Lão quái lục bào Nhâm Thiên Mạch quả nhiên không phải hạng hời hợt, cũng nhanh chóng đi vào trong rừng trúc, bóng người biến mất.
Tề Ninh nhíu mày, có suy nghĩ, tiểu yêu nữ kia đã hỏi:
- Tề Ninh, đây cũng là người ngươi mang tới sao?
Nghe nàng hỏi như vậy, Tề Ninh càng thêm xác định người này tuyệt đối không phải Hắc Liên Giáo chúng. Tây Môn Chiến Anh cũng ghé sát vào, khẽ nói:
- Mấy người kia lén lén lút lút, dường như là nhân lúc vắng mà vào.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Ta thấy dường như họ muốn tới Mê Hoa Cốc tìm gì đó.
- Rừng mai này có trận pháp cổ, người mặc lục bào chính là chuyên đến phá giải trận pháp.
Tây Môn Chiến Anh cau mày nói:
- Hầu gia, họ chạy đến nơi này, rốt cuộc muốn làm gì?
Tề Ninh cười lạnh hỏi:
- Tiểu yêu nữ, họ muốn tìm cái gì, dù sao ngươi cũng nên biết chứ?
Tiểu yêu nữ rụt rè nói:
- Ta cũng không phải con giun trong bụng họ, sao có thể biết được? Đây là chỗ ở của Giáo chủ, chắc chắn họ cho rằng nơi này có bí tịch võ công gì, cho nên chạy đến đây tìm kiếm.
Nàng ta nói như vậy, quả thực không hoàn toàn vô lý.
Dẫu sao Hắc Liên Giáo chủ có võ công cao thâm khó lường, người trong giang hồ đương nhiên có lòng mơ ước đối với võ học của Hắc Liên Giáo chủ, nếu như lầu các trong hồ thực sự là chỗ ở của Hắc Liên Giáo chủ, đám người này thừa dịp quần hào đánh Thiên Vụ Lĩnh, chui vào Mê Hoa Cốc ăn cắp bí tịch võ công cũng không phải không có khả năng.
Chỉ là hắn mơ hồ cảm thấy chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy, dẫu sao mấy người kia liên quan tới sự kiện Hắc Nham Động, mưu đồ cực lớn, nếu như nói mấy người kia phí hết tâm tư chui vào Mê Hoa Cốc chỉ vì bí tịch võ học của Hắc Liên Giáo chủ, chung quy nói không thông.
Tây Môn Chiến Anh lại không khách khí, tiến lên tát tiểu yêu nữ một cái, tiếng tát chát chúa. Tiểu yêu nữ vừa nóng vừa giận, hàn quang trong mắt như đao:
- Ngươi… ngươi đánh ta?
- Ta chẳng những muốn đánh ngươi, còn muốn giết ngươi.
Tây Môn Chiến Anh cười lạnh nói:
- Hắc Liên Giáo chủ đã thương yêu ngươi như vậy, mặc ngươi tùy tiện ra vào nơi này, hơn nữa ngay cả trận pháp cổ của rừng mai cũng bị ngươi mò ra rõ ràng, ngươi dám nói không biết mục đích của những người này sao?
Nàng là người của Thần Hầu Phủ, mưa dầm thấm đất, đương nhiên cũng có năng lực phán đoán cực mạnh.
Tiểu yêu nữ nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy sau lưng rét lạnh, là Tề Ninh dùng hàn nhận đưa về phía trước, chạm vào da thịt trên lưng. Tiểu yêu nữ oán hận không thôi, thầm suy nghĩ: “Đôi cẩu nam nữ các ngươi, chờ sau khi ta thoát thân, nhất định không để cho các ngươi sống tốt”. Ngoài mặt nàng lại bất đắc dĩ nói:
- Mê Hoa Cốc cũng không có bảo bối gì, ta thực sự không biết họ muốn làm gì.
Nghe được tiểu yêu nữ nhắc tới hai chữ bảo bối, linh quang chợt lóe lên trong đầu Tề Ninh, lập tức nghĩ đến băng quan.
Lúc trước hắn tiến vào Mê Hoa Cốc từ cửa đá, thấy được một đầm băng, phía dưới đầm băng kia có thứ giống như là quan tài bằng băng, lúc ấy mặc dù hiếu kỳ, lại lo lắng đánh rắn động cỏ, không có phá băng kiểm tra, lúc này bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ mấy người kia đến vì băng quan dưới đầm?
Nghĩ tới đây, càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Nếu như suy đoán không sai, tiến vào Mê Hoa Cốc có hai con đường, một con đường chính là cửa đá hắn vào lúc trước, con đường này hiển nhiên là một con đường cực kỳ bí mật, cũng không ai biết được, hắn trời đưa đất đẩy làm sao mà xâm nhập từ nơi ấy.
Một con đường khác dĩ nhiên chính là con đường trước mắt tiểu yêu nữ muốn dẫn hắn ra ngoài, đám người Nhâm Thiên Mạch thăm dò con đường này.
- Ta hiểu rồi.
Chân mày Tề Ninh nhướng lên, cười lạnh nói:
- Là băng quan!
Hắn cố ý nói như vậy, mục đích chỉ là muốn nhìn xem phản ứng của tiểu yêu nữ, nếu như tiểu yêu nữ biết rõ sự tồn tại của băng quan, chắc chắn sẽ có phản ứng.
Quả nhiên, nghe Tề Ninh nhắc đến hai chữ băng quan, thân thể xinh xắn lanh lợi của tiêu yêu nữ run lên bần bật. Tây Môn Chiến Anh hỏi:
- Băng quan? Băng quan cái gì?
- Tiểu yêu nữ, nếu như ngươi nói không biết chuyện băng quan, ta sẽ lập tức giết chết ngươi.
Tề Ninh điềm nhiên nói.
Tiểu yêu nữ cắn răng nói:
- Ngươi… ngươi ngay cả… ngay cả băng quan cũng thấy rồi.
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Chuyện ta biết nhiều hơn ngươi nghĩ.
- Hầu gia, băng quan rốt cuộc là chuyện gì?
Tây Môn Chiến Anh không hiểu ra sao:
- Ngươi nói là, mấy người này chui vào Mê Hoa Cốc, chính là vì tìm băng quan mà ngươi nói?
- Mê Hoa Cốc, ngoại trừ rừng mai này, còn có một rừng trúc.
Tề Ninh chậm rãi nói:
- Rừng trúc kia cũng ẩn chứa trận pháp cổ cực kỳ lợi hại, ta thiếu chút nữa rơi vào trong đó không cách nào ra.
Tây Môn Chiến Anh bừng tỉnh đại ngộ:
- Là rừng trúc ngươi nói lúc trước? Là hai tên thị tỳ dẫn ngươi ra?
Tề Ninh thở dài:
- Vận may của ta không tệ, nếu như không phải gặp được hai tên thị tỳ kia đi lấy băng, chỉ sợ sẽ chết trong rừng trúc.
Tiểu yêu nữ nhịn không được nói:
- Ngươi biết lợi hại thì tốt.
Tề Ninh lạnh lùng nói:
- Có ngươi ở trong tay, trận pháp có lợi hại cũng vô dụng. Tiểu yêu nữ, trận pháp cổ rừng mai ngươi biết rõ ràng, trận phá trong rừng trúc bản thân ngươi hẳn là không lạ lẫm. Hiện giờ mang theo chúng ta quay trở lại, xem đám người kia rốt cuộc muốn làm gì.
Tây Môn Chiến Anh cau mày nói:
- Chúng ta… chúng ta phải đi theo bọn họ?
Nàng do dự một chút, nói:
- Hầu gia, Hắc Liên Giáo bố trí bẫy rập trên núi, chúng ta không phải… không phải nên lập tức đi thông báo cho họ sao?
Tề Ninh thở dài:
- Theo ta tính toán, Thần Hầu Phủ mang theo mọi người lên núi, ít nhất là chuyện một ngày trước, chỉ sợ họ đã đến Hắc Thạch Điện, đã rơi vào bẫy rập rồi.
- Vậy… !
Tây Môn Chiến Anh cực kỳ sốt ruột, dẫu sao lần này Thần Hầu Phủ tới không ít người, Thần Hầu Phủ không giống với nha môn quan phủ khác, đều là thân phận sư huynh muội đồng môn, cảm tình với nhau cũng không kém.
Tây Môn Chiến Anh có thể trà trộn trong Thần Hầu Phủ, chẳng những quan hệ tốt với Bắc Đẩu Thất Tinh, ngay cả rất nhiều lại viên Thần Hầu Phủ khác cũng quan hệ không tồi với nàng, lúc này biết được đám người này có khả năng rơi vào bẫy rập, nàng cực kỳ lo lắng.
Tề Ninh đương nhiên có thể thông cảm tâm tình của Tây Môn Chiến Anh giờ phút này, hắn nói:
- Chiến Anh, nếu như Thần Hầu Phủ quả thực bị thua, vậy giờ phút này Hắc Thạch Điện đều là người của Hắc Liên Giáo khống chế, chỉ bằng hai người chúng ta, chỉ sợ không cách nào nghịch chuyển thế cục.
Tây Môn Chiến Anh vội hô:
- Thế nhưng chúng ta không thể không để ý tới, Đại sư huynh bọn họ… !
- Ta hiểu được.
Tề Ninh hơi gật đầu:
- Cho nên chúng ta phải tìm một biện pháp khiến họ tìm được đường sống trong chỗ chết.
- Hả?
Mặc dù bình thường Tây Môn Chiến Anh và Tề Ninh vừa thấy mặt đã ồn ào giống như hai con gà chọi, nhưng trong lòng nàng biết Tề Ninh cũng không phải không nghề nghiệp không học vấn, người này có đôi khi phóng đãng không trói buộc, thế nhưng thực sự gặp phải thời khắc nghiêm trọng, lại thường tỉnh táo khác thường. Nghĩ đến người của Thần Hầu Phủ ngàn cân treo sợi tóc, hiện giờ chỉ có thể dựa vào Tề Ninh thay đổi thế cục, nàng hỏi:
- Hầu gia, có phải ngài nghĩ được biện pháp gì tốt hay không?
- Lần này Hắc Liên Giáo tính kế tỉ mỉ, ta càng nghĩ, hiện giờ chỉ có một phương pháp có lẽ có thể khiến người của Thần Hầu Phủ chuyển nguy thành an.
Tề Ninh nói khẽ.
Mặc dù tiểu yêu nữ biết rõ lúc này mình ít nói chuyện thì tốt hơn, nhưng vẫn nhịn không được nói:
- Các ngươi chủ động tới phạm, Hắc Liên Giáo cũng không phải ngồi không, sẽ không bỏ qua những người đó.
- Hắc Liên Giáo chủ vô cùng yêu thương ngươi, dùng ngươi trao đổi, sẽ có thể giữ được tính mạng một số người.
Tề Ninh tức giận nói, lập tức cười lạnh:
- Mê Hoa Cốc là cấm địa của Hắc Liên Giáo các ngươi, lại là chỗ ở của Hắc Liên Giáo chủ, phía dưới hồ nước ở Mê Hoa Cốc, có giấu băng quan, che giấu cẩn thận như vậy, bảo vật trong băng quan kia đương nhiên là thứ mà Hắc Liên Giáo chủ coi như mạng sống.
Tiểu yêu nữ cũng tức giận nói:
- Đó cũng không được, dưới gầm trời này, cũng không có thứ khiến Giáo chủ quan tâm.
Tề Ninh cũng không để ý đến nàng, nói với Tây Môn Chiến Anh:
- Nếu như chúng ta đạt được thứ trong băng quan, có lẽ có thể coi đây là áp chế, giao dịch với Hắc Liên Giáo.
Tây Môn Chiến Anh cũng hiểu được, nói:
- Ngươi nói là, có thể dùng bảo vật trong băng quan trao đổi tù binh với Hắc Liên Giáo chủ?
Thật ra nàng cũng không biết tình hình chiến đấu tại Hắc Thạch Điện thế nào, nhưng tiểu yêu nữ thề thốt, lại nghe nói Bạch Hầu Tử kia công bố quần hào sắp thua trong tay Hắc Liên Giáo, trong lòng liền cảm thấy quần hào lành ít dữ nhiều.
Tề Ninh cũng không chậm trễ, nói:
- Những người kia xuyên qua rừng mai, còn muốn phá giải rừng trúc, chung quy phải hao phí một khoảng thời gian, chúng ta nhất định phải tới đầm nước trước họ, đạt được bảo bối bên trong băng quan.
Hắn vươn tay đẩy vai tiểu yêu nữ một chút, nói:
- Đi, dẫn đường phía trước.
Giọng điệu không cho thương lượng.
Tiểu yêu nữ thầm mắng trong lòng, nàng vẫn muốn tìm kiếm cơ hội thoát thân, thế nhưng Tề Ninh lại như hình với bóng, từ đầu đến cuối dán sau lưng nàng, hơn nữa cực kỳ đề phòng nàng, nàng căn bản không có chút cơ hội thoát thân, thời điểm này bị Tề Ninh quản chế, cũng không có cơ hội để nàng phản kháng, nàng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi quay về đường cũ.
Tiểu yêu nữ quen thuộc rừng trúc, trận pháp cổ với nàng căn bản không có bất cứ tác dụng gì, trên đường đi cũng không nhìn thấy đám người Nhậm Thiên Mạch.
Rời khỏi rừng trúc, Tề Ninh gần như thúc giục tiểu yêu nữ đi nhanh, thông qua cầu trúc trong hồ, đến bờ bên kia, liền tiến vào rừng trúc kia.
Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn, không khỏi giật mình, chỉ thấy trong lúc mơ hồ trông thấy đám người Nhậm Thiên Mạch đã xuất hiện trong sương mù bên kia cầu trúc, cũng đang đi về phía rừng trúc bên này, hiển nhiên họ cũng bị lầu gác trong hồ làm kinh hãi, trong lúc nhất thời cũng không chú ý tới ba người Tề Ninh mới tiến vào trong rừng trúc.
Tề Ninh biết rõ thời gian cấp bách, trong cần bao lâu, Nhậm Thiên Mạch là hành gia trong nghề trận pháp kia, chờ một lát tiến vào rừng trúc, chưa chắc cần hao phí thời gian quá dài.
Sau khi bức bách tiểu yêu nữ tiến vào rừng trúc, tiểu yêu nữ cũng quen thuộc rừng trúc, chỉ chốc lát liền xuyên qua rừng trúc. Tề Ninh nhịn không được khen ngợi trong lòng, trước đó hắn ở trong rừng trúc này hai canh giờ, vẫn không tìm được chút xíu đường ra, thế nhưng tiểu yêu nữ này không cần đến thời gian nửa nén hương đã thông qua thuận lợi.
Ra khỏi rừng trúc, một con đường mòn thông đến chỗ đầm băng, tới bên đầm băng, Tây Môn Chiến Anh cũng ngạc nhiên, tiểu yêu nữ nói:
- Đây chính là chỗ các ngươi muốn tới. Chỉ là đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, ở đây ngoại trừ Giáo chủ, không người nào dám tới, ngay cả ta một năm cũng chỉ có thể theo hắn đến một lần. Nếu như các ngươi thực sự đụng vào băng quan, cho dù chạy đến chân trời góc biển, Giáo chủ nhất định sẽ giết các ngươi.
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng dăm ba câu có thể hù dọa chúng ta sao? Hắc Liên Giáo chủ có thể thế nào? Cho dù là Đại tông sư, chẳng lẽ người trong thiên hạ lại sợ một Đại tông sư?
Tiểu yêu nữ thở dài:
- Ngươi muốn làm gì, ta cũng mặc kệ, dù sao ta đã khuyên các ngươi rồi. Ngươi không sợ Giáo chủ, đơn giản là chưa từng gặp hắn, chờ một ngày ngươi nhìn thấy Giáo chủ, sẽ hối hận nói lời hôm nay.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo