- Lưu manh?

Tề Ninh khó hiểu nói:

- Chiến Anh à, cô không thể cứ mở miệng hãm hại người khác chứ. Ta lưu manh với cô khi nào?

Khuôn mặt xinh đẹp của Tây Môn Chiến Anh lạnh lùng, quay đầu chăm chú nhìn Tề Ninh, cả giận nói:

- Ngươi nói cái gì?

Tề Ninh cười khổ nói:

- Ta không nói gì cả. Chỉ là dù sao ta cũng là Hầu gia, bình thường cô gọi ta là lưu manh, không có ai thì được, nếu bị người khác nghe thấy, sẽ làm mất mặt mũi. Mà nam nhân thích nữ nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta cũng là nam nhân, cũng có nhu cầu, cô… cô cũng không thể không cho ta đụng vào nữ nhân chứ?

Tây Môn Chiến Anh che lỗ tai nói:

- Vô sỉ, ngươi im ngay. Ngươi đụng vào nữ nhân hay không, liên quan gì tới ta.

Trong cơn tức giận, nàng thốt ra cả lời thô tục.

Tề Ninh cười ha ha một tiếng nói:

- Chiến Anh, ta hỏi cô, cô phải nói thật cho ta biết, ta là Hầu gia, cô không thể gạt ta.

Tây Môn Chiến Anh biết hắn hỏi không phải lời gì tốt đẹp, nàng hừ lạnh một tiếng.

Tề Ninh quay người qua, nghiêng người, thân người tựa trên mạn thuyền, cười tủm tỉm hỏi:

- Dọc theo con đường này cô cũng không nói chuyện với ta, bởi vì ta mang theo nữ nhân ở bên người, hay là sợ Thất sư huynh kia của cô nhìn thấy.

- Ai muốn nói chuyện cùng ngươi.

Tây Môn Chiến Anh tức giận nói, lập tức cau mày:

- Ngươi nói cái gì? Thất sư huynh cái gì? Ta có gì sợ hắn?

- Ta còn tưởng rằng cô không nói lời nào, là lo lắng bị hắn nhìn thấy cô quá thân cận với ta.

Tề Ninh thở dài:

- Cô cũng biết, không phải tất cả nam nhân trên đời này đều có tấm lòng rộng rãi giống ta, có một số nam nhân lòng dạ hẹp hòi, không muốn nhìn thấy nữ nhân mình thích cấu kết làm bậy với nam nhân khác.

Tây Môn Chiến Anh mở to hai mắt nói:

- Quá thân cận với ngươi? Thất sư huynh sợ ta quá thân cận với ngươi?

Nàng lập tức cắn răng ngà, cả giận nói:

- Họ Tề, ngươi nói chuyện chú ý một chút, cấu kết làm bậy cái gì, ngươi đang nói ai?

Tề Ninh cười ha ha, cũng không đáp lời. Tây Môn Chiến Anh thấy hắn cà lơ phất phơ, trong lòng giận dữ, tiến tới một bước, nhấc tay chỉ Tề Ninh nói:

- Ngươi nói rõ cho ta.

Tề Ninh nói:

- Nói rõ cái gì? Cô là ngốc thật hay là ngốc giả vậy? Thất sư huynh kia của ngươi thích cô, cô không biết à?

- Thất sư huynh thích ta?

Tây Môn Chiến Anh cười lạnh nói:

- Tề Ninh, bản thân ngươi xấu xa, đừng tưởng rằng ai cũng như ngươi. Thất sư huynh và ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn coi ta là muội muội, ngươi… ngươi chớ nói nhảm.

- Xấu xa?

Tề Ninh cười nói:

- Chiến Anh, sao ngươi biết trong lòng ta bẩn thỉu? Chẳng lẽ cô là con giun trong bụng ta?

Hắn chỉ trái tim mình:

- Tới, cô đoán xem, hiện giờ trong trái tim bẩn thỉu của ta đang suy nghĩ cái gì?

Nói xong hắn cố ý đưa mắt nhìn chằm chằm vào ngực Tây Môn Chiến Anh vài lần.

Tề Ninh lại tỏ cái thái độ không kiêng nể như thế, Tây Môn Chiến Anh vốn không muốn dây dưa với hắn, thế nhưng cơn tức trong lòng lại không thể nín được, thấy Tề Ninh nhìn chằm chằm bộ ngực mình với ánh mắt thưởng thức, nàng vừa thẹn vừa giận, nghiêm nghị nói:

- Ngươi nhìn nữa, ta móc tròng mắt của ngươi ra chơi.

Nàng đưa tay tới hông, lại phát hiện mình không mang đao trên người.

Tề Ninh thấy nàng xấu hổ không thôi, cười ha ha một tiếng, nói:

- Được rồi được rồi, ta không đấu võ mồm với cô. Đúng rồi, nói thật, cô cũng đã trưởng thành rồi, Thần Hầu không nghĩ tới việc tìm nhà chồng cho ngươi à?

- Liên quan gì tới ngươi.

Tây Môn Chiến Anh lườm hắn một cái:

- Ngươi cũng không phải chưa cưới vợ sao, còn rảnh rỗi quan tâm người khác.

Tề Ninh khẽ thở dài:

- Ta không cưới vợ, còn không phải vì ngươi không lấy chồng? Nếu không sau khi chúng ta về kinh, ta sai người tìm Thần Hầu, dù sao tuổi của ngươi cũng tới rồi, dứt khoát đến phủ Cẩm Y Hầu, làm tiểu lão bà cho ta, cô thấy thế nào? Ta cũng không chê tính tình của cô, cô… !

Lời còn chưa dứt, thấy bóng quyền lóe lên, đôi bàn tay trắng như phấn của Tây Môn Chiến Anh đã đánh tới, vừa nhanh vừa mạnh.

Tề Ninh sớm đã phòng bị. Hắn nói chuyện không kiêng nể gì trêu chọc như vậy, nếu cô nàng mông lớn này không động thủ, vậy thì không phù hợp tính tình của nàng. Đùi phải hắn nâng về phía sau, toàn thân né qua. Tây Môn Chiến Anh tức giận trong lòng, thấy hắn né tránh, nâng một chân lên đá tới Tề Ninh.

Mặc dù võ công của Tây Môn Chiến Anh so với giang hồ cũng không coi là cao thủ, nhưng nàng luyện võ từ nhỏ, căn cơ rất tốt, ra chân không chậm, lực đạo mười phần, chân đẹp thon dài thẳng tắp kia đá cao, hướng tới ngực Tề Ninh.

Tây Môn Chiến Anh biết bản lĩnh của Tề Ninh, biết cho dù mình luyện thêm mấy năm, cũng không thể nào là đối thủ của hắn. Nàng biết dù mình ra tay vô cùng ác độc, Tề Ninh cũng có thể nhẹ nhõm tránh thoát. Nàng ra tay toàn lực, chỉ là tiết cơn tức giận trong lòng mà thôi.

Nào ngờ chân này đá ra, Tề Ninh lại không né tránh, chân nàng sắp đá trúng lồng ngực Tề Ninh. Tây Môn Chiến Anh cũng hơi giật mình, muốn thu chân, bỗng nhiên thấy cẳng chân bị xiết chặt, Tề Ninh đã vươn tay nắm lấy cẳng chân Tây Môn Chiến Anh. Không chờ Tây Môn Chiến Anh suy nghĩ nhiều, hắn vung tay lên đưa cẳng chân của Tây Môn Chiến Anh đặt lên vai mình.

Tây Môn Chiến Anh lấy làm kinh hãi, lúc này một chân nàng đứng trên mặt đất, một chân khác lại khoác trên vai Tề Ninh, hai chân tách ra rất lớn, tư thế cực kỳ bất nhã, muốn thu hồi nhưng chân kia bị Tề Ninh kéo chặt, trong lúc nhất thời căn bản không thể thu lại.

- Ồi, cô… cô đá trúng ta rồi.

Tề Ninh một tay giữ chặt cẳng chân của Tây Môn Chiến Anh khoác trên vai mình, một tay khác cố ý đặt trên bàn chân Tây Môn Chiến Anh, cười đùa nói:

- Cô ra chân ác như vậy, hai cái đùi này chia tách như vậy á, Chiến Anh à, công phu cơ bản mà cô cũng không luyện sao?

Tây Môn Chiến Anh đứng một chân, vừa giận vừa quẫn, trừng mắt với Tề Ninh:

- Buông ra!

Tề Ninh cười ha ha, thuận theo đôi chân dài của Tây Môn Chiến Anh nhìn qua. Cô nương này không hổ xuất thân luyện võ, chân chẳng những thon dài, lại cực kỳ thẳng, mặc dù cách quần áo, nhưng một tay khoác trên bắp chân nàng, hắn có thể cảm thấy rõ ràng cặp đùi xinh đẹp rắn chắc và co dãn của nàng.

Thuận theo chân dài nhìn qua tới phần đáy, bỗng nhiên có cảm giác bành trướng, cặp mông đầy đặn kia càng thêm gợi cảm, cảm giác trĩu nặng, đường cong từ đùi đến mông tự nhiên, trập trùng tinh tế, rất khêu gợi.

Tây Môn Chiến Anh thấy ánh mắt của hắn, liền biết tiểu tử này không có ý tốt, trong cơn tức giận, đánh ra một quyền. Tề Ninh vươn tay ra, bước một bước nhỏ, thoải mái bắt lấy cổ tay Tây Môn Chiến Anh.

Tây Môn Chiến Anh muốn tránh thoát, nhưng nội lực của nàng căn bản không thể sánh với Tề Ninh, nàng dùng sức căn bản không có cách thoát khỏi.

- Họ Tề, ngươi… tên khốn này, mau buông tay.

Tây Môn Chiến Anh vừa giận lại vừa ngượng ngùng, trên thuyền này cộng lại cũng có gần hai mươi người, người đến người đi, nếu tư thế này bị người khác trông thấy, thực sự xấu hổ chết người. Nàng liều mạng dùng sức, nhưng căn bản lại không thể tránh thoát.

- Chiến Anh, là ngươi đánh ta trước, ta chỉ có thể tự vệ.

Tề Ninh cười khổ nói:

- Ta cũng không biết thả cô ra, cô còn động thủ hay không. Trước tiên, cô yên lặng một chút, chờ cô tỉnh táo lại, ta đương nhiên sẽ buông tay.

Tây Môn Chiến Anh biết mình có tức giận, ra tay với tên vô lại này, cũng không thắng nổi hắn. Nữ tốt không chịu thiệt trước mắt, nàng hít sâu một hơi, ra vẻ bình tĩnh nói:

- Ngươi buông tay, ta… ta không ra tay là được.

- Không có thành ý.

Tề Ninh lắc đầu:

- Ta thấy sự phẫn nộ trong mắt cô, ta hiểu rõ tính cách của cô, nếu ta buông tay, cô chắc chắn quấn chặt lấy ta. Ta nha, nam tốt không đấu với nữ, ta đường đường là Hầu gia, cũng không thể đấu đá với một cô nương trên thuyền, cho nên vẫn chờ một chút, tỉnh táo lại một chút.

Lúc nói chuyện, đầu hắn nghiêng trái nghiêng phải, nhìn chằm chằm vào bắp đùi Tây Môn Chiến Anh.

Lúc này Tây Môn Chiến Anh hận không thể có đao trong tay, một đao bổ tới. Nàng giãy dụa vài lần không làm nên chuyện gì, vành mắt đỏ lên, nói:

- Ngươi… ngươi giết ta đi!

Tề Ninh thấy nàng như thế, trong lòng biết cô nàng này tức giận cực độ rồi. Hắn buông lỏng tay, lập tức lui về sau. Tây Môn Chiến Anh hung hăng nhìn Tề Ninh một chút, trong lòng nghĩ mình vừa muốn khóc, tên vô lại này liền buông tay, xem ra cũng không quá xấu. Vừa nghĩ tới vừa rồi Tề Ninh nhìn chằm chằm vào bắp đùi mình, mặc dù nàng là xử nữ, lại không phải không hề hiểu chuyện nam nữ, gương mặt nóng lên, nghiêng đầu đi, không nhìn Tề Ninh.

Tề Ninh thấy nàng không nói lời nào, lúc này mới xích lại gần nói:

- Được rồi được rồi, là lỗi của ta, ta không nên chọc vào cô, ta xin lỗi cô không được sao.

- Cút đi.

Tây Môn Chiến Anh tức giận nói:

- Ta không nói chuyện với ngươi.

- Cô không nói chuyện với ta, ta nói chuyện với ai.

Tề Ninh thở dài:

- Dọc đường đi núi cao sông dài, không có người nói chuyện với ta, chẳng phải quá tịch mịch sao?

Tây Môn Chiến Anh nói:

- Không phải trong phòng ngươi có người sao, ngươi tìm nàng nói chuyện, đừng để người ta chờ sốt ruột.

- Ồ, đây là mùi gì vậy?

Tề Ninh nhíu mày, cố ý nâng cao mũi ngửi. Tây Môn Chiến Anh quay đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn chững chạc đàng hoàng, đang ngửi mùi gì, trước mắt còn chưa rời khỏi Tây Xuyên, kỳ thực Tây Môn Chiến Anh vẫn luôn đè phòng, lập tức hỏi:

- Ngươi ngửi thấy cái gì?

Tề Ninh giơ tay lên, ra hiệu Tây Môn Chiến Anh đừng nói chuyện, ngửi trái ngửi phải, chợt gật đầu nói:

- Thì ra là thế.

- Thế nào?

Tây Môn Chiến Anh mở to hai mắt:

- Tề Ninh, ngươi ngửi thấy cái gì?

- Dấm!

Tề Ninh nghiêm túc nói:

- Ta ngửi thấy mùi dấm, tại sao trên thuyền này có mùi dấm đậm như thế?

Tây Môn Chiến Anh cũng nâng cao mũi ngửi ngửi, lắc đầu nói:

- Không có nha, mùi dấm ở đâu ra? Có phải mũi ngươi mất linh rồi hay không?

Nàng nhìn Tề Ninh, thấy hắn đang cười cổ quái, bỗng nhiên hiểu được, mặt nóng lên, cắn răng nói:

- Ngươi… ngươi nói hươu nói vượn, ngươi… tên khốn này!

Tề Ninh cười ha ha một tiếng, khẽ nói:

- Chiến Anh à, trong phòng ta có nữ nhân, có phải cô đang ghen hay không?

- Liên quan gì tới ta?

Gương mặt Tây Môn Chiến Anh hơi ngây ra:

- Ngươi thực sự là tự mình đa tình, ta quan tâm ngươi có bao nhiêu nữ nhân? Ta ghen tuông làm gì?

Tề Ninh xích lại gần, cười hì hì một tiếng, nói:

- Đừng nóng giận, ta đùa chơi thôi. Vốn là một cô nương rất đẹp, tức giận lên, khuôn mặt cau lại, khó coi cỡ nào? Nữ nhân tức giận nhiều, sẽ dễ già đi.

Tây Môn Chiến Anh nghe hắn nói mình xinh đẹp, chẳng biết tại sao lại hơi vui vẻ trong lòng, nhưng vẫn tức giận nói:

- Ta già hay không liên quan gì tới ngươi?

- Đương nhiên là có liên quan.

Tề Ninh thở dài:

- Nếu như qua hai mươi năm nữa, ta còn anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong như vậy, đi trên đường nhìn thấy một bà lão cầm gậy chậm rãi đi, răng trong miệng rơi hết sạch, sau đó ta hiếu kỳ trong lòng, nhìn kỹ mới phát hiện là Tây Môn Nữ Thần Hầu của Thần Hầu Phủ, cô nói ta đau lòng thế nào chứ.

Tây Môn Chiến Anh lườm hắn một cái, nói:

- Miệng chó không thể nhổ được ngà voi.

Trong lòng nàng suy nghĩ tới tình cảnh Tề Ninh nói, lại cảm thấy cực kỳ thú vị, nhịn không được cười phốc một tiếng. Bình thường nàng luôn xụ mặt, hiếm khi cười một tiếng, lúc này bật cười từ đáy lòng, mặt cười như hoa, xinh đẹp không gì sánh được. Tề Ninh nhìn xem khuôn mặt tươi cười xinh đẹp như hoa của nàng, non xanh nước biếc, giai nhân như ngọc, nhất thời hơi ngây người.

Tây Môn Chiến Anh thấy vẻ mặt Tề Ninh nhu hòa, ngơ ngác nhìn mình, sửng sốt một chút, lập tức nhìn thấy đôi mắt Tề Ninh đen nhánh dịu dàng như nước, trong lòng không khỏi run lên, mặt mũi đỏ bừng, cúi đầu xuống, không dám đối mặt cùng Tề Ninh. Đúng lúc này, lại nghe sau thuyền truyền đến một tiếng kinh hô.

Tề Ninh và Tây Môn Chiến Anh đều giật mình, cùng quay người, đi tới đuôi thuyền.

 

1.89898 sec| 2448.477 kb