Tề Phong vừa lên tiếng, mấy người trong đường cũng lập tức đứng lên bước ra hai bước, lạnh lùng nhìn Nghiêm Lăng Hiện.
Nghiêm Lăng Hiện thấy vậy lùi lại một bước trầm giọng hỏi:
- Làm cái gì? Các ngươi muốn làm gì?
- Ta lại muốn hỏi một chút Nghiêm Giáo úy đang muốn làm gì đó.
Tề Phong tức giận nói:
- Tiểu Hầu gia nhà chúng ta và Tây Môn cô nương có việc cần bàn bạc, có liên quan gì tới Nghiêm Giáo úy ngươi? Ngươi là người của phủ Thần Hầu, nhưng người của phủ Thần Hầu cũng phải nói quy củ, trước mặt tiểu Hầu gia sao dám làm càn?
Chu Thuận cười lạnh:
- Nghiêm Giáo úy, quả thực tiểu Hầu gia nhà chúng ta bình dị gần gũi, đối xử với mọi người rất hiền hòa, nhưng không phải có nghĩa là ai cũng có thể không kiêng nể gì trước mặt tiểu Hầu gia.
Tề Ninh sờ sờ mũi, vào lúc này, hắn lại cảm thấy hình như mình giống các đại thiếu hoàn khố dẫn đám chó săn đi bắt nạt thiếu nữ nhà lành, mặc dù không dễ nghe, nhưng cực kỳ thoải mái. Hắn hơi ngẩng đầu ra vẻ chẳng liên quan gì đến mình.
Mấy người Tề Phong trước mặt Tề Ninh tất cung tất kính, nhưng xuất thân phủ Cẩm Y Hầu đều không phải kẻ lương thiện gì. Năm xưa Cẩm Y Hầu uy danh hiển hách, người của phủ Cẩm Y Hầu đi lại trên đường cái đều uy phong lẫm liệt, không bị ai bắt nạt.
Mà năm xưa Tề Phong đã từng lăn lộn ở Hắc Lân Doanh, là lão binh già dặn. Mặc dù Nghiêm Lăng Hiện là một trong Bắc Đẩu Thất Tinh của phủ Thần Hầu, nhưng y không thèm để vào mắt.
Tây Môn Chiến Anh thấy mấy thủ hạ của Tề Ninh như lang như hổ cảm thấy buồn bực kéo Nghiêm Lăng Hiện qua nói:
- Đừng để ý tới đám gia hỏa này, thượng bất chính hạ tắc loạn.
Tề Ninh cười hắc hắc, đang định lên tiếng thì nghe tiếng vó ngựa vang lên, nhìn theo, chỉ thấy Vi Thư Đồng đang cưỡi ngựa đến, sau lưng có hơn mười thân binh mang giáp trụ, một trong số đó lưng hùm vài gấu mặc giáp đen, xem ra là chiến sĩ đã từng trải qua chiến trận.
Vi Thư Đồng tới gần, tung người xuống ngựa, chắp tay chào:
- Hầu gia!
Tề Ninh cười nói:
- Vi đại nhân đến rất đúng lúc, ta đang chuẩn bị tới từ biệt ngươi.
- Ồ? Thu Thiên Dịch đã tìm được Hầu gia sao?
Tề Ninh gật đầu:
- Hôm qua đã gặp lão, nhưng người này độc lai độc vãng, đã đơn độc vào kinh, không đồng hành cùng ta. Hoàng thượng còn đang chờ ta bẩm báo, rời Kinh cũng sắp được hai tháng rồi, không thể trì hoãn thêm.
Vi Thư Đồng hơi gật đầu:
- Vậy hạ quan sẽ phái người lập tức chuẩn bị xe ngựa, Hầu gia sẽ đi đường thủy hay đường bộ?
- Khi tới ta đi đường thủy, cũng tiện, ta định tới Cù Đường Hạp trước, sau đó bắt thuyền đi về hướng đông.
- Đường Tây Xuyên khó đi, quả thực đi đường thủy thuận tiện hơn rất nhiều. Diêu Thống lĩnh, ngươi phái người chuẩn bị một chút, hộ tống Hầu gia đến Cù Đường Hạp, sau đó chuẩn bị thuyền xuôi dòng. Hầu gia, đây là Diêu Vân Ba Diêu Thống lĩnh, là trợ thủ đắc lực của hạ quan.
Người mặc áo giáp đen kia khom mình hành lễ:
- Mạt tướng bái kiến Hầu gia!
- Khách khí khách khí, bản Hầu cũng đã được nghe thanh danh Diêu Thống lĩnh, ngày đó quan binh vây khốn Hắc Nham Lĩnh ngay ngắn trật tự, ta nhìn là biết người lãnh binh có phương pháp. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên Diêu Thống lĩnh là một hán tử.
Người tên Diêu Vân Ba kia khẽ giật mình, lập tức hơi nhướn mày khiêm tốn vội nói:
- Không dám, Hầu gia quá khen.
- Đúng rồi, Vi đại nhân, ta cưỡi ngựa cả đoạn đường cũng được, nhưng ngươi chuẩn bị giúp ta một chiếc xe ngựa, rộng rãi thoải mái một chút, thích hợp với người yếu đuối.
Tề Ninh hạ giọng:
- Ta cần dùng.
Vi Thư Đồng nhìn Tây Môn Chiến Anh bên kia một chút, hỏi:
- Hầu gia muốn chuẩn bị cho Tây Môn cô nương sao?
Tề Nnh cười cười:
- Nàng ta đâu phải người yếu đuối, động cái là hô đánh kêu giết, da thô thịt dày, không phải chuẩn bị cho nàng.
Hắn nói không lớn, nhưng Tây Môn Chiến Anh vừa đủ nghe được, dựng thẳng đôi mày thanh tú, nắm chặt nắm đấm hung hăng trừng mắt với hắn, nếu không phải có người ở đây nhất định sẽ nổi giông bão tại chỗ.
- Vậy?
Tề Ninh nhẹ giọng cười cười :
- Ta muốn đưa một người vào Kinh. Tây Xuyên nhiều mỹ nữ, cũng nên mang một người về phục thị, lãnh hội một chút nhu tình của mỹ nhân Tây Xyên.
Vi Thư Đồng hơi sững sờ, trước đây chưa từng nghe nói tiểu Hầu gia có nữ nhân nào ở Tây Xuyên, sao giờ từ đâu ra một mỹ nhân Tây Xuyên thế này. Nhưng lão vẫn hiểu người trẻ tuổi thích mỹ nhân là chuyện đương nhiên, huống chi Tề Ninh lại là Hầu gia trẻ tuổi. Lão hơi hối hận, sớm biết Hầu gia thích mỹ nhân, mình nên chuẩn bị vài người lôi kéo hắn mới phải, bèn bước lại khẽ nói:
- Hầu gia, hạ quan biết ở Thành Đô có mấy giai nhân tuyệt sắc, mà đều là hoàng hoa khuê nữ, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, giữ ở bên người rất có tình thú. Không bằng Hầu gia ở lại thêm một ngày hạ quan lập tức an bài lựa chọn mấy vị giai nhân theo Hầu gia về Kinh phục thị?
Tề Ninh cười hắc hắc, khoát tay:
- Không cần không cần, ta tự tìm là tốt nhất rồi.
Vi Thư Đồng thấy vậy cười nói:
- Vậy hạ quan sẽ lập tức phái người chuẩn bị xe ngựa. Hạ quan sẽ cho người dừng xe ngựa ngay cửa sau dịch quán, Hầu gia thấy thế nào?
Tề Ninh dựng thẳng ngón cái khen:
- Vi đại nhân làm việc cân nhắc chu đáo. Bội phục.
Hai người nhìn nhau cười.
Đoàn người chuẩn bị một phen, tới giữa trưa, Vi Thư Đồng phái xe ngựa tới. Nhìn bên ngoài xe ngựa này không có gì lạ, nhưng bên trong cực kỳ hoa mỹ, thoải mái dễ chịu vô cùng, còn có mấy thùng trái cây và vài hộp điểm tâm trong đó, chỉ là không ai biết Tề Ninh muốn để cho ai vào xe.
Thủ hạ của Tề Ninh có bốn người, lại thêm Nghiêm Lăng Hiện và Tây Môn Chiến Anh, và người thần bí trong xe ngựa, cả nhóm tổng cộng tám người. Vi Thư Đồng để cho Diêu Vân Ba tự mình dẫn ba bốn mươi thân binh đưa đoàn người Tề Ninh rời Tây Xuyên. Tề Ninh vốn không muốn nhiều người phức tạp, nhưng Vi Thư Đồng lại kiên trì, hắn cũng biết y có ý tốt nên đồng ý để mấy người này đưa tới Cù Đường Hạp.
Mặc dù Hiên Viên Phá của phủ Thần Hầu nói rằng khi Tề Ninh rời đi sẽ tới đây đưa tiễn nhưng ra khỏi thành rồi vẫn không thấy đâu. Tề Ninh khá nghi ngờ, thầm nghĩ, chưa chắc Hiên Viên Phá đã ở Thành Đô. Vi Thư Đồng dẫn người đưa tiễn mười dặm, hai người nhỏ giọng nói chuyện một hồi, đoàn người Tề Ninh mới trở về Kinh.
Trên đường đi có người của Diêu Vân Ba phái đi theo làm tùy tùng, không tốn sức bọn Tề Ninh phải lo lắng.
Cuối cùng hôm nay cũng đến Cù Đường Hạp, ở bến đò đã chuẩn bị sẵn một chiếc thuyền lớn. Tề Ninh nhớ lại khi tới Tây Xuyên chỉ ngồi thuyền nhỏ, chỉ là một tấm ván gỗ nổi trên mặt nước mà thôi.
Cái này rõ ràng là một chiếc quan thuyền, nhưng Vi Thư Đồng lại lo lắng quan thuyền quá nổi bật nên cố ý cho người thay đổi một chút, không để lại tên quan thuyền nữa.
Trên thuyền có bốn năm thủy thủ, ngoài ra còn có đầu bếp lo ăn uống, tổng cộng bảy tám người.
Thuyền này cũng đủ lớn, cho dù có bảy tám con ngựa cũng có thể chứa.
Lúc này đã là hoàng hôn, các thủy thủ giúp đưa ngựa và hành lý lên thuyền, còn có người tới gần xe ngựa muốn chuyển đồ thì bị Tề Phong ngăn cản. Tề Phong vẫn một mực canh giữ bên xe ngựa, không cho ai tới gần, đám người khá là bực bội, nhưng nghe nói bên trong là cô nương tiểu Hầu gia muốn đưa về Kinh cho nên không ai dám hỏi một câu.
Chỉ có Tây Môn Chiến Anh dọc đường không nói chuyện với Tề Ninh nhưng thi thoảng vẫn nhìn xe ngựa một chút, có vẻ khinh bỉ.
Diêu Vân Ba muốn lên thuyền tiếp tục hộ tống Tề Ninh lại bị hắn khéo léo từ chối, thừa dịp Tề Ninh và Diêu Vân Ba nói chuyện, Tề Phong nhảy vào trong xe ngựa, đón một người từ bên trong ra. Người đó toàn thân phủ áo choàng đen, chớ nói hình dáng, cho dù là thân hình thế nào cũng không ai thấy rõ.
Trên thuyền đã chuẩn bị sẵn phòng cho bọn Tề Ninh. Tề Phong cõng người kia vào trong phòng rồi trở ra rất nhanh, đứng ngoài cửa, không rời một bước.
Thấy người ngựa và hành lý đều đã lên thuyền, Diêu Vân Ba mới từ biệt Tề Ninh, lĩnh binh sĩ thủ hạ mang theo chiếc xe ngựa kia trở về.
Mặt trời lặn dần về tây, hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng, thuyền lớn liền giương buồm thuận dòng xuôi xuống. Thuyền thuận dòng lại thuận gió, đi lại khá nhẹ nhàng.
Cảnh sắc chiều tối vẫn đẹp mơ màng, hai bên bờ xanh biếc trải dài, chim bay gió nhẹ, tiếng nước róc rách, thủy thủ đều đang lái thuyền dưới đáy. Trên thuyền có hai gian phòng, một đương nhiên của Tề Ninh, một phòng khác hắn để cho Tây Môn Chiến Anh, dù sao nàng cũng là nữ nhân duy nhất, mà lại là nữ nhi của Tây Môn Thần Hầu, đương nhiên đám người kia không có ý kiến.
Thật ra đám người Tề Phong cũng hiểu, lần trước đến Tây Xuyên liên tục gặp nguy hiểm, suýt nữa tiểu Hầu gia đã bỏ mạng ở Tây Xuyên. Nếu vậy, sẽ không ai còn sống về Kinh nổi, cũng may tất cả đều chuyển nguy thành an, bây giờ về Kinh vẫn cần chú ý cẩn thận như trước, một ngày chưa về đến Kinh thành thì vẫn còn phải đề phòng.
Bốn người Tề Phong phân công hai ca ngày đêm thay phiên nghỉ ngơi.
Đêm thứ nhất, sau khi Tây Môn Chiến Anh về phòng cũng chưa thấy đi ra, tới giờ cơm tối, Nghiêm Lăng Hiện đi gõ cửa nàng cũng không thưa. Tề Ninh cũng vào phòng mình không bước chân ra cửa.
Đi xuôi dòng một ngày, đến sáng sớm hôm sau đã đi được hơn trăm dặm.
Trong phòng Tề Ninh vẫn tập bộ công phu Hướng Bách Ảnh truyền thụ cho, mỗi lần luyện đều cảm thấy tuy vẫn là chiêu thức đó nhưng cảm ngộ lại khác nhau rất lớn.
Rời buồng nhỏ lên đầu boong thuyền, nhìn về xa xa, ngắm cảnh xuân mỡ màng non xanh nước biếc hai bên bờ, khá là thích mắt.
Hắn thoáng nhìn đầu thuyền có một bóng người đang đứng dựa vào lan can dõi mắt nhìn xa xa, tựa như không biết có người đằng sau. Tề Ninh nhìn bóng lưng, eo nhỏ như liễu, vòng hông to nổi bật, không phải Tây Môn Chiến Anh thì là ai.
Hắn khẽ bước lại, đứng bên cạnh nàng, cũng bắt chước theo nàng đặt hai tay lên mạn thuyền ngẩng đầu nhìn xa xa.
Nàng hơi nghiêng đầu liếc mắt một chút, phát hiện ra là Tề Ninh thì không đổi sắc vẫn nhìn xa xăm, không nói gì. Tề Ninh sờ sờ mũi thuận miệng hỏi:
- Dậy sớm vậy?
- Ừ!
Tây Môn Chiến Anh cũng thuận miệng đáp một tiếng:
- Ta dậy sớm cũng bình thường, ngươi có thể dậy sớm như vậy mới bất ngờ đấy.
Tề Ninh cười hỏi:
- Bất ngờ? Vì sao vậy?
Nàng đỏ hồng hai má, vẫn cố giữ trấn định, đáp:
- Không có gì.
- Ha ha, ngươi muốn nói là có mỹ nhân làm bạn phong lưu khoái hoạt một đêm, hẳn là tinh thần phải mỏi mệt, không nên phấn chấn dậy sớm như thế này, phải không?
- Lưu manh!
Tây Môn Chiến Anh bị hắn nói trúng tim đen, hái má nóng bừng, thầm nghĩ người này không biết xấu hổ là gì, lời này cũng dám nói thẳng ra. Nhưng nàng nghĩ lại, người này vẫn phất phơ như vậy, có đôi khi quả thật hơi vô sỉ, có mấy câu mình nghe thấy hơi khó xử, nhưng từ cái miệng tiểu Hầu gia nói ra, sao lại chẳng khác gì ăn cơm uống trà vậy?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo