Khuôn mặt Cố Thanh Hạm lạnh như sương, Tề Ninh ngồi một bên cũng khó nói được lời nào. Một lát sau, thấy bên ngoài cửa có một thân ảnh lấp ló, liếc một cái liền nhận ra đó là Cố Văn Chương đang thò đầu nhìn vào trong, trong lòng thầm buồn cười.

- Còn không vào đi.

Hiển nhiên Cố Thanh Hạm cũng phát hiện ra, tức giận nói:

- Muốn từ nay về sau không gặp nữa phải không?

Lúc này mặt Cố Văn Chương mang theo nụ cười tiến vào, nói:

- Muội muội, lần này là vi huynh không tốt, muội đừng nóng. Tiểu hầu gia, ngươi đã quay về kinh rồi à? Hành trình lần này tới Tây Xuyên thế nào? Mang binh chiến đấu có phải rất uy phong không?

Y cũng không dám nhìn Cố Thanh Hạm, chỉ cười nói với Tề Ninh:

- Hiện giờ ta thật sự hối hận, lần này nếu đi theo ngươi tới Tây Xuyên thì đã không có chuyện gì rồi.

Hiện tại Tề Ninh cũng chỉ biết Cố Văn Chương thiếu nợ bên ngoài mấy vạn lượng bạc, rốt cục đã xảy ra chuyện gì thì hắn cũng chưa rõ lắm. Tề Ninh đứng dậy, chắp tay nói:

- Dạo này cậu có khỏe không?

- Không khỏe.

Vẻ mặt Cố Văn Chương đau khổ nói:

- Chuyện của ta, ngươi... Có phải là ngươi đã biết rồi không? Tiểu hầu gia, nếu ngươi trở về thì quá tốt rồi. Nhất định ngươi phải đòi lại công bằng cho ta. Lần này ta bị người ta hãm hại bi thảm quá.

- Câm mồm.

Cố Thanh Hạm không nể mặt chút nào, trách cứ nói:

- Là huynh quá tham lam, tự mình chui vào, trách được ai nữa?

Huynh làm việc chẳng biết suy nghĩ gì như vậy. Khi phụ thân còn sống đã từng nói huynh mắt cao đầu thấp, không hiểu chuyện, cho dù không thua bởi chuyện này thì sớm muộn cũng gặp phải chuyện khác thôi.

Nàng liếc Tề Ninh một cái rồi nói:

- Ta dẫn hắn tới không phải là để cho huynh tìm chỗ dựa. Huynh mau thu dọn đồ đạc rồi trực tiếp theo hắn tới nha môn kinh thành, vào ngục nằm đi thôi.

Cố Văn Chương vội la lên:

- Muội muội, muội có thể nhẫn tâm nhìn đại ca bị bắt vào ngục giam sao? Muội có còn là muội muội của ta hay không? Sao tâm địa lại tàn nhẫn như vậy?

Mày liễu của Cố Thanh Hạm dựng thẳng, trách mắng:

- Huynh nói cái gì? Là ta nhẫn tâm hay là huynh nhẫn tâm? Huynh biết rõ mẹ đã cao tuổi, hai năm nay sức khỏe cũng càng ngày càng yếu. Huynh không cố gắng duy trì gia nghiệp, hết lòng chăm sóc mẹ, ngược lại cứ lăn qua lăn lại từ Giang Lăng tới kinh thành. Nếu tới kinh thành rồi mà huynh kiên định làm việc cũng không sao.

Nhưng mà... Nhưng mà huynh xem huynh đã phạm phải chuyện gì rồi? Huynh muốn chọc cho mẹ giận chết à.

Nói tới đây, vành mắt nàng đã đỏ hồng.

Chưa bao giờ Tề Ninh thấy Cố Thanh Hạm như vậy, sợ rằng nàng thương tổn tới thân thể, vội nói nhỏ:

- Tam nương, người đừng nóng, không có việc gì thì đừng nên gây chuyện, nhưng nếu đã có chuyện rồi thì cho dù gặp chuyện gì cũng phải nghĩ hết mọi cách giải quyết.

- Đúng vậy, đúng vậy, lời này của Tiểu hầu gia rất đúng.

Nửa mông Cố Văn Chương nhấc khỏi ghế, giống như gặp được cứu tinh.

- Muội muội, đại ca làm sai rồi, muội mắng cũng mắng rồi nhưng chúng ta phải nghĩ cách giải quyết mới tốt. Huynh muội chúng ta chỉ có hai người, nếu ta gặp chuyện không may thì ai chăm sóc mẹ đây?

Cố Thanh Hạm cắn đôi môi đỏ mọng, oán hận trừng mắt nhìn y, cũng không nói gì nữa.

Tề Ninh nói:

- Tam nương, hay là người tới thăm lão phu nhân một chút, ta ở đây tâm sự với cậu.

Lúc này Cố Thanh Hạm vừa tức giận vừa lo lắng cho Cố Văn Chương, càng lo lắng cho Cố lão thái, cũng không nói gì nữa mà đứng dậy, đi tới thăm Cố lão thái.

Cố Thanh Hạm đi rồi, Cố Văn Chương mới thở phào một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán, bê chén trà đã lạnh lên, uống một ngụm lớn, lúc này mới cười khổ nói:

- Tiểu hầu gia, hôm nay nếu không có ngươi thì sợ là muội muội của ta không biết sẽ xử lý ta ra sao.

- Cậu à, rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi? Nghe nói người nợ bên ngoài tới mấy vạn lượng bạc?

Tề Ninh cau mày nói:

- Nghe nói là đền tiền buôn bán, ta lại nghe nói là có liên quan tới một bức tranh?

Cố Văn Chương không nói lời nào mà len lén đi tới gần cửa, nhìn ra ngoài thấy thân ảnh dịu dàng của Cố Thanh Hạm đã đi xa, lúc này mới tới ngồi cạnh Tề Ninh, vẻ mặt uể oải nói:

- Tiểu hầu gia, đây là một cái bẫy.

Con mẹ nó có người chủ tâm muốn lừa ta.

- Lừa cậu?

Cố Văn Chương nói:

- Tiểu hầu gia cũng biết ta tới kinh thành là muốn làm cho tổ tông được vinh quang. Cả đời cha ta ở Giang Lăng, mặc dù có chút sản nghiệp nhưng lại nhát gan cẩn thận, không dám làm ăn lớn.

Ngươi ngẫm lại xem, Giang Lăng lớn có bao nhiêu, làm sao phồn hoa bằng kinh thành được chứ?

Tề Ninh chỉ cười nhạt, cũng không nói lời nào.

- Ta đã chuẩn bị ba cửa hàng tại kinh thành.

Cố Văn Chương nói:

- Trong đó có một nhà cầm đồ. Ta nghe người ta nói mở cửa hàng cầm đồ có thể kiếm không ít bạc cho nên cũng muốn làm một thời gian. Muốn làm chuyện lớn thì phải có người hầu, cho nên ta chuyên môn thuê một vị chưởng quầy. Nhãn lực của người này vô cùng tốt, hiểu rõ mọi chuyện trong hiệu cầm đồ như trong lòng bàn tay. Đúng rồi, tên cẩu tặc này họ Giang.

Tề Ninh nghe thầm Cố Văn Chương này nói chuyện thật chẳng có đầu có đuôi. Hai câu trước còn khen ngợi người ta, một câu sau đã mắng chửi người ta là cẩu tặc rồi. Hắn hỏi:

- Việc này có liên quan gì với Giang chưởng quỹ?

- Liên quan lớn.

Cố Văn Chương tức giận nói:

- Sau khi ta tới kinh thành, kết giao một ít bằng hữu, ngày thường mấy người này cũng coi như rộng rãi với ta. Mọi người thường xuyên tụ tập, trong đó có một kẻ tên là Kiều Du, rất có tài học, hơn nữa cực thích tranh chữ cổ. Bởi ta mở hiệu cầm đồ cho nên ngày thường cũng qua lại với gã không ít.

- Kiều Du?

Tề Ninh hỏi.

- Gã là người phương nào?

- Gã là đệ tử Quan gia, nghe nói phụ thân là một viên quan nhỏ trong bộ Hộ.

Cố Văn Chương nói:

- Ta đã từng tới nhà gã, có một tòa nhà riêng, nuôi một người phụ nữ bên trong, trong nhà toàn là tranh chữ cổ, còn nói cho ta nghe lai lịch từng bức tranh, có mấy tấm giá trị liên thành. Cho nên...

Ánh mắt y đã hơi mất tự nhiên.

Tề Ninh thời dài, nói:

- Cho nên cậu mới tưởng rằng tranh chữ cổ là thứ dễ kiếm tiền nhất phải không?

- Ta... Ta đúng là nghĩ thế.

Cố Văn Chương cười khổ nói:

- Kiều Du còn nói những bức tranh chữ cổ này trừ một phần gã sẽ giữ lại, còn không ít sẽ bán đi với giá cao. Ta hỏi gã là bán cho ai, gã nói cho ta biết là hằng năm đều có quan viên các nơi vào kinh, muốn bái kiến trọng thần trong triều. Không ít quan viên trước kia tới chỗ gã mua ít tranh chữ cổ, thứ nhất là để là lễ lớn biếu xén quan trên, thứ hai là nếu có thể mua tranh tại chỗ của gã thì phụ thân gã cũng sẽ giúp đỡ giới thiệu cho, có đường đi gặp những quan to hiển quý.

Tề Ninh nhíu mày nhưng vẫn không nói gì. Cố Văn Chương lại nói tiếp:

- Lúc ấy ta lại hỏi gã giá trị của mỗi bức tranh bao nhiêu. Kiều Du liền nói chuyện với ta rất lâu, nói có một số bức tranh có vẻ rất đáng giá nhưng nếu muốn thu được thì phải rất tốn kém. Chỉ có mua những bức tranh cổ như thế mới có giá trị xa xỉ. Gã thấy ta có một cửa hiệu cầm đồ còn cho rằng hẳn ta hiểu tranh chữ cổ, nếu có thể mua được thật thì bán sang tay cho gã, nhất định gã sẽ bỏ hết vốn liếng ra mua.

- Sau này thế nào?

Cố Văn Chương nói:

- Sau khi khai trương hiệu cầm đồ, lúc đầu cũng không nhiều người lắm nhưng được cái may mắn, quả thật cũng thu được ít thứ tốt, đều là đồ cổ. Ta liền mang cho Kiều Du xem. Gã nói số ta quả không tồi, cũng mua lại luôn. Không tới một tháng, hiệu cầm đồ đã thu được từ kẻ này tới năm sáu ngàn lượng bạc.

Trong lòng Tề Ninh hiểu năm sáu ngàn lượng bạc không phải con số nhỏ, trong lòng thầm tổng kết nhiều điểm quái lạ ở đây. Cố Văn Chương lại nói tiếp:

- Vào hoàng hôn ngày hôm đó, ta đang đi dạo ở hiệu cầm đồ, chuẩn bị đóng cửa thì có một người khách tới, mang theo hai bức tranh chữ.

Tề Ninh biết hẳn chuyện xảy ra bởi thế, ngưng thần lắng nghe. Cố Văn Chương kể:

- Thoạt nhìn người nọ trông cũng bình thường, ta vốn tưởng cũng chẳng có thứ gì tốt. Lúc ấy chưởng quầy Giang cũng có mặt.

Người nọ mở miệng hỏi chúng ta có đủ bạc hay không.

Cố Văn Chương nắm chặt tay, cười lạnh nói:

- Ta nghe giọng điệu của y lớn lối như vậy, trong lòng đã hơi không vui, nói rằng chỉ cần có thứ tốt thì dù là vạn lượng hoàng kim cũng không phải nói chơi.

Trong lòng Tề Ninh biết đây chỉ là lời chém gió của Cố Văn Chương mà thôi.

Cố gia là nhà giàu tại Giang Lăng hiển nhiên không phải chuyện giả.

Nếu nói tổng cộng sản nghiệp của Cố giá giá trị tới một vạn lượng hoàng kim thì Tề Ninh cũng không nghi ngờ. Nhưng tên này vừa mới vào kinh thành, tất nhiên không thể mang theo toàn bộ gia sản, nhà đất tại Giang Lăng tới đây, có chút bạc trong tay nhưng hiển nhiên cũng tốn kém bởi tiêu xài và mua cửa hàng tại đây rồi.

Nếu nói tổng cộng có vài vạn lượng bạc để lưu chuyển có lẽ còn không giả, nhưng muốn dễ dàng bỏ ra một vạn lượng hoàng kim thì chỉ là dọa nạt nhau thôi.

- Người nọ nghe ta nói vậy liền đưa một bức tranh chữ lên. Ta nghe y lớn lối như vậy, cũng muốn xem đó là bức tranh gì.

Cố Văn Chương cười khổ nói:

- Nếu ngày đó ta không có mặt thì chắc cũng không xảy ra chuyện quỷ gì. Lúc đó ta vừa nhìn bức tranh liền lấy làm kinh hãi. Tiểu hầu gia, ngươi có biết đó là bức nào không?

Tề Ninh nghĩ thầm ta làm quái nào biết được nhưng lại nói:

- Có thể khiến cậu giật mình như vậy thì đương nhiên không phải bức tranh bình thường rồi.

- Đó là bức tranh của Hàn Sinh Tử.

Cố Văn Chương nói:

- Hẳn ngươi đã nghe nói tới Hàn Sinh Tử rồi phải không? Đó là họa thánh hơn hai trăm năm về trước, nói tới tranh vẽ thì chẳng ai không biết tới Hàn Sinh Tử. Họa kỹ của người siêu phàm xuất thần, nghe nói một bức tranh tiện tay của người cũng có thể bán được mấy vạn lượng bạc.

Lịch sử thế giới này với thế giới của Tề Ninh hoàn toàn bất đồng, hiển nhiên không biết Hàn Sinh Tử là thần thánh phương nào nhưng nghe Cố Văn Chương nói vậy thì hắn cũng biết nhất định Hàn Sinh Tử là một nhân vật khó lường. Chẳng qua một bức tranh có thể bán được mấy vạn lượng bạc cũng khiến Tề Ninh giật mình.

- Mặc dù họa kỹ của Hàn Sinh Tử xuất thần nhưng theo truyền thuyết y cũng không dễ dàng ra tay, có đôi khi mấy năm cũng không vẽ nổi một bức. Tranh truyền lại cho hậu thế đã ít lại càng ít hơn.

Cố Văn Chương nói:

- Hiện tại những bức tranh truyền tới hậu thế có không tới mười bức, mà nổi danh nhất là Thần nữ đồ.

- Thần nữ đồ?

- Không sai.

Cố Văn Chương gật đầu nói:

- Bình thường ta từng nghe bọn họ nói rồi. Thần nữ đồ có hai bức, một bức là Thần Nữ Triêu Lộ Đồ, vẽ cảnh thần nữ bay lên trời sau lúc ban mai. Một bức là Thần Nữ Mộ Quy Đồ, vẽ cảnh thần nữ trở lại tiên phong lúc hoàng hôn.

Nghe nói hai bức này lúc đó là do Hoàng đế tự mình hạ chỉ cho Hàn Sinh Tử vẽ. Bởi hai bức tranh này, Hàn Sinh Tử đã tổn hao tâm huyết tới năm năm.

Tề Ninh thầm nghĩ, một bức tranh Hàn Sinh Tử tiện tay vẽ đã bán được mấy vạn lượng bạc, nếu tốn thời gian năm năm thì đúng là vật báu vô giá rồi.

- Dựa theo truyền thuyết, vị hoàng đế kia liên tục nằm mơ mấy ngày đều mơ tới thần nữ. Y muốn người ta vẽ bức tranh trong mộng của mình, lúc ấy chỉ có Hàn Sinh Tử có năng lực này.

Cố Văn Chương nói:

- Hoàng đế phái người tìm hai năm mới tìm được Hàn Sinh Tử, lại mấy thời gian năm năm mới hoàn thành. Nghe nói mấy bức tranh đó giống cảnh trong mộng của hoàng đế như đúc, cho nên hai bức đó trở thành bảo vật chốn cung đình.

Tề Ninh cau mày nói:

- Người mang tới hiệu cầm đồ hôm đó là Thần nữ đồ của Hàn Sinh Tử sao?

- Không sai.

Cố Văn Chương nói:

- Bức tranh người nọ mang tới đúng là Thần Nữ Triêu Lộ đồ.

 

0.15165 sec| 2448.961 kb