Ánh dương lấp ló từ phương đông tỏa ra ánh hào quang vạn trượng.
Mặt sông phẳng lặng không một gợn sóng, hai bên là núi non trùng điệp, cỏ cây như lưu luyến níu giữ bước chân người du khách.
Thuyền lớn trôi xuôi theo dòng nước, có thể nghe thấy tiếng cơn gió nhẹ mơn man đôi gò má, tiếng nước chảy róc rách và tiếng vượn hót chim kêu văng vẳng từ hai bên bờ vọng tới. Ánh mặt trời chiếu lên mặt sông ánh lên những con sóng lấp loáng. Mũi thuyền rẽ nước mà đi, những dải sáng lăn tăn bị rẽ ra lập tức vỡ òa thành nhiều đốm sáng.
Sắc mặt Nghiêm Lăng Hiện thay đổi đột ngột, nhưng gã nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh. Cười gượng gạo, gã nói rằng:
- Hầu gia nói sao cơ? Ty chức nghe không rõ ạ!
Không thể nhìn ra một biểu cảm nào trên mặt Tề Ninh, hắn từ tốn nói:
- Ngươi đừng chối. Vào một khắc ngươi đổi tay ta vẫn chưa xác định được, nhưng một đao đâm xuyên bệ sườn của ngươi thì ta chỉ liếc mắt một cái là nhận ra. Đó là công phu Nghịch Thủ Linh Đao!
- Ta chưa từng nghe qua cái gọi là Nghịch Thủ Linh Đao gì đó.
Khóe mắt Nghiêm Lăng Hiện hơi giần giật.
Trước đây vì muốn gây dựng lại Hắc Lân Doanh, Tề Ninh đã tranh đoạt vị trí Thống Lĩnh của Hắc Đao Doanh với Giang Tùy Vân được Hoài Nam Vương tiến cử và vị Đại Tướng Hắc Lân Doanh Cù Ngạn Chi được Trung Nghĩa Hầu tiến cử vào. Ba người tỷ thí phân phần cao thấp tại giáo trường tại Hổ Thần Doanh, cùng thi triển tài năng.
Từ đầu mọi người đều đinh ninh chức Thống lĩnh của Hắc Lân Doanh nhất định là vật trong tay của Cù Ngạn Chi, nhưng nào ngờ hướng gió đổi thay, Cù Ngạn Chi thua dưới tay Giang Tùy Vân, hơn nữa còn bị Giang Tùy Vân phế bỏ hai tay.
Sau đến lượt Tề Ninh so tài với Giang Tùy Vân cũng phải thắng trong hoàn cảnh hiểm nghèo.
Giang Tùy Vân trông thì nhã nhặn mà không ngờ công phu dưới tay lại đa dạng và nhiều biến hóa.
Trong đó, lợi hại nhất, ngoài Luyện Binh Thủ chính là Nghịch Thủ Linh Đao
Nghịch Thủ Linh Đao, tên như ý nghĩa, là một môn đao pháp dạy cách dùng tay trái. Người tập võ bình thường sử dụng tay phải, tay phải là tay thuận, tập luyện quanh năm suốt tháng đã quen với việc ra chiêu bằng tay phải, cho nên một khi đối mặt với người sử dụng binh khí bằng tay trái thì sẽ bị nghịch tay.
Dù là lực đánh hay độ linh hoạt, khi sử dụng tay phải theo lẽ thường sẽ linh hoạt hơn dùng tay trái. Xét theo kết cấu thần kinh của não bộ, não phải điều khiển thần kinh hoạt động, thế nên tay phải lẽ đương nhiên phải thích hợp để cầm binh khí hơn tay trái.
Cao thủ giao đấu, đôi khi chỉ cần chậm hơn một nhịp đã quyết định kết quả thắng thua rồi. Thế nên người tập võ cực kỳ hiếm ai sử dụng vũ khí bằng tay trái.
Lần chiến đấu với Giang Tùy Vân đó, mặc dù hắn là người thắng cuộc, nhưng những công phu quỷ dị của Giang Tùy Vân vẫn khiến Tề Ninh phải thán sợ. Sau này qua lời Đoạn Thương Hải hắn đã biết được lai lịch của những võ công quỷ dị mà Giang Tùy Vân sử dụng, trong đó Nghịch Thủ Linh Đao này chính là một môn tuyệt học đã thất truyền từ lâu.
Lúc đó Tề Ninh rất hiếu kỳ. Giang Tùy Vân chỉ là một công tử nhà giàu ở Đông Hải, sao gã tập được những võ công thất truyền đã lâu này? Nhưng sau hắn bận quá nên không còn thời gian để điều tra chuyện này.
Hôm nay, trong lúc kích động Nghiêm Lăng Hiện bỗng nhiên lộ ra công phu tà môn. Đúng như Tề Ninh nói, vào khoảnh khắc Nghiêm Lăng Hiện chuyển sang dùng tay trái, Tề Ninh chỉ hơi ngạc nhiên chứ chưa xác định được. Nhưng một đao trí mạng kia có cách đánh cũng quỷ dị hệt như cách ra đòn của Giang Tùy Vân ngày đó.
Trước khi Tề Ninh xuyên không đã từng tập luyện mấy món binh khí, sau này hắn có được kiếm phổ vô danh càng có thêm nhiều cảm ngộ.
Hắn biết rõ, cùng một loại binh khí nhưng có nhiều cách sử dụng khác nhau, nhưng nếu là cùng một cách sử dụng thì dù chiêu thức không giống vẫn có thể nhận ra được.
Chiêu thức xuất đao đâm xuyên bệ sườn đầy quỷ dị của Nghiêm Lăng Hiện hôm nay là một chiêu thức lạ, trong cuộc chiến với Giang Tùy Vân Tề Ninh chưa từng thấy gã sử dụng, nhưng cách gã cầm đao ra đòn thì Tề Ninh rất quen thuộc. Nghịch Thủ Linh Đao của Giang Tùy Vân suýt chút nữa đã buộc Tề Ninh phải rơi khỏi đài thi đấu, đến giờ ký ức ấy vẫn còn in rõ trong đầu hắn như chuyện vừa xảy ra vào ngày hôm qua.
Tới khi đó hắn mới bừng tỉnh hiểu ra Nghiêm Lăng Hiện này nhìn thì tưởng võ công xoàng xoàng chẳng ra sao, ấy vậy mà gã lại có tuyệt kỹ lót dưới đáy rương. Nghịch Thủ Linh Đao này nếu thình lình xuất ra trong lúc đang đối địch chỉ có thể nói là uy lực phi phàm.
Chẳng qua Nghịch Thủ Linh Đao của Nghiêm Lăng Hiện vẫn chưa đủ lửa, không thuần thục được như Giang Tùy Vân, cộng thêm Tề Phong phản ứng nhanh chóng, bấy giờ y mới thoát chết.
Ánh mắt Tề Ninh sắc lạnh như một thanh đao báu, kết hợp với nụ cười lạnh tựa băng sương, hắn nói:
- Nghiêm Giáo úy chưa nghe nói về Nghịch Thủ Linh Đao? Vậy không được đâu. Tây Môn Thần Hầu chính là người đứng đầu võ lâm, phủ Thần Hầu các ngươi có thể nói là nắm rõ võ công của các môn phái như lòng bàn tay, nếu ngươi đã là một trong Bắc Đẩu Thất Tinh mà ngay cả cái tên Nghịch Thủ Linh Đao cũng chưa từng nghe, sợ rằng không có tư cách ngồi trên vị trí này.
Khóe mắt Nghiêm Lăng Hiện lại nảy lên một lần nữa, khi bị Tề Ninh nhìn ở khoảng cách gần thì cúi đầu xuống.
- Nghiêm Giáo úy, ngươi đả thương thủ hạ của ta, giờ ta có giết ngươi cũng có cớ mà bàn giao cho Thần Hầu.
Giọng Tề Ninh lạnh lùng:
- Nếu ngươi không muốn chết hãy trung thực nói cho bản hầu, ngươi vừa sử dụng có phải là Nghịch Thủ Linh Đao không?
- Ta...
Nghiêm Lăng Hiện không dám ngẩng đầu lên:
- Hầu gia muốn ra tay, ty chức sẽ không phản kháng. Ta... ta không hiểu ngài đang nói gì cả, càng không biết cái gì là Nghịch Thủ Linh Đao!
- Ngươi thà từ bỏ mạng sống của mình cũng nhất quyết không chịu nói ra xuất xứ của Nghịch Thủ Linh Đao. Được lắm!
Tề Ninh cười lạnh, nói:
- Nghiêm Lăng hiện, ngươi chớ cho rằng ta không biết. Bộ Nghịch Thủ Linh Đao này ngươi vẫn chưa sử dụng thuần thục, hẳn vẫn đang trong thời gian tập luyện, hôm nay ngươi nhất thời kích động nên mới sử dụng. Nếu ta nói không sai, ngươi đã phạm vào tối kỵ!
- Tối kỵ?
Cơ thể Nghiêm Lăng Hiện run lên một hồi.
Tề Ninh tiếp:
- Người truyền thụ cho ngươi Nghịch Thủ Linh Đao phải chăng từng dặn dò ngươi nhất quyết không được tùy tiện để lộ môn công phu này?
Nghiêm Lặng Hiện vụt một cái ngẩng đầu lên, vẻ mặt hãi hùng.
Tề Ninh nhìn sắc mặt gã, biết mình đã chọc trúng điểm chính, cười lạnh nói:
- Xem ra ta không hề đoán sai. Ta dám khẳng định đao pháp này không phải Thần Hầu truyền thụ cho ngươi!
Chắp hai tay sau lưng, hắn gằn từng chữ một:
- Trong phủ Thần Hầu, trừ ngươi ra, chắc không còn ai biết Nghịch Thủ Linh Đao nữa, đúng không!
Nghiêm Lăng Hiện quay mắt nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai khác, trong mắt gã lóe lên cái nhìn hung tợn.
Tề Ninh nói mà vẫn giữ giọng lạnh lùng bình thản:
- Sao? Ta biết bí mật của ngươi rồi nên ngươi muốn giết người diệt khẩu?
Hắn bước tới trước hai bước, vẫn chắp hai tay sau lưng như trước:
- Ngươi muốn giết ta à? Cứ thử một lần xem nào, thử xem ngươi có khả năng đó hay không.
Nghiêm Lăng Hiện cúi đầu xuống, nói:
- Ty chức không dám!
- Ngươi có thể không nói. Ta sẽ không giết ngươi.
Tề Ninh nói:
- Chiến Anh nói không sai.
Chuyện của ngươi, ta có thể đợi đến khi về Kinh rồi xử lý. Ta muốn mang ngươi đi, hỏi Thần Hầu thử xem môn Nghịch Thủ Linh Đao này có phải lão dạy ngươi hay không.
- Không! Không được!
Nghiêm Lăng Hiện vội đáp, giọng lạc đi vì hoảng sợ:
- Hầu gia, ta!
- Xem ra ngươi còn có điều e ngại.
Nếu môn đao pháp này của ngươi được Tây Môn Thần Hầu truyền dạy, ngươi đã chẳng cần che giấu và sợ hãi không dám gặp người.
Tề Ninh bình tĩnh phân tích:
- Tây Môn Thần Hầu không biết ngươi lén tập Nghịch Thủ Linh Đao. Ngươi là đệ tử của lão, nếu lão biết ngươi luyện tập Nghịch Thủ Linh Đao, đương nhiên sẽ hỏi ngươi đao pháp này từ đâu mà ngươi có. Mà ngươi!
Mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt như đao nhọn găm vào mắt Nghiêm Lăng Hiện:
- Ngươi không dám cho lão biết về Nghịch Thủ Linh Đao, bởi không thì mạng sống của ngươi e rằng phải giao cho Tây Môn Thần Hầu.
Đầu gối của Nghiêm Lăng Hiện nhũn ra, gã quỳ sụp xuống đất mà không chút dấu hiệu nào báo trước, cầu xin:
- Hầu gia, ty chức... ty chức cầu xin ngài! Xin ngài đừng nói cho Tây Môn Thần Hầu biết việc này, y!
Trong mắt gã tràn đầy vẻ hoảng sợ. Trước đó gã không hề sợ Tề Ninh sẽ giết mình, nhưng vừa nhắc tới Tây Môn Vô Ngân thì cái gã lại sợ run lẩy bẩy.
Tề Ninh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Lăng Hiện một hồi lâu:
- Ngươi không muốn Tây Môn Thần Hầu biết thì phải nói cho ta biết.
Hắn sầm mặt lại, dùng giọng lạnh lùng nhất mà hỏi:
- Nói! Nghịch Thủ Linh Đao đến từ đâu? Ngươi và Giang Tùy Vân có quan hệ thế nào?
- Hầu gia, ty chức... ty chức thật sự không qua lại với Giang Tùy Vân đâu ạ.
Nghiêm Lăng Hiện nói:
- Phủ Thần Hầu chỉ liên hệ với các thế lực giang hồ, ít khi nào qua lại với các quan viên triều đình.
Giang Tùy Vân đó trước đây là công tử nhà giàu ở Đông Hải, không phải người trong giang hồ, về sau gã đến Kinh Thành, làm Chủ Sự bộ Lễ, ta với gã không có bất cứ giao tình nào.
- Ồ?
Tề Ninh hỏi lại với giọng hoài nghi:
- Ngươi thật sự không có giao tình với gã?
Nghiêm Lăng Hiện giơ tay lên, thề rằng:
- Hầu gia, ta xin thề với trời ta không có bất cứ qua lại hay dính líu gì tới Giang Tùy Vân, thậm chí chưa từng nói với gã một câu nào.
Nếu ta nói dối, lập tức bị thiên lôi đánh chết!
Tề Ninh nhìn thật kỹ ánh mắt và sắc mặt của gã, quả thật không giống người đang nói dối, cau mày nói:
- Ngươi và gã không quen nhau, vậy ngươi học Nghịch Thủ Linh Đao từ đâu?
Nghiêm Lăng Hiện cúi đầu xuống, do dự một hồi rồi đáp:
- Hầu gia, ty chức... Ty chức có thể nói với ngài, nhưng cầu xin ngài đừng thuật lại những lời ty chức sắp nói cho người nào khác biết. Nếu ngài nói cho người thứ ba biết, không phải một mình ty chức chết không có chỗ chôn mà cả ngài cũng không sống nổi đâu.
Tề Ninh sa sầm sắc mặt, cười lạnh và nói:
- Ngươi đang uy hiếp ta đấy à?
- Ty chức không dám.
Nghiêm Lăng Hiện cười khổ, nói:
- Chuyện đã đến nước này, ty chức còn dựa vào đâu mà uy hiếp Hầu gia được chứ.
Dừng lại một chút, gã nói tiếp:
- Ty chức chỉ nói sự thật thôi.
Người đó cảnh cáo ty chức, nếu chuyện Nghịch Thủ Linh Đao bị rò rỉ ra ngoài, hắn ta sẽ giết ty chức đầu tiên, sau đó mới giết sạch tất cả những người biết chuyện này.
- “Người đó”?
Tề Ninh cau mày, hỏi:
- Người mà ngươi gọi là “người đó” chính là kẻ đã dạy ngươi Nghịch Thủ Linh Đao?
Nghiêm Lăng Hiện gật đầu thật mạnh, khẳng định:
- Vâng!
Tề Ninh thấy gã quỳ như thế rất dễ hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh, bình tĩnh ra lệnh:
- Đứng lên nói.
Hắn xoay người đến một mé của mạn thuyền. Nghiêm Lăng Hiện đứng dậy, nhìn quanh quất xung quanh, xác định không bị ai theo dõi mới khẽ khàng đi tới.
- Người đó là ai?
Tề Ninh hỏi:
- Vì sao hắn muốn truyền thụ cho ngươi Nghịch Thủ Linh Đao, lại không muốn người khác biết?
Nghiêm Lăng Hiện dường như vẫn con sợ có tai mắt người khác nhòm ngó, bất giác quay đầu quét mắt nhìn lần nữa. Yên tâm không ai tới gần họ, gã hạ giọng nói:
- Hầu gia, thật ra ta cũng không biết người đó là ai.
Tề Ninh quay đầu qua, cười trêu gã:
- Nghiêm Giáo úy, nói đùa cũng phải có mức độ thôi. Ngươi nói không biết người đã đích thân chỉ dạy võ công cho mình là ai, bản thân ngươi có tin được lời ngươi nói không?
- Ta biết Hầu gia sẽ không tin tưởng, nhưng sự thật đúng là như thế.
Nghiêm Lăng Hiện giải thích:
- Nửa năm trước ta mới tiếp xúc với người kia. Mỗi lần hắn ta đến đều khoác áo choàng xám phủ kín cả người, đã vậy còn đeo thêm một cái mặt nạ màu đen trên mặt.
- Mặt nạ màu đen?
Tề Ninh đột nhiên liên tưởng đến Tướng quân Thanh Đồng, hỏi:
- Mặt nạ trông ra sao? Được chế bằng đồng xanh, giống lệ quỷ à?
Nếu phải, trên mặt nạ có tạo hình sừng trâu không?
Bụng hắn đang nghĩ Tướng quân Thanh Đồng có thể đánh ngang tay với Hắc Liên Giáo Chủ, một trong năm đại tông sư, đúng là có võ công xuất thần nhập hóa.
Tướng quân Thanh Đồng mà biết Nghịch Thủ Linh Đao cũng chẳng có gì là lạ.
Nghiêm Lăng Hiện lắc đầu, nói:
- Là một chiếc mặt nạ bình thường thôi. Nó không có tạo hình sừng trâu. Người mà Hầu gia nói có phải Tướng quân Thanh Đồng phạm vào vụ quái án hút máu ở Kinh Thành không?
Lúc trước Nghiêm Lăng Hiện và Tây Môn Chiến Anh đã âm thầm điều tra vụ án hút máu ở Kinh Thành, biết hung thủ là một cao thủ đeo chiếc mặt nạ đồng xanh.
Tề Ninh nghĩ bụng mình đúng là mẫn cảm quá mức, vừa nhắc tới mặt nạ là nhớ ngay tới chiếc mặt nạ kỳ lạ của Tướng quân Thanh Đồng. Hắn hỏi:
- Người kia đeo một chiếc mặt nạ bình thường?
- Là một chiếc mặt nạ cực kỳ mỏng, nó không được chế tác từ đồng và hình như được bôi thêm một lớp sơn đen ở mặt ngoài.
Nghiêm Lăng Hiện nói:
- Hắn chưa từng buộc tóc lên. Mỗi lần xuất hiện hắn ta đều xõa tóc như một u hồn. Dáng người hắn gầy tong, nhưng giọng nói rất trầm, lời nào nói ra cũng lạnh như băng cắt, khiến ta nghe rất khó chịu.
Thank You to Phương Linh For This Useful
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo