Tề Ninh nói:
- Cậu à, cậu có biết rõ lai lịch của người nọ không? Nếu Thần nữ đồ là bảo vật hiếm có như thế, làm sao có người dám mang tới hiệu cầm đồ được? Người có bảo vật như thế thì hiển nhiên lai lịch rất không tầm thường.
Cố Văn Chương lại giơ một tay lên, tát mạnh lên mặt mình, ảo não nói:
- Đều là do ta sơ sẩy khinh suất.
Lúc ấy ta nhìn thấy bức tranh của Hàn Sinh Tử xong, nhất thời liền mê mẩn. Ta từng nghe Kiều Du nói, nếu có loại bức tranh này thì một hai vạn lượng vàng cũng khó cầu. Gã còn nói đùa, nếu ngày sau ta có thể mua được loại tranh của đại tông sư như Hàn Sinh Tử, bất cứ bức nào thì ít nhất gã sẽ bỏ ra mười vạn lượng bạc để mua.
- Phụ thân của Kiều Du chỉ là quan nhỏ ở bộ Hộ, ra tay lại hào phóng như thế, gia sản nhà họ Kiều xem ra có nói là nứt đố đổ vách cũng không hình dung được rồi.
Tề Ninh thản nhiên.
Cố Văn Chương đáp:
- Ta đã làm ăn với gã vài lần, thu được mấy ngàn lượng bạc, đoán chắc gã sẽ không lừa ta.
Vẻ mặt y ảo não nói:
- Lúc ấy ta chỉ sợ người nọ mang Thần nữ đồ chạy mất, vô cùng khách sáo mời gã ở lại, sau đó bảo lão khốn kiếp chưởng quầy họ Giang xem bức tranh này. Thần nữ đồ là bảo vật vô giá, tất nhiên là ta biết, cũng lo lắng người này đổi tranh giả, vì vậy hết sức cẩn thận.
Chưởng quầy Giang nhìn thật kỹ càng, xác nhận tranh này là thật.
Tề Ninh chỉ nhìn Cố Văn Chương, lại nghe y nói tiếp:
- Ta quá tin tưởng lão già kia, thấy lão kết luận là thật thì ta cũng không hoài nghi nữa, lập tức hỏi người nọ muốn bao nhiêu bạc.
Dừng lại một chút, y mới nói:
- Người nọ cũng không hét giá quá cao. Gã nói có chuyện rất quan trọng cần làm, hiện giờ đang thiếu tiền, chỉ cần năm vạn lượng bạc, nửa tháng nữa sẽ trả cả vốn lẫn lãi.
Lúc này có người tiến vào dâng trà mới, sau khi lui ra Cố Văn Chương mới nói:
- Lúc đó ta cũng không sẵn nhiều bạc như vậy, nhất thời bảo xuất ra năm vạn lượng bạc là chuyện không dễ dàng. Chẳng qua tranh của Hàn Sinh Tử đã gần tới tay, nếu bỏ qua thì sẽ hối hận cả đời rồi.
Cầm chén trà, y thở dài, chưa uống đã đặt chén xuống:
- Ta liền bảo người nọ chờ một chút, đợi ta đi chuẩn bị bạc.
- Năm vạn lượng bạc cũng không phải số lượng nhỏ, muốn chuẩn bị hiển nhiên không dễ.
Tề Ninh hỏi:
- Cậu đi mượn ở tiền trang sao?
Cố Văn Chương lắc đầu nói:
- Không phải. Lấy danh tiếng của ta, lại dùng mấy cửa hàng và hàng hóa đi vay tiền ở tiền trang là chuyện vô cùng dễ dàng. Nhưng tiền trang thu lãi suất cũng không thấp, cho nên ta liền đi gặp Kiều Du trước, hỏi xem gã có dám mua tranh của Hàn Sinh Tử hay không, muốn mượn ít bạc ở chỗ gã.
- Gã cho mượn sao?
Cố Văn Chương cười khổ nói:
- Tên Kiều Du này cũng khẳng khái, ta chỉ nói là tìm được bức Thần nữ triêu lộ đồ của Hàn Sinh Tử, cũng không nói là có người cầm tới cửa hiệu cầm đồ, hỏi gã giá bức tranh nào bao nhiêu bạc.
Gã nói cho ta biết Thần nữ đồ này gồm hai bức, nếu chỉ xuất hiện một bức thì chỉ có thể xem là bản thiếu. Tranh chữ cổ nếu có một chút tỳ vết thì giá trị sẽ giảm mạnh, càng không cần nói tới bản thiếu. Nếu chỉ có một bức Thần nữ triêu lộ đồ, nhiều nhất cũng chỉ đưa ta được sáu vạn lượng bạc.
Nhưng nếu có thể tìm được bức Thần nữ mộ quy đồ, hai bức hợp lại, gã nguyện trả ba mươi vạn lượng bạc.
Tề Ninh trố mắt nhìn lại, thầm nghĩ ba mươi vạn lượng bạc dù không thể nói là con số cực lớn nhưng dùng số tiền này để mua hai bức tranh thì đúng là giá quá cao rồi.
- Lúc đó ta bị quỷ mê tâm thần, quyết tâm mua đủ hai bức, lập tức trở lại hiệu cầm đồ, hỏi người nọ còn bức Thần nữ mộ quy đồ không.
Vẻ mặt Cố Văn Chương ảo não:
- Người nọ mang theo hai bức, chuẩn bị cầm một bức, một bức còn mang trong tay, nói cho ta biết đó đúng là Thần nữ mộ quy đồ.
Lúc đó ta còn xin gã mở ra cho nhìn một chút. Chưởng quầy Giang đứng một bên xem, cũng nói đúng đúng là bức Thần nữ mộ quy đồ thật. Vì thế ta liền bảo người nọ báo giá, muốn cùng mua cả hai bức này.
Tề Ninh than khẽ một tiếng, nghĩ thầm người ta nói tham tiền mê tim gan. Cố Văn Chương này đúng là bị mê tới bất tỉnh. Trong chuyện này có nhiều điểm khả nghi như vậy mà y không hề cảnh giác chút nào.
- Người nọ chỉ cầm, kiên quyết không bán.
Cố Văn Chương nói:
- Ta nói hồi lâu mà gã cũng không thay đổi ý định chút nào, hơn nữa còn không cầm cả bức Thần nữ triêu lộ đồ, vội vã bỏ đi, ta muốn ngăn cản cũng không ngăn cản nổi.
Tề Ninh thở dài nói:
- Đây là quỷ kế của gã rồi. Cố ý thu hút cậu nhưng chưa ra tay.
- Đúng vậy.
Cố Văn Chương nói:
- Hai ngày sau đó ta đi tìm tung tích của kẻ nọ khắp nơi nhưng đều không gặp. Đến hoàng hôn ngày thứ ba, người nọ lại quay lại. Lúc đó ta mừng rỡ vạn phần. Người nọ có vẻ rất sốt ruột, nói với ta rằng gã muốn cầm cả hai bức họa nhưng cần mười lăm vạn lượng bạc, hơn nữa cần rất gấp. Ta lại sai chưởng quầy Giang thử dò xét mới biết kẻ này cũng đi các hiệu cầm đồ khác nhưng không ai lấy đâu ra được mười lăm vạn lượng bạc. Người nọ nói cho ta biết, đưa ngay mười lăm vạn lượng bạc quả cũng hơi khó, nhưng chỉ cần ta bỏ ra được thì nửa tháng sau gã sẽ dùng mười tám vạn lượng bạc trả lại.
Tề Ninh đáp:
- Nửa tháng trả không cho ngươi ba vạn lượng bạc, thiên hạ này làm gì có chuyện ngon lành như thế.
Cố Văn Chương giơ tay tự tát một cái, nói:
- Hiện tại nghĩ lại thì đúng là đạo lý này. Trên đời này làm gì có chuyện bánh bao từ trên trời rơi xuống. Nhưng lúc đó ta bị ma xuy quỷ khiến, nghĩ thầm nếu kẻ này trong nửa tháng không cầm bạc trả lại được thì ta sẽ bán hai bức tranh này cho Kiều Du, có thể thu được tới ba mươi vạn lượng, trao tay một cái là thu lời mười lăm vạn lượng. Cho dù người này có trả tiền đúng hạn thì ta cũng có thể thu không ba vạn lượng, có gì không được chứ? Ta còn cố ý cò kè mặc cả với gã, cuối cùng người nọ giảm giá hai vạn, muốn mười ba vạn lượng bạc, bao giờ mang trả sẽ trả đủ mười sáu vạn lượng.
- Đến sáu vạn lượng cậu còn khó có, lấy đâu ra những mười ba vạn lượng chứ?
Tề Ninh cau mày nói.
Cố Văn Chương nói:
- Ta bảo người nọ cho ta hai ngày chuẩn bị. Ngay từ đầu gã cũng không đồng ý, ta khuyên nhủ mãi, nói không hiệu cầm đồ nào có thể thoáng cái lấy ra được nhiều bạc như vậy. Lúc này gã mới đồng ý.
Ta lại tự mình bố trí khách điếm cho gã ở lại, còn phái người theo dõi chằm chằm, chỉ sợ gã chạy mất. Vì hai bức tranh đó, ta đi tới tiền trang, cầm có ba cửa hàng để vay tiền, năn nỉ mãi mới lấy được năm vạn lượng bạc, lại chạy đông chạy tây vay gần ba vạn lượng nữa, còn thiếu năm vạn lượng bạc.
Số bạc đó muốn nhất thời điều từ Giang Lăng đến là chuyện không có khả năng, chỉ có thể tới gặp Kiều Du để cầm giấy tờ nhà tại Giang Lăng mượn nợ, vay của gã năm vạn lượng bạc!
Tề Ninh cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ Cố Văn Chương này đúng thật là liều mạng, chuyện được ăn cả ngã về không như vậy mà cũng có thể làm, trong lòng biết việc này tất nhiên đều là lừa Cố Thanh Hạm không biết, nếu không chỉ cần nàng hơi nghe tiếng một chút thì cũng không bị rơi vào kết cục ngày hôm nay.
- Thật vất vả thu về mười ba vạn lượng bạc, lấy được hai bức Thần nữ đồ từ tay kẻ đó.
Sắc mặt Cố Văn Chương trở nên khó coi tới cực điểm.
- Người nọ cầm tiền xong liền nói mãi là trong vòng nửa tháng sẽ trả lại, bảo ta phải bảo tồn cẩn thận, nếu hơi có tổn thương tới tranh lúc đó sẽ phải đền bù nặng nề. Gã còn nói đây là tiên tổ nhà gã để lại, nếu bị hủy hoại thì phải đền bù cho gã ba mươi vạn lượng bạc.
Tề Ninh hỏi:
- Vậy hai bức tranh kia còn trong tay cậu không?
Cố Văn Chương gật đầu nói:
- Còn.
Gã nắm tay bảo:
- Chỉ là hai cuốn tranh giả, dùng được cái rắm gì đâu. Ta cầm hai bức tranh đó, qua mười ngày vẫn chưa thấy tên kia xuất hiện. Còn mấy ngày nữa là tới hạn, trong lòng ta chỉ mong gã không tới, cũng nóng ruột không chịu nổi lên mang tranh đi gặp Kiều Du.
Nói tới đây sắc mặt y hơi tới nhợt đi:
- Kiều Du biết ta mang Thần nữ đồ tới, ngay từ đầu cũng hưng phấn không thôi nhưng khi nhìn tranh, lập tức kết luận hai bức tranh đều là đồ giả!
Thật ra Tề Ninh đã sớm đoán được đó chắc chắn là đồ giả rồi.
Giọng nói của Cố Văn Chương ỉu xìu:
- Kiều Du còn nói chi tiết cho ta biết vì sao hai bức tranh này lại là đồ giả nhưng căn bản ta nghe không vào.
- Cậu thiếu nợ tiền trang nào sáu vạn lượng bạc?
Tề Ninh hỏi.
Cố Văn Chương ngồi nhũn ra trên ghế, trán đầy mồ hôi lạnh:
- Bên tiền trang kia lấy năm vạn lượng bạc, dựa theo hạn thì nửa tháng sau sẽ biến thành sáu vạn lượng. Giờ chỉ còn hai ngày là đến hạn rồi. Bên phía Kiều Du thì còn tốt, ta có giấy tờ nhà ở Giang Lăng để mượn, chỉ cần cầm năm vạn lượng tới là lúc nào cũng có thể thu hồi giấy tờ nhà. Gã cũng khuyên ta không nên gấp gáp, lúc nào có bạc đem tới cũng được.
Nhưng tiền trang kia hiển nhiên không thông cảm như thế. Bọn họ không biết vì sao lại nghe thông tin hai bức tranh Thần nữ đồ mười mấy vạn lượng bạc mà ta cầm là đồ dỏm, còn lo lắng ta sẽ không kiếm nổi sáu vạn lượng bạc, chẳng những phái mấy người tới nhắc ta mấy lần, hơn nữa còn phái người ngày đêm theo dõi mấy cửa hàng của ta, chỉ chờ tới hạn là thúc giục đòi tiền, thu tiền mặt.
Tề Ninh thầm mắng Cố Văn Chương này ngu xuẩn như heo, lại dễ dàng trúng bẫy của đối phương như vậy. Cũng khó trách Cố lão quá tức giận, suýt nữa là chết mất.
Cố Thanh Hạm cũng vô cùng tức giận. Nếu Cố Văn Chương này trên danh nghĩa không phải cậu mình thì Tề Ninh hẳn đã nện cho y một trận nên thân.
- Cậu chuẩn bị làm gì tiếp theo đây?
Tề Ninh nói:
- Nếu ta đoán không lầm thì chỉ sợ toàn nhà này cũng bị tiền trang theo dõi rồi.
Nâng chén trà lên, Tề Ninh nói:
- Ba cửa hàng kia của cậu, tính cả hàng hóa trong cửa hàng chỉ sợ cũng không đáng giá sáu vạn lượng bạc phải không? Người của tiền trang không nói gì tới giao tình, đến lúc đó không trả tiền thì cả tòa nhà này cũng sẽ bị lấy mất.
Khóe mắt Cố Văn Chương giật giật, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, vẻ mặt đau khổ nói:
- Tiểu hầu gia, lần này ông cậu này thật sự gặp chuyện lớn rồi.
Ngươi là Hầu gia của triều đình, có thể giúp ta nghĩ cách không? Ít nhất là cho tiền trang gia hạn thêm ít ngày.
- Cho dù thật sự có thể khiến bọn họ gia hạn thì có tránh được khoản nợ này không?
Tề Ninh thở dài nói:
- Đúng rồi, chưởng quầy Giang kia giờ ở nơi nào? Còn nữa, có phái người đi tìm bức tranh kia không?
- Không tới hai ngày sau khi ta nhận tranh, lão khốn kiếp chưởng quầy Giang kia nói là trong nhà có việc gấp, vội chạy về quê rồi.
Cố Văn Chương nói:
- Tới tên cẩu tặc cầm tranh kia, cầm bạc xong cũng biến mất. Gã cố ý lừa tiền ta, thế nên nhất định về sau không ló mặt nữa.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Cậu à, ngươi mang hai bức tranh kia ra đây, đi theo ta một đêm. Chỉ còn có hai ngày, chúng ta phải nắm chắc thời gian mới được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo