôi phục tinh thần, quay đầu nhìn Tề Ninh, thấy hắn còn đang ngủ.
Nàng do dự một chút, cuối cùng vươn tay nhẹ nhàng lắc vai Tề Ninh, dịu dàng nói:
- Ninh nhi, chúng ta đã đến rồi, dậy đi, sau khi về phủ rồi nghỉ ngơi.
Nửa đường sau Tề Ninh thực sự nửa ngủ nửa tỉnh, bị Cố Thanh Hạm lay tỉnh, hắn duỗi lưng một cái cười nói:
- Chỉ ngủ gật một chút mà đã đến rồi, tốc độ cũng không chậm.
Cố Thanh Hạm cười nói:
- Bảo con ngày khác tới, cứ khăng khăng muốn tới hôm nay. Nếu không hiện giờ chẳng phải ở trong phủ ngủ một giấc ngon lành rồi sao.
Tề Ninh nói:
- Rất lâu rồi không ở cùng một chỗ với Tam Nương, thực vất vả có thể đi một vòng với Tam Nương, cho dù mệt chết cũng nhất định cũng phải đi theo.
Gương mặt Cố Thanh Hạm hơi nóng lên, cũng không tiếp lời. Lúc này xe ngựa đã dừng lại. Bọn họ xuống xe ngựa, thì thấy cửa lớn Cố trạch đóng chặt, lập tức có người đi lên gõ cửa. Nửa ngày không thấy có người mở cửa, lúc này Tề Ninh cầm áo choàng tím khoác cho Cố Thanh Hạm từ phía sau. Cố Thanh Hạm tiến tới, lớn tiếng nói:
- Nhanh mở cửa, là ta!
Một câu của nàng, giống như mật mã qua cửa, cửa lớn két một tiếng, để lộ ra một khe hở, một người từ trong khe cửa nhìn ra ngoài, thấy Cố Thanh Hạm, vội vàng mở cửa ra, nói:
- Tiểu thư, tiểu nhân không biết là người!
Cố Thanh Hạm tức giận nói:
- Thiếu nợ thì trả, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi cho rằng đóng chặt cửa lớn, người đòi nợ sẽ buông tha hắn sao?
Gương mặt xinh đẹp của nàng lạnh lùng, tiến thẳng vào cửa. Tề Ninh đi theo phía sau, đám người Lý Đường thì chờ bên ngoài.
Cố trạch không tính nhỏ, nhưng cũng không quá lớn, khu vực này không tồi, giá phòng hơi đắt đỏ, có thể có một dinh thự ở đây, cũng coi như không tệ.
Cố Thanh Hạm hiển nhiên đã từng tới nơi này, ngựa quen đường cũ, đi thẳng tới trong sảnh, sớm có người đi báo. Cố Thanh Hạm đến trong sảnh, cởi áo choàng tím, đặt một bên, ngồi xuống nói với một gia phó:
- Cố Văn Chương đâu? Bảo hắn mau ra đây.
Giọng điệu của nàng không hề tốt.
Tề Ninh biết Cố Thanh Hạm đối với Cố Văn Chương là thái độ nuối tiếc rèn sắt không thành thép.
Mà Cố Văn Chương thực chất cũng rất e ngại cô muội muội này.
Giờ phút này Cố Thanh Hạm gọi thẳng tục danh của huynh trưởng, Tề Ninh cũng không cảm thấy kinh ngạc. Gia phó vội vàng đi tìm Cố Văn Chương. Tề Ninh ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Hạm, nhanh chóng có người tới dâng trà.
Sau một lát, người hầu kia mới trở về, thận trọng nói:
- Tiểu thư, lão gia… không thấy tung tích của, vẫn không tìm thấy người.
Gã cúi đầu không dám nhìn Cố Thanh Hạm.
Mặc dù Cố Thanh Hạm đã sớm xuất giá, nhưng hạ nhân của Cố gia vẫn quen xưng hô nàng là ‘Tiểu thư’.
Lông mày Cố Thanh Hạm dựng thẳng lên, cười lạnh nói:
- Không thấy tung tích? Ta thấy là không dám gặp người thì có.
Ngươi đi nói với hắn, nếu không phải vì mẹ ta, ta chẳng thèm gặp.
Nếu hắn thực sự không gặp ta cũng được, từ nay về sau chớ tìm ta nữa. Ta và hắn đoạt tuyệt danh phận huynh muội.
Thấy người hầu kia còn khom lưng đứng đấy, nàng vỗ bàn trách mắng:
- Còn không đi nói với hắn.
- Rõ!
Gia phó quay người rời đi, như chạy trối chết.
Người của Cố gia đều hiểu được bình thường Cố Thanh Hạm đối đãi với người khác ôn hòa, thế nhưng khi nàng thực sự tức giận, lại sấm rền gió cuốn, không ai ngăn nổi.
Tề Ninh nhìn thấy, buồn cười trong lòng, nghĩ thầm Cố Thanh Hạm dịu dàng nhu tình như nước, thế nhưng nổi giận lên khí thế cũng bức người, khó trách đám người Cố gia này nhìn thấy tiểu thư tới, đều nơm nớp lo sợ, ngay cả Cố Văn Chương kia cũng trốn tránh không dám ra gặp.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo