Tề Ninh xuất cung. Suốt dọc đường đi tâm trạng của hắn luôn kích động, trong đầu lúc nào cũng quanh quẩn hình ảnh Cố Thanh Hạm.

Nói thật lòng, Tề Ninh vốn chẳng có bao nhiêu tình cảm với phủ Cẩm Y Hầu. Thái phu nhân âm trầm đó, Tề Ninh ngay cả gặp cũng không muốn phải gặp bà ta một lần nào, nhưng bởi sự tồn tại của Cố Thanh Hạm mà khiến cho Tề Ninh có một loại cảm giác giả giả thật thật đối với phủ Cẩm Y Hầu.

Nghĩ tới Cố Thanh Hạm những ngày qua luôn trông ngóng chờ mình sớm ngày trở về nhà, khi đứng trước cửa phủ Cẩm Y Hầu, Tề Ninh thậm chí còn có cảm giác phấn khởi.

Nhóm Tề Phong đã về phủ trước, nên trong phủ đã biết chuyện Tề Ninh hồi kinh. Trước cửa đã có người đứng đợi sẵn, thấy Tề Ninh trở về lập tức có người chạy đi bẩm báo, cũng có người tiến lên đón, cung kính hành lễ.

Tề Ninh vào phủ liền nhìn thấy một dáng hình mỹ lệ tiến tới đón chào hắn. Người tới dáng thướt tha yêu kiều, đúng là Cố Thanh Hạm.

Cố Thanh Hạm vận một chiếc áo cánh ve rủ xuống đất in hình đóa mai tím, bên trong là áo lót mỏng như cánh ve hình hoa hồng thêu bằng chỉ bạc, eo thắt váy yên la xanh biếc đính hoa li ti mềm mại.

Eo mảnh như liễu, bờ vai như được khắc gọt tinh xảo, tóc búi kiểu tùy vân kế, phong thái yểu điệu, trên gương mặt mỹ nhân mang nét cười dìu dịu, người chưa đến mà làn gió thơm đã thổi ngang qua mũi.

- Tam nương!

Tề Ninh bước nhanh hơn, cười nói:

- Ta vào cung trước, phục mệnh với hoàng thượng. Chuyến này chuyện trong phủ đã làm khó cho người rồi.

Cố Thanh Hạm khẽ nở nụ cười duyên, trả lời:

- Ta biết, con trở về bình yên là được rồi.

Nàng tiến tới gần, nhìn thật kỹ Tề Ninh từ trên xuống dưới, xong mỉm cười nói rằng:

- Ra ngoài một chuyến, con lại đen đi nhiều, chắc con đi đường vất vả lắm đúng không?

- Vất vả một chút cũng không sao.

Tề Ninh cười, nói:

- Ta chỉ muốn mọc thêm đôi cánh để bay về cho nhanh, sớm được nhìn thấy Tam nương và mọi người trong nhà.

Cố Thanh Hạm nói:

- Ta đã sai người chuẩn bị cơm canh cho con. Trông con kìa, một thân bụi đường mệt mỏi, mau đi tắm rửa, thay quần áo sạch đi, chúng ta chờ con cùng dùng bữa.

- Vậy con có cần đến gặp Thái phu nhân không?

Cố Thanh Hạm lắc đầu, trả lời:

- Ta đã bẩm báo với Thái phu nhân. Dạo này Thái phu nhân muốn tham khảo kinh Phật, không muốn người khác quấy rầy.

Tề Ninh nghĩ thầm lão thái bà này đúng là kỳ cục. Đổi lại là những ông lão bà lão khác, cháu ruột mình lần đầu ra ngoài giải quyết việc công suốt một quãng thời gian dài như thế, sau khi nó trở về phải gặp mặt hỏi thăm một phen, chứ đâu như Thái phu nhân của phủ Cẩm Y Hầu chỉ vì muốn tham khảo kinh Phật mà không thèm gặp cháu. Bà lãnh đạm quá.

Bất quá đối với Tề Ninh, không gặp Thái phu nhân cũng chẳng có gì xấu, hắn cười nói:

- Vậy được, ta đi tắm cái đã.

Nói rồi hắn đi về hướng viện tử của mình. Đi được mấy bước hắn quay đầu lại nhìn Cố Thanh Hạm, thấy Cố Thanh Hạm hơi cúi đầu, đôi mi thanh tú đóng lại. Hình như nàng đang có tâm sự, hắn cảm thấy thật kỳ lạ. Cố Thanh Hạm thấy Tề Ninh quay đầu lại nhìn mình thì cố nở một nụ cười miễn cưỡng.

Tề Ninh biết ngay trong lòng Cố Thanh Hạm đang có tâm sự. Hắn định lập tức hỏi thăm nhưng sau đó dằn lòng lại, bởi hắn tự nhủ không cần gấp gáp trong nhất thời làm gì. Nhưng lúc này hắn lại phát hiện Cố Thanh Hạm mặc dù vẫn mang dung mạo mỹ lệ thành thục, nhưng khí sắc thì kém hơn lần cuối họ gặp nhau nhiều, trông nàng hơi tiều tụy. Hắn nghĩ bụng:

“Chẳng lẽ sau khi mình rời kinh, Tam nương phải lo lắng chuyện phủ Hầu vất vả quá nên mới như thế?”

Khi hắn trở về viện của mình, Cố Thanh Hạm đã sắp xếp người chuẩn bị nước nóng, cả chặng đường đầy phong trần mệt mỏi, được tắm nước nóng thật là thoải mái. Hắn thay một bộ thường phục mềm mại, rồi bước vào nhã sảnh của phủ Hầu, nhìn thấy Cố Thanh Hạm đang tự tay bày thức ăn ra bàn. Hắn bước nhẹ nhàng đến sau lưng Cố Thanh Hạm.

Cố Thanh Hạm dường như không phát hiện ra Tề Ninh đang tiến đến, tâm sự nặng nề. Tề Ninh đứng ở sau lưng Cố Thanh Hạm, nhìn dáng người thùy mỵ thướt tha, chiếc lưng cong giống như hồ lô, đường cong tuyệt đẹp, trong lòng rung động, hận không thể lập tức ôm lấy báu vật trời ban này từ phía sau. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng lại tuyệt đối tin tưởng Cố Thanh Hạm không phải loại người dễ trêu cợt, mấy lần trước muốn thân mật, kết quả cuối cùng chỉ là xấu hổ, quan hệ của hai người tuy gần mà lại xa, không gần gũi giống như lúc trước, bây giờ cảm giác xấu hổ chính là ranh giới ngăn cách cả hai.

Sau khi trở về từ chuyến đi Tây Xuyên, thái độ của Cố Thanh Hạm hơi hòa hoãn, nhưng hắn không thể vì vậy mà lại phạm phải sai lầm nữa, nếu không thiếu phụ xinh đẹp này mà nổi giận thì khó mà dỗ dành được, hai người lại càng thêm xa cách.

Tề Ninh không thể không thừa nhận Cố Thanh Hạm chẳng những xinh đẹp động lòng người mà còn khôn khéo, tài giỏi, cả tư thái này cũng là tuyển chọn từ trong nghìn dặm mới có được. Vòng eo tinh tế, bờ mông to tròn và mềm mại, hé lộ ra hương vị của thiếu phụ trưởng thành xinh đẹp đầy quyến rũ.

Cố Thanh Hạm mặc dù đã dọn chén đĩa từ khay lên bàn, nhưng dường như trong lòng nàng đang suy nghĩ mông lung về điều gì đó, không để tâm tới việc mình đang làm, trong lúc không cẩn thận ngón tay trắng ngần chạm vào canh nóng trong chén. Nàng khẽ kêu “Ối!” một tiếng rồi lập tức rụt tay lại. Tề Ninh thấy vậy, vội hỏi thăm:

- Tam nương, người có sao không?

Tề Ninh tiến lên muốn nắm lấy bàn tay của Cố Thanh Hạm xem sao, nhưng Cố Thanh Hạm không để Tề Ninh chạm vào, lập tức rút tay về, lắc đầu nói:

- Không, không sao!

Món ăn nào cũng nóng hôi hổi cả, nhất là chén canh nóng làm bỏng ngón tay nhỏ nhắn, trắng nõn nà của Cố Thanh Hạm, ngón tay không may bị chén canh làm bỏng đã có chút phớt đỏ. Tề Ninh nhìn rõ mồn một, nói:

- Bỏng đỏ cả rồi, người còn nói không sao.

Quay người định đi thì Cố Thanh Hạm kêu lên:

- Tề Ninh, con muốn đi đâu vậy?  - Ta đi tới chỗ Đường cô nương xin chút thuốc trị thương tới đây.
 

Tề Ninh đáp.

Cố Thanh Hạm vội nói:

- Không cần đâu, để ta tự đi được rồi.

Cố Thanh Hạm bước qua giữ chặt Tề Ninh, nói:

- Con ở đây dùng cơm trước đi, ta tự đi thoa chút thuốc trị thương.

Tề Ninh thở dài, gật gật đầu, Cố Thanh Hạm cố gắng nở nụ cười, nhẹ nhàng bước ra ngoài, Tề Ninh đành ngồi yên bên bàn. Hắn luôn cảm thấy Cố Thanh Hạm hôm nay cư xử khá kỳ lạ, nhất thời ăn không ngon, đành bước ra ngoài kêu lên:

- Có ai không? Hàn Tổng quản đâu rồi? Gọi y tới đây.

Hàn Thọ của phủ Cẩm Y Hầu chạy bước nhỏ tới, vào trong sảnh hỏi:

- Hầu gia, ngài tìm lão nô ạ?

- Hàn Tổng quản, ông qua đây nói chuyện.

Tề Ninh vẫy tay, chờ Hàn Thọ tới gần, mới hỏi:

- Những ngày qua ta rời kinh, trong phủ có xảy ra đại sự gì không?

Hàn Thọ vội thưa:

- Thưa Hầu gia, sau khi ngài đi, Tam phu nhân xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ, lão nô ở cạnh giúp việc, thấy Tam phu nhân xử lý mọi việc rõ ràng ngăn nắp, chưa từng xảy ra việc gì sai sót.

- Vậy có phải Tam lão thái gia đã ghé qua phủ gây sự?

Tề Ninh nhíu mày hỏi:

- Hay là mấy người con trai của lão đến đây kiếm chuyện?

Hàn Thọ lắc đầu đáp:

- Hầu gia, sau khi ngài đi, họ chưa từng ghé qua phủ.

Hàn Thọ cẩn thận hỏi:

- Hầu gia vì sao lại hỏi như vậy?

- Đoạn Thương Hải đã đi đâu rồi, sao không thấy bóng hắn đâu?

Hàn Thọ cười nói:

- Hầu gia đã quên rồi ư? Trước khi ngài đi đã phân công họ huấn luyện Hắc Lân doanh. Nhóm Đoạn Thương Hải và Triệu Vô Cực vẫn luôn túc trực ở quân doanh. Riêng Đoạn Thương Hải có trở về hai lần, Tam phu nhân bảo họ cứ tập trung huấn luyện binh lính, không cần lo lắng việc trong phủ.

Tề Ninh thầm nhủ mình thật hồ đồ quá, suýt chút nữa đã quên mất chuyện quan trọng này. Hắn cau mày, nói:

- Ta thấy Tam phu nhân bụng đầy tâm sự, còn tưởng trong phủ đã xảy ra chuyện gì chứ. Không có chuyện gì xảy ra thì thật tốt.

Hàn Thọ do dự định nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra.

Tề Ninh thấy thấy, trong bụng biết là có chuyện. Hắn gằn giọng cho cứng, đoạn nói:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn không mau kể ra!

Hàn Thọ hạ giọng, đáp:

- Hầu gia, Tam phu nhân chỉ sợ là buồn phiền vì việc của Cữu lão gia. Trong phủ chẳng xảy ra chuyện gì cả ạ, nhưng... nhưng bên phía Cữu lão gia thì đã xảy ra chuyện lớn rồi ạ!

- “Cữu lão gia”? Cố Văn Chương?

Tề Ninh khẽ giật mình:

- Bên đó xảy ra chuyện gì?

- Hình như là vì một bức tranh.

Hình như Hàn Thọ sợ câu chuyện của họ sẽ bị lọt vào tai người khác, y ghé lại gần người Tề Ninh mà kể:

- Cữu lão gia thu vào một bức tranh, nhưng hình như có chút vấn đề. Hai ngày trước Cữu lão gia ghé qua phủ, bị Tam phu nhân mắng dạy cho một trận ra trò.

Chúng nô tài... chúng nô tài không dám tới gần. Lão nô ở ngoài, nghe như xảy ra chuyện như thế, nhưng rốt cuộc có chuyện gì thì lão nô không được rõ ạ.

Tề Ninh ngạc nhiên hỏi lại:

- Một bức tranh? Đây là một màn hát xướng sao?

Hàn Thọ chưa kịp mở miệng thì giọng Cố Thanh Hạm bất chợt vang lên từ sau lưng hai người:

- Hàn Tổng quản! Hầu gia đang dùng cơm, ông ra ngoài trước đi.

Trong lúc nói, Cố Thanh Hạm đã đến và ngồi xuống đối diện Tề Ninh. Hàn Thọ vội cúi đầu thấp xuống, nhanh chân lui ra ngoài.

- Còn chưa động đũa ư?

Cố Thanh Hạm thấy thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên thì cau mày, nói:

- Con tập trung ăn cơm đi, đừng đi quản mấy chuyện vô dụng kia làm gì, ăn xong rồi thì sai người thu dọn là được.

Tề Ninh cười cười, cầm đũa lên.

Hắn quan sát Cố Thanh Hạm, sau khi do dự thì hắn quyết định hỏi nàng:

- Tam nương, chuyện bức tranh là sao thế?

- Sao là sao?

Cố Thanh Hạm tức giận nói:

- Không liên quan gì tới con hết, con đừng hỏi nhiều. Ai tạo nghiệt thì kẻ đó phải tự đi bồi thường, đỡ phải phiền tới người khác!

Nói tới đây, vành mắt mỹ nhân đã hơi phiếm hồng. Nàng không muốn Tề Ninh nhìn thấy mình rơi lệ nên xoay mặt đi.

Tề Ninh thấy Cố Thanh Hạm như thế, biết chuyện không hề nhỏ.

Hắn buông đũa, nói khẽ:

- Nếu thật sự bên Cữu phụ có chuyện, chúng ta không thể mặc kệ mà không giúp đỡ. Nếu có thể giúp được chút nào thì nhất định phải giúp. Tam nương ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì người hãy nói cho ta biết với, để ta xem con có tìm được cách gì giúp không.

- Không có cách nào đâu.

Cố Thanh Hạm nói:

- Nếu con thật sự muốn giúp thì hãy tới phủ Kinh Đô nói một tiếng, để họ nhốt thứ không còn dùng được nữa vào trong sớm một chút, để hắn ngồi lao cả quãng đời còn lại.

Nói đến đây, nàng lại buồn rầu, xoay người đưa lưng về phía Tề Ninh và lấy khăn lau đi những giọt nước mắt đã tràn khóe mi.

- Sao lại dính dáng tới Kinh Đô phủ vậy ạ?

Tề Ninh thốt lên đầy ngạc nhiên:

- Giờ Cữu phụ ở đâu?

Hắn đứng dậy, đến bên Cố Thanh Hạm, dịu dàng an ủi:

- Tam nương đừng sầu khổ nữa, có chuyện gì người cứ nói cho con nghe. Con sẽ tìm được biện pháp ngay, người đừng dễ dàng làm cơ thể mình bị thương tổn như thế nữa.

Cố Thanh Hạm ngẩng đầu ngắm Tề Ninh trong thoáng chốc, song ánh nước trong đôi mắt người đẹp chưa tiêu mất, đôi mắt ngập nước động lòng người, hàm răng trắng đều như bắp cắn đôi môi đỏ mọng.

Nàng do dự một chốc mới nói ra điều mình vẫn băn khoăn:

- Hắn thiếu nợ sáu vạn lượng bạc.

Còn hai ngày là đến hạn nộp, nếu trong hai ngày không thể trả đủ thì sẽ bị tố cáo lên phủ Kinh Đô, đến khi đó thì chỉ còn nước vào ngục.

- Sáu vạn lượng bạc?

Tề Ninh giật mình:

- Cữu phụ thiếu sáu vạn lượng bạc? Đấy lại là chuyện gì nữa?

Hắn cũng hiểu biết sơ bên phía Cố gia. Cố gia và Tề gia năm xưa đều là thế gia vọng tộc ở Giang Lăng, thế lực tại đó cực lớn. Cố gia có nhiều đất đai và cửa hàng ở Kinh Châu, tài lực hùng hậu, cho dù đến ngày hôm nay nhà mẹ đẻ của Cố Thanh Hạm cũng coi như phú gia một phương. Mặc dù sáu vạn lượng bạc không phải là một con số nhỏ, nhưng nó vẫn nằm trong phạm vi mà Cố gia có thể chấp nhận được.

Cố Văn Chương dời nhà tới Kinh Thành, lại sắm thêm mấy cửa hàng có mặt tiền ở Kinh Thành để làm ăn, đây là điều mà những thương nhân giàu có bình thường không thể thực hiện. Tề Ninh thật sự không biết làm sao mà vị lão huynh này có thể thiếu sáu vạn lượng bạc?

Thank You to Phương Linh For This Useful

 

0.26154 sec| 2461.359 kb