Khách nhân lui tới Thúy Đức Duyên đều mặc trường bào.

Người nào cũng áo mũ chỉnh tề, không ít người còn đội chính quan, ăn nói đều phong nhã vô cùng.

Có lẽ Thúy Đức Duyên không phải quán rượu hoa lệ nhất Kinh thành, nhưng là nơi văn nhân mặc khách thích nhất. Có lẽ ngay từ đầu Thúy Đức Duyên đã được thiết kế để phục vụ văn nhân mặc khách, trên vách tường quán rượu treo đầy các loại tranh chữ, phần lớn là các vị văn nhân mặc khách vẽ tranh đề từ cho quán rượu, mà hiển nhiên chủ nhân nơi này cũng cực kỳ hiểu cách kinh doanh, phàm là tranh chữ của khách nhân có tiếng để lại sẽ đều cẩn thận bồi cứng treo lên tường. Cho nên, bất luận là kẻ nào, vừa bước vào cửa đã thấy một cỗ khí tức phong nhã ập tới.

Viên Vinh xuất thân thư hương môn đệ, tổ phụ là đương kim Lễ Bộ Thượng thư, đương nhiên kết giao không ít văn nhân mặc khách, mà đêm nay cũng không ít người biết Viên đại công tử bao cả lầu hai tửu lâu, bày năm bàn rượu, đều mời văn nhân có danh tiếng trong Kinh thành, trong đó có không ít người trong tám đại thư viện.

Thấy Tề Ninh bất ngờ tới, không ít người hơi giạt mình.

Trước khi Tề Ninh tới Tây Xuyên, đã tứ tọa ở Kinh Hoa thư hội, cả bốn hạng mục cầm kỳ thi họa đều bày ra tài năng có một không hai, danh khí đã lan truyền khắp nơi.

Tối nay, trong Thúy Đức Duyên, cũng có không ít người ở đó, nhận ra hắn.

Lầu hai được Viên Vinh bao cả, lầu một vẫn tiếp khách như cũ. Có rất nhiều người nghe nói Viên địa công tử bày tiệc rượu ở Thúy Đức Duyên, liền biết nhất định sẽ có trò hay, mặc dù có rất nhiều người không được mời nhưng lại không thể không góp mặt vào náo nhiệt này, cho nên, lầu một Thúy Đức Duyên ồn ào huyên náo, náo nhiệt phi thường.

Tề Ninh xuất hiện, khiến cho Thúy Đức Duyên đang huyên náo chợt yên tĩnh trở lại, vô số đôi mắt đều dồn vào hắn. Mọi người cũng không biết chủ nhà thực sự của hôm nay là hắn, đều tưởng rằng Viên Vinh Viên đại công tử làm chủ mời khách, giờ thấy Tề Ninh đương nhiên kinh ngạc, nhưng có một vài người lại đoán được hình như Viên Vinh và Cẩm Y Hầu có lui tới khá mật thiết, xem ra tối nay mời khách cũng là Cẩm Y Hầu mời.

Ở Kinh Hoa thư hội, Tề Ninh phong quang vô hạn, cố nhiên có không ít người kính mộ hắn.

Nhưng ngày đó Quỳnh Lâm thư viện nhờ hắn mà đè tám đại thư viện khác xuống, cho nên đám người của tám đại thư viện cũng không có cảm tình lắm với hắn, nhất thời mọi người đều biến sắc.

Tề Ninh vẫn bình tĩnh tự nhiên, chắp tay hành lễ với tứ phía, không nói gì. Rất nhiều người thấy đường đường Cẩm Y Hầu lại chủ động hành lễ mà thụ sủng nhược kinh, cũng nhao nhao hành lễ với hắn. Lúc này, có tiếng bước chân vang lên, Viên Vinh đã vội vừng chạy lên cầu thang, thấy Tề Ninh, bước nhanh tới chào đón:

- Hầu gia, như ngài mong muốn, toàn bộ khách mời ngài yêu cầu đều đã đến đông đủ, đang chờ.

Đám người kia nghe vậy mới biết thì ra hôm nay chủ nhân mở tiệc chiêu đãi tân khách là Cẩm Y Hầu.

Chỉ có điều, đám người cũng không hiểu, đường đường Cẩm Y Hầu, tại sao phải mở tiệc ở Thúy Đức Duyên này đãi khách?

Tề Ninh theo Viên Vinh lên lầu hai, các tân khách đang tốp năm tốp ba nói chuyện, thấy hắn đi lên, đều nhìn nhau. Viên Vinh cười cười lên tiếng trước:

- Chư vị, hiện giờ ta cần phải nói rõ, yến hội hôm nay không phải ta mời, là ta theo lệnh Hầu gia gửi thiệp cho chư vị.

Tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, Tề Ninh chắp tay cười nói:

- Đa tạ chư vị đã đến hôm nay. Ta mời các vị đến đây là vì muốn chư vị chứng kiến mà thôi.

Đám người kia lại càng nghi hoặc, không biết Tề Ninh gọi mọi người đến chứng kiến chuyện gì.

Tề Ninh mời đám người ngồi xuống, đúng lúc này có tiếng bước chân lên thang lầu. Đám người nhìn ra, chỉ thấy Cố Văn Chương cầm hai bức tranh đi lên. Mọi người ở đây không phải ai cũng biết Cố Văn Chương, đều thấy hơi lạ. Cố Văn Chương nhìn lướt qua, thấy Tề Ninh và Viên Vinh ngồi cạnh nhau bèn lập tức tiến tới.

Tề Ninh ra hiệu cho y ngồi xuống bên cạnh, đứng dậy cười nói:

- Vị này là một vị trưởng bối của ta, hiện giờ đang làm chút buôn bán nhỏ ở Kinh thành.

Tất cả mọi người đều không biết hắn muốn làm gì, thấy Tề Ninh ghé vào tai Viên Vinh nói đôi câu, Viên Vinh cũng đứng dậy tiếp nhận một bức họa trong tay Cố Văn Chương. Gã gọi hai gã tiểu hỏa kế phục vụ mở bức tranh. Hai gã đứng trên đầu bậc thang, cẩn thận từng ly từng tí mở bức tranh ra, lập tức có người kinh hô, lại có người thất thanh:

- Đây là Thần Nữ Đồ của Hàn Sinh Tử sao?

Nơi này đều là tao nhân mặc khách, đương nhiên rất yêu thích thư họa, không ít ngươi đã nhao nhao đứng lên, tiến lại gần đầu bậc thang hơn, đã có vài người xích lên quan sát.

Viên Vinh cười hỏi:

- Phong Tài Đức Phong huynh của Long Môn thư viện ở đâu?

Trong đám người một người đứng dậy chắp tay:

- Viên công tử!

Tề Ninh nhìn Phong Tài Đức này một chút, lập tức nhớ ra, Phong Tài Đức này là học sinh thư viện Long Môn, ngày đó ở Kinh Hoa thư viện, bức họa của Phong Tài Đức này cùng với bức tranh chữ như gà bới kia của Tần Lôi trở thành hai bức tác phẩm tranh cao thấp cuối cùng, cũng có thể thấy, về họa, Phong Tài Đức này cực kỳ cao minh.

Viên Vinh cười nói:

- Phong huynh, ngươi là họa sĩ đỉnh phong hiếm thấy, mười phần thông hiểu tranh chữ cổ. Không biết bức này thế nào?

Phong Tài Đức mỉm cười, quay sang Tề Ninh thi lễ một cái, Tề Ninh cũng chắp tay hoàn lễ.

Phong Tài Đức mới bước lại gần, một tay chắp sau lưng, cẩn thận nhìn một lát, hơi nhíu mày, do dự một chút, cuối cùng cười gượng hai tiếng:

- Cũng tốt!

Thật ra gã đã nhìn ra bức họa này là đồ rởm, nhưng trước mặt bao người sợ khiến cho Tề Ninh và Viên Vinh mất mặt nên không tiện nói thẳng.

Không ít người nghe gã nói vậy cũng thấy thắc mắc, thầm nghĩ, Thần Nữ Đồ của Hàn Sinh Tử chính là họa tác vô thượng, vậy mà Phong Tài Đức này chỉ nhẹ nhàng nhận xét một câu “Cũng tốt”, phải chăng quá mức cuồng vọng rồi?

Tề Ninh cũng bước tới, cười nói:

- Phong huynh, thật ra ta muốn ngươi nhìn một chút, bức họa này là thật hay giả?

Đám người kia lập tức biến sắc.

Phong Tài Đức khẽ giật mình, xấu hổ cười cười:

- Hầu gia, cái này…

- Phong huynh cứ nói đừng ngại.

Không cần cố kỵ gì.

Phong Tài Đức khẽ gật đầu:

- Bức họa này thật ra không tệ, nếu thêm mấy chục hơn trăm nưm nữa có lẽ cũng sẽ trở thành tác phẩm xuất sắc của hậu thế. Nhưng thứ lỗi cho Phong mỗ nói thẳng, so với họa tác của Hàn Sinh Tử, bức họa này còn kém quá xa.

Phong mỗ đã từng được nhìn thấy một bức họa Hàn Sinh Tử lưu truyền lại, vận dụng ngòi bút rất độc đáo, kinh động như gặp thiên nhân. Thần Nữ Đồ là do Hàn Sinh Tử mất mấy năm vẽ nên, cũng là tác phẩm đỉnh cao của ông, ngòi bút và ý cảnh đương nhiên không thể như tầm thường.

Lầu hai hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người đều nhìn Phong Tài Đức.

Phong Tài Đức do dự một chút mới tiếp tục nói:

- Bản vẽ này chính là Thần Nữ Sương Mai Đồ, nhìn qua thì tưởng là bút tích thực, nhưng nhìn kỹ khuôn mặt Thần Nữ liền biết là đồ rởm. Theo ta được biết, Thần Nữ Đồ chia làm hai quyển, thời gian trong bức Thần Nữ Sương Mai Đồ là khi mặt trời mới mọc, dâng lên thiên cung, cho nên trên khuôn mặt Thần Nữ cũng có thể nhìn thấy được vẻ siêu phàm thoát tục.

Mà Mộ Quy Đồ là khi mặt trời lặn, thần sắc lại hoàn toàn khác.

Mặc dù bức họa nay không tệ, nhưng vẻ mặt Thần Nữ bình thản, không có linh khí tiên tử mơ màng, lại có vài nơi ngòi bút thô ráp, cho nên… Phong mỗ đoán hẳn là đồ rởm.

Xung quanh nổ tung, lúc đầu khi bức tranh này được mở ra, tất cả mọi người đều nghĩ hôm nay Tề Ninh mở tiệc chiêu đãi tân khách là muốn khoe bức tuyệt thế danh họa của Hàn Sinh Tử với mọi người. Có thể nhìn ngắm Thần Nữ Đồ trong truyền thuyết, đối với bất kỳ văn nhân nào, đều là quang vinh vô thượng.

Nhưng, vạn lần không ngờ, Tề Ninh lại lấy ra một bức tranh giả.

Nhưng nhìn sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh tự nhiên, thậm chí còn hơi mỉm cười, không có chút phẫn nộ thất vọng nào, cảm thấy rất kỳ quái.

Tề Ninh vỗ tay cười nói:

- Quả nhiên Phong huynh mắt sáng như đuốc, không sai, tấm Thần Nữ Sương Mai Đồ này chính là đồ giả.

Tề Ninh vừa nói như vậy, mọi ngươi đều hiểu, thì ra trước khi bày ra bức họa này, Cẩm Y Hầu đã biết nó là đồ giả, đâm ra lại càng nghi hoặc, thầm nghĩ, biết là đồ giả, sao hán còn muốn khoe bức họa này ra? Trước mắt bao người, chẳng phải là một chuyện hết sức mất mặt sao?

Cẩm Y Hầu là một trong bốn tứ đại thế tập của Đế quốc. Cho dù hắn có thực sự đưa ra được bức Thần Nữ Đồ thật, mọi người cũng sẽ không kinh ngạc mấy. Dòng dõi như thế, có được mấy tấm danh họa tuyệt thế trân quý kia cũng không phải chuyện khiến người ta quá bất ngờ. Nhưng nếu Cẩm Y Hầu lại đưa ra đồ giả, lại có vẻ hơi hụt hẫng.

- Thực không dám giấu, bước họa này chính là do vị trưởng bối này của ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua. Ôiiii, mọi người đều là văn nhân, lòng yêu thích tranh chữ, không cần nói cũng biết. Vị trưởng bối này của ta mở một tiệm cầm đồ, bình thường cũng thích một chút đồ cổ tranh chữ, chỉ là lần này bị người ta lừa gạt, mang tới đồ giả.

Cố Văn Chương xấu hổ vô cùng, cúi thấp đầu không dám nhìn ai.

Đám người xì xào bàn tán một hồi, lại nghe Tề Ninh nói:

- Hàn Sinh Tử chính là Tông sư về họa, ta thấy bức vẽ giả này trong lòng rất phẫn nộ. KHông phải là vi mua đồ giả, mà là vì sự tồn tại của thứ đồ giả này, khi nhục danh dự Hàn Sinh Tử. Chư vị đều là văn nhân, cũng đều biết, cho dù là một bức họa hay một bài từ, cũng đều chứa đựng biết bao tâm huyết trong đó, nếu bị người ta làm giả, thậm chí lấy giả làm thật, đối với tác giả thật sự, là khinh nhờn và vũ nhục cỡ nào?

Mọi người nghe hắn nói đều nhao nhao gật đầu.

Văn nhân thanh cao, văn nhân thực sự chưa chắc đã khinh thường việc sao chép lại tác phẩm của người khác. Tham khảo kỹ xảo của tiền nhân đương nhiên không có gì đáng trách, nhưng nếu làm giả tác phẩm của người khác lại là chuyện cực kỳ vô sỉ, xưa nay đều bị người ta chửi bới thóa mạ.

- Hôm nay ta mời chư vị đến đây là mơi chư vị làm chứng.

Tề Ninh cao giọng nói:

- Thứ đồ giả này, nhất định phải tiêu trừ, quyết không thể để nó ở lại trên thế gian này, làm hỏng danh dự Hàn Sinh Tử. Không chỉ Thần Nữ Đồ này, ta hy vọng bất kỳ thứ đồ giả nào cũng không nên ở lại trên thế gian.

Hắn hô lớn:

- Mang lên!

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

0.41729 sec| 2435.438 kb