Tề Ninh không dài dòng, kéo tiểu yêu nữ từ dưới đất lên, để cho Tây Môn Chiến Anh trói hai tay nàng ta quặt ra sau lưng, mới nói:
- Đi trước dẫn đường, chỉ cần có một tia không ổn, đừng trách ta hạ thủ vô tình!
Người ta là đao là thớt, mình là thịt cá, tiểu yêu nữ không thể làm gì khác, chỉ có thể đi trước dẫn đường.
Lúc này Tây Môn Chiến Anh đã sửa sang xiêm y hoàn hảo, trong nhà không có binh khí gì, hơi hối hận vừa rồi vứt bỏ mấy mũi tên độc, đành tay không tấc sắt đi theo sau Tề Ninh.
Ra ngoài cửa, đi tới một cây cầu trúc hướng nam, trời vẫn lượn lờ sương mây.
- Từ đây đi lên vài dặm có một động đá, đi qua động có thể leo theo dây leo mà lên.
Dường như vì cân nhắc cho tính mạng của mình, tiểu yêu nữ vẫn khá phối hợp:
- Các ngươi nói lời phải giữ lời.
Ta đưa các ngươi lên núi, các ngươi phải cho ta thuốc giải, còn phải thả ta ra.
- Hừ. Ngươi phải thật cẩn thận, nếu ta phát hiện ra ngươi dẫn chúng ta vào bẫy, hoặc có người mai phục, ta sẽ giết ngươi đầu tiên.
- Ở đây không có ai khác.
Tiểu yêu nữ vừa đi vừa nói:
- Mê Hoa Cốc là cấm địa, không có lệnh của Giáo chủ, kể cả sư phụ cũng không dám tự tiện đến đây.
Ả có vẻ nghi ngờ hỏi:
- Làm sao ngươi tìm được tới đây?
Thật là lạ.
Tề Ninh thầm nghĩ, có thể vào được Mê Hoa Cốc này thật sự là do may mắn, nếu không có hai Miêu nữ kia xuất hiện, chỉ sợ mình đang bị vây chết trong rừng trúc rồi, nên hỏi:
- Rừng trúc kia có vấn đề gì phải không?
Dường như hiểu ra điều gì đó, tiểu yêu nữ kia ngạc nhiên nói:
- Ngươi từ bên đó tới? Ngươi….
ngươi có thể ra khỏi rừng trúc đó sao? Khu rừng đó không có bao nhiêu người có thể đến.
Nàng ta đảo mắt một vòng, lập tức hiểu ra, buồn bã nói:
- Đúng rồi, là hai thị tỳ kia biết đường trong rừng trúc, ngươi đi theo các nàng đến.
- Ngươi cũng có chút đầu óc.
- Thật là đáng giận.
Tiểu yêu nữ thở hổn hển:
- Hai cái đồ vô dụng kia, bị ngươi theo dõi mà không phát hiện ra, sau này đưa mấy nàng làm đồ ăn cho Tiểu Thần Long.
Tề Ninh biết rõ Tiểu Thần Long mà ả nói là mấy con độc xà kia, thầm nghĩ, tiểu yêu nữ này không có thuốc nào cứu được rồi.
Đi qua cầu trúc, phía trước là một mảnh rừng mai, hắn thầm nghĩ có lẽ rừng mai này cũng không cất giấu trận pháp gì đâu nhỉ, bèn rất cẩn thận đi theo sau tiểu yêu nữ.
Vào rừng mai, hương hoa mai ngan ngát, cảnh đẹp rực rỡ.
- Chiến Anh, cô bị cướp khỏi nơi trú quân, có phải do Quỷ Sứ Hắc Liên gây nên?
Tề Ninh quay đầu lại nhìn thấy Tây Môn Chiến Anh đang lẳng lặng đi theo mình, như đang nghĩ gì đó, bèn hỏi.
Tây Môn Chiến Anh thấy có người nói, nhưng không hiểu gì, chỉ “A” một tiếng. Tiểu yêu nữ đã chen miệng:
- Ngươi đã gặp Bình Thiên Hành?
Tề Ninh cau mày:
- Bình Thiên Hành là người nào?
- Không phải ngươi vừa nhắc đến Quỷ Sứ sao? Quỷ Sứ chính là Bình Thiên Hành. Bình Thiên Hành chính là Quỷ Sứ.
Tề Ninh thầm nghĩ, thì ra Quỷ Sứ Hắc Liên tên là Bình Thiên Hành, cái tên cũng có vẻ cực kỳ liều lĩnh, bèn thản nhiên nói:
- Một kẻ lén lén lút lút lại dám có cái tên như thế.
- Y là Quỷ Sứ, đương nhiên lén lén lút lút. Một mình y xuống dưới núi, giữa bao nhiêu người như thế bắt được người về, ngươi nói có lợi hại không? Lão Đông Tây Bình kia xem ra âm dương quái khí, thì ra lá gan lại lớn như thế.
Sư phụ nói, khinh công của y ít nhất đứng ba trong thiên hạ, xem ra không có khoác lác.
Tề Ninh thầm nghĩ, tiểu yêu nữ này nói vậy cũng không hẳn là sai, khinh công của Quỷ Sứ Bình Thiên Hành quả thực rất cao minh, lại to gan lớn mật, cho quần hào giang hồ một cái nhục to tướng.
Một lát sau, bỗng đằng trước, cách không xa, có tiếng một người nói:
- Lục Bào lão quái, rốt cuộc ngươi có tìm được đường ra không?
Đừng có vây chết chúng ta ở đây.
Tề Ninh lắp bắp kinh hãi, kéo tiểu yêu nữ, lách ra đằng sau một gốc mai. Tây Môn Chiến Anh phản ứng cũng nhanh, vội trốn tới đằng sau một gốc.
Tiểu yêu nữ nghe có tiếng nói, sắc mặt tươi lên, nhưng lập tức nhíu mày. Tề Ninh từ đằng sau gốc cây nhìn ra thăm dò, chỉ thấy trong rừng mai cách không xa có mấy bóng người…
Họ có chừng ba bốn người, đi đầu là một người mặc áo choàng xanh biếc, chính là Lục Bào lão quái người kia vừa nói, tay phải lão giơ lên, cầm cái gì đó nhìn không rõ.
Sau lưng lão có hai người, một người cầm cây đàn nhị hồ, một người thân hình nhỏ thó, toàn thân trắng thuần, trên đầu cũng đeo vải trắng, tay cầm một cây cờ trắng.
Tề Ninh biến sắc. Hắn không nhận ra Lục Bào lão quái kia, nhưng hai người đi sau lão thì hắn biết.
Chính là Nhị Hồ lão quái và Bạch Hầu Tử mà Tề Ninh đã từng giao thủ.
Đêm mưa hôm đó, lần đầu gặp Y Phù, bị tập kích, chính là Nhị Hồ lão quái và Bạch Hầu Tử giở trò quỷ. Bạch Hầu Tử đã luyện thành hai cỗ dược thi, nữ nhân dược thi kia đã bị Tề Ninh giết. Chỉ là hai người này quá tà môn. Đêm đó, vì chạy khỏi hai người này đuổi giết mà Tề Ninh mới vô tình xông vào Phong Kiếm Sơn Trang.
Chỉ là, hắn vạn lần thật không ngờ, lại gặp hai người này ở Mê Hoa Cốc.
Lòng hắn chuyển như điện, thầm nghĩ, chẳng lẽ mấy người kia đều là giáo chúng Hắc Liên Giáo? Nói vậy, kẻ châm ngòi cho mâu tuẫn giữa quan phủ và động Hắc Nham là một tay mưu đồ của Hắc Liên Giáo.
Tề Ninh trốn sau gốc mai, hiển nhiên những người kia thật sự không ngờ được trong rừng mai còn có người. Lục Bào lão quái dẫn đường, hai người kia đi theo sau, nhìn quanh, xem ra cực kỳ đề phòng.
Tề Ninh nhíu mày, thầm khiếp sợ, đột nhiên phát hiện đằng sau hai người cách không xa có một người khác, thân hình thướt tha, tư thái yểu điệu, bước đi cũng phong lưu xinh đẹp. Mắt hắn rất tinh, đã loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt nữ nhân kia, đồng tử lập tức co rút.
Nữ nhân thướt tha đi cuối không ngờ chính là Hoa Tưởng Dung.
Hoa Tưởng Dung trà trộn vào gánh hát, cố ý dụ dỗ được Thứ sử Tây Xuyên Vi Thư Đồng yêu thích, từ đó theo bên cạnh Vi Thư Đồng. Nếu không có đêm hôm đó Tề Ninh vạch trần bộ mặt thật của mỹ nữ này, hiện giờ hẳn ả vẫn ở bên cạnh Vi Thư Đồng.
Đêm đó, ả ỷ vào khinh công mà đào thoát. Tề Ninh còn tưởng ả là người của Thục Vương Lý Hoằng Tín, hẳn là trốn bên Lý Hoằng Tín, ai ngờ lúc này lại xuất hiện ở đây.
Cảnh tượng trước mắt chứng minh Hoa Tưởng Dung cùng đám người Nhị Hồ lão quái là một bọn. Cũng có nghĩa, chuyện ở động Hắc Nham là do đám người này trù tính sau màn.
Lúc này, đầu Tề Ninh khá là hỗn loạn, thật sự không biết rốt cuộc lai lịch những người này thế nào.
Vừa rồi tiểu yêu nữ đã từng nói, Mê Hoa Cốc là cấm địa của Hắc Liên Giáo, không được Giáo chủ đồng ý, người bên ngoài không thể tự tiện tiến vào. Tề Ninh vòng vo trong này cả buổi, ngoại trừ mấy người tiểu yêu nữ, quả thực chưa từng thấy ai khác. Nếu tiểu yêu nữ không nói dối, hiển nhiên đám người này không thể tự nhiên xuất hiện ở đây.
Hơn nữa, rõ ràng mấy kẻ kia không quá quen thuộc với rừng mai này, Lục Bào lão quái kia đi trước dẫn đường, rõ ràng đang phá giải trận pháp ở đây.
Lục Bào lão quái kia tức giận nói:
- Ngươi coi nơi này là trận pháp thông thường chắc? Từ xưa đến nay có biết bao nhiêu trận pháp.
Có rất nhiều trận pháp không hề hiếm lạ, lại cũng có một vài trận pháp huyền diệu khó lường, rất khó phá giải. Những trận pháp lưu truyền tới nay vẫn nghe tên đều có dấu vết lần theo, nhưng có một vài trận pháp cổ người thường chưa từng nghe nói, đương nhiên càng khó giải.
- Ngươi nói rằng trận pháp ở đây rất lợi hại sao?
Nhị Hồ lão quái kia hỏi.
- Có một vài trận pháp cổ hiếm có chưa từng được công bố, bí tàng chỉ vì bản thân những trận pháp này huyền bí sâu sắc, muốn hiểu rõ ảo diệu trong đó vô cùng khó khăn, không chỉ phải hiểu được sự biến ảo của trận pháp, còn phải có ngộ tính cực cao mới có thể khám phá ra ảo diệu. Thường nhân không học nổi đâu, cho nên khó mà được công bố. Rừng mai này chính là một trong số các trận pháp đó, nhìn thì có vẻ như bình thường đơn giản, nhưng bên trong huyền diệu vô cùng, đi nhầm một bước, có thể sẽ bị hãm thật sâu, khó mà thoát thân.
- Nói vậy, bản lĩnh của Lục Bào lão quái ngươi thiên hạ hiếm thấy?
Bạch Hầu Tử âm dương quái khí hỏi:
- Ngươi cũng có thể phá giải trận pháp cổ này đúng không?
Lục Bào lão quái cười lạnh:
- Chỉ cần là trận pháp thì sẽ có cách phá giải. Dưới tay Nhâm Thiên Mạch ta, không có trận pháp gì không thể phá giải.
Nhị Hồ lão quái cười hắc hắc:
- Lục Bào lão quái, lần này đại công cáo thành, sau này Không Sơn Huyền ta thật sự phục ngươi.
Bạch Hầu Tử the thé nói:
- Sớm muộn gì đám người phủ Thần Hầu kia cũng sẽ bị Hắc Liên Giáo thu thập sạch sẽ. Chờ bọn họ làm xong xuôi, thế nào cũng đến đây, chúng ta đã chậm trễ trên núi một ngày, không thể trì hoãn nữa.
Nếu không, mấy người chúng ta cũng không tiện báo cáo.
Tề Ninh chỉ nghe được đứt quãng, mặc dù có vài tiếng không rõ nhưng ý tứ đại khái thì vẫn hiểu.
Hắn rùng mình, thầm nghĩ, thì ra mấy người kia cũng không phải người của Hắc Liên Giáo, mà đang thừa dịp Hắc Liên Giáo đang toàn lực ứng phó với phủ Thần Hầu mà lẻn vào đến Mê Hoa Cốc…
Tiểu yêu nữ luôn miệng nói nơi này là cấm địa của Hắc Liên Giáo, vô cùng bí mật, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi mình đã vào được, giờ lại có thêm một đám người nữa lọt vào, xem ra cũng không thần bí đến thế.
Nhưng mà, đám người này vào đây là vì cái gì?
Hắc Liên Giáo chủ là một trong năm Đại Tông Sư trong thiên hạ, võ công cao không thể dò, bao nhiêu năm nay không ai dám trêu chọc. Lần này nếu không phải phủ Thần Hầu triệu tập tám bang mười sáu phái, tập kết phân nửa thế lực giang hồ, chỉ sợ không ai dám đặt chân vào Tây Thùy địa bàn của Hắc Liên Giáo.
Đám người này đã dám xông vào đây, hiển nhiên có mưu đồ cực lớn.
Hơn nữa, rõ ràng bọn họ có chuẩn bị trước. Trước đó, biết rằng phải vào Mê Hoa Cốc, biết rằng phải phá giải trận pháp cổ trong rừng mai, nên đã đặc biệt tìm tới vị Nhâm Thiên Mạch này.
Thời cơ bọn họ lựa chọn cũng là ngàn năm có một, đúng như Bạch Hầu Tử nói, trước mắt, tất cả tinh lực Hắc Liên Giáo đều dùng để đối phó với phủ Thần Hầu và quần hào, khó mà bận tâm đến nơi này.
Nơi này coi như trống không, vừa vặn cho mấy kẻ kia đột nhập. Nhâm Thiên Mạch nhìn dọc nhìn ngang, xem ra đúng là người tinh thông trận pháp, rẽ trái rẽ phải đi trong rừng mai. Nói cũng lạ, đối khi mấy người kia cách rất xa, nhưng chỉ đi vòng hai vòng, chớp mắt chỉ cách gốc mai mà đám Tề Ninh trốn có mấy bước, lại chỉ khoảnh khắc sau đã lại cách ra.
Tề Ninh thấy vậy, thầm biết không phải vì thân pháp mấy người kia quỷ dị cỡ nào mà là do trận pháp trong rừng mai này thực sự cổ quái, thầm kêu may mà bắt được tiểu yêu nữ, nếu không chỉ sợ là thật sự không tìm được lối ra Mê Hoa Cốc.
Nơi này là chỗ ở của Giáo chủ Hắc Liên Giáo, nghĩ lại, trận pháp ở rừng trúc và rừng mai đều có liên quan đến Giáo chủ. Nếu vậy, Giáo chủ kia thật sự là một kẻ cực kỳ khủng bố, chẳng những võ công thâm sâu khôn lường, là một trong năm Đại Tông Sư trong thiên hạ, lại còn tinh thông trận pháp cổ sâu sắc như vậy. Khó trách có thể xưng bá Tây Thùy.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full Đầu tiên ... 36 44 45 46 47 48 56 ... Cuối
Gửi trả lời nhanh Đến Bản đầy đủ m0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »
uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn ệhn LCịộcnhg sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 1m,7 n4â0ng ca Truyện Lịch sử - Quân sự [FULL]Cẩm Y Xuân Thu ủa Sa Mạc)
Trang 47 của 57 Đầu tiên ... 37 45 46 47 48 49 ...
yện mới của Sa Mạc)
Cuối
Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề ĐKáếnth q guiáả C4h6ủ1 đđềến 47H0iể nc ủtah ị56
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo