lông.
Long Thái khí định thần nhàn mỉm cười hỏi:
- Ngươi cảm thấy làn này Triệu Bang Diệu thượng tấu vạch tội ngươi là có ẩn tình bên trong sao?
- Hoàng thượng, bản tấu này cũng có nói khá rõ về trận chiến trên Thiên Vụ Phong ngày đó.
Tề Ninh đáp:
- Vị Triệu Trung thừa này tin tức linh thông,nếu nói rằng ông ta chỉ nghe được một vài thông tin liên quan đến Thiên Vụ Lĩnh, thần tin là ông ta có thể. Nhưng ông ta lại nắm rõ ràng chi tiết chuyện ở Thiên Vụ Lĩnh như vậy, thậm chí còn nhắc tới thần từ trong Hắc Thạch Điện ra. Chẳng lẽ khi ấy Triệu Trung thừa cũng ở đó?
Hắn cười nhạt:
- Chuyện ở Thiên Vụ Lĩnh là trách nhiệm của phủ Thần Hầu, vốn không phải phạm vi của Ngự Sử Đài, vì sao ông ta lại hứng thú với chuyện này như vậy?
- Tây Môn Vô Ngân cũng tiến cung báo cáo chuyện ở Thiên Vụ Lĩnh với trẫm. Ông ta khen ngươi không dứt miệng, nói rằng ngươi đã dẹp được một cuộc phân tranh.
Nghe nói vị Cửu Khê Độc Vương của Hắc Liên Giáo kia đã theo ngươi vào Kinh nhận tội, hiện giờ lão ta đang ở đâu?
- Hoàng thượng, hiện giờ lão cũng đã ở Kinh thành, hai ngày tới đây sẽ tìm thần. Hoàng thượng, khi thần ở Thành Đô, là Hiên Viên Phá truyền đạt ý chỉ của Thánh thượng, cho thần tham dự tiến đánh Thiên Vụ Lĩnh. Khi thần rời Kinh, Hoàng thượng chỉ lệnh cho thần điều tra chuyện ở động Hắc Nham, không hiểu sao lại thay đổi chủ ý để thần tới Thiên Vụ Lĩnh?
Long Thái cười nói:
- Ngươi thật sự không hiểu ý trẫm? Thật ra cũng không phải là trẫm đột nhiên đổi ý, là Tây Môn Vô Ngân gián ngôn, nói năm xưa Cẩm Y lão Hầu gia chinh phạt Tây Xuyên, rất được lòng người Miêu.
Người Miêu vẫn luôn mười phần kính sợ Cẩm Y lão Hầu gia, nếu ngươi có thể ra mặt, có lẽ người Miêu sẽ không âm thầm cấu kết cùng Hắc Liên Giáo.
Dừng một chút, gã lại nói:
- Ngươi vừa mới kế thừa tước vị không lâu, trong triều có không ít người vẫn không để ý tới ngươi, trẫm cho ngươi cơ hội lập công, ngươi phải cảm tạ trẫm mới đúng.
Tề Ninh cau mày:
- Hoàng thượng, nếu nói vậy thì là Tây Môn Vô Ngân gián ngôn với người để người sai thần đi đánh Thiên Vụ Lĩnh?
Nghĩ lại cuộc nói chuyện với Bất Tử Thánh Thủ Lê Tây Công, lần này xác định được quả thực là Tây Môn Vô Ngân gián ngôn, hắn lại càng thêm đề phòng.
Thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, Long Thái hỏi:
- Thế nào?
Tề Ninh biết nghi ngờ về Tây Môn Vô Ngân vẫn chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ rõ ràng, trước mặt Long Thái cũng không tiện nói thẳng, chỉ có thể đáp:
- Thần vẫn cho là Tây Môn Thần Hầu không muốn để cho triều đình cuốn vào chuyện của phủ Thần Hầu, lần này thật sự không ngờ ông ta lại chủ động để cho thần cuốn vào.
- Trong tấu chương của Vi Thư Đồng có nói động Hắc Thạch là bị người mưu hại, còn chưa tra ra hung phạm. Chuyện này là sao?
Tề Ninh lựa chọn một số chuyện ở Tây Xuyên báo lại với Long Thái.
Gã hơi gật đầu:
- Bạch Đường Linh còn sống, đương nhiên động Hắc Thạch bị người ta vu hãm.
Như có điều gì suy nghĩ, một lát sau gã lại nói:
- Mặc dù còn chưa tìm được chứng cứ, nhưng biểu hiện của Lý Hoằng Tín rất khả nghi. Xem ra người này vẫn không thể an phận.
- Trước mắt Vi Thư Đồng sẽ toàn lực đề phòng Lý Hoằng Tín. Mặc dù lão gia hỏa này giảo hoạt, nhưng cũng không nể mặt Lý Hoằng Tín nữa, giờ chỉ có thể dựa vào Hoàng thượng, trước mắt có thể dùng người này.
Long Thái gật đầu:
- Trẫm cũng không nghĩ thời gian ngắn tới sẽ động đến y, chỉ cần y có thể bảo vệ tốt Tây Xuyên cho trẫm, chẳng những trẫm sẽ không động đến y mà còn khen ngợi. Uy hiếp lớn nhất ở Tây Xuyên cũng chỉ có Lý Hoằng Tín, chỉ cần chằm chằm nhìn vào Lý Hoằng Tín, Tây Xuyên cũng sẽ không thể dậy sóng to gió lớn gì. Trước đây trẫm lo lắng sẽ có người mượn chuyện của động Hắc Thạch để kích động bảy mươi hai động người Miêu náo động. Bây giờ ngươi đã có giao hảo với Miêu Vương, động Hắc Thạch cũng chuyển nguy thành an, như vậy người Miêu có thể an sinh, tảng đá kia trong lòng trẫm cũng rơi xuống rồi.
Tề Ninh thầm nghĩ, phiền phức ở Tây Xuyên chưa hẳn chỉ có Lý Hoằng Tín. Chuyến đi tới Tây Xuyên lần này trùng trùng điệp điệp các điểm đáng ngờ, vô luận là Cái Bang hay Hoa Tưởng Dung, thậm chí cả Thanh Đồng Tướng Quân kia, làm việc lén lút, tất sau lưng còn ẩn giấu âm mưu thật lớn. Chỉ là, bản thân Tề Ninh còn chưa hiểu được đầu mối, cũng biết Long Thái chỉ chú ý nhất đến Lý Hoằng Tín và bảy mươi hai động người Miêu, chỉ cần hai cỗ thế lực này không xảy ra chuyện gì, Long Thái cũng có thể an tâm, hiện giờ mình cũng không cần phải nói ra toàn bộ.
- Ngươi vất vả rồi, còn chưa vê phủ, trẫm không giữ ngươi lại dùng bữa trong cung nữa. Về thăm nhà trước đi đã. Đúng rồi, trẫm đã thăng triều chấp chính, mấy hôm trước vừa ban ý chỉ gia phong Trung Nghĩa Hầu làm Trấn Quốc Công, trưởng tử Tư Mã Thường nhận kế tục tước vị Trung Nghĩa Hầu. Hừ, giờ Tư Mã gia thật là phong quang vô hạn.
Tề Ninh hơi giật mình, thầm nghĩ, từ giờ Tư Mã gia có một Công tước một Hầu tước, quả thực là vinh hoa đến cực điểm.
- Hoàng thượng gia phong Tư Mã Lam, bên Hoài Nam Vương kia không có phản ứng gì sao?
- Sau khi ngươi rời Kinh, ngày nào trẫm cũng đi thỉnh an Thái hậu. Bà không đề cập tới việc gia phong Tư Mã gia, chỉ muốn trẫm cho Tư Mã Uyển Quỳnh vào cung.
Sắc mặt gã lạnh đi:
- Trẫm không muốn người khác làm phiền, chỉ có thể trong ngày đầu tiên thăng triều dứt khoát phong Tư Mã Lam là Trấn Quốc Công. Làm vậy Thái hậu cũng không thể buộc trẫm lập tức cho Tư Mã Uyển Quỳnh vào cung.
Trẫm lùi một bước, bà cũng không thể quá hùng hổ dọa người.
Tề Ninh biết Long Thái ngày càng phản cảm với Thái hậu, nghĩ thầm, hậu cung tham dự vào chính sự, khó trách tiểu Hoàng đế bất mãn trong lòng. Hắn biết, nếu cứ tiếp tục thế này, vết nứt giữa Hoàng thượng và Tư Mã gia sẽ càng ngày càng lớn. Cũng may tiểu Hoàng đế này là một ông cụ non, chỉ thể hiện sự bất mãn với Thái hậu và Tư Mã gia trước mặt mình thôi, đối ngoại thì vẫn giấu thật kỹ.
- Hoàng thượng, ngài đã đăng cơ, sớm muộn gì cũng phải lập hậu cung.
Mặc dù Tề Ninh hiểu chuyện Hoàng gia, nhưng thân là thần tử cũng không thể can thiệp. Chỉ là, dù sao hắn và gã cũng có giao tình rất tốt, nếu hiện giờ nói thêm một hai câu, tiểu Hoàng đế không những không trách tội, ngược lại càng cảm thấy thân thiết hơn, bèn hạ giọng nói:
- Lần trước đã nói muốn cầu thân với Đông Tề, Hoàng thượng vẫn chưa hạ quyết tâm sao?
Long Thái vẫy vẫy tay gọi hắn lại gần, mới hạ giọng kể:
- Lần trước chúng ta đã bàn về việc này, trẫm cũng không để người khác biết. Tề Ninh, trẫm chuẩn bị sẽ tuyên bố trên triều hội, không biết có thỏa đáng không?
- Sẽ đề cập trên triều?
Tề Ninh cau mày:
- Hoàng thượng đã hạ quyết tâm sao?
Long Thái gật đầu:
- Nếu thương nghị với Thái hậu trước, vì muốn cho Tư Mã Uyển Quỳnh vào cung, bà sẽ cản trở nhiều mặt, đến khi đó sẽ không tiện xử lý. Trên triều trẫm sẽ tuyên bố, biến chuyện này thành hiện thực, Thiên tử kim khẩu ngọc ngôn, đến lúc đó cũng sẽ không thể hối cải. Mà trẫm cũng hiểu tâm tư của đám người Hoài Nam Vương. Tư Mã Lam gia phong Trấn Quốc Công, Tư Mã Thường thành Trung Nghĩa Hầu, nhất định Hoài Nam Vương sẽ rất bất mãn.
Lần trước ở trên triều vẫn không thể thấy Hoài Nam Vương có phản ứng gì, nhưng trẫm biết trong lòng lão cực kỳ bất mãn với Tư Mã Lam.
- Hoàng thượng muốn nói rằng, hiện giờ Tư Mã gia phong quang vô hạn, không ít ngươi ghen ghét, nếu như Tư Mã Uyển Quỳnh lại vào cung làm Hậu, tất sẽ có người phản đối sao?
Tề Ninh thấp giọng cười nói:
- Chắc chắn Hoài Nam Vương sẽ không muốn nhìn thấy thế lực Tư Mã gia bành trướng nhanh chóng như thế. Đúng rồi, Hoàng thượng, Thái hậu muốn cho Tư Mã Uyển Quỳnh vào cung, Hoài Nam Vương có biết không?
Long Thái quỷ dị cười một tiếng, nói nhỏ:
- Vốn là không biết, nhưng giờ thì đã biết rồi. Trẫm vụng trộm để cho ngươi ta đồn tin ra goài, nói rằng Thái hậu muốn trẫm lập Tư Mã Uyển Quỳnh làm Hậu. Hoài Nam Vương sẽ biết rõ chuyện này.
Tề Ninh cười ha ha, nói nhỏ:
- Nếu Hoài Nam Vương biết chuyện này, đương nhiên sẽ cực lực ngăn cản. Nếu Hoàng thượng đưa ra ý kiến cầu thân với Đông Tề giữa triều đình, nhất định Hoài Nam Vương sẽ cực lực tán thành.
- Trẫm cũng nghĩ vây. Chỉ cần trẫm không cưới Tư Mã Uyển Quỳnh, vô luận là ai vào cung, Hoài Nam Vương cũng sẽ kiệt lực tán thành. Cho nên ngày mai trên triều trẫm sẽ cho người nói ra, ngay trước mặt bách quan quyết định chuyện này. Đến khi đó Thái hậu muốn ngăn cản cũng không kịp rồi.
Tề Ninh dựng ngón cái:
- Hoàng thượng bày mưu nghĩ kế quả nhiên cao minh.
- Đúng rồi. Ngươi cũng chuẩn bị một chút đi. Triệu Bang Diệu đã trình bản tấu này lên, ngày mai trên triều hội nhất định ông ta sẽ muốn dùng nó làm khó ngươi.
- Hắc hắc, đa tạ Hoàng thượng nhắc nhở. Thần đã nắm chắc rồi. E hèm, Hoàng thượng, còn có một việc cần xin chỉ thị của Hoàng thượng.
- Chuyện gì?
- Chuyến này thần đi Tây Xuyên đã tiêu xài không ít. Không biết những phí tổn này sẽ đi tìm Hộ bộ thanh toán hay Hoàng thượng sẽ trả cho thần? Đương nhiên, ngoài tiêu xài, Hoàng thượng anh minh thần võ, nhiều ít cũng sẽ có chút ban thưởng. Cũng không cần nhiều, tùy tiện ban thưởng mấy trăm lượng hoàng kim là được rồi.
Long Thái đứng dậy, quay lại ngồi sau bàn rồng, giơ tay đuổi:
- Ngươi lui xuống trước đi, ở đây trẫm còn tấu chương cần xem.
Gã cầm một bản tấu chương lên, cúi đầu phê duyệt, không chú ý tới Tề Ninh.
- Hoàng thượng, người bắt ngựa chạy lại không cho ngựa ăn cỏ.
Phủ Cẩm Y Hầu nghèo rớt mồng tơi, lần này tiêu xài đã phải chắp vá khắp nơi rồi, người cũng không thể không để ý như vậy.
Long Thái lườm Tề Ninh:
- Trẫm cho ngươi cơ hội kiến công lập nghiệp, cho ngươi cơ hội nổi danh ở Tây Xuyên, ngươi còn dám tính toán với trẫm sao? Ngươi đừng có giả vờ không biết, lần trước có mấy phú gia đệ tử Hàng Châu cho ngươi hậu lễ, ngươi lại cào được chút tiền từ Đậu Liên Trung, đây không phải số lượng nhỏ.
Gã dứt khoát ném tấu chương trong tay xuống, cười hắc hắc:
- Còn có Chủ sự Lễ bộ Giang Tùy Vân, trên Kinh Hoa Sách, ngươi đã từng có hẹn cược với gã, thắng gã một vạn lượng bạc. Sao nào?
Những thứ này đều không phải bạc sao? Còn dám khóc than trước mặt trẫm? Cẩn thận trẫm cho người ta cáo ngươi tội tham ô nhận hối lộ.
Tề Ninh trợn mắt há mồm:
- Những chuyện này Hoàng thượng cũng biết?
- Cẩm Y Hầu, ngươi kiếm bạc bên ngoài, trẫm chỉ mở một mắt nhắm một mắt, đừng tưởng trẫm không biết.
Long Thái nhìn hắn, cười nói:
- Trẫm coi ngươi là bằng hữu, giữa bằng hữu không nên nói đến chuyện bạc, miễn khỏi tổn thương hòa khí.
Thấy hắn ủ rũ, gã lại cười cười:
- Ngươi yên tâm, trẫm biết lần này ngươi vất vả, sẽ không để ngươi khổ cực uổng công, sẽ cho ngươi có cơ hội cầm bạc.
Tề Ninh không làm được gì, thầm nghĩ, xem ra mình đụng phải một Hoàng thượng keo kiệt vắt cổ chày ra nước rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo