Mặc dù Tề Phong bị Nghiêm Lăng Hiện chém một đao nhưng cũng may là không phải chỗ nguy hiểm, chỉ cần bôi chút thuốc trị thương lên là cầm được máu, đến chiều tối, sắc mặt y đã có chút khí huyết rồi.
Còn Nghiêm Lăng Hiện thì bị Tề Ninh đánh trúng hai quyền, đặc biệt là phần ngực bị đả thương nghiêm trọng, gã một mình ngồi ở đầu thuyền nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Mọi người thấy gã như vậy lại biết là do Tề Ninh ra tay nên nỗi tức giận trong lòng cũng vơi đi phần nào, thế nhưng đến lúc ăn cơm, không một ai để ý đến gã, thậm chí Chu Thuận còn căn dặn đầu bếp trên thuyền không cần đưa cơm cho gã.
Tây Môn Chiến Anh cũng biết lần này Nghiêm Lăng Hiện thật sự đã gây ra họa lớn rồi, nàng chỉ sợ Tề Ninh tức giận không khống chế được sẽ dùng một đao chém chết Nghiêm Lăng Hiện mất.
Dù thế nào thì Nghiêm Lăng Hiện với nàng cũng lớn lên cùng nhau từ bé, bình thường rất chiều theo ý nàng, vì vậy nàng thật sự không đành lòng nhìn Nghiêm Lăng Hiện chết dưới đao của Tề Ninh.
Thấy Tề Ninh chỉ đả thương mà không có ý lấy mạng gã, đây là kết quả mà nàng cầu còn khó được, lúc này nàng chỉ lo lắng nếu như mình đi đưa cơm cho Nghiêm Lăng Hiện chỉ sợ sẽ chọc giận Tề Ninh với Chu Thuận nên quyết định không đi đưa cơm cho gã nữa. Nàng tự an ủi Nghiêm Lăng Hiện suýt chút nữa đã giết chết Tề Phong, cho dù có để gã đói mấy ngày cũng không quá đáng.
Đến khi tối trời, Tề Ninh đang luyện công trong phòng thì thấy có tiếng gõ cửa, bên ngoài có tiếng nói của Chu Thuận:
- Hầu gia, có gì đó rất lạ.
Tề Ninh thu hồi nội lực đứng lên mở cửa, Chu Thuận nhỏ giọng nói:
- Ở phía đối diện có hai chiếc thuyền đang tiếp cận chúng ta.
Tề Ninh nhíu mày đi theo Chu Thuận tới mui thuyền, lúc này Lý Đường cũng đang đứng ở đó, thấy Tề Ninh tới liền chỉ tay về phía trước. Nhờ ánh trăng lờ mờ, Tề Ninh nhìn về phía trước thấy có hai chiếc thuyền nhỏ đang ngược dòng đi về phía thuyền của bọn hắn. Lý Đường nhỏ giọng nói:
- Hầu gia, vừa rồi ta thấy trên chiếc thuyền nhỏ kia có ánh sáng phản chiếu, rất có khả năng là người trên thuyền có mang theo binh khí.
- Trên thuyền chúng ta có thắp đèn, có thể nhìn thấy từ rất xa.
Chu Thuận khẽ nói:
- Theo lý mà nói, nếu như thuyền nhỏ gặp thuyền lớn thì sẽ phải nhường sang một bên mới đúng, thế nhưng hai chiếc thuyền nhỏ kia lại vẫn cứ thản nhiên chiếm cứ trung tâm mặt sông, hướng thẳng về phía chúng ta, hai con thuyền đó chắc chắn có vấn đề.
Lý Đường cười lạnh nói:
- Nghe nói sông Trường Giang thỉnh thoảng lại có “giang phỉ” (cướp ở trên sông), thường cướp bóc những con thuyền đơn lẻ. Hầu gia, chúng ta nhất định phải cảnh giác.
Chu Thuận nói:
- Nếu như chỉ là giang phỉ cướp bóc bình thường thì cũng chẳng có gì đáng ngại, chỉ e những người này không phải là đám giang phỉ bình thường kia.
Tần Mục nghiêm túc nói:
- Chu Thuận nói đúng! Lý Đường, Chu Thuận mau đi dặn dò tổ lái thuyền không nên manh động.
Lệnh cho Triệu Quyền bảo vệ tốt cho Tề Phong, đúng rồi, mau đi thông báo cho Tây Môn cô nương biết, nói là chúng ta có lẽ sắp gặp phải một vài phiền toái nho nhỏ, bảo nàng ấy cẩn thận đề phòng.
- Không cần thông báo đâu, ta ở đây!
Giọng của Tây Môn Chiến Anh vang lên đằng sau bọn họ, bởi vì Tề Phong bị thương nên suốt cả một ngày nay Tây Môn Chiến Anh đều không dám chủ động đến nói chuyện với Tề Ninh, đến khi thấy hắn nhắc đến mình, nàng mới tiến tới, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tề Ninh không trả lời nàng mà chỉ chép miệng. Tây Môn Chiến Anh nhìn về phía đối diện thấy có hai chiếc thuyền nhỏ đang ngược dòng hướng về phía bọn họ. Nàng cau mày hỏi:
- Bọn họ không sợ bị thuyền lớn đâm chìm sao?
Chu Thuận đã đi thông báo cho mọi người trên thuyền biết. Tề Ninh đứng ở mui thuyền nhờ ánh trăng lờ mờ nhìn về phía hình ảnh hai chiếc thuyền lúc ẩn lúc hiện ở phía trước. Trên mỗi chiếc thuyền có khoảng hơn bảy tám người chen chúc ngồi trên đó. Hắn cau mày, thuyền lạ kia vẫn tiếp tục hướng về phía trước. Chỉ chốc lát sau hai chiếc thuyền nhỏ đó đã tiến sát đến gần thuyền của bọn họ, khi hai bên suýt nữa đâm vào nhau thì hai chiếc thuyền đó lại nhanh nhẹn tránh sang hai bên.
- Chu Thuận phòng thủ bên trái, Lý Đường phòng thủ bên phải!
Tề Ninh hạ lệnh cho mọi người:
- Chiến Anh theo Chu Thuận đi sang bên trái mạn thuyền, hành động phải chú ý cẩn thận.
Lúc này Tây Môn Chiến Anh cũng nhận ra bọn họ đã bị tập kích, biết chuyện này rất nghiêm trọng nên nàng cũng không hề do dự rút đao ra đi theo Chu Thuận chạy tới mạn thuyền bên trái.
Nghiêm Lăng Hiện vốn đang dựa vào một góc khuất trên mui thuyền, lúc này biết thuyền bị tập kích, mặc dù ngực gã hiện vẫn còn có chút đau đớn nhưng không bị ảnh hưởng đến xương cốt bên trong. Gã cố gắng đứng dậy, không nói lời nào, đi tìm cây đao của mình. Lúc này Tề Ninh cũng đã nhanh chóng chạy tới mạn thuyền bên phải thấy Lý Đường đang cầm đao nhìn chằm chằm xuống dưới đáy thuyền. Tề Ninh cũng nhìn xuống thăm dò thì thấy một chiếc thuyền nhỏ đã tiếp cận sát mạn thuyền của bọn họ. Lúc này đã có thể nhìn thấy rõ ràng trên thuyền có bảy tám tên đều dùng khăn che mặt, có một tên dùng lưỡi móc móc vào mạn thuyền để thuyền của mình bám vào thuyền của bọn hắn.
Tổ chèo thuyền lớn tiếp tục chèo về phía trước theo lời phân phó của Chu Thuận, vì vậy thuyền của bọn hắn vẫn không hề ngừng lại.
Người trên thuyền nhỏ muốn lên được thuyền thì nhất định phải bám sát mạn thuyền, nhìn thế này là biến đám người này đã chuẩn bị kỹ càng trước khi tới đây.
Lúc này, mấy tên trên thuyền nhỏ cầm thong lọng, eo đeo đao, bọn chúng vung dây lên móc vào lan can thuyền lớn sau đó thông qua dây thừng thuần thục trèo lên.
- Hầu gia, mau chặt đứt giây thừng!
Vẻ mặt Lý Thần lạnh như băng, gã nắm chặt thanh đao trong tay vung lên định chặt đứt giây thừng nhưng lúc này Tề Ninh lại quát lên:
- Đợi đã!
Hắn nắm chắc con dao găm đợi đến khi có một tên trèo gần đến mạn thuyền thì hắn lập tức vung dao chém về phía cổ tay tên đó, tên kia thấy thế hoảng sợ rụt tay lại nhưng thực ra đây chỉ là động tác giả của Tề Ninh. Lần này hắn xoay hướng dao, lập tức máu tươi bắn ra, đầu của tên kia cũng bay ra theo.
Lý Đường cũng thấy có người sắp trèo lên đến mạn thuyền thì lập tức vung đao chém vào dây thừng, sau khi dây bị đứt những tên đang trèo trên dây thừng liên tiếp rơi xuống nước, bọt nước văng lên tung tóe.
Lý Đường thấy một chiêu của mình đã thành công thì định đi tới chặt đứt sợi dây thừng khác thế nhưng đúng lúc này gã lại cảm nhận được có một cơn gió lạnh thổi đến. Thì ra là người trên thuyền nhỏ phóng ám khí về phía Lý Đường. Đối phương đương nhiên cũng là một cao thủ, Lý Đường chỉ có thể lùi lại tránh ám khí. Chính vào lúc đó đã có hai tên trèo lên mạn thuyền thành công lập tức vung đao lên tấn công Lý Đường.
Hai bên không nói một lời nào đã trực tiếp xông vào chém giết lẫn nhau.
Tề Ninh dùng dap găm chặt đứt đầu người khiến tên bên cạnh sững sờ, không ngờ Tề Ninh lại có thể ra tay hiểm độc như vật, tận mắt nhìn thấy thi thể không đầu của đồng bọn rơi xuống nước khiến gã vô tình quay đầu xuống nhìn, đáy lòng lạnh buốt. Đúng lúc này lại cảm nhận được bên trên có ánh dao sắc lạnh chuẩn bị chém về phía đầu mình thì tên này lập tức phản ứng nhanh nhẹn buông hai tay chủ động rơi xuống nước.
Lý Đường hiện tại đang là một chọi hai nhưng lại không bị dồn vào thế yếu mà ngược lại còn liên tục ép hai tên kia lùi bước. Tề Ninh nhìn cảnh này thì nhíu mày, sau đó lại nghe thấy mạn thuyền phía bên trái cũng bắt đầu có tiếng binh đao va chạm liền biết đám Tây Môn Chiến Anh với kẻ địch cũng đã bắt đầu giao chiến. Hắn trầm giọng hạ lệnh:
- Lý Đường, ngươi trấn thủ khu vực này!
Sau đó hắn lập tức chạy đến đuôi thuyền.
Nếu như đối phương đến đây là để tập kích bọn hắn như vậy chắc chắn cũng đã nắm chắc được tình hình ở đây. Bản thân hắn cũng biết được sức chiến đấu bên phe mình như thế nào, thế nhưng khi thấy võ công mà đối phương sử dụng mặc dù không phải là quá kém nhưng cũng không có bất cứ tính uy hiếp nào, Tề Ninh chắc chắn chuyện này không chỉ đơn giản như vậy. Hắn chạy nhanh tới đuôi thuyền quả nhiên nhìn thấy đã có mấy tên trèo được lên thuyền, bọn chúng toàn thân ướt như chuột lột, chắc hắn là vừa rồi đã lặn xuống nước sau đó mới lên đây.
Bộ đồ lặn liền thân của bọn họ được làm từ da cá, da hải giao hoặc là da cá mập, bề mặt sáng bóng trơn láng, có khả năng giữ ấm, có khả năng lặn dưới nước trong thời gian dài và bơi trong nước cũng rất nhanh. Tất cả những tên này đều mặc đồ lặn chứng tỏ rõ ràng mục tiêu của bọn chúng chính là ở đuôi thuyền.
Tề Ninh đương nhiên biết đám người này dùng chiêu dương đông kích tây, hai chiếc thuyền nhỏ kia cố tình gây sự chú ý của bọn hắn rõ ràng. Còn đám “quỷ nước” này nhân lúc bọn Tề Ninh với đám người trên thuyền nhỏ kia giao đấu sẽ lén lút lên thuyền.
Bốn năm tên sau khi trèo từ đuôi thuyền lên nhìn thấy Tề Ninh lạnh lùng đứng dưới ánh trăng thì đều bị dọa đến sững sờ. Mấy người này hai tay đều cầm Thủy thích, bọn chúng ngay lập tức tản đội hình ra nhưng không trực tiếp tấn công ngay, mà một trong số những tên đó có một tên dùng giọng cổ nói:
- Ta biết ngươi là Cẩm Y Hầu, huynh đệ bọn ta không muốn lấy mạng ngươi, chỉ cần ngươi giao người kia ra, bọn ta sẽ lập tức đi ngay, tuyệt đối sẽ không đả thương các ngươi.
Tề Ninh cười lạnh hỏi lại:
- Người kia là người nào?
- Cẩm Y Hầu, không cần phải giả bộ hồ đồ.
Tên kia cũng cười lạnh nói:
- Bọn ta người đông thế mạnh, cho dù bọn ta có bị tử thương thì chắn chắn các người cũng không khá hơn là bao đâu. Nếu như ngươi đã phát hiện ra bọn ta vậy thì mong Cẩm Y Hầu có thể cho bọn ta chút thể diện, giao người cho bọn ta, chúng ta hai bên không cần phải làm hỏng hòa khí đôi bên.
- Các ngươi nói chuyện hào phóng thật đấy!
Tề Ninh cười cười nói:
- Lúc nãy ta đã tự tay cắt đầu của đồng bọn các ngươi, các ngươi không muốn báo thù rửa hận cho tên đó sao?
Đúng lúc này, Tề Ninh chợt nghe thấy có tiếng bước chân, hắn liếc mắt nhìn về phía có âm thanh thì thấy Nghiêm Lăng Hiện đã tìm được đao của gã, hiện tại đang đứng ngay bên cạnh hắn.
- Chỉ cần Hầu gia giao người ra, vậy mạng của tên đó coi như tặng cho ngươi.
Cả đám quỷ nước đều nhìn chằm chằm vào Nghiêm Lăng Hiện, tên kia lúc này lại đột nhiên thay đổi thái độ nói:
- Nhưng nếu như Hầu gia vẫn cứ cố chấp không chịu buông vậy thì chỉ e đến tính mạng của mình ngươi cũng giữ nổi đâu.
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Ta biết mục đích các ngươi tới đây là gì, thế nhưng muốn cướp người trong tay ta vậy thì phải hỏi xem con dao của ta có đồng ý hay không đã.
Con dao găm trong tay Tề Ninh đột nhiên lóe lên, cả người hắn cũng chỉ trong nháy mắt đã xông lên phía trước, con dao trong tay cũng đồng thời đâm về phía tên kia.
Tên kia không hề bối dối, gã lập tức lùi về sau mấy bước đồng thời cười lạnh nói:
- Cẩm Y Hầu đừng hối hận!
Sau đó gã xoay người chạy về phía mui thuyền rồi nhảy xuống, rồi đột nhiên có tiếng huýt sáo vang lên, lập tức những tên khác nhao nhao nhảy khỏi thuyền chỉ trong nháy mắt tất cả bọn chúng đều đã biết mất.
Tề Ninh chạy tới mui thuyền cúi đầu nhìn xuống, mặt nước sóng sánh mấy dợn sóng, tất cả mấy tên quỷ nước kia đều đã lặn xuống sông rồi. Đúng lúc này chợt có tiếng bước chân đang tiến lại gần, tiếng nói của Tây Môn Chiến Anh vang lên:
- Tất cả bọn chúng đều nhảy khỏi thuyền rồi.
Tề Ninh vẫn không quay đầu lại mà chỉ hỏi nàng:
- Chiến Anh, nàng có biết bơi lội không?
Tây Môn Chiến Anh bước đến, cau này hỏi:
- Ngươi hỏi cái này làm gì?
Sau đó nàng lắc đầu nói:
- Ta… Ta không hiểu bơi lội nghĩa là gì.
Sau đó lại có tiếng bước chân đi đến, lần này là Lý Đường, gã nói:
- Hầu gia, bọn chúng đều đã rời khỏi thuyển rồi.
Khi gã nhìn thấy vết nước đọng ở đuôi thuyền thì lập tức hiểu ra:
- Đám người này dùng chiêu dương đông kích tây!
Tề Ninh giơ tay lên ra hiệu cho bọn họ không cần nói thêm nữa, hắn nheo mắt lại chú ý lắng nghe, một lát sau lạnh lùng nói:
- Bọn chúng muốn đục thuyền!
- Đục thuyền sao?
Tây Môn Chiến Anh giật mình.
Lý Đường chạy đến mui thuyền, nói:
- Hầu gia, để ta xuống dưới xử lý bọn chúng!
- Không được manh động!
Tề Ninh trầm giọng hạ lệnh:
- Lý Đường, Chu Thuận, hai ngươi lập tức theo ta tới khoang dưới đáy thuyền. Chiến Anh, nàng hãy tới phòng ta trấn thủ ở đó.
Hắn lườm Nghiêm Lăng Hiện một cái, thấy gã vẫn luôn nhìn mình thì cũng hạ lệnh phân phó:
- Nghiêm Lăng Hiện, ngươi hãy đi canh giữ ở trước cửa khoang thuyền, không cho kẻ nào xông vào.
Mọi người đều không nói câu nào, lập tức hành động theo mệnh lệnh của Tề Ninh.
Tề Ninh dẫn theo Lý Đường cùng Chu Thuận đi tới khoang đáy, sáu bảy thuyền phu dưới khoang đáy phát hiện thuyền bị tập kích liền liều mạng cầm đao lên. Đúng lúc này lại thấy Tề Ninh đi xuống, bọn họ lập tức báo cáo tình hình:
- Hầu gia, đáy thuyền…. Đáy thuyền đột nhiên có động tĩnh!
Lý Đường nằm rạp xuống sàn thuyền nghe ngóng, tất cả mọi người đều ngừng thở, nghe thấy dưới đáy thuyền có tiếng “thùng thùng”, rõ ràng bên dưới đang có kẻ đục thuyền.
- Mọi người nghe cho kỹ đấy, tất cả cầm lấy xiên cá, đợi đến khi đáy thuyền bị đục thủng thì lập tức dùng xiên cá đâm xuống.
Tề Ninh căn dặn đám thuyền phu:
- Đám người này vô cùng hung hãn, mọi người đều phải đồng tâm hiệp lực.
Với võ công hiện tại của Tề Ninh nếu như đánh giáp lá cà trên bộ thì hắn chẳng thèm quan tâm đám người này là quỷ nước hay quỷ lửa, nhưng vấn đề là đám người này lại hoạt động dưới nước, như vậy sẽ rất phiền phức. Đám thuyền phu nghe theo mệnh lệnh của Tề Ninh, lập tức đi tìm xiên cá, bên dưới khoang thuyền có rất nhiều xiên cá, mỗi người một cái vẫn còn thừa.
Nhưng đúng lúc này lại có một tên thuyền phu hét toáng lên:
- Không ổn rồi, mái chèo đã bị bọn chúng chặt đứt rồi.
Chiếc thuyền này vào lúc có gió có thể giương buồm chạy nhờ sức gió, khi không có gió thì sẽ dùng đến thuyền phu để chèo thuyền, nếu như muốn tăng tốc thì phải cần có gió cộng thêm với sức người chèo thuyền.
Thế nhưng hiện tại mái chèo lại bị đối phương phá hỏng, rõ ràng là đối phương không muốn để thuyền phu điều khiển hướng lái của thuyền!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo