Tề Ninh lại cười, nói:

- Chỉ vì thế mà Độc Vương khẳng định Hắc Liên Giáo chủ không phải là hung thủ?

Lúc này, Tề Phong lại dâng thêm trà nước lên, đưa đến trước mặt Thu Thiên Dịch. Thu Thiên Dịch đón lấy tách trà, quay sang đối mặt với Tề Phong khẽ gậtd đầu, rồi lão nói:

- Giáo chủ có phải hung thủ không không quan trọng. Ai cũng nói Hướng Bách Ảnh bị hại, lão phu ngược lại thấy chưa hẳn là đúng.

Tề Ninh nghĩ thầm lão độc vật này quả là lợi hại, cười nói:

- Nhưng Bạch Hổ trưởng lão đã đứng ra làm chứng xác nhận Hướng Bang chủ đúng là bị hại.

- Bọn Cái Bang đó có kẻ nào là người tốt đâu?

Thu Thiên Dịch giận dữ nói:

- Lão phu chỉ sợ tên Bạch Hổ trưởng lão đó muốn thượng vị quá rồi nên mới phao tin cho rằng Hướng Bách Ảnh bị hại.

Lão hừ lạnh một tiếng:

- Lão phu đã đấu tay đôi với Hướng Bách Ảnh, với võ công của Hướng Bách Ảnh, trừ phi năm đại tông sư ra tay, không thì còn ai có thể khiến y bị thương?

- Giáo chủ của quý giáo chẳng phải là một trong năm đại tông sư đấy ư?

Thu Thiên Dịch khẽ giật mình, buột miệng:

- Vậy cứ coi như Giáo chủ giết chết, để người của Cái Bang đi báo thù là được.

Lão giở nắp trà ra, uống một ngụm trà rồi đặt tách xuống, nói:

- Chừng nào thì vào Kinh? Ta tiến Kinh nói cho rõ ràng mọi thứ, còn có chuyện phải làm, không rảnh dông dài với các ngươi.

Tề Ninh cười khổ, nói:

- Có phải Độc Vương nghĩ chuyến đi Kinh Thành này là một chuyến lữ hành?

Thu Thiên Dịch trả lời bằng giọng thản nhiên:

- Lời ngươi nói, lão phu nhớ kỹ trong lòng. Ngươi đã nói muốn giúp Hắc Liên Giáo tìm ra hung thủ thật sự đang nấp trong bóng tối, lão phu đương nhiên sẽ hết sức phối hợp với ngươi. Chuyện khiến lão phu bận rộn là phải điều tra xem ai đã đánh cắp Kim Tàm cổ của lão phu, có vậy mới tìm ra nguyên nhân và bắt được thủ phạm.

Tề Ninh biết đây là phương pháp đúng đắn, gật đầu nói:

- Độc Vương không có bất cứ manh mối nào à?

- Nếu ta có manh mối thì còn ngồi đây nói nhảm với ngươi hử?

Thu Thiên Dịch lườm Tề Ninh:

- Chỉ người nào có khinh công cực giỏi mới có thể đi vào Âm Dương giới lấy trộm Kim Tàm cổ. Sau khi Kim Tàm cổ bị mất, lão phu đã bắt tay vào điều tra ngay. Người có khinh công tài giỏi trên giang hồ không nhiều, lão phu điều tra từng bước một, cuối cùng cũng sẽ tìm được kẻ trộm thôi.

Tề Ninh thầm nghĩ mặc dù điều tra theo cách này vừa tốn thời gian vừa tốn sức, nhưng trừ cách đó ra thì… hình như không còn cách nào khác.

- Đúng rồi! Tề Ninh, ngươi đã điều tra được tên chó Đoạn Thanh Trần đó ở đâu chưa?

Thu Thiên Dịch đột nhiên hỏi.

- Hắn ta bán Hắc Liên Giáo, tất nhiên sẽ đầu quân cho phủ Thần Hầu. Lão phu có thể giúp ngươi điều tra ra kẻ nào đã đánh cắp Kim Tàm cổ, nhưng ngươi cũng phải giúp lão phu tìm tung tích của Đoạn Thanh Trần.

Tề Ninh biết rõ Hắc Liên Sắc sử Đoạn Thanh Trần phản bội Hắc Liên Giáo, đã trở thành đối tượng số một mà Hắc Liên Giáo muốn diệt trừ. Hắc Liên Giáo dĩ nhiên không tiếc giá nào cũng phải xử tử Đoạn Thanh Trần.

- Độc Vương, ông cũng biết đó, Đoạn Thanh Trần dám phản bội Hắc Liên Giáo là vì y nghĩ rằng Hắc Liên Giáo nhất định sẽ bị tiêu diệt, Giáo chủ quý giáo và Độc Vương ông đều không còn đường sống.

Tề Ninh vắt chéo chân, nói chậm rì rì:

- Bây giờ song phương bãi binh ngừng chiến, âm mưu của y thất bại nên chắc đã cao chạy xa bay từ lâu, ông cho rằng có thể dễ dàng tìm được người sao? Coi như phủ Thần Hầu biết y trốn ở đâu cũng không bao giờ tiết lộ, bằng không sau này còn ai dám bán mạng cho phủ Thần Hầu.

- Nói qua nói lại vẫn là đạo lý này.

Thu Thiên Dịch nói:

- Nhưng Cẩm Y Hầu nhà ngươi thần thông quảng đại, chắc chắn có thể tìm được cách.

Tề Ninh cười nói:

- Ta chỉ có thể cố gắng hết sức mình. Thật ra cái loại ăn cây táo rào cây sung này ta cũng vô cùng chán ghét. Độc Vương, nếu tiện thì sáng mai ta ghé sang gặp Lý Hoằng Tín rồi chúng ta lên đường hồi Kinh nhé.

- Lý Hoằng Tín?

Thu Thiên Dịch hỏi:

- Ngươi đến gặp hắn làm chi?

- Dù sao người ta cũng là một vị vương gia, ta cũng nên nói lời từ biệt cho phải phép.

Tề Ninh cười, trả lời.

Thu Thiên Dịch bình thản nói:

- Con trai của Hoằng Tín bị giết hại, giờ e rằng y chẳng có lòng dạ nào mà gặp ngươi.

Y liếc nhìn Tề Ninh, lại nói tiếp:

- Lý Nguyên hoành hành bá đạo ở Tây Xuyên đã nhiều năm, nhưng không xảy ra việc gì cả. Sao ngươi vừa đến Tây Xuyên tiểu tử kia liền bị đâm chết? Cẩm Y Hầu, cái này chắc không phải là bút tích của ngươi chứ?

Trong lòng Tề Ninh rất giật mình, thầm nghĩ lão độc vật này đúng là không đơn giản, một câu nói trúng phóc, nhưng trên mặt hắn lại bày ra nụ cười vô hại, nói:

- Tề gia của ta với Lý gia đúng là có chút gút mắc, nhưng ta vẫn chưa có gan đụng tới con trai của Lý Hoằng Tín ngay trên đất Tây Xuyên.

Thu Thiên Dịch hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi đừng khiêm tốn nữa. Trên đỉnh Thiên Vụ, ngươi dám khiêu chiến tám bang mười sáu phái, với sự can đảm của ngươi, chỉ một Lý Nguyên thì có đáng là bao.

- Lúc xuất chiến trên đỉnh Thiên Vụ ta cũng bất đắc dĩ lắm.

Tề Ninh thở dài:

- Nếu ta không chiến chỉ e đã bị mất mạng bởi Bức Huyết đan của Độc Vương.

- Ngươi biết là được.

Thu Thiên Dịch bình tĩnh nói, rồi lão đứng lên định rời đi. Tề Ninh cau mày hỏi:

- Trời đã tối, Độc Vương muốn đi đâu?

- Ta đi đâu thì liên quan gì đến ngươi?

Thu Thiên Dịch đáp, giọng lạnh lẽo như cũ:

- Nếu ngày mai muốn đi thì ngươi cứ việc lên đường. Khi ngươi đến Kinh Thành, ta cũng tới nơi.

Không nói thêm lời nào, thân hình lão thoắt cái biến mất ngoài cánh cửa.

Tề Ninh nâng tách trà lên, lắc lắc đầu, lẩm bẩm:

- Bản lĩnh dùng độc còn nghe được, chứ võ công thì chẳng ra sao, đã vậy hôm nay còn muốn đánh nhau với người ta. Nếu không phải ta ngăn cản, bị đám tông chủ kia quần ẩu, hừ, để xem Cửu Khê Độc Vương ông còn thần khí cái rắm gì.

Lời chưa dứt, Thu Thiên Dịch đã đột ngột xuất hiện ở trước cửa như quỷ mị, rồi xán tới Tề Ninh, hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

Tề Ninh giật mình đánh đốp, tay run một cái khiến trà bắn ra khỏi tách, may mà hắn kiềm được chứ không thì tách trà đã vỡ thành mấy mảnh trên đất rồi. Bụng hắn thầm nghĩ lão độc vật đi đứng gì cứ như quỷ ấy. Hắn cười ha hả, nói:

- Ta nói là hôm nay đám tông chủ đó đã khiến ta bị lỗ rồi. Nếu không nhờ ta ngăn lại, bọn họ đánh nhau với ông thì chỉ e không người nào sống sót.

Thu Thiên Dịch hừ lạnh một tiếng, thoắt cái thân hình lại biến mất.

Tề Ninh đặt tách trà xuống, bước ra cửa quan sát bốn phía xung quanh. Không thấy Thu Thiên Dịch đâu, bấy giờ hắn mới lắc đầu.

Sáng sớm hôm sau, Tề Ninh bảo Tề Phong chuẩn bị ít quà tặng, đi về hướng phủ Thục Vương. Đến phủ Thục Vương, quả nhiên thấy đại môn phủ Thục Vương đóng chặt, treo cờ trắng phía trước. Trước phủ không có ai khác, hắn đoán chắc mấy ngày nay ai tới thăm hỏi cũng đều bị từ chối từ tận ngoài cửa, dù ai cũng không thể bước vào vương phủ, nên mọi người cũng chủ động tránh luôn, đỡ làm mình mất mặt.

Tề Ninh bảo Tề Phong bước qua gõ cửa, gõ hơn mười nhịp thì mới nghe tiếng ai đó cách một lớp cửa truyền ra:

- Vương gia có lệnh, thứ cho không tiếp khách!

- Cẩm Y Hầu đến gặp mặt Vương gia, mời thông báo giúp.

Tề Ninh nói to:

- Hôm nay Hầu gia về Kinh, đặc biệt đến để từ biệt.

Không có tiếng đáp lại từ bên trong. Một hồi lâu sau, đại môn hé ra một cái khe hẹp, một người bước ra ngoài. Là Trưởng sử phủ Thục Vương Tây Môn Hoành Dã. Thấy Tề Ninh, người này tiến lên chắp tay, nói:

- Hạ quan ra mắt Hầu gia!

- Tây Môn Trưởng sử, bản hầu phải về Kinh trong hôm nay. Trước khi lên đường đặc biệt tới chào từ biệt Vương gia.

Tề Ninh cười mà rằng:

- Chẳng hay Vương gia có thời gian không?

Tây Môn Hoành Dã thở dài:

- Hầu gia có điều không biết, mấy hôm trước Vương gia bệnh nặng một trận, giờ còn nằm trên giường. Người biết Hầu gia tới muốn tự ra nghênh đón, ngặt nỗi không thể xuống giường. Đại phu cũng dặn dò tình trạng sức khỏe của Vương gia không nên tiếp khách.

Y giơ tay lên, nói:

- Mời Hầu gia vào phủ uống tách trà rồi hẵng đi.

Tề Ninh cười, đáp:

- Vương gia đã có bệnh trong người, bản Hầu không quấy rầy. Tây Môn Trưởng sử, ngươi chuyển lời của ta đến Vương gia, xin người dưỡng bệnh cho thật kỹ, nghìn vạn lần phải bảo trọng thân thể. Lần sau ta đến Tây Xuyên sẽ lại bái kiến Vương gia!

Tây Môn Hoành Dã chắp tay, nói:

- Hạ quan sẽ chuyển lời giúp người, thưa Hầu gia.

Tề Ninh mỉm cười, không nói thêm mà trở mình lên ngựa. Hắn nhìn Tây Môn Hoành Dã, bắt gặp y cũng đang nhìn mình. Bắt gặp ánh mắt Tề Ninh, Tây Môn Hoành Dã lại thi lễ. Bấy giờ Tề Ninh mới thúc ngựa lên đường.

Trở lại quan dịch, Tây Môn Chiến Anh và Nghiêm Lăng Hiện đã có mặt. Thấy Tề Ninh trở về, Tây Môn Chiến Anh hỏi ngay:

- Thu Thiên Dịch có tới không? Chẳng phải ngươi tin chắc là lão sẽ đến sao?

Tề Ninh hỏi:

- Thu Thiên Dịch có quay về không liên quan gì tới các ngươi?

- Sao không liên quan cơ chứ?

Tây Môn Chiến Anh nói ngay không cần suy nghĩ:

- Chúng ta phải áp giải lão vào Kinh.

Tề Ninh cười ha ha, nói:

- Chiến Anh à, chắc cô hiểu lầm rồi. Hiên Viên Giáo úy bảo các người theo ta vào Kinh là bởi y lo lắng đường đi không an toàn, nhờ ta chăm sóc cho các người. Thu Thiên Dịch không phải phạm nhân của phủ Thần Hầu, ước định của ta với y, đúng là không liên quan nhiều tới phủ Thần Hầu.

Hắn nhìn Nghiêm Lăng Hiện đứng cạnh một hồi rồi cười và nói rằng:

- Ta nói vài lời chân thật nhé. Cho dù ta có giao Thu Thiên Dịch cho hai vị, hai vị cũng chưa chắc có thể đưa lão về tới Kinh Thành.

Nghiêm Lăng Hiện vẻ mặt không tốt, hỏi:

- Hầu gia nói thế có ý gì?

- Có ý gì còn không hiểu hả?

Tề Ninh nói:

- Phá Quân Giáo úy, ngươi cảm thấy võ công của ngươi có thể là đối thủ của Cửu Khê Độc Vương không? Nếu các ngươi muốn vào Kinh cùng một đường với lão, chỉ sợ còn chưa ra khỏi đất Tây Xuyên đã bị lão hạ độc cho chết rồi.

- Ngươi!

Nghiêm Lăng Hiện giận tới nổi cả cổ cũng đỏ lên như gà chọi.

Tây Môn Chiến Anh biêt tính Tề Ninh. Người này khi cần nghiêm túc thì còn ra dáng, chứ bình tường chỉ toàn cà lơ phất phơ thôi. Nàng nhủ thầm kẻ nào giận dỗi Tề Ninh thì chỉ tự mua thêm buồn bực thôi nên hỏi:

- Nói vậy, ngươi đã gặp lão?

- Khi chúng ta tới Kinh Thành lão cũng tới kịp. Không cần phải lo lắng.

Tề Ninh cười tủm tỉm, nói:

- Chiến Anh, chúng ta làm bạn hồi Kinh, một đường thưởng thức phong cảnh, giống như du ngoạn vậy. Nếu bên cạnh có thêm một lão độc vật thì sao mà tự nhiên được, cô nói có đúng không nào?

- Ai… ai ngắm phong cảnh với ngươi chứ?

Mặt Tây Môn Chiến Anh ửng hồng.

Tề Ninh xích lại gần, nói kẽ:

- Các người đến Tây Xuyên bằng thuyền phải không? Lúc về chúng ta sẽ ngồi thuyền. Cô chắc không biết chứ ngồi thuyền xuôi dòng sẽ giúp chúng ta thư giãn đầu óc đó.

Nghiêm Lăng Hiện thấy Tề Ninh dựa sát vào Tây Môn Chiến Anh, nhíu mày lại, ho khan hai tiếng như muốn nhắc Tề Ninh phải chú ý một chút. Tề Ninh quay đầu qua, hỏi:

- Nghiêm Giáo úy sao vậy kìa? Cổ họng khó chịu à? Tề Phong, ngươi mau mời đại phu tới khám cho Nghiêm Giáo úy đi.

Hắn đứng trước mặt Nghiêm Lăng Hiện mà đường đường chính chính dắt đôi tay nhỏ của Tây Môn Chiến Anh, nói:

- Chiến Anh, chúng ta vào trong trò chuyện nào, nghỉ một chốc lại đi.

Tây Môn Chiến Anh lập tức lui lại hai bước. Nghiêm Lăng Hiện thật sự không nhịn được, cả giận gắt:

- Hầu gia, ngài làm gì vậy?

Tề Ninh không thèm quan tâm. Hắn nhìn Tây Môn Chiến Anh, nói:

- Sao hả? Trước đây dắt tay cô cũng chịu, sao giờ lại muốn né tránh?

Nghiêm Lăng Hiện nghe vậy, sắc mặt thay đổi. Gã cắn răng đứng chắn ngang trước mặt Tây Môn Chiến Anh, nói:

- Hầu gia, tiểu sư muội là con gái của Thần Hậu, ngài không thể động vào muội ấy.

Tề Phong cảm thấy buồn cười, nhưng lại cố ý làm mặt lạnh, đứng một bên quát:

- Nghiêm Giáo úy, ngươi to gan nhỉ, sao dám vô lễ trước mặt Hầu gia? Phủ Thần Hầu muốn bất kính với Hầu gia sao?

 

0.25217 sec| 2441.969 kb