Giáo chủ cũng không đón đỡ, trái lại thân hình lay động, tránh sang bên cạnh, Thanh Đồng tướng quân như hình với bóng, khẽ quát:
- Giáo chủ chỉ giáo!
Trong khi nói, y đã liên tục ra bảy tám chiêu, quả nhiên tốc độ cực cao.
Thân hình Giáo chủ như quỷ mị, tránh trái tránh phải, đều tránh được.
Giờ phút này Tề Ninh lại hết sức chăm chú. Giáo chủ Hắc Liên chính là Tông chủ một phái, hơn nữa chính là một trong Ngũ Đại Tông sư hiện giờ, mặc dù Thanh Đồng tướng quân này lai lịch quỷ dị, nhưng dám khiêu chiến Giáo chủ, thân phận đương nhiên cũng không tầm thường. Võ công của hai người này đã đạt tới đỉnh cao, cảnh tượng khó gặp như vậy, Tề Ninh đương nhiên không muốn bỏ qua.
Người áo bào xám bảo vệ bên cạnh quan tài băng, đám người Hoa Tưởng Dung cũng tập trung một chỗ, đều nhìn chằm chằm vào hai đại cao thủ.
Hai người này vốn ra chiêu đều rất thoải mái, chưa điểm tới đã thu thế, đánh giá hư thật đối phương.
Hai người thế quyền bóng chưởng bay múa qua lại, tuy là thử chiêu, trong khi ra tay vẫn ẩn chứa võ học tinh thâm.
Tề Ninh nhìn xuất thần, thấy hai người hoặc công hoặc thủ, không chiêu nào không phải tác phẩm cực hay ngoài ý liệu người khác.
Tề Ninh cũng từng gặp cảnh cao thủ quyết đấu, lúc trước Tịnh Không đại sư Đại Quang Minh Tự và Xích Đan Mị đánh nhau, coi như hết sức tinh diệu, nhưng cảnh tượng đang nhìn trước mắt, đó là kỳ pháp xảo chiêu chưa bao giờ thấy qua, thậm chí chưa từng nghĩ đến, vốn định miệt mài theo đuổi, nhưng bỗng chốc chưởng chiêu giữa hai người sớm thay đổi, chiêu thức lúc trước chỉ lưu lại một cái bóng mơ hồ trong lòng hắn mà thôi.
Trong chốc lát, hai người đã đánh ra hơn trăm chiêu, Tề Ninh hơi giật mình.
Hắn nghe nói truyền thuyết, trong lòng hắn, Đại Tông sư sớm đã được xem là xuất phàm, dựa theo cách nói của người khác, họ chẳng khác nào quái vật. Vị Giáo chủ trước mắt này, võ công quả thực tinh diệu tuyệt luân, nhưng Thanh Đồng tướng quân công thủ hơn trăm chiêu với vị Đại Tông sư này lại không hề rơi xuống hạ phong, quả thực khiến Tề Ninh rất kinh ngạc.
Trong lòng hắn không khỏi nghĩ đến, tám chín phần mười Giáo chủ bế quan tu luyện, giống như Thanh Đồng tướng quân nói, thực lực Giáo chủ đã giảm bớt nhiều, nhưng ngay cả như vậy, Thanh Đồng tướng quân có thể không phân cao thấp với lão, quả thực cũng rất cao minh.
Hai bên lại giao thủ gần trăm chiêu, đột nhiên đều lui về phía sau, kéo ra khoảng cách sáu bảy bước, ngừng bước bất động.
Tất cả mọi người hơi kinh ngạc, nghĩ trong lòng chẳng lẽ hai người đã phân thắng bại? Thế nhưng dù xem thế nào, cũng không nhìn ra ai thắng ai thua.
Tề Ninh đang nghĩ hoặc, lại nghe hai người gần như đồng thời cùng hô khẽ một tiếng, rồi lập tức xông tới giống như hai con báo săn, cùng nhảy lên, quyền chưởng giao nhau, lần này đánh hai ba mươi chiêu, lại thối lui, có vẻ hết sức khác thường.
Lê Tây Công hơi cau mày, nhưng lông mày nhanh chóng giãn ra, dường như hiểu được điều gì.
Tề Ninh hơi suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu được.
Công phu của hai người này đã tới cảnh giới cực kỳ cao thâm, rất nhiều chiêu thuật thế gian đối với hai người này mà nói đều đã không cần sử dụng, biết được dù sát thủ lợi hại thế nào, đối phương đều có thể hóa giải dễ dàng, nhất định phải xuất ra chiêu phải thần kỳ, mới có thể khắc định chiến thắng.
Hai người công thủ giằng co, khó phân thắng bại, mỗi lần tách ra, hiển nhiên đều đang suy tư chiêu số khắc địch.
Một lát sau, trông thấy hai người lại ra tay lần nữa, lần này hai bên ra tay nhanh hơn, đã sớm không có ý đồ thăm dò giống như vừa rồi, hai bên đã dò ra thực lực của đối phương, ra tay cũng không tiếp tục lưu tình, quyền pháp chưởng lực thiên biến vạn hóa, nhưng thực lực tương đương, cuối cùng khó phân cao thấp.
Tề Ninh mắt thấy hai đại cao thủ đương thời đánh nhau sống chết, kỳ chiêu xảo pháp, tầng tầng lớp lớp, không biết cao minh tinh diệu hơn Thôi Sơn Thủ mà Hướng Tiêu Dao truyền thụ cho mình bao nhiêu, có lòng muốn học một chiêu hai thức, nhưng tốc độ ngày càng nhanh, chỉ nhìn thấy hai cái bóng giăng khắp nơi, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy xuất chiêu, nhưng phần lớn thời gian chưa kịp nhận ra, chiêu thức đã trôi qua rồi.
Mặc dù trí nhớ của Tề Ninh kinh người, nhưng chiêu thức của hai người này quá mức huyền bí kỳ lạ, hơn nữa động tác quá nhanh, nhìn qua như điện, những chiêu thức kia thoảng qua trước mắt, cũng chỉ nhoáng một cái trong đầu rồi biến mất.
Hắn thầm than trong lòng, cảm thấy nếu cuộc đời này có võ công như vậy, cũng coi như sống không uổng phí.
Nhưng hắn hiểu được trong lòng, trên giang hồ cao thủ nhiều như mây, nhưng có thể đạt tới cảnh giới này quả thực lông phượng râu rồng. Ngũ Đại Tông sư trong thiên hạ, cũng không phải hư danh.
Đây chẳng những cần chuyên cần khổ luyện, lại cần có thiên phú người bình thường không thể sánh bằng.
Tề Ninh thay đổi giữa chừng, tiếp xúc võ đạo không lâu, mặc dù liên tục gặp kỳ ngộ, khiến võ công của hắn đột nhiên tăng mạnh, đặt trong giang hồ cũng coi như cao thủ, nhưng so với hai người trước mắt này vẫn còn kém rất xa, trong lòng hắn biết cho dù nửa đời sau chuyên cần khổ luyện, cũng chưa chắc có thể đạt tới cảnh giới này.
Vạt áo hai người mang theo gió, chân đạp hàn băng, dùng tuyệt kỹ của bản thân lướt trên đầm băng này, dốc sức va chạm.
Tề Ninh đang đắm chìm trong võ đạo đỉnh phong, bỗng nhiên cảm thấy hơi khác thường, đưa mắt nhìn qua, là Hoa Tưởng Dung mang theo Nhậm Thiên Mạch và ba người, đang chậm rãi nhích tới gần rừng trúc, trong lúc lơ đãng đã đến bên rừng trúc.
Tề Ninh lập tức hiểu được, mấy người kia biết chuyện lớn không ổn, cho nên muốn nhân cơ hội đào tẩu.
Chỉ là hai đại cao thủ quyết đấu, căn bản không để ý chuyện xung quanh, mặc dù Lê Tây Công nhìn thấy, nhưng cũng biết không tiện ngăn cản, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào quan tài băng.
Mục đích của y chỉ là vì bảo vệ quan tài băng, hiển nhiên cũng không để ý đến đám người Hoa Tưởng Dung.
Tề Ninh đương nhiên càng không có khả năng đi qua ngăn cản, mắt thấy đám người Hoa Tưởng Dung nhân cơ hội xông vào rừng trúc, thầm nghĩ nữ nhân này quả thực giảo hoạt.
Hai đại cao thủ giao đấu hơn trăm chiêu, động tác dần chậm lại, đột nhiên lại tách ra. Tề Ninh liền nghe được hai người đều cười ha ha, trong tiếng cười, kình lực mười phần.
- Ta biết ngươi.
Thanh Đồng tướng quân cười nói:
- Võ công của các hạ, khiến người ta khen ngợi.
Giáo chủ cũng cười nói:
- Ta cũng biết ngươi, không thể tưởng được võ công của ngươi đã đạt tới cảnh giới như thế rồi.
Tề Ninh nghe hơi hồ đồ, thầm nghĩ hai người này nói chuyện khó hiểu, cũng không biết có ý gì.
Đang lúc hắn nghi hoặc, chợt nhìn thấy cánh tay phải của Giáo chủ chậm rãi tản ra một lớp sương mù, giống như sương lạnh, Thanh Đồng tướng quân cũng mở hai tay, giống như ưng bay, động tác cực kỳ cổ quái.
Thấy cảnh tượng như vậy, nháy mắt Tề Ninh nghĩ tới, hai người này chiến đấu nửa ngày, lại bất phân thắng bại, hiển nhiên chiến ý tràn đầy.
Đối với các cao thủ đứng đầu như vậy mà nói, tu vi võ đạo đương nhiên cao thâm khó lường, nhưng thực chất cũng có chút kiêu ngạo, mặc là ai cũng không cam lòng rơi xuống hạ phong.
Một trận chiến hôm nay với hai đại cao thủ này mà nói, hiển nhiên đều muốn phân ra cao thấp thắng thua, nhưng qua nửa ngày dường như tất cả thủ đoạn đã dùng hết, đều không làm gì được đối phương, lúc này hiển nhiên đã muốn lấy bản sự cuối cùng của mình để phân cao thấp.
Kình phong chợt nổi, liền nhìn thấy Giáo chủ dấn người lên, cánh tay phải thò ra, Thanh Đồng tướng quân hét vang một tiếng, cũng theo gió mà động. Đúng lúc này, Tề Ninh chợt nghe một tiếng rắc đột nhiên vang lên, là đầm băng dưới thân hai đại cao thủ vỡ vụn đùng đùng.
Đầm băng vỡ ra rất nhanh, lan tràn về hướng Lê Tây Công. Lê Tây Công cũng xoay tay, hai tay nâng đáy quan tài băng, khẽ quát một tiếng, liền nâng quan tài băng vút qua bên bờ đầm băng, hiển nhiên lo lắng tai bay vạ gió.
Vụn băng bay tán loạn, hai đại cao thủ biến ảo thành hai cái bóng trong băng vụn. Lúc này Tề Ninh căn bản nhìn không rõ chiêu thức của hai người thế nào, chỉ thấy hai cái bóng kia hòa vào nhau rất nhanh, hình thành một khối khổng lồ, bay lên không, khoảng cách mặt đầm vài thước, chỉ trong chốc lát, liền nhìn thấy hai cái bóng đột nhiên tách ra, dường như hai mũi tên nhọn bắn về phía rừng trúc.
Tề Ninh không biết tình hình thế nào, thế nhưng sau khi hai bóng người tới rừng trúc, liền vô thanh vô tức, trong lúc nhất thời cũng không biết kết quả rốt cuộc thế nào.
Giờ phút này Lê Tây Công cũng nhìn qua rừng trúc, qua nửa ngày liền thấy một bóng người bay ra từ trong rừng trúc, rơi xuống mặt đất, đúng là Hắc Liên Giáo chủ.
Tề Ninh nghĩ thầm xem ra trận đấu này Hắc Liên Giáo chủ thắng, vừa mới nghĩ như vậy, liền thấy Hắc Liên Giáo chủ đi vài bước, thân hình đột nhiên lảo đảo, lập tức khoanh chân ngồi xuống mặt đất, vận công điều tức. Tề Ninh thấy thế, liền biết rõ Giáo chủ tám chín phần là bị tổn thương.
Thanh Đồng tướng quân và Giáo chủ đánh nhau sống chết nửa ngày, tu vi võ đạo sàn sàn nhau, hai người này dù ai tổn thương đối phương, cuối cùng bản thân cũng phải trả giá rất nhiều.
Chỉ thấy chung quanh thân thể Giáo chủ tràn ngập một cỗ sương mù, sương mù kia cũng không phải khí lạnh đầm băng lượn lờ, mà phát tán ra từ trên người Giáo chủ.
Sau một lát, cuối cùng Giáo chủ thu công đứng dậy, đi thẳng về phía Lê Tây Công.
Lê Tây Công là Hắc Liên Thánh sứ, nhìn thấy Giáo chủ, Tề Ninh vốn cho rằng y chắc chắn sẽ hành lễ, nhưng không ngờ Lê Tây Công chỉ xoay người, chắp hai tay sau lưng, không nhìn Giáo chủ.
Tề Ninh nhíu mày, cảm thấy cảnh tượng này tương đối quỷ dị, đột nhiên nghĩ đến lúc trước Giáo chủ xuất hiện, từng nói qua trong lòng Lê Tây Công coi trọng Hắc Liên Giáo, ân oán trước kia không tiếp tục so đo, hiển nhiên hai người này đã từng có hiềm khích.
Giáo chủ cũng không để ý tới Lê Tây Công, một tay nâng quan tài băng, xoay người rời đi. Lê Tây Công lập tức xoay người kêu lên:
- Chờ một chút.
Giáo chủ cũng không quay đầu lại, Lê Tây Công trầm giọng hỏi:
- Ngươi muốn mang quan tài băng này đi đâu?
Giáo chủ thản nhiên nói:
- Chuyện của bổn tọa, cần ngươi tới hỏi sao?
- Chuyện khác, không liên quan tới ta.
Lê Tây Công cười lạnh nói:
- Thế nhưng quan tài băng này, ta lại không thể không hỏi. Chẳng lẽ ngươi không biết, quan tài băng rời khỏi nơi này, hậu quả sẽ như thế nào?
Giáo chủ cười lạnh nói:
- Kết quả ra sao, do bổn tọa… !
Y còn chưa nói xong, bỗng nhiên khom đùi xuống, quan tài băng kia nhoáng một cái, mắt thấy sẽ rơi ra khỏi tay lão. Lê Tây Công kinh ngạc, lách mình đi tới, đỡ lấy quan tài băng từ tay Giáo chủ.
Giáo chủ quỳ một chân xuống đất, một tay chống mặt đất, toàn thân run rẩy.
Tề Ninh thấy thế cũng lắp bắp kinh hãi, lại nghe Lê Tây Công đột nhiên ra tay, bàn tay liên tục vỗ vào người Giáo chủ. Tề Ninh nhíu mày, thầm nghĩ Giáo chủ này chắc chắn bị đả thương cực kỳ nặng nề, nếu không với thực lực Đại Tông sư, không có khả năng ngay cả một chiếc quan tài băng cũng không giữ được.
Lê Tây Công này đột nhiên ra tay, chẳng lẽ muốn nhân cơ hội hại Giáo chủ? Giữa hai người này chắc chắn có hiềm khích, chỉ là võ công của Lê Tây Công và Giáo chủ cách nhau quá xa, nếu là trước kia tuyệt đối không có cơ hội, nhưng hiện giờ Giáo chủ thương thế rất nặng, đúng là cơ hội cho Lê Tây Công ra tay trả thù.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo