Đám người kia không biết Tề Ninh muốn người ta mang cái gì lên, thì thấy hai hán tử mang một thùng lửa từ cầu thang lên. Mọi người nhìn nhau, có người lập tức hiểu ra.
Tề Ninh cầm bức Thần Nữ Sương Mai Đồ kia, đưa cho một hán tử, ra lệnh:
- Cuộn nó lại.
Hắn bước lên mấy bước, chắp tay:
- Các vị , lừa đời lấy tiếng không thể dài, lấy giả làm thật càng không thể dài. Hôm nay hai bức tranh này, ta sẽ đốt đi trước mặt mọi người, cũng để cho mọi người chứng kiến, Tề Ninh tuyệt đối không cho phép có đồ giả tồn tại.
Hắn vừa nói, không chỉ mọi người ở đây, ngay cả Viên Vinh cũng hơi giật mình.
Gã làm theo lời Tề Ninh, thiết yến ở Thúy Đức Duyên, mà không hiểu rốt cuộc hắn muố làm gì, giờ mới biết hắn muốn đốt tranh trước mặt mọi người.
Thực ra mặc dù hai bức tranh này là đồ giả, nhưng nếu bán, mỗi bức thế nào cũng được hơn ngàn lượng bạc. Nhưng Tề Ninh lại muốn hủy hết đi không chớp mắt, quả thực quyết đoán không hề nhỏ.
Lúc này Cố Văn Chương đang há hốc miệng, quá sợ hãi.
Y cũng giống như Viên Vinh, hoàn toàn không biết Tề Ninh muốn làm gì, lúc này nghe nói muốn đốt hai bức tranh đi, cực kỳ giật mình.
Tề Ninh đi thẳng tới bên cạnh Cố Văn Chương, vươn tay nói:
- Giao cho ta!
Cố Văn Chương cầm Thần Nữ Mộ Quy Đồ hàng giả, cảm thấy quả thực có hơi không nỡ. Tuy đây là đồ giả, nhưng y cũng biết hai bức tranh có thể đáng giá hơn ngàn lượng bạc. Hiện giờ y đang thiếu nợ bên ngoài, có một lượng là thêm một lượng, lại phải trơ mắt nhìn người ta ném hơn ngàn lượng vào lửa. Nhưng sắc mặt Tề Ninh rất nghiêm túc, hoàn toàn không cho người ta cơ hội kháng cự, Cố Văn Chương không thể làm gì, chỉ có thể giao Thần Nữ Mộ Quy Đồ cho Tề Ninh.
Tề Ninh không nói nhiều, đi tới bên cạnh thùng lửa, ném Thần Nữ Mộ Quy Đồ vào, xoay người, lại nhận lấy bức Thần Nữ Sương Mai Đồ trong tay đại hán kia, cũng ném vào trong thùng.
Hai bức tranh ném vào thùng lửa, chỉ trong nháy mắt đã bị nuốt chửng. Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, thần sắc ngưng trọng, đứng bên thùng. Mọi người ở đây không ai nói gì, một lát sau, khi hai bức tranh hoàn toàn thành tro tàn, hắn mới xoay người nói:
- Hôm nay làm phiền chư vị tới đây, ta xin đa tạ. Đồ giả đã bị thiêu hủy, việc này vậy là xong.
Tối nay mọi người cứ ở đây ăn uống hoan ca, không say không về, ta còn chút chuyện, đành nhờ Viên đại công tử tiếp khách giúp!
Rất nhiều người tận mắt nhìn hai bức tranh bị thiêu hủy, thầm than đáng tiếc, nhưng thấy Tề Ninh kiên quyết tiêu hủy đồ giả như vậy đương nhiên cũng đều vỗ tay khen hay.
Viên Vinh ra hiệu cho mọi người ngồi xuống uống rượu ăn tiệc. Tề Ninh từ biệt về trước, Viên Vinh tự mình tiễn hắn ra tận Thúy Đức Duyên, đương nhiên Cố Văn Chương không thể tiếp tục ở lại đây, bèn đi theo hắn rời Thúy Đức Duyên.
Ban đầu y còn cho rằng hắn có biện pháp gì hay giúp mình giải quyết phiền phức này, ai ngờ hôm nay mở tiệc tiệc chiêu đãi tân khách lại muốn tiêu hủy hai bức tranh giả kia trước mặt mọi người, chẳng nuốt nổi miếng cơm, lão vội vàng rời đi, cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không dám nói gì.
Từ biệt Viên Vinh, hai người cưỡi ngựa sóng vai mà đi, được một đoạn, Cố Văn Chương thấy Tề Ninh vẫn im lặng trầm tư, đành cười khổ nói:
- Hầu gia, hiện giờ hai bức tranh giả cũng mất. Cái này…. Cái này coi như xong cả rồi.
- Cậu, ta biết trong lòng cậu không vui.
Tề Ninh thở dài:
- Nhưng đồ giả vẫn là đồ giả, giữ trong tay cũng vô dụng. Cậu thiếu bạc, ta chỉ có thể nghĩ cách khác.
- Ngày mai sẽ là kỳ hạn cuối cùng, qua đêm mai, tiền trang Hậu Thiên sẽ tìm đến cửa. Đến lúc đó, mấy cửa hàng kia của ta, còn cả…. còn cả tòa nhà, đều…..
Lúc này nghĩ lại, lo lắng cho gia nghiệp mấy đời dốc sức lăn lộn mới có lại biến thành mây khói trong tay mình, y vô cùng ảo não, lại càng thêm chua xót.
- Ngày mai cậu tới hiệu cầm đồ trông coi đi, chưa chắc ta đã có thể giúp cậu bảo vệ những sản nghiệp khác, nhưng ta sẽ cố hết sức giúp cậu giữ lại hiệu cầm đồ, cũng coi như là có nghề mà sống.
- Thật? Vậy…. vậy làm sao để giữ?
Chuyện tới nước này, muốn giữ những sản nghiệp khác đã là người si nói mộng. Nếu có thể bảo vệ được hiệu cầm đồ cũng A di đà Phật rồi.
Tề Ninh không trả lời, chỉ cười cười nói:
- Cậu về rồi cứ nghỉ ngơi thật tốt, không nên nghĩ quá nhiều.
Hắn không nói gì nữa. Mặc dù lòng nóng như lửa đốt nhưng hắn đã không nói gì, Cố Văn Chương cũng không tiện truy vấn.
Tề Ninh quay lại Hầu phủ, Cố Thanh Hạm đã nghe nói chuyện hắn bày yến ở Thúy Đức Duyên, bèn ra đón, hỏi:
- Chuyện bên kia tình hình thế nào?
- Tình hình?
Tề Ninh cười hỏi lại:
- Tình hình gì?
- Không phải con bảo đại ca mang theo hai bức họa giả đến Thúy Đức Duyên sao? Có phải… có phải đã tìm được người giúp giải quyết vấn đề không?
Tề Ninh thở dài:
- Tam Nương, người vẫn thật sự cho rằng ta là thần tiên sao? Đó không phải là chuyện mấy trăm lượng bạc ròng, ta làm sao mà chỉ bày một bữa yến tiệc đã giải quyết xong? Ta chỉ tới thiêu hủy bức tranh trước mặt mọi người, tránh cho có người nói bậy bạ đằng sau, thức tỉnh mọi người mà thôi.
Cố Thanh Hạm khẽ giật mình, yên lặng không nói gì.
- Người không cần lo lắng, để ta ghĩ cách xem, chí ít cũng có thể bảo vệ hiệu cầm đồ. Cũng nên để cho cậu một nghề nghiệp mưu sinh.
Cố Thanh Hạm cười khổ, chỉ khẽ lắc đầu, sắc mặt khá ảm đạm.
Tề Ninh cũng không giải thích nhiều, đi thẳng tới viện của Đường Nặc. Hiện giờ trong lòng hắn đang có rất nhiều nghi vấn muốn tìm nàng giải đáp, thấy trong phòng vẫn sáng đèn bèn tới gõ cửa. Cửa phòng được ở ra gần như ngay lập tức, khuôn mặt thanh tú của Đường Nặc hé ra sau cánh cửa, thấy là Tề Ninh, chỉ mỉm cười chào:
- Ngươi đã về rồi?
Sau đó nàng kéo cửa cho hắn vào.
Tề Ninh bước vào trong, nhìn lướt qua, mọi thứ vẫn như bình thường, trên bàn vẫn là bình bình lọ lọ.
Hắn ngồi xuống ghế dựa, nàng rót một chén trà mời, hắn mỉm cười tiếp nhận:
- Đường cô nương ở Kinh thành lâu cũng biết những phép tắc khách sáo này rồi sao?
Nàng nhếch miệng mỉm cười, dưới ánh đèn, xinh đẹp thanh lệ, hỏi:
- Chuyến đi Tây Xuyên này hết thảy có thuận lợi không?
- Tất cả đều thuận lợi.
Tề Ninh chăm chú nhìn đôi mắt trong trẻo của nàng:
- Ta đã gặp một trong bốn Hắc Liên Thánh sứ, Lê Tây Công Lê lão tiền bối.
Nàng khẽ giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên, hỏi:
- Ông ấy vẫn tốt chứ?
- Ông dặn ta phải chăm sóc cô thật tốt, không được bắt nạt cô, nếu cô ở Kinh thành mà thiếu một cái lông tơ ông ta sẽ tính sổ với ta.
Đường cô nương, về sau gặp Lê lão tiền bối tuyệt đối không nên mách với ông ta là ta bắt nạt cô.
Nếu cô có ủy khuất gì cứ nói với ta.
Nàng hé miệng cười:
- Lời sư phụ nói ngươi đừng để trong lòng, ta ở đây cái gì cũng tốt, cũng không ủy khuất gì.
- Vì sao Đường cô nương không hỏi ta gặp Lê lão tiền bối ở đâu?
- Ta không hỏi ngươi cũng sẽ nói cho ta, không phải sao?
Tề Ninh thở dài:
- Tám bang mười sáu phái dưới sự suất lĩnh của phủ Thần Hầu, tiến đánh Hắc Liên Giáo ở Thiên Vụ Lĩnh, việc này hẳn ngươi biết.
- Kết quả thế nào?
Đường Nặc vẫn vững như Thái Sơn:
- Thiên Vụ Lĩnh bị công hãm?
Hắn lắc đầu:
- Tám bang mười sáu phái đã giết tới tận Hắc Thạch Điện, nhưng cuối cùng song phương bãi binh ngừng chiến. Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch theo ta tới Kinh thành.
Đường Nặc chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
- Ta ở đánh bậy đánh bạ ở Thiên Vụ Lĩnh lạc vào Mê Hoa Cốc.
Trong Mê Hoa Cốc có một đầm băng, ta đã gặp Lê lão tiền bối ở đó.
Thân thể mềm mại của nàng run lên, nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi đã vào Mê Hoa Cốc, đã thấy đầm băng?
- Nói vậy Đường cô nương cũng biết đầm băng trong Mê Hoa Cốc?
Vậy quan tài băng dưới đó, phải chăng Đường cô nương cũng biết?
- Quan tài băng?
Nàng nhíu đôi mày thanh tú:
- Qua tài băng thế nào?
- Có người thừa dịp tám bang mười sáu phái tiến đánh Thiên Vụ Lĩnh lén lẻn vào Mê Hoa Cốc trộm lấy quan tài băng. May mắn Giáo chủ Hắc Liên Giáo kịp thời xuất hiện, mới bảo vệ được nó.
Đường Nặc cúi đầu, như có điều gì suy nghĩ.
- Đường cô nương, thứ cho ta mạo muội, cô là đệ tử của Lê lão tiền bối. Lê lão tiền bối lại là Thánh sứ Hắc Liên Giáo, nhưng không biết…?
Nàng ngẩng đầu:
- Ngươi muốn hỏi ta có liên quan gì với Hắc Liên Giáo không đúng không?
Nàng lắc đầu:
- Hiện giờ ta không có liên quan gì tới Hắc Liên Giáo hết. Thật ra từ lâu sư phụ đã rời khỏi Hắc Liên Giáo, tứ đại Thánh sứ Hắc Liên Giáo chỉ còn lại ba vị mà thôi.
- Thật ra chỉ còn lại hai người. Sắc Sứ Đoạn Thanh Trần đã phản bội Hắc Liên Giáo. Nếu không, tám bang mười sáu phái cũng không thể giết tới Hắc Thạch Điện. Hiện giờ Đoạn Thanh Trần là phản nghịch số một của Hắc Liên Giáo, người người trên dưới chỉ muốn giết cho thống khoái, cho nên vị Sắc Sứ này cũng không còn là Thánh sứ Hắc Liên Giáo nữa.
Ánh mắt Đường Nặc có vẻ khinh thường:
- Đoạn Thanh Trần nhân phẩm thấp kém. Lão ta tâm thuật bất chính, vốn không có chút trung thành nào, cái loại thấy lợi quên nghĩa này thì phản bội Hắc Liên Giáo cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Giọng nói của nàng tràn đầy vẻ khinh bỉ Đoạn Thanh Trần. Từ khi mới tiếp xúc với nàng đến giờ người ta vẫn thường cảm thấy nàng thanh tâm quả dục không nhuốm màu phàm tục, cảm xúc khinh thường một ai đó như vậy cũng hơi hiếm thấy.
Hắn đã xác định được, Đường Nặc và Hắc Liên Giáo có nguồn gốc cực sâu.
Nàng vừa mới nói hiện tại không có liên quan gì tới Hắc Liên Giáo, cũng có ẩn ẩn hàm ý trước kia là có liên quan. Dù sao Lê Tây Công cũng từng là Thánh Sứ Hắc Liên, nàng là đệ tử của ông ta, nếu nói không có liên quan gì tới Hắc Liên Giáo thì không ai tin được.
Mặc dù hiện tại nàng không có liên quan gì tới Hắc Liên Giáo, nhưng hiển nhiên nàng nắm rất rõ tình hình của Hắc Liên Giáo, thậm chí cũng hiểu rõ nhân phẩm bản tính của từng nhân vật trong Giáo, nếu không sẽ không đánh giá Đoạn Thanh Trần như vậy.
- Đường cô nương, có một chuyện ta muốn thỉnh giáo cô.
Tề Ninh trầm ngâm một lát mới hỏi:
- Cô có biết rốt cuộc thứ trong quan tài băng kia là vật gì không?
Ta nghe Lê lão tiền bối nói bên trong đó hình như là một người, nhưng không phải người chết. Cái này…cái này thật là kỳ quái.
Nàng khẽ nhướn mày:
- Ông ấy nói với ngươi bên trong quan tài băng là một người sao?
- Đúng. Cho nên ta vẫn rất tò mò, nếu không phải người chết vì sao lại nằm trong quan tài chìm dưới đầm băng? Đường cô nương, cô có biết duyên cớ trong đó chứ?
Nàng nhìn hắn chăm chú, một lát sau mới nói:
- Thiên địa rộng lớn không thiếu sự lạ, nhưng quan tài băng kia không liên quan tới Hầu gia. Thật ra Hầu gia cũng không cần biết rốt cuộc bên trong là ai.
Tề Ninh khẽ giật mình, nhưng hắn hiểu, nàng đã nói vậy rõ ràng là không muốn nói với mình, đương nhiên hắn sẽ không cưỡng cầu, chỉ cười nói:
- Đường cô nương đã không muốn cũng không cần nói với ta. Ta chỉ hiếu kỳ mà thôi.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gọi:
- Hầu gia, có khách tới chơi.
Người đó nói họ Thu, bảo chỉ cần nói vậy Hầu gia sẽ biết là ai.
Tề Ninh lập tức đứng dậy. Đường Nặc cũng nhíu mày. Tề Ninh khẽ giải thích:
- Hẳn là Thu Thiên Dịch y hẹn mà tới. Đường cô nương có muốn gặp lão không?
Nàng lắc đầu. Hắn “Ừ” một tiếng rồi đi ra ngoài, cho người mời Thu Thiên Dịch vào. Vào đến phòng, hắn thấy Thu Thiên Dịch đã tới sảnh, bèn cười chào:
- Độc Vương vô tung vô ảnh, với bản lãnh của ngươi, ra vào phủ Cẩm Y Hầu dễ như trở bàn tay, còn phải khách khí như vậy cho người ta thông truyền sao.
Thu Thiên Dịch cũng không khách khí ngồi xuống ghế dựa, nhìn hắn một chút, đáp:
- Nếu ngươi thích, lần sau lão phu đến sẽ không cho người bẩm báo nữa.
Tề Ninh thầm nghĩ đến chuyện lão độc vật tới lui phủ Cẩm Y Hầu như quỷ như mị cũng hãi đến hoảng, cười nói:
- Độc Vương tới Kinh lúc nào vậy? Vất vả rồi.
- Không cần nói nhảm. Lão phu đúng hẹn vào Kinh, tiếp theo ngươi chuẩn bị làm gì? Muốn dẫn lão phu đi gặp Hoàng đế của các ngươi sao?
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo